Edit: Trảm Phong
Thái giám ngoài đại điện không dám chậm trễ Mai phi, vội vàng thông báo cho nàng, Khánh Viễn Đế đang thịnh nộ thế nhưng cũng đồng ý gặp nàng. Thái giám giữ cửa càng kính cẩn, cười theo không dám có nửa điểm chậm trễ.
Mai phi mím môi khẽ cười, mắt đẹp lưu chuyển, nện bước chậm rãi đi vào.
Trong đại điện mảnh vụn đồ sứ rơi lả tả đầy đất, Khánh Viễn Đế một thân lệ khí ngồi trên ghế rồng, giữa lông mày đều là lửa giận.
Con ngươi Mai phi chợt lóe, chậm rãi đi tới, nàng đứng ở sau lưng Khánh Viễn Đế, mát xa huyệt Thái Dương cho hắn, khẽ cười nói, “Bệ hạ đây là sao, phát hỏa lớn như vậy, làm cho thiếp nhìn thấy thật sự là hết sức sợ hãi.”
Từng đợt hương thơm thực cốt chui vào khoang mũi Khánh Viễn Đế, lửa giận mãnh liệt của hắn thoáng áp chế một chút, cầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Mai phi, dùng sức lôi nàng vào trong ngực mình.
Hắn không quen có người đến gần tử huyệt của hắn như thế.
“Sao nàng lại tới đây?”
“Thiếp nhớ bệ hạ nha…” Lúc nàng nói chuyện thanh âm kéo dài, đầu lưỡi khẽ nhếch lên, mang theo vài phần mị hoặc cùng làm nũng, chui đầu vào trong ngực Khánh Viễn Đế, tựa hồ đang oán hận lại tựa hồ như đang thẹn thùng, “Thiếp nhớ bệ hạ muốn tới nhìn bệ hạ một chút, tới cửa nhìn thấy Đại tổng quản, hắn cùng thiếp nói bệ hạ tâm tình không tốt lắm, cho nên thiếp lại tới nhìn một chút đến tột cùng là ai có lá gan lớn như vậy, cũng dám chọc giận bệ hạ của chúng ta.”
Trong đại điện tràn ngập kim quang, ánh mắt Mai phi mềm mại, làm cho người nhìn vào trong lòng nổi lên thương tiếc, lại có loại xúc động muốn dùng sức chà đạp.
Khánh Viễn Đế bớt tức giận, ôm chặt eo thon nhỏ của nàng, lại nhíu mày nói, “Còn có thể là ai, còn không phải là Phong Lam Cẩn!” Trong lời nói có hận ý nghiến răng nghiến lợi.
Đôi mắt đẹp của Mai phi chợt lóe lên vẻ ngoan lệ, ngồi ở trên đùi Khánh Viễn Đế, khẽ cười nói, “Thừa tướng đại nhân? Ngô… trước kia thiếp ở dân gian nghe nói thừa tướng đại nhân là một vị quan tốt đấy, dân chúng đối với tướng gia thật sự là khen không dứt miệng, còn nói…” Nàng mạnh mẽ che miệng, phảng phất như là nói sai, trong mắt kinh hoảng không thôi.
“Còn nói cái gì?”
“Bệ hạ.” Nàng che miệng lại, sợ hãi nói, “Thiếp không dám nói.”
“Trẫm bảo nàng nói nàng cứ nói.”
Mai phi trù trừ, đứt quãng nói, “Còn nói… Nếu là… Nếu thái tử điện hạ cũng vì dân vì nước như tướng gia – – ai nha, thiếp ăn nói vụng về, bệ hạ không nên tức giận a.”
Khánh Viễn Đế đè nén tức giận, nhìn thấy khuôn mặt Mai phi kinh hãi hơi trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, vội vàng bớt phóng túng nâng khuôn mặt nàng lên, ôn nhu cười một tiếng.
“Trẫm không phải phát hỏa đối với nàng.”
