TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khom Lưng
Chương 123

Tiểu Kiều vừa về thì ngồi xuống, xuất thần không nhúc thích.


Vừa rồi nàng đã gặp Tông Kỵ ở giác viện cạnh cửa, hỏi về tình hình chiến trận ở Linh Bích. Xuân Nương cũng đứng cạnh đấy nên hiểu rõ ít nhiều.


Tông Kỵ nói, lúc hắn rời đi, Dương Tín đang đánh Hào Sơn, Tiết Am cũng nghe tin mà tới. Nhưng xin Nữ quân đừng quá lo lắng. Hào Sơn dễ thủ khó công, Bỉ Trệ có sách lược dùng binh, Dương Tín, Tiết Am lại đề phòng lẫn nhau, tạm thời Linh Bích không phải lo ngại nữa.


Tông Kỵ còn nói, hôm qua hắn tới đây, mục đích là để đưa thư của Bỉ Trệ cho Quân hầu, nhưng Quân hầu lại không hề hồi âm.


Mặc dù hắn không biết nội dung trong thư của Bỉ Trệ, nhưng chắc chắn trong đó có liên quan tới tình hình trận chiến ở Linh Bích. Trong lúc chờ đợi Quân hầu có hồi âm, hắn tự chủ trương, xin Nữ quân hỗ trợ, hỏi một tiếng thử xem.


Lúc nghe tin Xuân Nương vô cùng lo lắng.


Tuy Tông Kỵ đã nói tình hình Linh Bích tạm thời không đáng lo, nhưng ngay cả Xuân Nương cũng hiểu rằng, dù hôm nay Linh Bích có an toàn thì thật ra cũng tràn ngập nguy cơ.


Bởi vậy sau khi đọc thư xong, Nữ quân mới phản ứng dữ dội đến thế, cũng là vì lo lắng chiến cuộc ở Linh Bích mà thôi.


Xuân Nương suy đoán, Bỉ Trệ viết thư cho Quân hầu là để xin giúp đỡ.


Đại Kiều gửi thư cho Nữ quân, có lẽ nội dung cũng thế này.


Lúc trở về, bà thấy Tiểu Kiều ngồi yên, vẻ mặt như cứng lại. Xuân Nương lại càng lo lắng hơn, bà bước lên khuyên nhủ: “Nữ quân đừng buồn, lần trước Tiết Thái đánh Duyện Châu, Nam quân đã ra tay giúp đỡ, giải quyết khó khăn. Bây giờ Linh Bích gặp nguy, Nữ quân có gắng trình bày với Nam quân, nhất định Nam quân sẽ giúp đỡ”.


“Xuân Nương, gọi Giả Tư tới cho ta”. Tiểu Kiều bỗng nói.


Xuân Nương bị ngắt lời, bà nhìn Tiểu Kiều một chút. Sắc mặt của nàng đã trấn tĩnh hơn vừa rồi không ít.


Sau một thoáng chần chừ, Xuân Nương đáp lại rồi vội đi ra ngoài.


Khi bà đã rời đi, Tiểu Kiều mới nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài.



Giả Tư nghe Nữ quân gọi tới thì vội vàng đi ngay, không dám thất lễ. Hắn đứng chờ dưới bậc cấp ở ngoài cửa phòng của Nữ quân.


Đợi một lúc lâu đến trong lòng thấp thỏm, hắn bỗng nghe tiếng bước chân lại gần.


Ngước mắt nhìn lên là bóng người mảnh khảnh quen thuộc xuất hiện ở phía đầu hành lang, tim nhảy lên một nhịp, hắn không dám nhìn kỹ nhanh chóng cúi đầu ngay.


Tiểu Kiều ngừng lại trên bậc cấp, đợi Giả Tư hành lễ xong, ánh mắt nàng rơi xuống trên mặt hắn, không nói lời nào.


Giả Tư bị nàng nhìn thì càng chột dạ hơn, tim đập thình thịch, cộng thêm trời nóng nên trán vã mồ hôi.


Một lát sau, rốt cuộc cũng nghe tiếng Nữ quân vang lên trên đỉnh đầu: “Giả tướng quân, lần trước ta có nhờ ngài gửi một bức thư tới Linh Bích, mãi không có hồi âm. Có lẽ là trên đường thất lạc không biết chừng. Bởi vì đang có chuyện quan trọng, ta nghĩ hay là viết lại bức khác. Mong Giả tướng quân gửi giúp ta”.


Giả Tư thở phào nhẹ nhõm.


Sau đó trong lòng hắn lại càng thêm hổ thẹn.


Chần chừ một lúc, hắn thấy Nữ quân đã đưa hòm thư sang đây, vội vàng bước lên giơ hai tay nhận lấy.


“Đa tạ Giả tướng quân”.


