Edit: Trảm Phong
“Khanh nhi…” Lão phu nhân cười từ ái giữ chặt tay Vân Khanh, làm cho nàng cùng bà ta cùng ngồi ở trên trường tháp lớn nhất trong phòng, trên giường đặt một cái khay trà nho nhỏ đem hai người ngăn ra, Vân Khanh không để lại dấu vết thu tay về, cười nhạt nói, “Tổ mẫu đột nhiên gọi Khanh nhi tới không biết vì chuyện gì?”
“Ai…” Lão phu nhân than khẽ, cảm khái ngàn vạn nhìn Vân Khanh một hồi lâu mới thấp giọng thở dài nói, “Chỉ chớp mắt Khanh nhi đã là đại cô nương, mai này liền phải lập gia đình rồi, nếu mẫu thân ngươi dưới suối vàng có biết cũng nên vui mừng. Tổ mẫu còn nhớ rõ lúc nhỏ ngươi vô cùng nghịch ngợm, cả ngày đi theo phía sau cái mông Xung nhi loạn chuyển, rất giống cái đuôi nhỏ, lúc này mới bao nhiêu năm a, Khanh nhi đã trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều rồi.”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, chẳng nói đúng sai, liễm hạ mặt mày vì chính mình cùng lão phu nhân rót một chén nước trà, động tác của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, trong lúc nâng tay nhấc chân đều tản ra hơi thở tôn quý ưu nhã.
“Tổ mẫu nói những thứ này Khanh nhi đều không nhớ nổi rồi, chắc hẳn khi đó còn nhỏ đi, bóng dáng ca ca ở trong lòng Khanh nhi đã có chút ít mơ hồ, mỗi lần nhớ tới cũng chỉ có thể nghĩ đến một hình dáng thật ấm áp, nhưng lại quên mất ngũ quan.” Sắc mặt Vân Khanh u ám, ngón tay hơi ngưng, “Phải nói Khanh nhi cũng là đồ bất hiếu, thậm chí ngay cả khuôn mặt ca ca cùng mẫu thân của mình cũng có thể quên lãng…”
“Phải không?” Mâu quang lão phu nhân chợt lóe, trong nháy mắt ánh mắt có bén nhọn làm cho trong lòng Vân Khanh khẽ ngưng lại, đã thấy mắt bà ta sáng như đuốc tỉ mỉ cẩn thận dò xét Vân Khanh, nhìn thấy nàng vẫn vui vẻ như cũ sắc mặt như thường mới chậm rãi thu liễm tất cả tâm tình. Đỉnh chân mày bà ta vừa động, khóe môi hơi nâng, dĩ nhiên lại là một bộ dạng từ ái. Bà ta chậm rãi cười nói, “Đây cũng là bình thường, thời điểm mẫu thân ngươi qua đời ngươi bất quá mới hai ba tuổi, sao có thể nhớ rõ chuyện? Hôm nay đều mười bốn mười lăm năm qua đi, nếu còn nhớ rõ mới kỳ quái. Bất quá tổ mẫu cũng từng làm mẫu thân, có thể hiểu được, nhận thức được tâm tình mẫu thân ngươi, cha mẹ vất vả cần cù mệt nhọc cả đời này vì cái gì? Còn không phải là vì con trai và con gái? Chỉ cần ngươi thật vui vẻ hạnh phúc, mẫu thân ngươi dưới suối vàng sẽ biết.”
“Khanh nhi cũng chỉ hy vọng như thế.”
“Khanh nhi ngày mai liền phải xuất giá, nhớ tới lời tổ mẫu đã nói với ngươi trước kia sao. Cũng biết sao?”
Cười nhạt một tiếng, nét mặt Vân Khanh tươi cười nhàn nhạt, “Lời tổ mẫu nói Khanh nhi từng giây từng phút ghi nhớ trong lòng, không dám quên, Khanh nhi vĩnh viễn cũng sẽ nhớ kỹ, dòng họ của mình.”
Đáy mắt lão phu nhân thoáng hiện lên một tia hài lòng cùng vui mừng, bà ta cười nhạt nói, “Vậy là tốt rồi!” Nói xong bà ta dừng lại một chút, giống như là nhớ ra cái gì đó, lúc này mới nhếch khóe môi, thản nhiên nói, “Khanh nhi, hôm nay ngươi cũng là một công chúa, là đại tiểu thư dòng chính nữ Vân gia ta, nha đầu bà tử của hồi môn cũng không thể thiếu! Theo lý thuyết ngươi xuất giá trong phủ phải đi theo bốn nha đầu của hồi môn, nhưng là người bên cạnh ngươi cũng chỉ có Xuân Hoa cùng Tử Khâm, cho nên ta không thể để cho người coi thường Vân gia chúng ta, liền tìm hai nha đầu của hồi môn cho ngươi, Khanh nhi sẽ không trách tội tổ mẫu xen vào việc của người khác đi?” Lão phu nhân mỉm cười, mâu quang tĩnh mịch, ánh mắt hơi đục ngầu lại không có phân nửa vui vẻ, sít sao nhìn thẳng Vân Khanh, đáy mắt kia ngẫu nhiên thoáng hiện lên một tia âm lãnh, làm cho Tử Khâm đứng một bên thế nhưng rùng mình một cái.
Tử Khâm ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lão phu nhân, chẳng biết tại sao… Luôn cảm giác lão phu nhân hôm nay sao lại như vậy… Quỷ dị đây!
