“Ta nhìn như thế nào giống như Tề Sách cố ý đem túi thơm kia ném xuống
đất?” Sau bụi hoa, Lương Ánh Phương đến gần bên tai Phó Dung nhỏ giọng
nói, “ Chẳng lẽ Tề Sách coi trọng Bạch Chỉ?”
Phó Dung châm chọc gật đầu, “ thật đúng là phong lưu!” Hai người vừa mới ngâm ôn tuyền xong, chậm rãi trở về, đi tới đây nhìn thấy Tề Sách đứng
tại ngã rẽ không có nhúc nhích. Phó Dung mơ hồ đoán được điều gì, nhanh
chóng lôi kéo Lương Ánh Phương trốn đi, nín thở rình coi. Bởi vì các
nàng trốn bên cạnh nên hành động và vẻ mặt của Tề Sách, Bạch Chỉ nhìn
thấy không bỏ sót cái gì. Túi thơm của Tề Sách mà Bạch Chỉ nhặt được là
do hắn tự tay vứt xuống.
Phó Dung cảm thấy thông minh như Tề Sách không có khả năng trước khi
cưới tỷ tỷ liền trêu chọc Bạch Chỉ, quá mạo hiểm, lần này hơn phân nửa
là tính toán thu phục Bạch Chỉ trước, rồi lợi dụng Bạch Chỉ tìm cơ hội
tiếp cận tỷ tỷ. Chỉ vì danh dự của tỷ tỷ nên nàng không thể nói rõ tình
hình cho Lương Ánh Phương biết.
Xấu hổ và tức giận Phó Dung hung hăng trừng bóng dáng Bạch Chỉ rời đi,
nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nhìn bộ dáng đỏ mặt tía tai của ả, rõ ràng là coi trọng Tề Sách, vụng trộm thích thì thôi nhưng lại giấu trộm đồ
của nam nhân, bị người khác phát hiện thì sẽ nói tỷ tỷ của ta quản giáo
không nghiêm, ả … uổng công tỷ tỷ tín nhiệm ả.”
Lương Ánh Phương vỗ về tay nàng, suy nghĩ một chút nói: “ Ngươi đừng
vội, có lẽ Bạch Chỉ chỉ nhặt lên trước không hẳn là muốn cất giấu, hay
chúng ta … Làm như thế này mà nàng không chịu giao ra thì sẽ nói cho
Uyển tỷ tỷ biết.”
Hai người không mưu mà hợp, Phó Dung kinh ngạc nhìn Lương Ánh Phương
bằng con mắt khác: “ Nhìn ngươi ngay thẳng không ngờ tâm nhãn cũng không ít.” Lương Ánh Phương lè lưỡi trêu nàng: “ Ai lại ngu giống như ngươi,
có vài người tiếu lí tàng đao mà ngươi cũng không nhìn ra.” Phó Dung
biết nàng nói tới Tề Trúc, nhưng nàng thật không biết Tề Trúc gài bẫy
nàng khi nào, đành phải lừa gạt cho qua, dù sao nàng cũng không coi Tề
Trúc là bạn tốt, bình thường duy trì mặt mũi không gây trở ngại là được.
Buổi chiều Phó Dung còn muốn học bơi, lần này kéo theo cả Phó Uyển. Lần
này Tề Sách có biện pháp tránh đi Lương Thông và ca ca để làm việc, Phó
Dung chỉ sợ hắn to gan làm ra việc quá phận. Đại khái là thực tâm muốn
học nên khoảng 1 ngày rưỡi Phó Dung đã biết bơi, theo lời Lương Ánh
Phương nói chỉ cần rơi xuống nước cách bờ không xa thì Phó Dung tự mình
lên bờ không có vấn đề, còn muốn tinh thông thì phải hơn một ngày. Phó
Dung cao hứng chạy đi kheo với Phó Thần, rồi hỏi bọn Phó Thần cả ngày
làm gì, hỏi tới hỏi lui đến khi gần tới giờ cơm chiều mới cùng Lương Ánh Phương trở về hậu viện.
