Về chuyện lập thái tử, đương nhiên trong nhà các đại thần không náo nhiệt bằng ở các phủ hoàng tử.
Phủ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều có phụ tá đến tụ tập, Từ thái úy và Chu đại phu cũng lo lắng bày mưu tính kế cho chủ tử mình. Chỉ có Triệu Sâm bên này là vẫn yên tĩnh, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Chuyện lớn vậy mà điện hạ không lo lắng chút nào sao?”
Địch Thanh Mặc ngồi trong lương đình đánh cờ cùng Triệu Sâm. Làn gió nhẹ khẽ lướt qua thân làm tay áo tung bay, người đẹp cảnh tốt, quả không giống chốn phàm trần.
Triệu Sâm lười biếng tựa lưng vào ghế, một chân buông xuống đất, chân khác thì gác lên cái ghế bên cạnh. Hắn đặt một tay lên đầu gối, không thèm đếm xỉa đến mấy lời vừa nghe.
“Không lo lắng.” Hắn nói có vẻ tùy tiện.
Địch Thanh Mặc nở nụ cười: “Chứ không phải là trong lòng điện hạ đã rõ người sẽ được chọn làm thái tử lần này là ai rồi à?”
Triệu Sâm cẩn thận nhìn thế cờ, mặt không đổi sắc: “Tóm lại không phải là ta.”
Địch Thanh Mặc có chút kinh ngạc: “Cái gì?”
Triệu Sâm hạ xuống thêm một nước cờ, cười to: “Văn Sam, ngươi lại thua rồi!”
Địch Thanh Mặc hổ thẹn nói: “Kỳ nghệ điện hạ cao siêu, ty chức đánh cờ với người sao thắng nổi đây.”
“Đã nhường cho ngươi rất nhiều rồi.” Triệu Sâm nhướn mày, xem ra tâm tình cũng không tệ.
Nhìn bộ dạng đắc ý này của điện hạ, Địch Thanh Mặc đứng lên khom người rồi thở dài nói: “Ty chức tự thẹn không bằng, mong sau này được điện hạ chỉ giáo kỳ nghệ thêm.”
Triệu Sâm cười nhạt một tiếng, khoát khoát tay: “Hai người chúng ta còn cần nói chỉ giáo gì nữa, mau ngồi xuống đi.”
Định Thanh Mặc ngồi xuống lần nữa, đợi nha hoàn thay trà xong mới nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ đoán hoàng thượng sẽ lập ai làm thái tử?”
Triệu Sâm khoanh tay lại, híp mắt nhìn về phía hồ nước mênh mông. Đã tháng mười rồi nên hoa sen trong hồ đều tàn hết cả. Cảnh sắc không bằng mùa hạ, nhưng cũng có thể ngẫm ra tư vị khác.
“Văn Sam, ngươi nhìn hoa sen này xem, mùa hè nở diễm lệ đến vậy, nhưng không phải đến thu rồi cũng tàn úa như này sao.” Triệu Sâm chậm rãi nói: “Vật cực tất phản (1), có đôi khi, ngươi càng muốn thứ gì, thứ đó càng cách xa ngươi.”
(1) Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại
Đinh Thanh Mặc nhíu mày nói: “Ý của điện hạ là…”
“Không gấp.” Hắn cười nhẹ, sau đó đứng lên nói tiếp: “Không còn sớm nữa, ngươi về đi, nếu không vị muội muội kia của ngươi lại đi cáo trạng với ta bây giờ.”
Khi trước, do Triệu Sâm toàn sai Địch Thanh Mặc đi làm việc nên Địch Thanh Trì đã đến than vãn với Mạnh Uyển rất nhiều. Lúc Mạnh Uyển nói chuyện này với hắn vẫn còn thở ngắn than dài, đại ý là hắn nên giãn giãn cho người ta một chút. Trong nhà đã định cho Địch Thanh Mặc một mối hôn sự không tệ rồi, nhưng hắn ta còn có đủ thời giờ hẹn hò với tiểu thư nhà kia đâu, thời gian chừa ra đều bị khóa bên ai đó còn gì.
Triệu Sâm không bao giờ muốn bị nàng nói thế nữa, bởi vì hắn không muốn thấy nàng thở dài, ngay cả mỗi lần nàng nhíu mày, hắn thậm chí còn muốn làm thay.
Địch Thanh Mặc bị Triệu Sâm nói thế thì hơi xấu hổ. Triệu Sâm lơ đãng nhìn lên, nở nụ cười:
“Lớn vậy rồi mà còn như thiếu niên ấy, mau mau về đi, ngươi ở lại làm ta bắt đầu nổi da gà rồi đây này.”
Đinh Thanh Mặc hành lễ cáo từ. Triệu Sâm đi một mình đến bên hồ, nhìn sóng nước lăn tăn theo làn gió, môi mỏng khẽ cong lên. Mày kiếm mắt phượng, ánh mắt thâm thúy lại lãnh tuấn, mặc dù hắn không có phản ứng gì với việc lập thái tử, nhưng dường như là đã nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay mình rồi.