Mai phi ở trên ngực của hắn vẽ vòng tròn, ném một cái mị nhãn qua, “Thiếp tự nhiên là biết được, bệ hạ thương yêu nhất là ta mà.”
Khánh Viễn Đế thích Mai phi chính là do mị sắc không do dự này, cô gái trong hậu cung, phẩm cấp càng cao càng thích làm bộ làm tịch thanh cao kiêu ngạo trước người khác, cô gái khiêu khích dụ dỗ như Mai phi rất ít gặp được.
Đây cũng là nguyên nhân hắn qua nhiều năm như vậy rất ít khi tiến vào hậu cung.
Mai phi mặc chính là một cái váy tơ lụa, bên hông không dùng đai lưng buộc lên, mà là dùng một sợi dây lụa màu xanh biếc buộc thành một cái nơ con bướm cực đại. Tay Khánh Viễn Đế mang theo vết chai dễ dàng kéo đi dây lụa trên eo nàng, một thân váy mềm của nàng lập tức tản ra thành một đóa hoa mê hoặc người. Trong điện các cung nhân biết điều lui ra. Hắn từ trong làn váy nàng xoa lên da thịt nàng trơn bóng như tuyết, nhẵn nhụi như sứ, khẽ cười nói, “Ái phi mặc thành bộ dáng như vậy, chẳng lẽ là tận lực đến câu dẫn trẫm hay sao?”
Mai phi thở gấp một tiếng, mị nhãn lưu chuyển, cười duyên nói, “Thế tiện thiếp có từng dẫn dụ bệ hạ chưa?”
Nàng tự hạ mình càng làm Khánh Viễn Đế tâm thần rung động, một dòng nhiệt tình thị huyết hung ác vọt lên. Ở trên người của nàng dùng sức bấm một cái, điên cuồng bóc đi xiêm y trên người nàng, giờ phút này chỉ muốn đem cô gái yêu mị này giết chết ở trên giường.
Mai phi ngâm khẽ cười duyên, cũng không né tránh, hàm cười nịnh nọt nhìn nam tử vội vàng.
Hai người trực tiếp trên ghế rồng nghênh đón một phen mây mưa.
Sau đó, Mai phi lười biếng mở ra hai chân ngồi ở trên người Khánh Viễn Đế, toàn thân hai người đều trần truồng, thân thể còn gắt gao giao hợp cùng một chỗ. Ôm lấy cổ Khánh Viễn Đế, trên mặt Mai phi trồi lên một tầng đỏ ửng cùng mồ hôi, nàng quyến rũ cười một tiếng, “Bệ hạ long tinh hổ mãnh, làm cho tiện thiếp có chút không chịu nổi.”
Vô luận là nam tử nào đều thích các cô gái tại phương diện này khen hắn, Khánh Viễn Đế mâu quang sung sướng, vẻ hung ác mạnh mẽ đều phóng thích ở trên người nàng, sau khi phát tiết ngay cả tức giận đều che dấu đi.
“Ái phi quả nhiên là hết sức câu hồn, chớ không phải là ở đâu luyện thành.”
Mai phi khẽ cười giật giật thân thể, hai gò má hồng như lửa, ai uyển nói, “Thiếp bất quá là cô gái nghèo hèn lưu lạc dân gian, cả đời này lăn lộn chốn hồng trần, không biết đã ăn bao nhiêu khổ, nếu không phải bệ hạ nhìn trúng thiếp, nói không chừng ngày hôm nay thiếp đã bị người ngoài áp dưới thân thể tùy ý chà đạp.” Nói xong nàng cúi đầu thở dài, đem thân thể rúc vào trên người Khánh Viễn Đế, nghiêng mặt nhìn Khánh Viễn Đế, trong mắt đều là ái mộ, “Bệ hạ có biết đêm hôm đó ngài để cho thiếp thị tẩm, thiếp quả nhiê vừa vui lại vừa sợ.”
Khánh Viễn Đế choàng bộ quần áo ở trên người, “A? Sợ?”