Lại giương mắt nhìn thoáng qua Vân Khanh bất động như núi, tâm Tử Khâm bang bang nhảy loạn rốt cục lại chậm rãi khôi phục bình thường, tiểu thư trầm tĩnh như vậy phảng phất đang cho nàng dũng khí, Tử Khâm cười hì hì nghĩ, nàng còn chưa từng thấy qua tiểu thư bị thua thiệt gì đây, cho nên tiểu thư vĩnh viễn đều là bách chiến bách thắng.
Vân Khanh khẽ nhướng mày, bộ dáng phảng phất có vài phần kinh ngạc, nàng lẳng lặng nhấp một ngụm nước trà, mi tâm nhéo nhéo không thể nhận ra, chậm rãi để chén trà trong tay xuống, nàng cười nhạt nói, “Tổ mẫu nói chuyện này rất đúng? Có người vì Khanh nhi quan tâm những chuyện này Khanh nhi cao hứng còn chưa kịp, làm sao sẽ cảm thấy người xen vào việc của người khác? Tổ mẫu cũng biết tính tình Khanh nhi, vô cùng lười biếng, có thể trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn rỗi đó là chuyện tình Khanh nhi tha thiết ước mơ.” Nàng vuốt vuốt xiêm y hơi có nếp uốn, phần lưng thẳng tắp, giống như là một gốc Thanh Tùng bền gan vững chí, thẳng tắp cao ngất.”Tổ mẫu, muốn Khanh nhi nói người tuổi cũng lớn, những chuyện này cần gì tự mình hao tâm tổn trí, trực tiếp giao cho Chu má má cùng Cửu di nương đi làm thì thôi. Thân thể người vốn cũng không phải rất tốt, mệt nhọc lại mang bệnh Khanh nhi áy náy chết.”
(TP: Già rồi bệnh nhanh chóng chết nhé! *Vẫy khăn*)
Ngoài dự liệu tất cả mọi người, kể từ sau khi Ngũ di nương qua đời, Vân Thường lại không đem quyền lợi chưởng nhà giao cho chi thứ hai ba bốn, thậm chí ngay cả Nhị di nương sinh hạ cho hắn một đứa con đều không có lọt được mắt xanh của hắn, Vân Thường quyết định làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, hắn lại đem quyền lợi chưởng nhà giao cho Cửu di nương vào phủ không đến bốn tháng. Thậm chí ngay cả lúc này đây công việc Vân Khanh xuất giá đều là Cửu di nương an bài đặt mua.
Rất nhiều người vốn là ôm tâm tính chế giễu nhìn chuyện này, bởi vì ai cũng không tin một tiểu nữ tử tuổi còn trẻ không đến mười tám có thể quản được một tòa nhà lớn. Thời điểm sơ sơ nghe được tin tức này Tứ phu nhân phản ứng kịch liệt nhất, nàng ngồi ở trong sân nàng nhìn Vân Tranh hết sức chuyên chú đọc sách, trong lòng lại đang cười lạnh, nàng ngược lại muốn nhìn một chút Cửu di nương này xấu mặt thế nào.
Càng ngoài dự liệu tất cả mọi người chính là, Cửu di nương lại đem chuyện tình một đại gia tử sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng, nàng gặp người đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, cho dù mấy phu nhân nói lời khó nghe gì đó tất cả đều là mỉm cười cho qua, thái độ khiêm cung cũng không hèn mọn, đối với người làm cũng khoan dung rộng lượng, cho nên hai tháng qua, thế nhưng hơi có phần làm cho bọn nha đầu nô tài trong phủ sùng bái, thậm chí hi vọng trong phủ vẫn luôn là Cửu di nương chưởng nhà mới tốt.
Vân Khanh đối với chuyện này cũng không có biểu đạt cái nhìn gì, chỉ là để cho Tử Khâm đi trong phòng Cửu di nương một chuyến, nói cho nàng biết người nào có thể thu mua, người nào không phải là kẻ dễ đối phó, Cửu di nương rất cảm kích Vân Khanh trợ giúp Thập di nương, lời nói cử chỉ đối với Vân Khanh cực kỳ tôn trọng.
Mà lão phu nhân xác thực không cho là đúng, bà ta rất chán ghét Cửu di nương từ trong tiểu hộ nhân gia ra ngoài (TP: vì ngày xưa bà ta cũng thế). Lúc trước tìm được hai người tỷ muội các nàng cũng bất quá là muốn làm cho các nàng dùng sắc hầu người, khuôn mặt các nàng cùng Bạch U Lan có vài phần tương tự có nhiều khả năng hấp dẫn ánh mắt Vân Thường, vì Vân gia sinh hạ nhất nam bán nữ, ai biết mắt thấy Thập di nương có bầu rồi lại bị Ngũ di nương hại rời đi nhân thế. Trong lòng lão phu nhân thầm hận, một di nương không có năng lực sinh tồn, chết thì cũng thôi, lại vẫn làm liên lụy tới kim tôn của bà ta, quả thực là tội không thể tha thứ! Thập di nương chết bà ta không thể làm gì, cho nên liền đem oán hận đều chuyển dời đến trên người Cửu di nương.
Trong ánh mắt lão phu nhân chợt lóe lên tàn khốc, bà ta vân vê Phật châu trong tay, cười lạnh nói, “Nàng Lý Ngọc Mi chỉ là một thị thiếp nho nhỏ cũng vọng tưởng nắm hôn sự đại tiểu thư? Hừ! Quả thực không biết điều!”