Hoàng cung, thượng thư phòng.
Thánh thượng đang xem sổ, phía dưới là một người áo đen, diện mạo bình thường bẩm báo.
Ngự tiền đại thái giám hầu hạ bên người hoàng đế nghe không sót một chữ, thì ra là đang nói về động tĩnh của từng hoàng tử.
“Ngự sử đại phu Chu Lăng đang nghị sự ở quý phủ Nhị hoàng tử, Từ thái úy đã theo Đại hoàng tử rời phủ, còn chỗ Tam điện hạ chỉ có Địch lang trung đến, bây giờ cũng đã trở về rồi.”
Nghe vậy, hoàng đế hơi cười cười, buông bút son nói: “Hả? Địch Thanh Mặc này chẳng qua chỉ là một lang trung bộ hộ thôi, phụ thân hắn cũng là binh bộ thị lang, Sâm Nhi gọi mỗi hắn thôi à?”
Người áo đen nói: “Đúng vậy bệ hạ, thần đã vào phủ xem rồi, Tam điện hạ chỉ đánh với Địch lang trung vài ván cờ.”
Hoàng đế nghe vậy, nét vui vẻ trên mặt càng sâu, cứ liên tục nói: “Có ý tứ.”
“Có cần thần lại đi xem không?” Người kia hỏi.
Hoàng đế khoát khoát tay: “Không cần, đi xuống đi.”
Người áo đen hành lễ cáo lui, rất nhanh sau đó biến mất trong cung, đó là một trong những ám vệ đắc lực của hoàng đế.
Rốt cuộc, gừng càng già càng cay, các hoàng tử cứ vội vã tranh giành cái ngôi vị kia mà lại không biết mọi hành động của bọn họ đều rơi vào trong mắt phụ hoàng mình. Lúc này trong lòng hoàng đế đã có ý định.
Nhưng mà, việc ông sẽ lập ai làm thái tử không dễ đoán như vậy.
Lưu Cẩn hầu hạ hoàng thượng xong liền theo phân phó ra khỏi thượng thư phòng.
Hắn đi tới cửa, dặn tiểu thái giám nghe hầu hoàng thượng xong thì đi qua hành lang đến một chỗ nấp sau núi giả đặt một tờ giấy. Nhìn trái nhìn phải không có ai rồi hắn mới đi khỏi.
Lát sau, có người ăn mặc rất giống thị vệ lấy tờ giấy đi. Tại quý phủ Tam hoàng tử, ám vệ dâng tờ giấy lên cho Triệu Sâm xem. Đọc mấy chữ trên đó, trên mặt Triệu Sâm biểu lộ vẻ: Quả là thế!
Trong mắt phụ hoàng, hắn là đứa con ngoan không thể bắt bẻ được gì, nhưng mà người càng hoàn mỹ, lại càng khiến người khác cảm thấy không an toàn phải không? Bên ngoài hoàng thượng đối đãi này nọ với hắn, cũng đã nhiều lần ám chỉ trước mặt đại thần muốn lập hắn làm thái tử, nhưng cái này là thật lòng đối đãi sao?
Hiện nay, bất kể là Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử thì hắn đều là mục tiêu lớn nhất. Nếu làm không tốt thì bọn họ rất có thể sẽ liên hợp lại đối phó hắn. Dù sao phụ hoàng cũng coi trọng hắn nhất, cho nên thiếu đi sự uy hiếp lớn này, bọn họ mới dễ cạnh tranh với nhau.
Triệu Sâm cười cười tự giễu, sau đó dùng nội lực ép tờ giấy vỡ tung. Gió nhẹ thổi bụi giấy bay phiêu tán trên không trung, như đang cười với hắn vậy.
Thôi thì cứ xem như bị phụ hoàng thử thách một chút vậy. Không phải kiếp trước vất vả lắm hắn mới sống bình yên vô sự để kế thừa ngôi vị hoàng đế đó sao?
Làm lại lần nữa, hắn muốn phải làm thật tốt.
Bảy ngày liền rồi mà Mạnh Uyển vẫn chưa được gặp Triệu Sâm. Trong lòng nàng tự giải thích rằng do hoàng thượng đột nhiên muốn lập thái tử nên hắn không có thời gian đến thăm nàng.
Tuy nàng không trách hắn, nhưng trong lòng vẫn có hơi chút thất vọng.
Aizzz, nói cho cùng, trong lòng nam nhân, quyền lực địa vị hấp dẫn hơn cả tình yêu luôn sao? Trước kia phụ thân có nói với nàng, nàng gả cho Triệu Sâm rồi thì Mạnh gia sẽ ủng hộ hắn làm thái tử. Điều này khiến người ta không khỏi phải liên tưởng, liệu có phải Triệu Sâm vì thế mới đối tốt với nàng không?
Có thể trùng sinh rồi mà sao nàng lại có thể nghĩ vậy về hắn chứ?