“Đúng nha. Quả nhiên là cực kỳ sợ.” Nàng điểm đầu vai Khánh Viễn Đế một cái, “Bệ hạ nào biết thời điểm thiếp ở trên cung yến biểu diễn nhìn thấy bệ hạ.” Nàng không khỏi thẹn thùng, “Thiếp lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ liền động tâm, sợ bệ hạ nhất dạ xuân tiêu liền quên thiếp, sau đó để thiếp cô độc sống suốt quãng đời còn lại…”
“Làm sao sẽ, nàng đáng yêu như vậy, trẫm sao cam lòng.”
“Ha ha…” Mai phi bưng miệng cười, không để lại dấu vết dời đề tài đi chỗ khác, “Lúc ấy bệ hạ phong thiếp làm phi, thiếp thật sự là sợ hãi, từ nhỏ không hiểu đã hát bao nhiêu loại hí khúc cung đình, đều cho rằng hoàng cung là một nơi nước sôi lửa bỏng, ai nghĩ đến các tỷ tỷ trong cung đều dễ chung đụng như vậy, nhất là Hiền phi tỷ tỷ, từ khi thiếp tiến cung trông nom có thêm, thiếp rất cảm kích nàng. Hiền phi tỷ tỷ thật sự là người lòng dạ rộng lớn, đoan trang hào phóng.”
“Thế… Sao…” Khánh Viễn Đế trầm mặt, nhìn Mai phi thật sâu.
Mai phi tựa hồ hoàn toàn không có phát giác, hai đầu lông mày đều là cảm kích, “Đúng nha, thiếp cho là mình thân phận ti tiện, đến trong cung tất sẽ nhận lấy bắt nạt, lại chưa từng nghĩ quá nhiều may mắn như vậy, để thiếp gặp được đều là người tốt. Có thể thấy được trên đời này vẫn là người tốt nhiều hơn một chút…”
Khánh Viễn Đế nhìn giữa lông mày nàng đều là đơn thuần quyến rũ, cười nhạt một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Nàng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nói Hiền phi tốt, ngay cả các phi tử khác trong nội cung cũng được nàng khen ngợi quá đáng một lần.
Khánh Viễn Đế bật cười.
Vốn không có ý định cắt đứt lời nàng, nhưng nhìn nàng tinh khiết, nhịn không được trong lòng vừa động, đột nhiên cũng nhớ tới cô gái để cho hắn treo ở trên đầu quả tim kia.
Năm đó, nàng hết sức thanh thuần như vậy, cho rằng phi tử trong nội cung mỗi người đều là người tốt sao!
Nhưng đến cuối cùng lại rơi vào kết cục chết không nhắm mắt.
Trong lòng hắn căng thẳng, nhịn không được nhíu mày đề điểm, “Nàng tính tình hồn nhiên, nhìn không rõ người cùng chuyện trong cung này, với các phi tử trong nội cung không cần thân cận quá.”
“A?” Nghe được hắn nói như vậy, Mai phi tựa hồ sợ hết hồn, mắt xếch hẹp dài tràn đầy sợ hãi. Nàng sít sao kéo lấy vạt áo của hắn, trong mắt bịt kín một tầng sương.”… Bệ hạ…”
Trong lòng Khánh Viễn Đế mềm nhũn, vuốt ve mái tóc dài của nàng. Khẽ cười nói, “Nàng yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ bảo vệ nàng vạn toàn.”
Nàng lập tức nín khóc mỉm cười, dịu dàng nói, “Vẫn là bệ hạ tốt nhất.”
Khánh Viễn Đế cười nhạt không nói.
Sắc mặt của nàng lại ưu sầu trở lại, mặt nhỏ nhắn khổ sở, “Bệ hạ yêu thương thiếp như vậy, nhưng thiếp lại không thể thay bệ hạ phân ưu giải nạn, thiếp thật sự là vô dụng.”
“Làm sao sẽ, chỉ cần nàng yên lặng cùng trẫm, trẫm liền rất vui vẻ.”
