Trung Thu qua, Nhu phi bỗng nhiên mời Phó Dung tới một chuyến.
Phó Dung khá bất ngờ, Nhu phi và nàng quan hệ mặc dù không tệ, cũng chưa từng chủ động tới mời.
Phó Dung trước mang bọn nhỏ đi Phượng Nghi cung, nói với mẹ chồng:
"Nương, Nhu phi nương nương mời ta đi uống trà, A Tuyền A Bội trước hết
nhờ nương trông hộ." Thôi hoàng hậu không thích nghe nàng và Từ Tấn gọi
mẫu hậu, hai vợ chồng tiếp tục sử dụng xưng hô cũ, hơn nữa gọi nương quả thật càng thân mật.
Thôi hoàng hậu ngước mắt nhìn nàng, hơi giật mình liền hiểu, cười nói: "Đi đi, bên này có ta, ngươi ngồi lâu một lúc cũng không có việc gì."
Phó Dung hỏi như vậy, kỳ thật có một chút thăm dò, nếu là Nhu phi có
chuyện gì lớn tìm nàng, mẹ chồng không có khả năng không biết, hiện tại
mẹ chồng đáp như vậy, rõ ràng là đoán được Nhu phi muốn nói gì, dù nàng
đi nghe cũng sẽ không chọc phiền toái gì.
Yên tâm, Phó Dung dẫn Hứa Linh, Mai Hương đi qua.
Nhu phi ôn nhu hay cười, nói chuyện cũng không thích lòng vòng, hỏi
thăm hai tỷ muội hai câu, liền trực tiếp cùng Phó Dung nói rõ, "phụ
hoàng người muốn chọn phò mã cho Phúc Tuệ, Thái Tử phi đã nghe nói đi?"
Phó Dung gật gật đầu, "Ừm, nghe mẫu hậu nhắc tới, nương nương có người để chọn?"
Nàng cùng Từ Tấn lúc trước đều ở ngoài cung, đối với đệ tử kinh thành
quen thuộc ít nhiều, Nhu phi chẳng lẽ muốn mời nàng hỗ trợ hỏi thăm một
chút? Thật là như vậy, Phó Dung đương nhiên nguyện ý hỗ trợ, Nhị công
chúa nhu thuận hiểu chuyện, còn giúp nàng một lần, Phó Dung thật lòng
đem nàng làm muội muội.
Nhu phi cười khổ, nhìn ngoài cửa sổ, thở dài: "Chọn người còn đợi phụ
hoàng ngươi bên kia, hắn nhìn hợp ý khẳng định là tốt, ta không có gì lo lắng. Nhưng phụ hoàng ngươi muốn Phúc Tuệ tự nhìn. Phúc Tuệ thì nói gì
cũng không chịu, còn giận dỗi nói có chọn nàng cũng không gả. Lớn đến
thế này Phúc Tuệ đều không để cho chúng ta bận tâm như vậy. Phụ hoàng
ngươi luyến tiếc miễn cưỡng nàng, để ta hỏi xem Phúc Tuệ rốt cuộc nghĩ
như thế nào. Nhưng Phúc Tuệ không thích nghe ta khuyên, ta vừa mở miệng
nàng liền bịt lỗ tai, ta quả thực là không có biện pháp mới muốn mời
ngươi giúp đỡ một chút, Phúc Tuệ vẫn luôn thân với ngươi, hơn nữa các
ngươi tuổi tác gần nhau, Thái Tử phi có rảnh giúp ta hỏi xem?"
Phó Dung cười, "Được a, ta cũng tò mò muội muội nghĩ thế nào, nương
nương yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp moi lời nàng ra. Bất quá
ngộ nhỡ muội muội kín miệng, ngay cả ta cũng không chịu nói, nương nương đừng trách ta a."
Nhu phi cười lắc lắc đầu.
Phó Dung tiếp tục ngồi một lát, cáo từ rời đi, buổi chiều liền phái người đi mời Nhị công chúa đến Đông cung chơi.
Nhị công chúa thích nhất trẻ con, được A Tuyền A Bội hai cháu gái nhỏ
đáng yêu, 3 ngày hai bữa chạy qua bên này, nghe nói A Tuyền có thể đỡ
người tự mình đứng lên, lập tức cực kỳ kích động chạy tới.
A Tuyền nhận ra cô cô, buông cầu lụa đỏ trong tay, bò tới bên giường trước.
