Edit: Trảm Phong
Ngũ di nương cười khổ nói, “Ta một cái di nương nho nhỏ, nguyệt bạc mỗi tháng có hạn, ở đâu có thể mua được một ít gấm hoa…”
Sắc mặt Vân Khanh như thường, cúi đầu nhấp một ngụm trà lạnh, cảm giác được cảm giác toàn thân nóng rang giảm bớt một chút mới thu liễm mặt mày, giống như lơ đãng nói, “A? Chẳng lẽ là Khanh nhi lý giải sai rồi? Chẳng lẽ di nương không có ý định xuất tiền? Di nương cũng phải biết vải vóc của Vân Khanh chính là tuyệt thế, là dùng kim tuyến, bạc tuyến, đồng tuyến cùng trường ti, lụa ti, các loại lông vũ chim muông chế thành, mặc dù những vật này phân tán không tính trân quý như thế nào, nhưng khó được chính là phương pháp chế tác gấm hoa sớm đã thất truyền. Hôm nay gấm hoa ở trên thị trường lại càng có giá không hàng. Không phải là Khanh nhi xem thường di nương, chỉ là quả thật muốn đem gấm hoa bán cho di nương, chỉ sợ di nương ăn mặc tiết kiệm cả đời đều chưa hẳn có thể mua được. ”
Sắc mặt Ngũ di nương cứng đờ, một hồi lâu đều không nói gì.
Vân Khanh liếc qua Ngũ di nương, thản nhiên nói, “Huống chi gấm hoa này Khanh nhi cũng không có tính toán bán ra, Phong gia đưa tới hai thất gấm, một là đỏ thẫm sắc đúng lúc có thể làm đồ cưới, một thất khác màu sắc ám chút, cho nên Khanh nhi dự định cầm đi Vân Thường các làm thêm hai bộ quần áo cho tổ mẫu, đại thọ sáu mươi của tổ mẫu cũng sắp đến, trong tay ta cũng không có đồ gì có thể lấy được xuất thủ, cũng chỉ có thể cầm sính lễ Phong gia mượn hoa hiến phật, mong rằng tổ mẫu không nên trách tội Khanh nhi không có năng lực vì tổ mẫu tìm kỳ trân dị bảo mới phải.” Lời cuối cùng nói xong Vân Khanh nở nụ cười nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân vừa nghe Vân Khanh định đem cả thất gấm hoa lấy ra cho mình may xiêm y, sớm đã nhịn không được mặt mày hớn hở, trong kinh thành này đều không có mấy người mặc xiêm y gấm hoa chế thành, nếu ngày chúc thọ mặc xiêm y kia, tất nhiên là làm ghen chết người ngoài.
Lão phu nhân cười nói, “Khanh nhi, ngươi có phần tâm này tổ mẫu rất cao hứng, nào có ghét bỏ ngươi.”
Khuôn mặt Vân Vận lạnh xuống, ánh mắt nhìn Vân Khanh nguội lạnh chút ít. Vân Khanh chỉ coi như không thấy được, nói cười ríu rít cùng lão phu nhân nói lời riêng tư.
Vân Lam lại khẽ mỉm cười, nàng từ ngày đó bị Vân Khanh vạch trần diện mục liền sắc bén lên, hôm nay cười nhìn Vân Khanh, bưng miệng, “Đại tỷ tỷ thật sự là có hiếu tâm, tuyệt thế bảo bối như gấm hoa đều cam lòng đưa cho cho tổ mẫu làm lễ vật chúc thọ, tổ mẫu quả nhiên là hảo phúc khí a, có thể được Đại tỷ tỷ đối đãi như thế.” Nói xong nàng lại ảm đạm cười một tiếng, “Bất quá Lam nhi là một người bất tranh khí, cũng không có vật gì tốt có thể đưa cho tổ mẫu, Lam nhi chỉ mong tổ mẫu có thể hàng năm như hôm nay tuổi tuổi như sáng nay, sống lâu trăm tuổi thọ tỷ Nam Sơn.”
“Ha ha…” Lão phu nhân cười nhạt một tiếng, “Mỗi một người các ngươi đều có lòng.” Nụ cười lại phai nhạt rất nhiều, hiển nhiên là không chào đón cháu gái này lắm. Vân Lam cũng không thèm để ý thái độ lão phu nhân, vẫn cười hơ hớ vui sướng như cũ, bộ dáng nhìn qua phảng phất không có gì cả.