Phó Uyển ở nhà chính chờ các nàng: “ Nhanh đi rửa tay còn ăn cơm.” Bạch
Chỉ đứng sau lưng nàng hầu hạ, khẽ mỉm cười, thoạt nhìn cũng không khác
gì lúc bình thường. Phó Dung cùng Lương Ánh Phương nhìn nhau, đi rửa tay trước, trở về sau khi ngồi tốt Phó Dung đột nhiên nhớ tới chuyện gì hỏi Lan Hương: “ Ban ngày thiếu gia đi dạo hoa viên làm rơi một túi thơm
bằng lụa màu lam, ngươi đi trong vườn có nhìn thấy qua chưa?”
Lan Hương cười nói: “Tiểu thư quên rồi sao, nô tỳ nghe theo tiểu thư
phân phó luôn ở trong phòng cắt may váy mà người hôm qua dặn dò, chưa
từng đi ra ngoài.” Phó Dung giật mình, hướng Phó Uyển chớp chớp mắt: “
Tỷ tỷ nói rất đúng, quả nhiên không thể lúc nào cũng ngâm ôn tuyền, tỷ
nhìn muội ngâm tới thật choáng váng.”
Phó Uyển điểm điểm khuôn mặt nhỏ nhắn như đậu hũ non của nàng, thuận miệng hỏi Bạch Chỉ: “Ngươi đi ra ngoài có nhìn thấy không?”
Bạch Chỉ thản nhiên lắc đầu: “ không có, nô tỳ đến Thanh Tuyền các cùng
một con đường với hai tiểu thư, chúng ta đều không nhìn thấy, có thể
thiếu gia dừng lại ở nơi khác đi?” Trong lòng nàng ta cũng hiểu hơn phân nửa là Tề Sách muốn tìm túi thơm, thiếu gia sợ các tiểu thư hoặc nha
hoàn bên cạnh nhặt được mà bị truyền đi thì không ổn, cho nên mới nói
dối là mình làm rơi. Bất luận thế nào thì mình không thể thừa nhận, giữa trưa nàng ta trở về cũng không đi ra ngoài. hiện tai mà thừa nhận nàng
ta không thể giải thích tại sao nhặt được cả nửa ngày mà lại không giao
ra?
Phó Dung sớm đoán được nàng ta sẽ nói vậy, chỉ cúi đầu uống canh. Lương
Ánh Phương đành phân phó nha hoàn chính mình: “ Ngươi đi hỏi thử mấy
mama khác, và mấy nha hoàn hầu hạ hậu viện có ai nhặt được không? Người
nhặt được sẽ có thưởng.”
Nha hoàn kia lập tức rời đi, trời sắp tối mới trở lại nhưng không có kết quả. Sắc mặt Lương Ánh Phương không tốt, đôi mắt đo đỏ nhận tội cùng tỷ muội Phó Uyển: “ Đều là tại muội không quản giáo tốt các nàng, túi thơm không biết bay, khẳng định là bị ai nhặt được, cũng không biết là kẻ
nào kiến thức hạn hẹp, một cái túi thơm mà cũng muốn giấu, làm hại ta
mất mặt trước Uyển tỷ tỷ.” nói xong ngồi dỗi trên ghế lấy khăn tay lau
lệ.
Phó Uyển sốt ruột, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nhà mình có loại
hạ nhân này nàng cũng rất xấu hổ, cho nên hiểu tâm tư hiện giờ của Lương Ánh Phương, vội ôn nhu trấn an: “ Muội chớ suy nghĩ nhiều, ca ca tỷ
quen sơ xuất rồi, không chừng đem nó rơi ở góc nào đó, có lẽ không ai
thấy, sao lại phải khóc? Đừng học theo Nùng Nùng, gặp một chút chuyện
nhỏ đều rơi nước mắt.”
