Chuyển ngữ & Biên tập: Tiểu Sên
Tiểu Kiều không kịp xỏ giày, vội vàng chạy ra nghênh đón, mới chạy vài bước đã thấy Ngụy Thiệu bước qua bình phong đi vào, hai người mặt chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng dừng bước, cách nhau một cánh tay.
Nàng ân cần như thế, không chỉ vì cảm động bởi không khí ly biệt trước khi xuất chiến của Từ phu nhân và Chu thị, mà còn do một phần cảm kích.
Ngụy Thiệu vừa vào liền chăm chăm nhìn tiểu Kiều, không nháy mắt lấy một cái, ánh mắt thẳng thừng trần trụi. Tiểu Kiều bị hắn nhìn chợt thấy khó chịu, mãi hắn vẫn không nói gì, đành hỏi: “Phu quân đã về ư? Qua chỗ tổ mẫu và bà mẫu chưa? Tổ mẫu bà mẫu đều thức chờ chàng...”
“Qua rồi.” Ngụy Thiệu vẫn nhìn nàng, tùy ý đáp.
Tiểu Kiều cắn cắn môi: “Chàng có đói bụng không? Ở đây có...”
Ngụy Thiệu nhìn hàm răng trắng như tuyết của nàng cắn lấy môi đỏ mọng, bỗng bước về phía nàng, lời còn chưa nói hết đã bị hắn bế lên.
Tiểu Kiều không mang giày, bị hắn bế lên giường mới thả xuống. Ngụy Thiệu quỳ một gối bên giường, cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
“Ta không đói bụng.”
Hắn thì thào một câu, cúi xuống hôn nàng.
...
Sáng mai Quân hầu xuất chinh, tối qua có truyền lại, nói tối về sẽ qua từng phòng tạm biệt, từ Bắc phòng tới Đông phòng, vì thế hạ nhân bên phòng tiểu Kiều đến giờ vẫn chưa đi nghỉ.
Cuối cùng hắn cũng về, Xuân Nương cùng hai thị nữ theo vào hầu hạ, lại thấy Nam quân ngang nhiên bế Nữ quân lên giường, bọn họ sửng sốt. Xuân Nương phản ứng nhanh, thấy hai thị nữ còn trợn mắt há miệng thì ho nhẹ một cái, ra hiệu đi ra ngoài. Thị nữ lúc này mới tỉnh lại, đỏ mặt vội vàng lui ra.
Xuân Nương lùi ra sau cùng, sợ ảnh hưởng tới hai người trên giường, bà cố đi thật nhẹ nhàng, cuối cùng khép cửa lại.
...
Tiểu Kiều bị hắn hôn, ban đầu hôi môi nàng, hôn một lúc thì chuyển qua gò má, mũi, mi mắt, sau đó lại hôn môi.
Ban đầu nàng mím môi lại, sau đó bị hắn ép mở miệng, nụ hôn dài mạnh mẽ như tối qua. Nàng nhắm mắt lại để hắn hôn, dần dần cảm thấy khó thở, theo bản năng lắc đầu giãy dụa.
Ngụy Thiệu bỗng rời khỏi môi nàng, hai tay nâng mặt nàng lên, thở dốc: “Nàng yên tâm, ta đã an bài cứu Duyện Châu rồi…”
Lông mi Tiểu Kiều khẽ run, chậm rãi mở mắt. Thấy mặt hắn ghé sát mặt mình.
Tiểu Kiều khẽ nói: “Thiếp cũng đoán vậy...”
Gò má nàng nóng bỏng, biết chắc giờ hai má đỏ bừng rồi.
Ngụy Thiệu có vẻ sảng khoái, khẽ cười, lại nhìn nàng chăm chú, hai mắt sáng rực.
“Đại quân giờ Mão xuất phát, ta còn phải đến sớm điểm tướng, còn lại mấy canh giờ...”
Hắn nói tiếp.
Tiểu Kiều ban đầu vẫn rũ mắt, chợt nghe hắn nói bên tai như vậy, hiểu rõ mắn muốn. Chần chừ một lúc, hai tay khẽ đặt lên vai hắn, đẩy hắn ngồi dậy.
Ngụy Thiệu không muốn nhưng vẫn thuận theo tay nàng ngồi dậy, xong mới biết hóa ra nàng muốn cởi y phục cho mình. Trái tim loạn nhịp, hưng phấn như muốn phá tan lồng ngực chui ra.