Ngũ di nương vẫn không cam lòng như cũ, nàng bĩu môi nói, “Đại tiểu thư đối với lão phu nhân quả nhiên là không phản đối, bất quá chúng ta những di nương này mệnh cũng có chút thảm đạm, Tam tiểu thư là một thứ xuất, của hồi môn sau này ít đến thương cảm, nếu đại tiểu thư có thể phân ra một hai kiện cho Tam tiểu thư nhà chúng ta thì tốt rồi. Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư vốn chính là thân tỷ muội, giúp đỡ lẫn nhau một chút cũng là phải đi? Bằng không sau này Tam tiểu thư xuất giá của hồi môn sính lễ thật quá ít ỏi, đây không phải là ném thể diện Vân gia chúng ta sao?” Ngũ di nương nhìn tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của nàng, không khỏi bưng miệng cười, “Ai nha nha, ta chỉ là đùa một chút thôi, đại tiểu thư đối với Tam tiểu thư luôn luôn thân thiết, tự nhiên là sẽ không trơ mắt nhìn cuộc sống Tam tiểu thư sau này khổ sở, đại tiểu thư, ngươi nói phải đi?”
Tất cả mọi người hiểu ý tứ Ngũ di nương, bất quá là muốn để Vân Khanh đem những thứ sính lễ kia phủi đi một chút đến trên người mình thôi. Nhị di nương tọa sơn quan hổ đấu, nếu Ngũ di nương có thể đấu thắng nàng cũng có thể nhân cơ hội ép ra chút chỗ tốt, nếu Ngũ di nương không thắng được nàng cũng không có mở miệng qua, tự nhiên là sẽ không cùng Vân Khanh kết thù. Vân Vận lại hi vọng Ngũ di nương cùng Vân Khanh trở mặt mới tốt, nàng làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ có sắc mặt lão phu nhân khó coi, vừa rồi Vân Khanh mới đưa cho bà một kiện gấm hoa, bà lúc này tự nhiên là không thể nhìn Vân Khanh thua thiệt, khẽ mang theo một chút cảnh cáo nhìn Ngũ di nương.
Ngũ di nương lại gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, không nhìn thấy lão phu nhân cảnh cáo.
Vân Khanh tiếp nhận khăn tay Tử Khâm sau lưng đưa tới ưu nhã lau lau khóe môi, nàng mỉm cười yên lặng ngồi ở trên ghế, phảng phất như không có nghe được lời Ngũ di nương nói, thậm chí còn nhàn nhã vì chính mình thêm một ly trà lạnh.
Thời điểm tất cả mọi người cho rằng nàng không có trả lời Vân Khanh đột nhiên ngẩng đầu khẽ bật cười, “Đại gia hỏa (Mọi người) đều nhìn ta làm chi?” tầm mắt Vân Khanh nhìn Ngũ di nương cấp bách, không khỏi cười nói, “Ngũ di nương, Vân Khanh cũng không phải là người hẹp hòi, ngày khác nếu Ngũ di nương thật là ra không nổi của hồi môn cho Tam muội muội, Khanh nhi tự nhiên là sẽ không ngồi nhìn không.”
Tử Khâm len lén vui vẻ ở trong lòng, tiểu thư nhà nàng thật đúng là lợi hại, một câu “Ra không nổi” ra, nếu Ngũ di nương lại không biết xấu hổ đánh chủ ý sính lễ của nàng, đây không phải là biến tướng đánh mặt của mình a.
Quả nhiên, sắc mặt Ngũ di nương đột nhiên cứng đờ, phất phất khăn tay cười ha hả, nói, “Đại tiểu thư nói đi chỗ nào rồi? Của hồi môn của Tam tiểu thư lại không tới phiên một di nương như ta chuẩn bị.”
Vân Khanh lười biếng nói, “A? Ta còn tưởng rằng di nương không biết của hồi môn của Tam muội muội nên do đương gia chủ mẫu cùng phụ thân chuẩn bị đấy? Tam muội muội là nữ nhi Vân gia chúng ta, Ngũ di nương lại một mực một câu của hồi môn thiếu, Tam muội muội này còn không có nghị hôn đâu Ngũ di nương liền cuống cuồng vì Tam muội muội mưu tính như vậy rồi sao, không biết còn tưởng rằng Vân phủ chúng ta bạc đãi Tam tiểu thư cùng Ngũ di nương, thế cho nên Ngũ di nương đánh chủ ý lên sính lễ của Vân Khanh ta đây.”