Vân Khanh mặt không đổi sắc, trong lòng cũng là tán đồng, chỉ là Lưu gia hay gây sự, ngoại nhân cũng không biết một ít chuyện đại phu nhân đã làm, lão phu nhân lại là kẻ sĩ diện căn bản cũng không thể sẽ bộc ra tin tức kinh thiên đại phu nhân bị cấm túc. Càng huống chi sau khi Lãnh má má chết liền không còn người có thể chỉ ra tội chứng của đại phu nhân, cho nên coi như là vì mặt mũi ngày nàng xuất giá đại phu nhân cũng phải ra khỏi phòng đãi khách. Cho dù Vân Thường hận không thể giết nàng cũng phải như vậy! Bởi vì người trong Vân phủ đều ích kỷ tới cực điểm, cho dù đại phu nhân giết mẫu thân nàng, Vân Thường cũng sẽ nhẫn! Bởi vì hắn yêu nhất vĩnh viễn đều là chính bản thân hắn còn có mặt mũi Vân phủ! Nghĩ đến chỗ này, khóe môi Vân Khanh không khỏi kéo lê vài tia lãnh trào.
Sắc mặt lão phu nhân khẽ ngưng tụ, bà ta trầm giọng nói, “Tổ mẫu những năm trước đây lạnh nhạt ngươi, trong lòng thật sự là cực kỳ khó chịu, hôn lễ của ngươi như thế nào cũng muốn đích thân hao tâm tổn trí mới phải. Huống chi, Chu má má cho dù cùng ngươi đi lại gần cũng không phải chúng ta người Vân gia, bà ấy dù sao họ Chu không họ Vân, hơn nữa lần này ta cũng vậy không có ý định để cho Chu má má làm quản sự hồi môn của ngươi.”
Vân Khanh rùng mình, thầm nói rốt cục bắt đầu tiến vào chính đề! Trên mặt nàng lại làm ra vẻ mặt tương đối kinh ngạc, “Cái gì? Tổ mẫu sao có thể, của hồi môn nữ nhi gia không phải luôn luôn đều là nhũ nương theo hầu bên người à? Hơn nữa Chu má má là nhũ mẫu của Khanh nhi, thuở nhỏ nhìn Khanh nhi lớn lên cũng hiểu rõ tập tính của Khanh nhi, nếu là thay đổi ma ma bình thường đi theo ta, Khanh nhi thật sự là sẽ cảm thấy trống rỗng. Tổ mẫu người mới vừa rồi là cùng Khanh nhi nói giỡn a.” Vân Khanh không đợi lão phu nhân trả lời liền thản nhiên nói tiếp, “Tổ mẫu đùa giỡn có hơi lớn đấy, Chu má má dù sao cũng là nhũ mẫu của Khanh nhi, là nha đầu hồi môn của mẫu thân ta, bà ấy cũng không có khế ước bán thân ở trong phủ, những năm gần đây có thể nói là được phụ thân đặc biệt cho phép mới có thể liên tục ở lại bên người Khanh nhi, hôm nay Khanh nhi muốn lấy chồng xa, Chu má má thế nào lại không đi theo đây.”
Lão phu nhân bị nghẹn một câu nói đều nói không nên lời, Vân Khanh nói gần nói xa đều lộ ra Chu má má căn bản cũng không phải là người Vân phủ, cho nên căn bản cũng không cần phải nghe theo bà ta sai phái.
Vân Khanh làm sao lại không biết lão phu nhân suy nghĩ cái gì, ngày đó trước khi Ngũ di nương chết bộc ra một ít tin tức kinh thiên làm cho lão phu nhân bắt đầu phòng bị rồi. Lão phu nhân hẳn là lo lắng nàng biết mẫu thân cùng ca ca chết cùng bà ta có quan hệ sẽ trả thù nàng đi, cho nên hôm nay mới có chuyện như vậy, Vân Khanh lạnh lùng nhìn hai nha đầu sau lưng lão phu nhân, từ từ buông hạ tầm mắt, khóe môi châm chọc càng rõ ràng. Bà ta là vì mặt mũi của nàng suy nghĩ, rõ ràng là an bài nhãn tuyến ở bên cạnh nàng, chỉ cần nàng có dị động chỉ sợ lão phu nhân sẽ có chỗ phát hiện đi.
Tầm mắt không để lại dấu vết khẽ quét qua ở trên người hai nha đầu, hai nha đầu kia khuôn mặt không xuất sắc, thậm chí có thể nói là bình thường, lại không có chỗ ra vẻ yếu kém, nhưng là thái độ không kiêu không nịnh kia, trong cử chỉ đưa tay nhấc chân cũng có thể nhìn ra tỉ mỉ cùng thông minh.
Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng ở trong lòng, chỉ sợ vì tìm hai nha đầu này lão phu nhân thật đúng là phí sức đó! Lão phu nhân đối với nàng có thể nói là phòng bị lại chờ đợi nàng vì Vân gia mang đến ích lợi, cho nên cho Vân Khanh nha đầu hồi môn khẳng định không thể thật xinh đẹp, nếu không bị Phong Lam Cẩn vừa ý thu phòng vậy cái được không bù nổi mất. Mặc dù gia quy Phong gia chế độ một vợ một chồng, nhưng là nam nhân nào sẽ không trộm tinh? Thê tử có thể chỉ có một, nhưng là nữ nhân phía ngoài không chừng có bao nhiêu đây.
Lão phu nhân không quản được Phong Lam Cẩn bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ, nhưng lại không thể để cho nữ nhân của hắn là người bà ta chọn đến bên cạnh Vân Khanh, nếu không Vân Khanh còn không hận chết bà ta!