Chuyện xấu nào đều liên quan tới mình, Phó Dung không thuận theo liền
tới cù ngứa Phó Uyển, Lương Ánh Phương nín khóc mỉm cười. Buổi tối 3
người lại ngủ chung một chỗ, sáng sớm hôm sau khởi hành xuống núi, vào
trong thành ai về nhà nấy. trên đường về nhà, Phó Dung đem chuyện hôm
qua khai báo rõ ràng, cuối cùng nắm tay tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: “ Muội sợ
tỷ tỷ thấy Ánh Phương thì xấu hổ, nên cố ý chờ nàng ấy đi mới nói, tỷ tỷ tin hay không trở về hỏi Bạch Chỉ thì biết. Muội chỉ nói thêm một câu,
tỷ tỷ việc này muội và Ánh Phương nhìn thấy rõ ràng, tất cả đều là lỗi
của Bạch Chỉ, tỷ đừng tự trách mình.”
Sắc mặt Phó Uyển có chút trắng, không muốn tin tưởng người bên cạnh mình lại làm ra chuyện này, nhưng mà không thể không tin. Muội muội không có lý do gì hãm hại một nha hoàn không có thù oán, nếu thật có thù muội
muội cũng không cần đặt chuyện, chỉ cần nói với nàng một tiếng đuổi Bạch Chỉ là được. Chỉ một đứa nha hoàn mà thôi, dù cho có hiểu chuyện cũng
không sánh bằng muội muội ruột.
Xuống xe ngựa, Phó Uyển viện cớ muốn đi thay quần áo trước, khẽ giọng
cáo từ mẫu thân và muội muội ra đón, dẫn Bạch Chỉ về viện Hải Đường của
nàng.
“ Tiểu thư nghỉ ngơi trước một chút, nô tỳ đi thu xếp quần áo.” Bạch Chỉ cười nói, nàng ta cũng cầm theo quần áo của mình mang xuống.
“ Đợi chút.” Phó Uyển gọi nàng ta lại, dùng ánh mắt ý bảo hai nha hoàn
khác đi xuống, chỉ lưu lại đại nha hoàn Bạch Đinh ở bên cạnh, xong rồi
mới ngồi trên tháp nhìn Bạch Chỉ chăm chú nói: “ Ngày hôm qua, tam tiểu
thư nhìn thấy ngươi và Tề đại công tử ở cùng một chỗ có đúng hay không?”
Bạch Chỉ trắng mặt, có thể làm đại nha hoàn thì cũng có một chút tâm cơ, nếu ngày hôm qua tiểu thư hỏi nàng, nàng cũng không giật mình như thế.
Nếu tam tiểu thư nhìn thấy rõ còn nói túi thơm là do thiếu gia làm rơi,
chính xác là đã nghi ngờ nàng. Rốt cuộc tam tiểu thư nhìn thấy được bao
nhiêu, và đã nói gì với tiểu thư?
Bạch Chỉ không dám nhìn Phó Uyển, cúi đầu cân nhắc tìm lý do tốt nhất,
Phó Uyển đem sự chột dạ của nàng ta nhìn vào trong mắt, 8 phần tin tưởng nay biến thành 10 phần. không lưu tình lệnh Bạch Đinh kiểm tra hành
trang của Bạch Chỉ, không thấy thì soát người.
“ Tiểu thư, nô tỳ sai rồi.” Mắt thấy không giấu được, Bạch Chỉ vội quỳ
xuống dập đầu nhận sai. “Nô tỳ là bị quỷ ám, thấy túi thơm của Tề đại
công tử là thục tú chính tông, giá trị ít nhất cũng mấy lượng bạc liền
nổi lòng tham, tiểu thư trách phạt nô tỳ đi, nô tỳ làm sai rồi.”