Hắn chưa bao giờ yên lặng nghe lời như khoảnh khắc này, cúi đầu nhìn nàng tháo đai lưng cho mình, sau đó cởi vạt áo.
Hai người đã cởi gần hết, ngồi đối diện nhau trên giường. Tiểu Kiều thấy hắn bất động, hai mắt chỉ lưu luyến trên người mình, tuy không phải chưa từng lõa thể trước mặt hắn nhưng nàng vẫn thẹn thùng, hai tay che cảnh xuân trước ngực, nhưng lại bị hắn kéo ra.
Ánh mắt Ngụy Thiệu dừng trên nụ hoa xinh đẹp trắng ngần của nàng, nhắm mắt lại, hầu kết lên xuống, lát sau hắn mở mắt ra, cúi đầu hôn lên đó.
...
Rèm buông xuống.
Tiểu Kiều nhắm mắt lại, cảm nhận sức ép mà giờ khắc này thân thể nam nhân trẻ tuổi cường tráng bên trên mang đến cho nàng.
Động tác của hắn lơ đãng mang theo vội vàng khiến nàng không thoải mái. Nhưng nàng nhưng cũng cảm giác được đêm nay hành động của hắn có thay đổi, vậy nên cố gắng thả lỏng mình đón nhận.
Tiểu Kiều nhắm chặt hai mắt, thân thể dù cố gắng nhưng vẫn hơi căng thẳng, bỗng nhiên vành tai bị hắn ngậm lấy, nghe giọng hắn khàn khàn đè nén: “Ta không chịu nổi… Nếu đau thì nói với ta một tiếng… Đừng đạp mặt ta…”
Tiểu Kiều vẫn chưa chuẩn bị xong thì hắn khẽ rên một tiếng, tiến vào.
Thân thể nàng bị ép chặt, bên trong đau đớn.
Cũng may hắn có vẻ cực kỳ hưng phấn, nhanh hơn so với dự đoán của nàng rất nhiều, chỉ đưa đẩy mấy lần đã xong.
Mặc dù vậy, tiểu Kiều vẫn đau tới mức trán vã mồ hôi, hai chân như đang vùng vẫy trên mây, cả người choáng váng. Lát sau tỉnh lại, mở mắt ra chợt thấy hắn ủ rũ, vẻ mặt giống như không thể tin được.
Tiểu Kiều vẫn còn đau rát, thấy vẻ mặt hắn như vậy bỗng bật cười một tiếng.
Cười xong liền biết mình tiêu đời rồi.
Quả nhiên mắt Ngụy Thiệu ánh lên tia nguy hiểm, bắt lấy chân nàng kéo lại, đè lên người nàng.
Rất nhanh sau đó Tiểu Kiều cảm giác được vật nam nhân lần thứ hai thức dậy, khí thế hùng hổ, nàng hoảng hốt. Hắn cúi đầu muốn hôi môi nàng, tiểu Kiều vội lắc đầu nói đau. Nhưng Ngụy Thiệu không có dịu dàng như ban đầu nữa, cắn môi nàng khiến nàng muốn rơi lệ, động tác bên dưới càng thêm thô lỗ.
Tiểu Kiều hối hận muốn chết, cố khép chân lại, giãy dụa. Nhưng Ngụy Thiệu không bỏ qua cho nàng, hai người lăn lộn trên giường, đương lúc này lại nghe bên ngoài có tiếng vú già vang lên: “Nam quân có đó không ạ? Phu nhân chờ nam quân một đêm không ngủ, lúc nãy tự dưng tức ngực, sai tỳ tới hỏi xem.”
Ngụy Thiệu ngừng lại.
Còn Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng chợt thấy không đúng.
Vừa nãy hắn đi vào mình hỏi đã qua Bắc phòng, Đông phòng chưa thì hắn nói đã qua rồi. Nhưng nghe giọng bà vú thì rõ ràng hắn chưa qua.
Nhưng rút kinh nghiệm lúc nãy, nàng thông minh hơn rồi, thấy hắn ngừng lại mình cũng thôi chống cự, không dám giục hắn, đành nằm im.
Một lát sau, Ngụy Thiệu rút khỏi người nàng, bắt đầu mặc quần áo.
Tiểu Kiều kéo chăn che khuất cơ thể, khẽ hỏi: “Bà mẫu không khỏe, hay là thiếp cũng đi qua?”