“Chu má má tuổi cũng lớn, tổ mẫu dự định an bài cho bà ấy một cái sân nhỏ tìm người chuyên môn phục dịch, Khanh nhi cùng Chu má má vô cùng thân cận cũng không thể để bà ấy đến trung niên đều không có một ai nâng đỡ đi? Tổ mẫu ở vùng ngoại ô có một cái sân, quản gia chỗ đó cũng là vừa tới trung niên, cho tới bây giờ đều chưa lấy vợ, tổ mẫu định đem Chu má má đưa đến trong sân người kia quản sự, như vậy sau này cũng có thể là người một nhà có đúng hay không?”
Vân Khanh cười lạnh trong lòng, một nam nhân đến trung niên còn chưa cưới vợ sẽ là vật gì tốt? Lại muốn đem Chu má má tặng cho người khác đi lãng phí sao! Trên miệng nói là vì Chu má má tốt, trên thực tế chỉ sợ là muốn uy hiếp nàng, khống chế được Chu má má nếu sau này nàng muốn vượt ra khỏi bà ta khống chế, lại đến uy hiếp bà ta đi, nghĩ hay thật a!
Vân Khanh đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm Chu má má lạnh lùng, Chu má má đẩy cửa phòng ra đi vào phòng, nhìn lão phu nhân nhíu mày không vui, Chu má má cười nhạt một tiếng nói, “Lão phu nhân, đại tiểu thư, lão gia phân phó, mai này đại tiểu thư phải lập gia đình, cho nên thừa dịp buổi tối ngày hôm nay người một nhà tụ họp cho tốt, lệnh nô tỳ đến đây thỉnh đại tiểu thư cùng lão phu nhân.”
Sắc mặt lão phu nhân thật không tốt, bà ta lạnh lùng nhìn Chu má má không nói gì.
Chu má má phảng phất như không thấy ánh mắt lão phu nhân giống như ngọn lửa, ưỡn sống lưng thẳng tắp, trầm giọng nói, “Đa tạ lão phu nhân vì chuyện nô tỳ phí tâm, bất quá nô tỳ lúc trước cũng đã gả cho người…”
“Quản sự kia sẽ không ghét bỏ ngươi đã từng gả cho người, cũng sẽ không ghét bỏ thân thể ngươi không trong trắng!” Lão phu nhân không đợi Chu má má nói xong liền nhíu mày cắt đứt lời bà, trong ánh mắt có nồng đậm cảnh cáo.
Chu má má không chút phật lòng, bà đời này cho tới bây giờ quan tâm nhất chỉ có Vân Khanh, cho nên bà không có gì phải sợ, cùng lắm thì lão phu nhân muốn mạng bà, nếu không làm cho bà trở thành uy hiếp của Vân Khanh, thì bà thà rằng đi tìm chết! Một người ngay cả chết còn không sợ như thế nào lại để ý lão phu nhân cảnh cáo cùng uy hiếp, bà cười nhạt một tiếng, “Lão phu nhân, nô tỳ thân thể tàn hoa bại liễu không xứng với người quản sự trong miệng ngài kia, mặc dù nô tỳ cùng tướng công không có phúc khí không có tình cảm phu thê, nhưng nô tỳ cũng không phải là cô gái không biết liêm sỉ như vậy, đời này đã gả cho hắn, sinh là người của hắn chết cũng là quỷ của hắn!”
Lời của bà sang sảng có khí lực bức người, làm cho lão phu nhân cũng tìm không ra nửa điểm không phải. Lão phu nhân liền cảm thấy trong lòng mình phảng phất đè ép một khối đá nặng nề, hòn đá kia càng rơi càng sâu, cơ hồ khiến bà không thở nổi. Bà ta nhìn Vân Khanh khí định thần nhàn, nhìn lại Chu má má sắc mặt kiên nghị một chút, hai đầu lông mày tức giận từng tia ngưng khí, trên trán mơ hồ có thể thấy được một tia hắc khí hiện lên.
“Lão phu nhân!” Lâm má má tức thời đem tay nhẹ nhàng đặt ở đầu vai lão phu nhân, bà ta bất động thanh sắc vỗ vỗ đầu vai lão phu nhân, lão phu nhân sắc mặt giận dữ gò má khẽ phát xanh, đó là vẻ mặt cưỡng chế lửa giận mất tự nhiên. Tiếng nói Lâm má má nhu hòa, “Lão phu nhân, lão gia đều thúc giục người đến mời, chắc hẳn cũng đã chờ trong chốc lát, lão phu nhân sớm mang theo đại tiểu thư tiến đến cùng đám người lão gia hội hợp đi.”
“Tốt!” Lão phu nhân miễn cưỡng khẽ động khóe môi, vẻ mặt kinh điển “bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười”, da mặt bà ta phát xanh, khống chế tiếng nói, “Khanh nhi, ngươi cùng Chu má má đi trước đi, tổ mẫu muốn đổi bộ quần áo.”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, từ trên tháp đứng dậy, thi lễ với lão phu nhân, phảng phất không có nhìn ra lão phu nhân biến hóa, lại cười nói, “Đã như vậy, Khanh nhi liền rời đi trước.”
Thân thể Vân Khanh vừa động, hai nha hoàn kia vốn là đứng ở sau lưng lão phu nhân nhận được ánh mắt lão phu nhân cũng chậm rãi đi theo sau lưng Vân Khanh cúi đầu liễm mục theo đuôi.
“Tiểu thư…” Tử Khâm trong nháy mắt đem ánh mắt lướt qua hai nha đầu, có điều suy nghĩ.
Trong con ngươi giếng cổ lộ ra một tia lạnh lẽo nhàn nhạt, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười kia không nói ra được làm cho người rợn cả tóc gáy.