Siết chặt khăn trong tay, Ngũ di nương cảm thụ được một phòng người ánh mắt ý vị không rõ, nhìn lại một chút mặt lão phu nhân rõ ràng đã trầm xuống, miễn cưỡng cười nói, “Đại tiểu thư nói đùa, ta chỉ là một di nương nào dám đánh chủ ý lên sính lễ của đại tiểu thư, bất quá chỉ đùa một chút thôi.”
“Ha ha…” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Nếu là đùa giỡn lần sau cũng đừng có mở ra, chuyện như vậy nói nhiều sẽ có người cho là thật đấy?”
Sắc mặt Ngũ di nương tái đi, có chút cứng ngắc, dưới tay áo dài tay nàng gắt gao nắm lấy khăn tay, lời này của Vân Khanh là gõ cảnh báo nàng đấy, lần sau nếu nàng nói chuyện của hồi môn nữa, chỉ sợ thật sự sẽ làm cho lão phu nhân cũng hoài nghi động cơ của nàng. Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, “Lời này của Đại tiểu thư có lý, nếu là đùa giỡn, không coi thật là được.”
“Ta tự nhiên sẽ không coi là thật.” Sống lưng Vân Khanh thẳng tắp ngồi ở trên ghế, hai tay ưu nhã đặt trên đầu gối, đoan trang làm cho người nhìn vào liền sinh lòng sợ hãi, nàng lạnh nhạt cười nói, “… Chỉ sợ có vài người sẽ cho là thật thôi.”
“Tốt lắm, việc này về sau chớ có nhắc lại, những sính lễ Phong gia đưa tới hôm nay đều đặt trong khố phòng, danh sách từng món một trong tay ta có một phần, trong tay Khanh nhi cũng có một phần, Ngũ di nương, hôm nay ngươi ở đây quản lý đại tiểu sự vụ trong phủ, ngày Khanh nhi xuất giá ta không muốn nghe thấy các loại lời nói của hồi môn thiếu hoặc là bị đổi hết. Ngươi… Có thể hiểu?” Lão phu nhân nhàn nhạt nhìn Ngũ di nương.
Ngũ di nương cúi đầu xuống, khóe môi cứng rắn kéo lên cười, “Lời lão phu nhân nói tỳ thiếp ghi nhớ trong lòng, tỳ thiếp nhất định sẽ xem trọng sính lễ trong khố phòng, nếu thiếu một món hai kiện tỳ thiếp nguyện ý gánh chịu trách nhiệm.”
Hài lòng gật đầu, lão phu nhân nói tiếp, “Những thứ thời điểm U Lan còn sống lưu lại Thường nhi chỉ rõ là để dành cho Khanh nhi làm của hồi môn, những ngày này ngươi cũng sinh kiểm lại một chút, ngày Khanh nhi xuất giá đều đưa đi.”
Tay Ngũ di nương gắt gao nắm lấy khăn tay, xương tay trắng nõn mảnh khảnh khẽ trắng bệch, nàng cưỡng chế phẫn hận trong lòng, khẽ gật đầu, rốt cuộc cũng mỉm cười không nổi, chỉ thản nhiên nói, “Vâng, lão phu nhân.”
Nhị di nương không tự giác ôm sát Vân Hiểu tám tuổi, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhanh nhìn Vân Khanh, nàng rất may mắn chính mình vừa rồi không có nói nhiều, Vân Khanh thật là không phải người dễ khi dễ, ngoài mặt nhìn qua bộ dáng nhàn nhạt vô hại, trên thực tế ai trêu chọc nàng cũng không có chiếm qua tiện nghi ở trên người nàng, hơn nữa cũng sẽ chết vô cùng thảm – – đại phu nhân không phải là ví dụ sao.
Ở trong lòng âm thầm quyết định, về sau tuyệt đối không được trêu chọc Vân Khanh!
Không thể không nói, Nhị di nương quyết định vô cùng sáng suốt!