Ngụy Thiệu không trả lời. Mặc quần áo tử tế xong mới nói: “Nàng ngủ đi, không cần qua đó.”
Tiểu Kiều “Vâng” một tiếng. Nằm trên giường nhìn hắn. Tưởng hắn đi luôn, ai ngờ hắn lại dừng bước quay đầu nhìn mình, rồi bước lại ngồi bên mép giường cúi đầu nhìn nàng.
Tiểu Kiều biết mình lúc nãy vô ý đắc tội hắn, không biết giờ hắn còn muốn làm gì nữa, theo bản năng kéo chặt chăn, mở to mắt nhìn hắn.
“Nhũ danh của nàng là Man Man?”
Mặt Ngụy Thiệu ghé sát nàng, chợt hỏi một câu.
Tiểu Kiều sững sờ, gật đầu.
“Sao trước đây không nói với ta?”
“Chàng... Không hỏi...”
Ngụy Thiệu nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười, bàn tay luồn vào chăn ngả ngớn bóp ngực nàng một cái.
“Ngủ đi!”
Hắn rút tay ra, đứng dậy rời đi.
Lần này đi thật.
Tiểu Kiều từ từ thở phào một hơi. Đang ngẩn ngơ thì Xuân Nương đi vào, vừa dém chăn cho nàng vừa lẩm bẩm: “Chưa thấy trưởng bối nào như vậy… Ai đời muộn vậy rồi vẫn sai người đi gọi Nam quân…”
Bà bỗng ngừng lại, vẻ mặt sửng sốt.
Tiểu Kiều thuận theo tầm mắt bà nhìn qua.
Trên chăn còn dính lạc hồng ban nãy.
Mặt Tiểu Kiều nóng lên, thấy Xuân Nương kinh ngạc nhìn mình, kéo chăn trùm kín mặt.
...
Chu thị cả đêm không chợp mắt, lúc này ngồi tựa vào giường, nghe tiếng bước chân Ngụy Thiệu đến gần thì nhắm mắt lại rên một tiếng.
Ngụy Thiệu đến bên giường bà, thấy mặt bà vàng như nghệ, dáng vẻ đúng là tiều tụy. Nhớ trên đường đến đây bà vú già kia nói phu nhân mấy ngày qua không ngủ được, ban ngày cũng mỏi mệt, nên nỗi khó chịu khi bị làm phiền ban nãy cũng dần tiêu tan.
Chu thị mở mắt ra, gắng gượng ngồi dậy, nói: “Ta không sao, bệnh cũ thôi, không chết được. Con đừng lo lắng.”
Khương bà bà bị gãy chân đến giờ vẫn chưa xuống giường được, một bà vú khác mang thuốc lên, Ngụy Thiệu tự tay rót nước hầu hạ Chu thị uống thuốc, lại đỡ bà nằm xuống, còn mình ngồi một bên chăm sóc.
Chu thị nói: “Ban nãy ta chỉ hơi mệt chút thôi mà hạ nhân đã vội đi gọi con rồi. Nhi tử, con có trách mẫu thân làm phiền con không?”
Ngụy Thiệu vội nói: “Sức khỏe của mẫu thân quan trọng nhất, nhi tử sao dám? Với lại con cũng không bận gì.”
Chu thị yên tâm: “Đại quân của con khi nào xuất phát? Hôm qua ta đợi con suốt một đêm, sợ con còn giận chuyện ta hồ đồ khi trước, không chào đã đi rồi…”
Ngụy Thiệu nói: “Mẫu thân đừng nghĩ nhiều, tại trước đây nhi tử bận rộn nên không có thời gian, không chỉ mẫu thân, mà bên tổ mẫu con cũng ít qua. Mẫu thân có ơn sinh dưỡng, nhi tử sao dám cáu giận người?”
Chu thị vui mừng, nắm chặt tay Ngụy Thiệu: “Như vậy ta yên tâm rồi. Nhi tử ngày mai xuất chinh, ta biết con có mệnh thiên tử mà, đêm sinh con ra ta nhìn thấy kim long bay quanh trần nhà, liền biết ngày sau con sẽ làm nên chuyện lớn…”
(Kim long: rồng vàng)
Ngụy Thiệu đã nghe bà nói không biết bao nhiêu lần cái chuyện ngủ mơ hay hoa mắt nhìn thấy kim long, kiên nhẫn nghe bà nói lung tung một hồi. Lát sau thấy thuốc phát huy tác dụng, bà nhắm mắt ngủ, hắn liền nhẹ nhàng kéo tay bà ra khỏi tay mình, đắp chăn cho bà. Lúc đứng dậy định đi thì bất ngờ Chu thị mở mắt, nắm chặt tay hắn, miệng hét lên: “Kiều nữ hung ác! Kiều nữ hung ác! Nó muốn hại cả nhà chúng ta!”