Nhị công chúa vui mừng bế tiểu nữ oa lên, khóe miệng cười liền lộ ra
lúm đồng tiền ngọt mĩ. A Tuyền nghịch ngợm nhất, phụ thân dùng khăn bịt mũi, nàng muốn cướp khăn, bây giờ nhìn thấy cô cô khóe miệng có hố nhỏ
tròn tròn, nàng cũng tò mò muốn sờ, bởi vì tay nàng nhanh, hoa điền của
Phó Dung bị A Tuyền cạy không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là tiểu nha
đầu sau khi hơi biết, Phó Dung và hai nữ nhi nghỉ trưa thì đều không
mang Hoa Điền, sợ A Tuyền nhân lúc mình ngủ thì vụng trộm móc xuống nhét vào miệng.
Phó Dung ở bên cạnh nhìn một hồi, dùng ánh mắt tỏ ý bảo bọn nha hoàn đi xuống.
A Tuyền cùng cô cô làm nũng đủ rồi liền lại đi tìm muội muội chơi, hai tiểu tỷ muội phảng phất như có thể nghe hiểu đối phương nói chuyện, một hồi tỷ tỷ mơ hồ không rõ lải nhải hai câu, một lát muội muội y y nha
nha đáp lại hai câu, nhìn thế Nhị công chúa cười không ngừng.
Phó Dung chậm rãi cùng nàng nói lời khách sáo: "Buổi sáng ta đi mẫu
hậu bên kia thỉnh an, nghe thấy Nhu phi nương nương cùng mẫu hậu nhắc
tới chọn người nào, ta vừa đi vào các nàng liền ngưng nói, rõ ràng có bí mật muốn gạt ta đâu, muội muội có biết?"
Nhị công chúa nhưng không phải là tiểu cô nương bình thường, dễ dàng
lừa gạt, trong lòng tỉ mỉ đâu. Nàng nhìn Phó Dung, trên mặt tươi cười
không còn, đứng trên đất uy hiếp nói: "nương ta mời Tứ tẩu hỏi đi? Tứ
tẩu nói thêm câu nữa, ta sau này sẽ không tới đây nữa."
Tính tình này lớn, cùng Phó Tuyên lúc trước cũng không kém nhiều lắm.
Phó Dung không đối phó được muội muội cứng nhắc từ nhỏ đến lớn, vẫn có chút tin tưởng dỗ tốt Nhị công chúa, cô nương ngoan ngoãn này. Cũng
không đi xuống ngăn nàng, như trước ngồi trên giường nhìn nàng: "Ta mới
nói một câu muội muội cứ như vậy bãi sắc mặt, thật sự là khiến ta thất
vọng đau khổ, Nhu phi nương nương nói ngươi thân cận với ta, vị tẩu tử
này, ta cũng cảm thấy như vậy, không nghĩ ta ở trong lòng muội muội cũng chỉ là tẩu tử bình thường đi. Cho nên một câu trong lòng đều không muốn nói với ta."
Nhị công chúa bản năng mà giải thích: "Không phải, ta chính là, chính là không muốn gả người..."
"Vì sao không muốn gả, dù sao cũng phải có lý do a." Phó Dung ánh mắt
thương yêu nhìn nàng, "Muội muội có tâm sự đừng buồn bực, ngươi đem ta
làm tẩu tử cũng tốt, làm tỷ tỷ cũng tốt, có chuyện gì khó xử cứ việc nói cho ta biết đi. Ngươi nhìn ta, trên có tỷ tỷ, dưới có muội muội, có
phiền não nói cùng các tỷ muội, sẽ thoải mái không ít."
Nhị công chúa cắn cắn môi, cúi đầu ngồi lại bên giường, yên lặng không lời.
Phó Dung đi qua dựa vào, nắm lấy tay nàng, hỏi dò: "Luyến tiếc phụ
hoàng? Nhưng hiện tại phụ hoàng chỉ là muốn chọn phò mã cho ngươi, cũng
không phải là lập tức gả ra ngoài, muội muội nhỏ như vậy, đừng nói phụ
hoàng, chính ta cũng không nỡ a, định thân rồi, qua hai ba năm lại gả
cũng không muộn."
Gia Hòa đế hi vọng chính là chọn nhà chồng tốt cho nữ nhi, an tâm là đủ rồi.
Nhị công chúa mấp máy môi.
Phó Dung trong lòng khẽ động, chẳng biết tại sao nghĩ tới năm ấy tết
Nguyên Tiêu, tiểu cô nương 12 tuổi từng năn nỉ nàng sắp xếp nói chuyện
một mình với ca ca.
"Vẫn là muội muội có người trong lòng?" Phó Dung kéo kéo Nhị công
chúa về phía mình bên này, nhìn ánh mắt tiểu cô nương đầu tiên là lóe
lóe rất nhanh lại phai nhạt xuống, Phó Dung bỗng nhiên không biết nên
chờ mong đáp án gì.