Tử Khâm sinh sinh rùng mình một cái, nàng đi theo tiểu thư lâu như vậy còn chưa quen nàng ngẫu nhiên lộ ra vẻ mặt âm u! Ánh mắt kia phảng phất là một dòng nước xoáy sâu thẳm cơ hồ có thể làm cho người chết đuối ở trong đó, thanh lãnh mang theo vài phần sát khí, mang theo uy nghiêm cùng đông lạnh của người thân ở địa vị cao, làm cho người như rớt vào hầm băng!
Mấy người chậm rãi đi về phía trước dùng nửa khắc đồng hồ đầu cũng đi tới đại sảnh, một phòng người lớn kỳ thật có rất ít thời gian có thể cùng nhau tụ một chỗ, dù sao nhân số quá nhiều, mỗi người luôn không thể nào có thời gian rảnh vừa vặn đến đây. Nhưng mà hôm nay tất cả mọi người đến đầy đủ hết, phảng phất như là đã ước định tốt.
Một đại gia tử bốn phòng người tất cả đều tính, chủ nhân cũng có chừng ba mươi người, tổng cộng phân ra ba cái bàn lớn, phòng lớn mấy người lão gia cùng lão phu nhân một bàn, bởi vì Vân Khanh là nhân vật chính hôm nay cho nên cũng cùng mấy lão gia ngồi cùng bàn mà ăn, Vân Tranh làm trưởng tử duy nhất của Vân gia cũng ngồi ở chủ tọa. Chủ bàn bên cạnh là chỗ ngồi mấy phu nhân, các phu nhân đều tự dẫn nữ nhi con vợ cả ngồi ở chỗ kia, mà Cửu di nương cũng được đặc biệt cho phép ngồi bàn nhỏ. Nhị phu nhân cùng tam phu nhân giao hảo, lúc này đang mỉm cười lặng lẽ nói chuyện, Tứ phu nhân lại kiêu ngạo nhìn con trai duy nhất của nàng ngồi ở chủ bàn! Nhìn thấy bộ dáng nàng nhị phu nhân cùng tam phu nhân liền giận dễ sợ, lạnh lùng nhìn nàng một cái cũng không nhìn nhiều hơn, phải nói chi thứ hai phòng ba cũng là bởi vì phòng bốn có con trai trưởng lúc này mới tránh xa nàng.
Cửu di nương hôm nay phụ trách quản lý việc bếp núc trong phủ, tới nơi này cũng là phải làm. Chỉ là…
Vân Khanh lạnh lùng đem tầm mắt chuyển tới trên người nhị phu nhân lạnh lùng ngồi ở bên cạnh đại phu nhân, khóe môi trào phúng nhấc lên, đại phu nhân hôm nay cũng đặc biệt được cho phép từ trong sân nàng đi ra. Người cuối cùng ngồi trên bàn nhỏ là một vài thứ nữ con vợ kế, ánh mắt các nàng hơi có chút sợ hãi cùng câu nệ, Vân Khanh nhìn trên người bọn họ mặc xiêm y mộc mạc, khóe môi dẫn ra một nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ.
Trong phòng người nhiều như vậy thế nhưng không có mấy người phát ra âm thanh, ánh mắt rất nhiều người thỉnh thoảng đều bay tới trên người đại phu nhân, vẻ mặt khinh bỉ cùng lãnh trào. Đại phu nhân này vừa ra thấy vị trí Cửu di nương liền trở nên tương đối lúng túng, chỉ thấy Cửu di nương ngồi ở một bên nhị phu nhân, ánh mắt khẽ tới lui tuần tra, hiển nhiên là rất không được tự nhiên.
Cửu di nương nhìn thấy Vân Khanh vào phòng khẽ mỉm cười với Vân Khanh, Vân Khanh cho nàng một nụ cười an ủi, Cửu di nương thấy nụ cười này tâm vốn thấp thỏm cục xúc bất an đột nhiên liền an định xuống.
Đại phu nhân thấy Vân Khanh khóe môi lạnh lùng nhếch lên, khinh thường quay đầu đi chỗ khác phảng phất liếc nhìn nàng nhiều một cái sẽ dính phải một thân nấm mốc, Vân Khanh chú ý tới trên người đại phu nhân vẫn như cũ là tơ lụa gấm váy la quần, khí thế vẫn như cũ, ngược lại không giống như là người vừa được giải trừ lệnh cấm túc! Khóe môi Vân Khanh bỗng dưng giương cao, xem ra đại phu nhân quả nhiên là đa mưu túc trí, những năm gần đây phụ trách quản lý việc bếp núc Vân gia cũng không biết từ trong Vân gia vớt ra bao nhiêu tài sản, nếu không nàng một phu nhân thất thế, cuộc sống làm sao có thể vẫn tiêu sái mà qua như vậy.
“Khanh nhi, ngươi đều nhanh xuất giá còn đi quấy rầy tổ mẫu làm chi? Sính lễ cùng của hồi môn đều kiểm kê thỏa đáng?” Vân Thường ngồi ở chỗ mình, Nhị lão gia ngồi đối diện với hắn, chủ tọa lưu lại cho lão phu nhân.