Trở lại Du Nhiên viện, Vân Khanh thoải mái tắm nước lạnh, sau đó chỉ mặc một món sa y nằm lệch nghiêng trong phòng đọc sách, nàng đem cửa sổ mở thật to, có từng sợi gió theo cửa sổ thổi vào, thoải mái dị thường. Vân Khanh thích ý nheo con mắt.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, Vân Khanh đột nhiên mở mắt, thân thể xoay tròn, bộ quần áo treo trên ghế đệm đã bị nàng đắp lên người. Ánh mắt nàng cảnh giác nhìn Phong Tuyệt Trần nhàn nhã tự tại bước vào phòng phảng phất như là vào trong phòng mình, trên mặt còn mang theo một tia vui vẻ.
Vân Khanh từ lần trước cùng Phong Tuyệt Trần tan rã trong không vui đã có hơn hai tháng đều không gặp mặt, hôm nay tái kiến, Vân Khanh chỉ cảm giác lòng mình có chút ít rạo rực không thể khống chế, hai tháng nay nàng không biết nói bao nhiêu lời làm cho mình hết hy vọng, nhưng hôm nay thấy hắn cảm thấy tâm lý xây dựng hai tháng đều vứt đi.
Nàng rất không hiểu, rõ ràng đời trước bị Quân Ngạo tổn thương sâu như vậy, đời này vì sao còn có thể sinh hảo cảm đối với một nam tử, không lẽ nàng là kẻ hèn hạ hay sao?!
“Ngươi tới làm cái gì?” Vừa mở miệng mới cảm thấy thanh âm của mình vô cùng cứng nhắc, Vân Khanh nhíu nhíu mày, sinh ra một loại chán ghét bản thân trước nay chưa từng có.
Phong Tuyệt Trần không trả lời Vân Khanh, hắn một thân tử y cẩm bào làm nổi bật lên sắc mặt như ngọc, Vân Khanh cho tới bây giờ cũng không có cẩn thận quan sát ngũ quan hắn, dung mạo Phong Tuyệt Trần được xưng tụng là tuyệt thế mỹ nam, khuôn mặt phảng phất như là chuyên môn vì mê hoặc cô gái mà sinh ra, mắt sáng như sao, da trắng như ngọc. Lại sẽ không làm cho người cảm thấy nữ khí, một đôi mày kiếm bay xéo đến tóc mai mang theo trầm ổn bình tĩnh như núi. Tướng mạo hắn xuất sắc, chỉ là khí chất quá mức mạnh mẽ, cho nên người thấy hắn sẽ luôn bị khí chất của hắn hấp dẫn, chưa bao giờ bỏ quên tướng mạo hắn.
(TP có lời muốn nói: Cái mặt giả còn phải chế đẹp hại nước hại dân như thế làm giề??????????)
Chậm rãi đi đến trong khuê phòng Vân Khanh, nhìn trên giường chất đống một món tử y cẩm bào, khóe môi Phong Tuyệt Trần vẽ ra một độ cong đẹp mắt, hắn cầm lấy món xiêm y trên giường vẫn chưa làm xong, cười nhạt nói, “Nàng tự tay làm?”
Vân Khanh nhàn nhạt nhìn kiện tử y, mi tâm hơi nhíu, khẩu khí cứng nhắc nói, “Ta không biết nữ công, Tử Khâm làm.”
“Làm cho Phong Lam Cẩn à?” Phong Tuyệt Trần khẽ mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên cảm xúc khó hiểu, “Hắn ngược lại hảo phúc khí!”
Vân Khanh giận dễ sợ, lạnh lùng nói, “Ta như thế nào cho tới bây giờ cũng không biết thủ phủ kinh thành thế nhưng sẽ nhàn nhã đi đến dạo gian phòng một tiểu thư khuê các như vậy? Hay là nói Phong công tử của chúng ta nguyên bản chính là đăng đồ tử, chỉ là mắt Vân Khanh ta vụng về mới liên tục nhìn không ra?”
“Sao tức giận như vậy?” Phong Tuyệt Trần cười khẽ, “Ta bất quá là tới thăm nàng một chút xem của hồi môn chuẩn bị như thế nào thôi, nàng muốn thành thân ta cũng không có cái lễ vật gì muốn đưa, chỉ có thể chúc nàng cùng Phong thừa tướng bạch đầu giai lão vĩnh bất tương cách.”