Phó Uyển cười lạnh: “ Chỉ vì đáng giá!” Đến giờ phút này còn nói dối,
đem nàng thành hài tử 3 tuổi sao? Tối hôm qua, Lương Ánh Phương khóc vì
xấu hổ cũng không thấy nàng ta giao ra hoặc vụng trộm trả về, có thể
thấy được là luyến tiếc vật kia bao nhiêu. Nàng đã thấy qua Tề Sách,
tuấn lãng đa tài, không ít cô nương âm thầm quý mến. Phó Uyển không
ngốc, thái độ của Tề lão thái thái và Tề phu nhân nàng mơ hồ đoán được
chút ít, chỉ là sự tình chưa định rõ nàng làm như không biết. không ngờ
nha hoàn bên cạnh lại động lòng trước, càng không nghĩ tới bộ dáng quân
tử của Tề Sách thì ra chỉ là giả vờ, trêu hoa nghẹo nguyệt, cố ý đụng
người. Nếu không phải hôm qua muội muội trùng hợp nhìn thấy, hai người
thông đồng như vậy, tương lai tư tình, sự việc bại lộ làm người chủ nhân như nàng lại không được sạch sẽ.
Bạch Chỉ còn muốn giải thích, nhưng Phó Uyển không muốn nghe nữa, phân
phó Bạch Đinh kêu hai ma ma thô sử tới. Bạch Chỉ nháy mắt mặt không còn
giọt máu, quỳ gối đi tới trước người Phó Uyển vừa khóc vừa dập đầu, ôm
một tia hi vọng: “ Tiểu thư đừng bán nô tỳ, nô tỳ nói thật là nô tỳ
không tuân thủ quy củ vọng tưởng Tề đại công tử, tiểu thư tha nô tỳ một
lần đi, nể tình nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, tiểu thư…”
Nàng ta dập đầu rất có lực, trán rất nhanh đỏ một mảng. Phó Uyển không
nói một lời, đợi Bạch Đinh đi vào, trầm mặc một lát rồi bảo 2 ma ma đi
ra ngoài, đứng dậy đưa lưng về phía Bạch Chỉ nói: “ Ngươi tốt xấu gì
cũng hầu hạ ta nhiều năm, ngươi làm việc lại không để ý đến danh dự của
ta, ta không nhẫn tâm bán ngươi đi. Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, trở
về thu don đồ đạc đi, ta sẽ cùng phu nhân nói cho ngươi được tự do, từ
nay về sau không còn bất cứ lien hệ gì với Phó Gia chúng ta.”
Bạch Chỉ trắng mặt rời đi, Phó Dung nghe Lan Hương kể tỷ tỷ chỉ đuổi
người đi có chút không cam lòng. Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, tỷ tỷ còn sống tốt, Bạch Chỉ sống hay chết cũng không còn quan trọng, huống chi
tỷ tỷ mềm lòng, chung quy Bạch Chỉ cũng chưa phạm phải sai lầm lớn không thể bù đắp được, làm bạn nhiều năm như vậy tỷ tỷ xử lý như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Trước khi hoàng hôn, Bạch Chỉ bị gia đinh Phó Gia trông coi ngồi vào
trong thuyền khách xuôi về Nam, về quê cũ của nàng ta là ở Hồ Châu, còn
chuyện nàng ta là một nữ tử có trở về nhà bình an hay không thì không ai để ý.
Buổi tối Phó Phẩm Ngôn về nhà, Kiều Thị mời ông vào trong phòng, lặng lẽ nói: “ Uyển Uyển gặp chút chuyện, chỉ là Tề Sách đối với Bạch Chỉ có
tâm tư, nhưng thiếp cảm thấy, bộ dáng Bạch Chỉ mà Tề Sách cũng muốn trộm tình cũng chướng mắt.”