Vân Khanh khẽ mỉm cười, nhìn Đại thiếu gia Vân Tranh ngồi vô ích bên cạnh, ánh mắt của nàng chợt lóe, cười thi lễ đối với một phòng trưởng bối, lúc này mới cười nhạt trả lời Vân Thường, “Đa tạ phụ thân quan tâm, bất quá chuyện như vậy hẳn là tạ Cửu di nương, di nương giúp đỡ Khanh nhi không ít việc, của hồi môn cùng sính lễ những cái đồ này di nương đã sớm tự mình kiểm kê thỏa đáng. Khanh nhi nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, là tổ mẫu thương tiếc Khanh nhi, ban cho Khanh nhi hai nha đầu nói muốn làm nha đầu hồi môn, cho nên tán gẫu nhiều chốc lát, mắt thấy phụ thân sai Chu má má đi gọi mới xem như kết thúc, tổ mẫu đổi bộ quần áo sẽ tới, cho nên để cho Khanh nhi đi trước.” Nàng nói mấy câu đem chuyện nói rõ ràng rành mạch, một phòng người cũng không hẳn đều là đồ ngốc, có người đánh giá hai nha đầu khuôn mặt bình thường, ánh mắt lúc này liền hơi có chút lóe lên.
Vân Thường lúc này mới chú ý tới hai nha đầu sau lưng Vân Khanh, mi tâm hắn hơi nhíu, mâu quang tỉ mỉ ở trên thân hai người đánh giá hồi lâu lúc này mới nhéo đầu lông mày lạnh giọng “Ừ” một tiếng.
Cũng không lâu lắm lão phu nhân đã được Lâm má má dắt díu đưa đến, lão phu nhân vừa ngồi xuống một phòng người đứng dậy chào đón, sắc mặt lão phu nhân đã khôi phục như thường, từ ái cười một tiếng, “Mau đều ngồi xuống đi, ngày hôm nay là gia yến bình thường không cần tuân thủ gia quy, mai này Khanh nhi sẽ thành thân, đến lúc đó các ngươi một đoàn tỷ tỷ muội muội đã không thể thấy được Đại tỷ tỷ này.”
Vân Khanh mím môi cười một tiếng, vuốt vuốt tóc dài trên trán lỏng xuống, cáu giận cười nói, “Tổ mẫu, người nói lời này Khanh nhi không thích nghe a, về sau Khanh nhi cũng không phải không trở lại, làm sao sẽ không thấy được đây? Khanh nhi cũng không phải người không có lương tâm, nhà mẹ đẻ vĩnh viễn đều là nhà mẹ đẻ, Khanh nhi cũng không phải là người gả cho người liền quên nhà mẹ đẻ. Khanh nhi chỉ hi vọng tổ mẫu không cần đem Khanh nhi coi như bát nước hắt đi thì tốt rồi.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng rất nể tình nở nụ cười.
Nhị phu nhân ha ha cười một tiếng, cười nói với tam phu nhân, “Ai nha, Tam đệ muội ngươi nhìn một chút đại tiểu thư nhà chúng ta rất biết nói chuyện, trong phủ này ai không biết mẫu thân thương yêu nhất là nàng, nha đầu kia còn trêu chọc mẫu thân. Muốn ta nói a, mẫu thân chính là đem tất cả các tiểu thư trong phủ của chúng ta coi như bát nước hắt ra ngoài cũng sẽ không đối đãi đại tiểu thư như vậy, ngươi nói có đúng hay không a?”
Tam phu nhân dùng khăn bưng miệng cười, phụ họa nói, “Còn không phải sao, đại tiểu thư thật đúng là biết trêu chọc mọi người vui vẻ.”
Trên mặt lão phu nhân đã bình tĩnh như lúc ban đầu, nàng nhìn Vân Khanh thật sâu, lúc này mới từ ái cười nói, “Khanh nhi rất nghe lời, các ngươi mấy cái thím này ánh mắt đúng là vô cùng sáng ngời.”
Một phòng người nói cười ríu rít, không khí phi thường hài hòa… Mặc dù những thứ hài hòa này là mọi người cùng nhau nỗ lực duy trì cũng tương đối không dễ dàng.
Nhị phu nhân tam phu nhân cùng Tứ phu nhân là xem hiểu, Vân Khanh chính là một pho tượng ôn thần, lúc này hận không thể đem nàng gả ra ngoài sớm một chút, hơn nữa nàng gả lại là thừa tướng phủ quyền thế thông thiên, sau này thân phận càng thêm tôn quý, so với một công chúa không có danh tiếng gì, danh tiếng thừa tướng phu nhân chỉ biết càng thêm vang dội. Cho nên bọn họ tự nhiên muốn nịnh bợ nhiều hơn, cho dù không thể lấy được hảo cảm của Vân Khanh, nhưng cũng sẽ không khiến nàng đem mục tiêu đặt ở trên thân một đám người bày tỏ thiện ý các nàng.
Nói cho cùng, trong phủ này cừu nhân chân chính của Vân Khanh chính là đại phu nhân cùng Nhị tiểu thư! Chuyện tình Ngũ di nương thật sự là nàng tự chuốc phiền, nếu không phải nàng ta đem chủ ý đánh tới trên người Vân Khanh cũng sẽ không rơi vào kết cục vứt xác nơi bãi tha ma như vậy.
Đột nhiên, trong một mảnh âm thanh cười khẽ phụ họa xuất hiện một tiếng cười lạnh không hài hòa, đại phu nhân cái gì cũng không nói, chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Vân Khanh khinh bỉ tới cực điểm, một ít tia sáng không hài hòa chiếu vào trong mắt mọi người quá mức đột ngột, tất cả mọi người theo bản năng đưa ánh mắt nhảy vào đến trên thân bà ta.
Đã thấy đại phu nhân lạnh lùng cười một tiếng, khinh bỉ nhìn Vân Khanh, hừ lạnh nói, “Mắt thấy liền phải gả cho cừu nhân giết mẫu giết huynh của mình, còn đắc ý như vậy, nếu ta là mẹ ruột ngươi chỉ sợ chết cũng sẽ không nhắm mắt!”