“Đó là chuyện của ta cũng không nhọc đến ngươi phí tâm. Công tử nếu đã biết rõ Vân Khanh là nữ nhi đợi gả nên cách Vân Khanh xa một chút mới phải, ngươi chưa lập gia đình, ta chưa gả, cô nam quả nữ cùng ở một phòng nếu truyền ra ngoài thanh danh Vân Khanh sớm đã tàn tạ cũng không phải sợ, chỉ là chỉ sợ sẽ tổn hại danh tiếng tốt của công tử, công tử hay là trước xin mời…”
Đáy mắt Phong Tuyệt Trần thoáng hiện lên một tia trêu tức, hắn ném xuống xiêm y chưa làm thành trong tay, khinh bạc đi đến bên người Vân Khanh, nâng một sợi tóc dài của nàng đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, cảm giác được thân thể Vân Khanh cứng ngắc, khóe môi hắn mang cười, “Khanh nhi giống như quên mất, ta và nàng sớm đã có da thịt thân thiết, hôm nay gọi ta công tử không cảm thấy kỳ quái sao.”
“Đụng – -” Sắc mặt Vân Khanh trắng bệch đẩy Phong Tuyệt Trần ra, Phong Tuyệt Trần không có phòng bị thế nhưng cứng rắn dập đầu đến trên bách bảo các phía sau, lưng cùng vách tường chạm vào nhau phát ra âm thanh trầm đục, Phong Tuyệt Trần nhìn sắc mặt Vân Khanh trắng bệch lập tức thu liễm vui vẻ, sắc mặt nghiêm túc.
Cái cằm cao cao ngước lên, Vân Khanh cố nén ướt ý nơi đáy mắt, làm cho mình bảo lưu lấy một tia tôn nghiêm cuối cùng, thanh âm nàng đông lạnh, kẹp lấy một tia giận dữ, “Phong Tuyệt Trần, ngươi cho Vân Khanh ta là ai? Món đồ chơi của ngươi sao, thời điểm muốn chơi liền trêu chọc, thời điểm không muốn chơi liền tiện tay bỏ qua?” Thanh âm của nàng bỗng nhiên thấp xuống, tự giễu nói, “Cũng là ta nên sống, vết sẹo tốt đã quên đau, bị một lần tổn thương còn chưa đủ dạy dỗ, một khỏa thật lòng đặt sai ở trên người ngươi, đổi lấy bất quá là lại một lần nữa tổn thương thôi.” Vân Khanh hung hăng quẹt mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia quyết tuyệt, “Phong Tuyệt Trần, kể từ hôm nay xin ngươi không cần xuất hiện trong cuộc sống của ta, tương lai của ta đã an bài thỏa thỏa thiếp thiếp, xin ngươi không cần lại xuất hiện quấy rầy cuộc sống của ta. Chia chác ở Vân Thường các ta sẽ để Tử Khâm mỗi tháng qua lấy, ta và ngươi vốn không nên có dính dấp, là ta một bên tình nguyện tự cho là thông minh xứng một khỏa thật lòng cũng là ta nên chịu, ngươi là kinh thành đệ nhất thủ phủ, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay liền có vô số cô gái yêu thương nhung nhớ, tùy ngươi muốn như thế nào liền như thế đó, nhưng là ta cầu xin ngươi đừng lại đến cùng ta đùa giỡn như vậy, ta một nữ nhi đợi gả đâu đáng giá ngươi hao hết tâm tư, cho dù là nhìn trên tình cảm giữa ngươi và Đại ca ta, xin ngươi sau này thấy ta liền đi đường vòng, ta cũng sẽ như thế. Ta từng cùng Thanh Loan nói qua, nếu đã phải lập gia đình, dù ta không thương Phong Lam Cẩn nhưng cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một thê tử, ta sẽ không cùng ngươi chơi trò chơi mập mờ không rõ như vậy, cũng xin ngươi tôn trọng ta một chút. Từ nay về sau kiều quy kiều lộ về lộ, gặp lại – – như người lạ!”
“Thực xin lỗi.” Phong Tuyệt Trần nhìn Vân Khanh mâu quang tĩnh mịch nói, “Là ta đùa giỡn thôi.”
Lệ nơi đáy mắt Vân Khanh rốt cục vẫn không nhịn được, từ khi nàng trọng sinh tới nay thời điểm gặp lại thân nhân cảm động không có rơi lệ, thời điểm nhận hết ủy khuất bị phụ thân ruồng bỏ không có rơi lệ, thời điểm dưới hoàng quyền cưỡng bách chính mình đón lấy thánh chỉ không có rơi lệ, thời điểm bị người từng đợt một thiết kế âm mưu không có rơi lệ, lúc này lại nhịn không được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống dưới.