Trên mặt Mai phi có chút sầu lo. Muốn nói lại thôi nhìn Khánh Viễn Đế.
“Có lời cứ nói.” Mi tâm Khánh Viễn Đế cau lại.
Mai phi kinh hãi, mặt mày rủ xuống, vò vạt áo, “Thiếp không biết có nên nói cùng bệ hạ hay không, sợ nói ra trong lòng bệ hạ càng thêm không thoải mái.”
“Nàng chỉ cần nói là được.”
“Bệ hạ, ngài cũng biết, thiếp lớn lên ở nơi tam giáo cửu lưu loại người đều có, bọn họ một tay đem thiếp nuôi nấng lớn lên, sau khi thiếp được bệ hạ phong làm phi tử, liên tục có tiếp tế bọn họ.”
“Ừ.” Khánh Viễn Đế gật gật đầu, chuyện này hắn biết được. Trong lòng còn vì nàng không quên thân phận của mình mà cảm giác cao hứng. “Sau đó thì sao?”
“Bệ hạ long ân mênh mông cuồn cuộn, cho tới bây giờ cũng không ngăn bọn họ tiến cung gặp ta. Hôm kia sư phụ đến gặp ta, nói với ta một ít chuyện, nói là dân gian đều truyền khắp, không dám để cho bệ hạ biết được.”
“Nói nghe một chút.”
“Bệ hạ cũng biết, từ xưa đến nay song sinh đều là cực ít thấy, nhưng đồn đãi thừa tướng phu nhân thế nhưng một lần sinh bốn đứa bé. Hơn nữa người ngoài đều là hoài thai mười tháng, nhưng thừa tướng phu nhân thế nhưng mang thai không đủ tháng bảy liền sinh hạ mấy hài tử.” Nàng dè dặt quan sát vẻ mặt Khánh Viễn Đế, phảng phất sợ chọc giận hắn, có chút muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nhìn con ngươi Khánh Viễn Đế càng phát ra uy nghiêm đứt quãng nói ra, “Tin tức này vừa ra, dân gian mọi người đồn đãi nói… Nói…”
“Nói cái gì?”
“… Nói… Cha mẹ sinh con trời sinh tính, nhưng chưa bao giờ thấy qua có người một thai có thể sinh ra chín đứa bé (??? Nguyên văn convert ta cũng méo hiểu sao lại là chín, nếu thay là bốn thì thật ra cũng ko phải hiếm đến chưa từng thấy), nhưng hôm nay thừa tướng phu nhân thế nhưng một thai sinh hạ bốn đứa bé… Nói… Lão thừa tướng phu nhân Mạc Ngôn cũng sinh song thai, nay thừa tướng phu nhân lại sinh bốn… Có lẽ… Có lẽ kia mấy hài tử kia đều là tiên nhân chuyển thế, đến phù hộ toàn gia thừa tướng đại nhân. Còn nói thừa tướng đại nhân mới là mệnh định chân long… Cho nên… Cho nên…” Nhìn vẻ mặt Khánh Viễn Đế càng phát ra lạnh lẽo, Mai phi cắn cắn môi, không dám nói tiếp nữa.
Vẻ mặt Khánh Viễn Đế đã lạnh lẽo đáng sợ.
Hắn đẩy Mai phi ra, từ trên long ỷ đứng dậy, Mai phi vội vàng bất chấp thân thể mình trần truồng, thay quần áo cho hắn.
“Đồn đãi này từ khi nào thì bắt đầu?”
“Nói là hài tử trong phủ tướng gia vừa sinh ra, dân gian được tin tức cứ như vậy truyền…” Nàng không dám nói thêm nữa, lời cũng không nói lắp, nhìn mặt mày Khánh Viễn Đế sắc bén, nàng bị hù dọa phảng phất không biết làm sao, đôi mắt đẫm lệ mông lung, “Bệ hạ, thiếp có phải nói sai rồi hay không?”