Phó Phẩm Ngôn làm sao không hiểu được loại chuyện này. “ Nhìn trầm ổn có tài không ngờ lại là một đứa tự cho mình là thông mình, vì muốn thân
cận với Uyển tỷ nhi mà làm ra thủ đoạn hạ lưu như vậy, thấy mầm mới biết cây chung quy không lương xứng. Về sau nếu Tề gia hạ bái thiếp, nàng
tận lực từ chối, nếu không được thì chỉ mang 2 đứa nhỏ đi thôi, Uyển nhi là không thể đi.”
Kiều Thị cũng có ý định như vậy.
Phó Uyển đuổi một đứa nha hoàn ở trong Tín Đô thành cũng không phải là
sóng gió gì, nhiều nhất là bị một số tiểu thư tò mò Bạch Chỉ đã phạm sai lầm gì, qua vài ngày thì chuyện này cũng bị ném qua sau đầu. Nhưng đối
với người có tâm mà nói, thì ý nghĩa liền không giống nhau, Tề Sách biết chuyện, sau khi suy nghĩ, đoán được hơn phân nửa Bạch Chỉ giấu túi thơm của nam nhân bị ai nhìn thấy, chỉ là không biết có nhìn thấy hắn hay
không? hắn âm thầm quan sát phản ứng Phó Thần khi nhìn thấy hắn.
Phó Thần đối với hắn giống như trước, Tề Sách vẫn không yên lòng, có lẽ
chuyện ở hậu viện Kiều Thị, Phó Uyển không nói cùng Phó Thần? Đoan ngọ
qua đi, Tề Sách nhờ tiểu muội mời tỷ muội Phó Gia qua đây, bị Kiều Thị
lấy cớ nắng nóng từ chối. Tề Sách nhíu mày, dù Bạch Chỉ nói túi thơm là
của hắn, Phó gia lại không biết là do hắn cố ý làm rơi thì làm gì ngại
hắn?
Túc vương phủ ở kinh thành, cũng có người rơi vào trầm tư, sau khi xem
xong tin tức do thủ hạ chặn đường Bạch Chỉ tra khảo,, Từ Tấn vẫn không
nghĩ ra, vì sao lần này Phó Dung bắt gặp được chuyện của Tề Sách và Bạch Chỉ, kiếp trước lại không có? Nếu có, thì kiếp trước Phó Uyển sẽ không
chết.
Sau khi trọng sinh, mọi chuyện lớn nhỏ trong kinh thành đều giống như
trong ký ức, chỉ ở Ký Châu là có biến cố liên tiếp. Lúc trước nếu không
phải hắn thay nàng bóc vết sẹo, hiện tại không chừng nàng cũng thay đổi
thành bộ dáng khác, một cô nương không cài hoa điền.
“ Phân phó gia tăng theo dõi.” Ban đầu Từ Tấn định một khi Tề Sách cầu
hôn, hắn sẽ cho thuộc hạ “ Mời” Tề Sách đến kỹ viện tốt nhất Tín Đô
thành một chuyến, làm cho Phó Phẩm Ngôn sủng ái nữ nhi từ chối hôn sự
này. Như vậy sẽ giúp cho vị vương phi tương lai của hắn bảo trụ được tỷ
tỷ ruột thịt, cũng từng nghĩ đến chuyện gài bẫy Bạch Chỉ, nhưng nếu Tề
Sách đã phụ Phó Uyển đủ thấy cũng không phải lương xứng, không bằng
không gả. Nhưng mà bây giờ Bạch Chỉ bị Phó Uyển đuổi đi, như vậy hắn
muốn xem thử nếu hắn không ra tay, Tề Sách và Phó Uyển có tiến tới được
hay không, nếu như không có thì 2 kiếp khác biệt là tại sao?
“ Vương gia, nha hoàn kia xử lý như thế nào?”
“ Chết.” Chỉ có chết thì chuyện hắn bí mật điều tra Phó gia mới không bị người khác phát hiện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 18
Chương 18