Bà nắm chặt tay Ngụy Thiệu không buông, Ngụy Thiệu vội trấn an bà, Chu thị lúc này mới nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Ngụy Thiệu vẫn ngồi bên cạnh bà, thấy bà hít thở đều đều giống như đã ngủ say, lúc này mới đứng dậy khẽ đi ra ngoài, dặn bà vú già chú ý. Ra khỏi Đông phòng, hắn đi về chỗ Tiểu Kiều, nhưng bước mấy bước lại ngừng, quay đầu chần chừ một lát, đi về phía Bắc phòng.
Từ phu nhân biết tôn tử giờ Mão phát binh, nhất định sẽ ra ngoài sớm. Tối qua không chờ được hắn, bà về ngủ một chút, giờ đã thức dậy, quả nhiên lát sau hắn đến.
Mấy năm nay cảnh tiễn Tôn nhi xuất chinh đã nhiều lần, nhưng lần này Từ phu nhân biết nó có ý nghĩa khác.
Đây là trận chiến giữa hai thế lực lớn nhất phương Bắc. Nếu tôn nhi thắng, thì hắn sẽ thực sự trở thành hùng chủ phương Bắc, cách nghiệp lớn chỉ còn một bước dài.
Ngụy Thiệu cúi lạy từ biệt tổ mẫu, uống chén rượu tráng hành Từ phu nhân rót đầy. Từ phu nhân tự mình tiễn hắn đến ngoài Tây phòng, mỉm cười nói: “Bảo thê tử mặc giáp cho cháu đi, rồi lĩnh binh sĩ hùng mạnh của Ngụy gia chúng ta xuất chinh thôi! Tổ mẫu ở đây chờ tôn nhi khải hoàn!”
Ngụy Thiệu nhìn theo bóng dáng Từ phu nhân dần khuất xa, tới khi không nhìn thấy nữa mới xoay người vào Tây phòng.
...
Sau khi Ngụy Thiệu bị Chu thị gọi đi tiểu Kiều cũng không ngủ. Biết hắn còn trở về mặc chiến y nên nàng gọi người mang nước vào, tắm rửa sạch sẽ.
Xuân Nương tưởng nàng đã viên phòng với Nam quân từ lâu, không ngờ hôm nay mới thấy lạc hồng, trong lòng đầy thắc mắc. Bà không nhịn được hỏi Tiểu Kiều, nhưng nàng im lặng không nói, hỏi tiếp thì nàng lại làm nũng với bà.
Xuân Nương biết nàng không chịu nói, đành thôi. Giúp nàng mặc xiêm y, lại gọi hầu gái vào trang điểm, một lúc sau thì Ngụy Thiệu về.
Áo giáp nặng, Tiểu Kiều phải nhờ thêm bà vú nữa mới hầu hạ hắn mặc xong. Lúc này cửa lớn Ngụy phủ đã mở, ngoài cửa đèn đuốc sáng rực như ban ngày. Đại tướng quân Lý Điển dẫn binh lính tới đón quân hầu xuất chinh.
Tiếng tù và trầm thấp hùng hồn cùng tiếng hô “Tất chiến tất thắng” của toàn binh mơ hồ truyền đến cửa phòng.
Tiểu Kiều giúp Ngụy Thiệu choàng lên miếng lót vai cuối cùng trên áo giáp, thu tay về, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bề ngoài hắn vô cùng anh tuấn, nay mặc vào chiến y từng nhuốm máu bao người, toàn thân lại bao phủ sát khí tiêu điều.
Tiểu Kiều lui về sau một bước: “Phu quân chiến tất thắng.”
Vẻ mặt Ngụy Thiệu lại trở về nghiêm nghị như ban đầu, hắn khẽ gật đầu, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn nàng một cái, cầm lấy bội kiếm trên bàn trà, quay người đi ra khỏi phòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khom Lưng
Chương 40
Chương 40