“Pằng – – ”
Tay Vân Khanh vê chén trà mạnh mẽ nắm chặt, trong nháy mắt sau đó lại chậm rãi buông ra, trên mặt không gợn sóng. Nàng nhìn Vân Thường đỏ mắt đem bàn ăn vỗ nứt, đầy bàn thức ăn vẩy ra, một phòng người câm như hến, thân thể nha đầu bà tử hầu hạ sau lưng run lên, ngay cả hô hấp đều thả nhẹ, sợ kinh động cái gì. Cửu di nương sớm đã kinh hô một tiếng chạy qua xử lý miệng vết thương cho hắn.
“Ngươi cái đồ tiện nhân này, câm miệng cho ta!”
“Hừ!” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng vẻ mặt không thèm để ý, bà ta lạnh lùng nói, “Như thế nào? Ta vẫn không thể nói? Dưới mắt ta vẫn là đại phu nhân Vân phủ đấy, Vân Thường, ngươi cũng đừng quên ý chỉ bệ hạ phong ta làm cáo mệnh phu nhân mới phải!”
Vân Thường giận quá thành cười, trên xương ngón tay hắn đầy mảnh gỗ vụn máu tươi hỗn tạp chảy xuống, hắn cười lạnh, “Đem bệ hạ ép ta? Lưu thị lá gan ngươi quả nhiên càng ngày càng lớn, xem ra những ngày này ngươi ở trong sân chịu phạt căn bản không có đưa đến tác dụng, ta xem ngươi thật sự là đã quên, nơi này không phải là hoàng cung mà là Vân phủ, chủ tử nơi này cũng không phải là hoàng đế mà là ta Vân Thường!”
“Vậy thì thế nào?” Đại phu nhân lạnh lùng nhìn thẳng Vân Thường, trong ánh mắt mang theo điểm đùa cợt cùng đắc ý, bà ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng gằn từng chữ, “Khắp thiên hạ đều là vương thổ, nơi này là Vân phủ thì thế nào? Không lẽ thiên tử một quốc gia còn không quản được một Vân Thường ngươi?”
“Ngươi cho rằng bệ hạ là vì một vị phụ nhân như ngươi ra mặt?” Vân Thường cười lạnh, “Quả thực là ngu không ai bằng! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đáng giá bệ hạ hao phí bao nhiêu tâm tư? Ta cho ngươi biết, ngươi sau này nếu còn dám nói U Lan cùng chuyện của nàng một câu, ta dù là liều không làm cái chức quan tam phẩm này cũng muốn bỏ ngươi!” Hắn từng câu từng chữ ánh mắt âm ngoan giọng nói lạnh lẽo, hiển nhiên không phải nói giỡn.
Đại phu nhân rùng mình, rốt cục không cam lòng ngậm miệng lại, bà ta sống rất tốt còn không muốn chết, hơn nữa… Ánh mắt của bà ta chuyển tới trên người Vân Vận khẽ khẩn trương, nhìn gò má nàng tinh xảo đến hoàn mỹ, khẽ mỉm cười – – bằng dung mạo của con gái bà ta cùng thế lực nhà mẹ đẻ, Vận nhi coi như làm hoàng hậu đều không quá đáng, hôm nay thái tử Quân Ngạo còn không có chính phi, bà ta trông cậy vào Vận nhi đăng quang mẫu nghi thiên hạ! Đến lúc đó bà ta muốn tất cả những người Vân phủ đã từng mở miệng bất kính đối với bà ta toàn bộ đều quỳ gối dưới chân của bà ta liếm giày!
Các ngươi! Chờ đó cho ta!
Ánh mắt hung ác nham hiểm quét một phòng người, đại phu nhân khoái ý cười dài bước ra khỏi phòng.
Vân Vận nhìn sắc mặt một phòng người, cước bộ trù trừ đứng nguyên tại chỗ nhưng không có dám đuổi theo.
“Lão gia, vết thương này của người phải hảo hảo xử lý mới được.” Cửu di nương vừa rồi đã tỉ mỉ giúp Vân Thường gắp mảnh gỗ vụn trên vết thương, dùng khăn tay giúp hắn băng bó thỏa đáng, nhìn tay hắn vẫn máu chảy không ngừng như cũ, chậm rãi nhíu mày, giữa lông mi lóe ra quan tâm nhạt nhẽo, nhìn Vân Thường khẽ thất thần!
Giờ khắc này Vân Thường phảng phất thấy được Bạch U Lan năm đó, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt nàng cũng là như vậy, hắn bị thương, nàng nhẹ nhàng mà lại lễ tiết quan tâm, trong khoảnh khắc đó đả động tâm của hắn…
Vân Thường đột nhiên cũng có chút hoảng hốt!
Vân Khanh thấy liền trào phúng câu dẫn khóe môi, nam nhân… Quả nhiên không có một ai tốt!
“Tốt lắm!” Ánh mắt lão phu nhân trầm trầm, liếc qua Cửu di nương, “Ta đã nói không nên đem giải cấm túc lệnh với Lưu thị, các ngươi nhìn nàng ta như vậy sớm đã mất phụ đức, đâu còn xứng làm con dâu Vân gia chúng ta! Ngươi lại cứ vì nàng cầu tình, Lý thị, ngươi phải biết chúng ta đều chán ghét nàng ta, vậy mà ngươi hết lần này tới lần khác nói động lão gia thả nàng ta ra, ngươi… đến tột cùng là tâm tư gì?”