Thì ra là… Chân tâm của nàng với hắn xem ra bất quá là một hồi cười giỡn thôi…
Bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, hung hăng lau lệ trên khóe mắt, không để cho hắn chứng kiến mình chật vật.
Quả nhiên… Thiên hạ nam tử không có một người nào, không có một ai có thể tin, phụ thân của nàng luôn mồm nói yêu mẫu thân nàng, không phải cũng cưới vợ cùng mười di nương sao? Huống chi giữa hắn và nàng bất quá là bình thủy tương phùng, giao tình so với bình thường sâu hơn chút ít mà thôi, nàng lại bằng cái gì yêu cầu hắn đối với nàng toàn tâm toàn ý mãi mãi không rời đây.
“Ngươi đi đi, coi như cho tới bây giờ cũng không có biết ta!” Vân Khanh đưa lưng về phía Phong Tuyệt Trần, hai mắt hung hăng nhắm lại, lần nữa mở ra đã là một mảnh kiên quyết, “Phong công tử, thuận tiện đem nha hoàn của ngươi mang đi, ta không phải một cô gái yếu đuối tùy thời tùy chỗ cần người bảo vệ.”
“Ta biết rõ…” Sau lưng truyền đến tiếng Phong Tuyệt Trần hơi bất đắc dĩ thở dài, “Nàng đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, như thế nào làm cho mình trở nên nhạy cảm như vậy?” Mới bất quá cùng nàng đùa vui một chút, thực không nghĩ tới phản ứng của nàng lại kịch liệt như thế. Thấy thân thể Vân Khanh đột nhiên cứng đờ, Phong Tuyệt Trần hiểu mình quả nhiên đã đoán đúng, nàng tất nhiên từng chịu qua thương tổn nghiêm trọng cho nên mới nhạy cảm yếu ớt như vậy, con ngươi Phong Tuyệt Trần khẽ nheo lại, đáy mắt thoáng hiện lên một tia lãnh mang… Đến tột cùng là ai làm thương tổn nàng đây…
Người này kỳ thật cũng không khó đoán, hắn khẽ một suy tư liền nghĩ tới… Quân Ngạo a…
Bất quá hắn nghĩ đến cùng chuyện tình chân thật vẫn có sơ sót, hắn sở dĩ đoán là Quân Ngạo cũng là bởi vì đồn đãi Vân Khanh đã từng rất thích Quân Ngạo, bất chấp tôn nghiêm của một cô gái đi theo hắn, về sau bị hắn hung hăng tổn thương. Ai có thể đoán được nàng là vì phản bội kiếp trước mà trở nên vừa mong đợi tình cảm lại lo lắng lần nữa bị phản bội đây.
Lý trí nói cho nàng biết không nên lại tin tưởng cái gọi là tình cảm, bởi vì vì tất cả tình cảm tại trước mặt ích lợi đều không đáng giá nhắc tới, nhưng là trong tình cảm nàng lại nhịn không được đối với Quân Ngạo gần như hoàn mỹ sinh hảo cảm… Nghĩ trả giá nhưng có không dám… Đây là Vân Khanh bị thương hại qua khiến tâm lý yếu ớt. Cho nên thời điểm đối mặt Phong Tuyệt Trần lần lượt cử động mập mờ phản ứng của nàng mới mãnh liệt như thế!
“Nàng cần phải nghỉ ngơi tốt một chút.” Phong Tuyệt Trần không nhịn được xía vào cưỡng chế ôm thân thể Vân Khanh, thấy nàng quật cường ngước đầu không để cho mình rơi lệ trong lòng mạnh mẽ đau nhói một hồi, hắn mạnh mẽ ấn Vân Khanh ngồi trên giường, cười khổ nói, “Ta nói rồi thời điểm đại hôn sẽ cho nàng một hồi ngạc nhiên mừng rỡ… Hôm nay ngược lại thật sự là không biết đối với nàng mà nói đến tột cùng là ngạc nhiên mừng rỡ hay là làm kinh sợ…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 2 - Chương 13: Gặp nhau như người lạ
Quyển 2 - Chương 13: Gặp nhau như người lạ