Thân hình Khánh Viễn Đế dừng lại, sắc mặt âm trầm, miễn cưỡng nặn ra nụ cười an ủi, “Không có, nàng không úy kỵ trẫm nổi giận, còn đem tin tức truyền ra nói cho trẫm biết, trẫm hết sức vui mừng.”
Mai phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, oán trách nói, “Bộ dáng bệ hạ ngài mặt lạnh vừa rồi dọa hỏng thiếp.”
Khánh Viễn Đế cười nhạt một tiếng, “Thời gian cũng không sớm, nàng sớm trở về nghỉ ngơi, trẫm còn có chút tấu chương phải phê duyệt. Chờ trẫm nhàn rỗi lại đi tìm nàng.”
Mai phi từ trên mặt đất nhặt xiêm y lên tự mình mặc, khoan khoái trả lời, “Vậy bệ hạ cứ từ từ, thiếp quả thật có chút mệt mỏi.”
Mặc lại xiêm y từ trong đại điện đi ra, ngay khi cửa đại điện khép lại, ánh mắt bén nhọn của Khánh Viễn Đế biến mất, trong nháy mắt đó khuôn mặt mỉm cười của Mai phi mới triệt triệt để để lạnh xuống.
Mang theo cung nhân, bước lên xa giá, để cung nhân đưa vào cung điện của mình.
Cung điện của Mai phi có chút vắng vẻ, bảy quải tám quẹo mới trở lại tẩm cung. Vào tẩm cung nàng vẫy lui cung nhân trong điện, lười biếng giống như con mèo con co rúc ở trên ghế quý phi nghỉ ngơi. Không đếm xỉa tới thấp giọng nói với đại điện, “Ta biết được ngài ở nơi này, còn không ra sao?”
Trong điện truyền đến một tiếng cười khẽ, một nam tử tuấn dật xiêm y màu vàng nhạt từ trong phòng đi ra, nhìn bộ dáng cô gái mị hoặc câu nhân, hắn đứng chắp tay, khẽ cười nói, “Xem ra phụ hoàng còn không có già, lại đem ngươi mệt mỏi thành bộ dáng như vậy. Như thế nào, phụ hoàng có khả năng thỏa mãn ngươi.”
Mai phi mặt mày lưu chuyển, che miệng cười to, trang dung xinh đẹp, trước ngực ba đào khẽ rung động, đợi nàng cười đủ rồi mới kiều mị nói, “Còn không phải là điện hạ đem ta dạy bảo quá tốt sao, hoàng đế kia đều đã già, sao có thể cùng điện hạ so sánh, mỗi lần nhớ tới thân thể tinh tráng của điện hạ, thân thể thiếp đều mềm nhũn đấy.”
Nam tử cười nhạt một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Mai phi.
Mai phi mềm mại cười một tiếng, “Điện hạ hạ nhiệm vụ cho ta ta đều hoàn thành rồi, điện hạ định ban thưởng ta thế nào đây.” Nói xong nàng đã từ trên giường êm đứng dậy, nhu nhu nhược nhược đi đến bên cạnh nam tử, thổi nhiệt khí ở bên tai của hắn.
Nam tử bất vi sở động, cười nhạt một tiếng, “Ngày kia chính là giao thừa, đến lúc đó Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đều sẽ xuất hiện, đây là phần thuởng của ngươi. Đến lúc đó có thể chèn ép bọn họ hay không, sẽ phải nhìn bản lãnh của ngươi.”
Trong con ngươi Mai phi chợt lóe lên ánh sáng lạnh, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương đã dò xét vào trong vạt áo nam tử, “Lúc này nói những thứ này thật là mất hứng, điện hạ không bằng lại đến dạy ta một vài tư thế?”
Nam tử thuận thế ôm Mai phi, con ngươi cũng lóe lên, “Cực kỳ vui lòng…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 4 - Chương 36: Hãm hại Phong Lam Cẩn
Quyển 4 - Chương 36: Hãm hại Phong Lam Cẩn