Kiếp trước, nàng nghèo đến rớt mùng tơi mà hắn có quên nàng đâu. Chừng này đã đủ để chứng minh hắn không phải hạng người chuyên lợi dụng tình cảm người khác, nàng hoàn toàn tin tưởng hắn.
Chỉ là, người hám lợi trước mắt thì không nghĩ vậy. Trong lòng người lúc này, Triệu Sâm chính là người như thế.
Đến gần lễ thành thân của Mạnh Nhu và Nhị hoàng tử, phủ thừa tướng náo nhiệt hẳn lên. Mặc dù chỉ gả thứ nữ đi, lại gả làm thiếp, nhưng do đối tượng gả là Nhị hoàng tử. Ngay cả ngự sử đại phu Chu Lăng cũng ủng hộ Nhị hoàng tử nữa là, lỡ hắn ta lên làm thái tử thật thì sao? Mạnh Nhu là trưởng nữ của thừa tướng, tuy chỉ là thứ nữ, nhưng nếu Nhị hoàng tử muốn lôi kéo thừa tướng, sẽ rất sủng ái nàng ta. Vì vậy, những quan viên có xu hướng ngả về Nhị hoàng tử cứ đến đưa hạ lễ không dứt.
Biểu hiện của Mạnh thừa tướng đối với chuyện này rất bình thản. Lễ bạc đưa đến thì cứ nhận thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến mọi việc cả. Còn nếu quý giá quá thì đành trả về chỗ cũ vậy.
Ví dụ như Tần gia giàu có nhất kinh thành đưa lễ tới, Mạnh thừa tướng còn chưa nhìn, người ta đã chạy về hết. Mạnh Uyển xem cái rương không biết chưa gì bên trong mà trong lòng vô cùng cảm khái.
“Tính người là vậy đấy, khi con ở địa vị cao, ai cũng muốn nịnh bợ con, hưởng lợi từ con. Nhưng một khi thất thế, ai cũng muốn giẫm lên con. Đúng là tục ngữ có mắt, tường đẩy mọi người lùi.” Mạnh thừa tướng hờ hững nói: “Trước kia thấy con còn nhỏ, vi phụ không muốn con tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng con đã sắp cập kê rồi, lại phải gả cho con cháu hoàng thất, có một số chuyện con cũng nên hiểu.”
Mạnh Uyển nhu thuận nói: “Phụ thân nói rất đúng, con gái nhất định sẽ chuyên tâm học hỏi.”
Mạnh thừa tướng thở dài: “Ta không muốn con học những điều này.” Ông tựa như có chút buồn vô cớ: “Nếu buổi cung yến lúc trước con không cầu duyên, chắc chắn vi phụ sẽ tìm cho con một người yên phận trung trực, để con suốt đời không cần quan tâm mấy loại chuyện này nữa…”
“Phụ thân…” Mạnh Uyển đang muốn nói, nhưng chưa kịp nói xong thì có người bên ngoài vào, là thống lĩnh thủ hạ trong phủ – Hàn Ninh.
“Tướng gia, ám vệ bên phủ Tam hoàng tử vừa rồi mới đến báo là trưa nay Tam điện hạ sẽ qua.” Hàn Ninh bẩm báo: “Lần này Tam điện hạ lén đến đây, xem ra là không muốn bị lộ.”
Mạnh thừa tướng vừa suy nghĩ đã hiểu ngay ý của Triệu Sâm, ông cười: “Bổn tướng biết rồi, ngươi lui ra đi.”
Hàn Ninh hành lễ lui ra. Mạnh Uyển nửa vui nửa buồn, chần chừ đến nửa ngày mới chịu nói: “Phụ thân, tam điện hạ đến phủ là để cùng người….”
“Chỉ sợ việc chủ yếu không phải là gặp ta.” Tướng gia già dặn nói: “Gặp con mới là việc chính đấy.”
Mạnh Uyển lập tức đỏ mặt: “Người chớ có giễu cợt con gái, giờ đang là cuộc tranh ngôi vị thái tử căng thẳng, sao hắn tới chỉ để gặp con được…”
Mạnh thừa tướng nói: “Ngoài chuyện tranh ngôi thái tử ra, khoa thi đình đã sắp diễn ra rồi, đây chắc không phải chuyện nhỏ nhỉ? Vi phụ còn bận nhiều việc lắm. Hắn muốn cùng ta nghị sự thì phải đợi lâu lắm.” Ông cười cười, đè giọng xuống: “Chuyện lập thái tử con đừng có quan tâm, con gái con đứa không nên lo nghĩ đến mấy chuyện đó, tâm lí nắm chắc là được.” Nói xong, Mạnh thừa tướng nhấc chân rời đi, trước khi ra cửa còn quăng lại một câu: “Nhanh đi chuẩn bị đi, tâm trí bay hết rồi thì còn đứng đấy làm gì? Aizzz, rốt cuộc cũng là thanh niên tuổi trẻ cả…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tái Thế Làm Phi
Chương 20
Chương 20