Một phòng người chăm chú nhìn chằm chằm Cửu di nương, rõ ràng là mấy chục người trong đại sảnh lại một chút thanh âm cũng không có, dưới bầu không khí yên tĩnh như vậy mặt Cửu di nương dần dần đỏ lên, nàng cúi đầu không cùng lão phu nhân tranh cãi, “Là tỳ thiếp sai rồi!”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, “Một hồi gia yến thật tốt cứ như vậy bị phá hỏng, thật sự là cho ngươi nhọc lòng!”
Cửu di nương ủy khuất muốn khóc lên, dù sao cũng là tiểu cô nương, kinh nghiệm chuyện tình không nhiều lắm, dù lại thông tuệ trưởng thành sớm cũng chịu không nổi những thứ này, nàng theo bản năng bắt được tay áo bào Vân Thường bên cạnh, xương ngón tay khẽ trắng bệch.
Mi tâm Vân Thường hơi nhíu, “Mẫu thân, nàng cũng là hảo tâm thôi, người cần gì nói nàng như vậy, nàng mới chưởng nhà, đâu có thể hiểu bao nhiêu, không biết thế sự cũng là có, làm sai chỗ nào người chỉ điểm một chút thì thôi.”
“Đại ca, làm sao ngươi có thể sử dụng loại giọng nói này cùng mẫu thân nói chuyện?” Tam lão gia thuở nhỏ bị lão phu nhân nuông chiều lớn lên, một thân cẩm bào bao không nổi hắn, cánh tay dài rộng cùng bụng lồi ra, khi nói chuyện mặt thịt béo núc rung rung, hừ một tiếng, “Tuổi nhỏ không biết chưởng nhà có thể đem quyền lợi chưởng nhà nhường lại, Vân gia cũng không phải chỉ có Cửu di nương là nữ tử. Chi thứ hai phòng ba phòng bốn đều là người, hay là đại ca lo lắng vài phòng người còn lại chúng ta sẽ nhân cơ hội từ trong này mưu lợi a? Đại ca nên biết Vân phủ này cũng không phải là phủ đệ của một mình ngươi, tất cả chúng ta đều là một phần tử của Vân gia, ngươi cũng không thể làm mọi việc quá mức.”
Vân Khanh bực bội trong lòng, lại nữa rồi! Nàng cũng biết những người này tụ lại sẽ bắt đầu tranh đấu gay gắt, nàng đối với chuyện như vậy quả thực phiền tới cực điểm, nữ nhân đấu lại còn nam nhân đấu, không trách được trong phủ này không được an bình!
Thật vất vả ăn xong bữa tối thế nhưng dùng gần hai canh giờ, trung gian ngươi tới ta đi tranh đấu gay gắt thần thương khẩu chiến không biết trình diễn bao nhiêu lượt, Vân Khanh thờ ơ lạnh nhạt, thầm nói, Vân gia cho dù có một ngày lụi bại nàng cũng sẽ không kỳ quái, tranh đấu gay gắt toàn gia bằng mặt không bằng lòng như vậy, bất bại mới là kỳ tích.
Buồn cười lão phu nhân còn tưởng rằng Vân gia có thể lên cao một bước, quả thực là chê cười, từ ngày Khánh Viễn Đế đem huynh trưởng đại phu nâng lên Lại bộ thượng thư cũng có thể thấy được là đang áp chế Vân Thường, một nhóm người này cũng không biết là ánh mắt mù hay là thế nào, thế nhưng một chút bày tỏ cũng không có.
Rõ rệt hôm nay là gia yến đưa tiễn Vân Khanh, kì thực Vân Khanh cũng không có làm gì cũng không nói gì, đợi đến dùng xong bữa tối, Vân Khanh mỉm cười cùng một đám thúc thím tỷ tỷ muội muội cáo biệt, một đám người bên ngoài đều bày tỏ hữu hảo đối với nàng, đều đưa lễ vật, Vân Khanh không quan tâm những thứ này, nhưng là trưởng giả ban thưởng không thể từ, đạo lý này nàng hiểu, mỉm cười nhận lấy lễ vật, Vân Khanh nói lời cảm tạ với nguyên một đám.
Lúc trở lại Du Nhiên viện đã là giờ Hợi canh ba, Tử Khâm đốt đèn lồng đỡ Vân Khanh đi vào phòng, Vân Khanh mỗi ngày có thói quen ngủ sớm dậy sớm, canh giờ này đã vây hãm con mắt đều có chút vô thần. Đến phòng bên đơn giản tắm rửa sạch sẽ liền ngã xuống giường ngủ mất.
Mơ mơ màng màng cảm giác mới nhắm mắt lại đã bị Tử Khâm động tỉnh, Vân Khanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn như cũ.
Vân Khanh nhíu mày, “Hiện tại giờ nào?”
“Đã giờ dần canh ba.”
Nàng mới ngủ hai canh giờ! Mi tâm Vân Khanh vặn lên, nhìn dưới ánh đèn mông lung thân ảnh Tử Khâm hơi có chút mệt mỏi, nàng che miệng ngáp một cái, ánh mắt còn chưa khôi phục thanh minh, trong lòng cũng đã có thanh tỉnh, “Canh giờ này gọi ta làm cái gì?”
Tử Khâm buồn cười nói, “Tiểu thư a, hôm nay là ngày đại hỉ của người a, chúng ta phải bắt đầu trang điểm ăn mặc, nô tỳ còn gọi người muộn hơn rồi, vừa rồi giờ dần Chu má má đã thúc giục ta gọi người dậy.”
Nghe vậy, Vân Khanh giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy, lập tức hoàn toàn không buồn ngủ, hôm nay là ngày đại hôn rồi sao…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 2 - Chương 22: Vân Khanh đại hôn (một)
Quyển 2 - Chương 22: Vân Khanh đại hôn (một)