Nếu như người trong lòng Nhị công chúa thật là ca ca thì làm thế nào đây?
Đây là công chúa, Gia Hòa đế tự mình tuyển phò mã, chỉ cần Nhị công
chúa nói người trong lòng nàng là ca ca, bằng Gia Hòa đế thương yêu với
nữ nhi, bằng tình trạng thân thể Gia Hòa đế, hắn khẳng định sẽ đáp ứng
yêu cầu của nữ nhi. Đặt ở gia đình bình thường, cái này có chút tương tự đổi thân phận, nhưng hoàng gia nhiều quy củ nhất kỳ thật cũng khinh
thường quy củ nhất, ca ca nhà mình lại tuấn tú lịch sự, Gia Hòa đế thật
tứ hôn, ca ca có thể cự tuyệt?
Phó Dung dù không hiểu triều đình, cũng biết nam nhân làm phò mã, cùng với kiến công lập nghiệp là vô duyên, Khánh quốc công, trượng phu Vĩnh
Ninh công chúa chính là thí dụ.
Phó Dung thật lòng hi vọng Nhị công chúa gả cho người trong lòng,
nhưng nàng cũng không nguyện ý ca ca bởi vì một công chúa từ nay chỉ
có thể lĩnh vài việc rỗi. Ca ca công phu tốt như vậy, tuổi trẻ tài cao,
hắn cam tâm tình nguyện cưới Nhị công chúa cũng thôi, nhưng mấy năm này
Phó Dung cũng không có nhìn ra ca ca đối với Nhị công chúa có ý. Mà nàng lúc ấy đáp ứng giúp Nhị công chúa, chủ yếu cũng là cảm thấy Nhị công
chúa tuổi còn nhỏ, nhắc tới yêu cầu kia chủ yếu là vì cảm kích ca ca,
bởi vì đáy lòng nhận định khả năng không lớn, sau này Phó Dung cũng có
tâm tình trêu ghẹo ca ca, nhưng lúc này xem ra, Nhị công chúa...
Đang phát sầu, Nhị công chúa bỗng nhiên mở miệng: "Tứ tẩu hiểu lầm, ta thật sự chỉ là không muốn gả. Phụ hoàng xảy ra chuyện, ta cũng muốn 3
năm sau mới gả, phụ hoàng yên lành, ta càng không sốt ruột gả, thay vì
hiện tại bắt buộc một huân quý đệ tử đợi ta 3 năm sao không đợi 3 năm
sau rồi tuyển? Phụ hoàng lo lắng ta tương lai gả không được lang quân
như ý, ta không lo lắng a, bởi vì ta biết Tứ tẩu Tứ ca thương ta, Tứ tẩu nói có đúng hay không?"
Nhị công chúa ngẩng đầu, cười làm nũng với Phó Dung.
Chỉ là nụ cười kia, Phó Dung nhìn được là xót xa không hiểu.
Nàng nhìn ra được, Nhị công chúa nói không phải là lời thật lòng.
Nhị công chúa cũng biết mình nói dối.
Nàng có người trong lòng, 3 năm trước hắn không để ý nguy hiểm tính
mạng cứu nàng từ trong cháy lớn, hắn đứng ở dưới ánh trăng cười nhìn
nàng, khôi ngô như tiên, nàng liền thích hắn, chẳng sợ hắn chỉ coi nàng
như đứa trẻ.
Bị cự tuyệt, Nhị công chúa lúc ấy đã buông tha, nhưng 3 năm qua, nàng
phát hiện trong lòng nàng vẫn có chờ mong. Mỗi một lần ở trong cung ngẫu nhiên gặp nhau, nàng đều sẽ bởi vì cái liếc nhìn vội vàng kia mà âm
thầm vui mừng, mỗi một lần nhìn thấy Tứ tẩu, không dám ngoài sáng hỏi,
chỉ lo lắng chờ, hi vọng có thể nghe được tin tức của hắn, nghe nói hắn
còn chưa cưới vợ, nàng sẽ thở phào một hơi, sau đó lại lo lắng tiếp,
tiếp tục hy vọng nghe được tin tức của hắn.
Nàng thích hắn, rất thích rất thích, nhưng nàng sẽ không bức hắn nghênh cưới.
Nàng nguyện ý đợi, chờ đến khi hắn cưới vợ, nàng có thể an tâm xuất
giá, nhưng chỉ cần hắn không cưới, chỉ cần còn hi vọng, nàng sẽ không
buông tha trước.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 268
Chương 268