Tiểu Kiều khẽ mỉm cười với hắn, xoay người rời đi.


Giả Tư nhìn theo bóng lưng Nữ quân dần đi xa, hòm thư đang giữ chặt trong tay lại như muốn phỏng, hắn nhớ tới nụ cười của nàng lúc vừa rồi, tâm tình bỗng trở nên kỳ lạ. Đứng dưới bậc cấp một lúc lâu mới quay người từ từ rời đi.



Chạng vạng Ngụy Thiệu mới quay về, hắn xuống ngựa đi vào, Giả Tư cũng bước lên nghênh đón.


Phụ thân của Giả Tư trước kia cũng là tướng quân dưới trướng Ngụy Kinh, sau thì chết trận. Mười sáu tuổi Giả Tư đã vào binh, hai năm trước hắn được phong lên chức giáo úy dũng sĩ, có thể thấy được Ngụy Thiệu tín nhiệm hắn thế nào. Thấy hắn ra đón, Ngụy Thiệu vừa đi vào vừa hỏi: “Hôm nay có chuyện gì à?”


“Bẩm quân hầu, hôm nay không có việc gì…”


Ngụy Thiệu gật đầu, sải bước đi về phía trước.


Giả Tư nhìn theo bóng lưng của Quân hầu, trong lòng như đối chọi lẫn nhau. Hắn chợt nhớ tới lời thề trung thành khi mới nhập ngũ mười năm trước, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay, cuối cùng hắn đuổi theo vài bước, bẩm báo: “Chỉ có một việc. Nữ quân dặn mạt tướng gửi thư về Linh Bích”.


Rốt cuộc hai tay cũng dâng hòm thư lên.


Ngụy Thiệu dừng bước, tầm mắt nhìn hòm thư một lúc rồi nhận lấy, đi tới thư phòng Xạ Dương cư.


Phong thư lần trước bị giữ lại, hắn cũng đã xem rồi.


Trong thư, thê tử của hắn chủ yếu hỏi về tình hình giao chiến của tên cầm đầu lưu dân Lục Mâu kia với Dương Tín, Tiết Am, hỏi về chuyện hằng ngày của đôi phu thê nhà họ và đứa bé mới sinh.  Những điều này đều bị Ngụy Thiệu tự động bỏ qua, thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn chính là đoạn thư nàng viết liên quan tới cuộc sống hằng ngày của mình, trong đó có nhắc tới hắn.


Nàng nói: “… Tín Đô là nơi muội và phu quân lần đầu gặp gỡ, là nơi đại hôn, giờ quay về chốn cũ, sau lúc cảm khái thì lại càng hân hoan. Muội và phu quân từng cùng nhau lên đỉnh chóp Đàn Đài, sao trời xán lạn, chiếu rọi đỉnh đầu, cảnh tượng đó có lẽ khó mà quên…”


Chỉ ít ỏi vài câu mà Ngụy Thiệu cứ đọc đi đọc lại rất nhiều lần.


Khi hắn sai Giả Tư chặn thư của nàng lại, ý định ban đầu là vì hắn không biết để nàng biết được những chuyện mà hắn đang làm với tên tỷ phu cầm đầu lưu dân của nàng ấy.


Không có thư từ qua lại, nàng sẽ không biết được tình hình cụ thể ở bên kia, như vậy cũng tránh được những hậu quả sau này.


Nhưng hắn không ngờ rằng, trong bức thư lại có câu như vậy.


Lúc nhìn trộm những suy nghĩ thầm kín trong lòng nàng, hắn bỗng có một cảm giác kích thích và hưng phấn.


Nàng chưa bao giờ nói với hắn những điều tương tự cả.


Vốn hắn định đốt thư của nàng đi. Giữ lại nhỡ bị nàng thấy thì lại thêm phiền phức.


Nhưng bởi vì đoạn văn trong thư đó, hắn lại không nỡ đốt mà giấu ở thư phòng.


Hôm nay lại giữ một phong thư của nàng.


Tâm trạng Ngụy Thiệu lúc này vừa hiếu kì lại có phần mong đợi.


Không biết trong bức thư mà nàng gửi lần này sẽ nói gì đây nhỉ?



Ngụy Thiệu lấy dao nhỏ cạy thùng thư ra, bên trong là một quyển lụa trắng như tuyết, được gấp lại chỉnh tề và buộc quanh bằng một sợi tơ màu xanh lục.


Ngụy Thiệu cởi sợi tơ đó ra, nhất thời lại không gỡ được nút thắt, hắn nóng nảy giật phăng, mở ngay không chờ nổi.


Tầm mắt rơi xuống bên trên tấm vải trắng, ánh mắt như dừng lại.


Ở giữa bức thư là một hàng bốn chữ cực to: “Đáng hổ thẹn, Ngụy Thiệu?”


Nét mực rất đậm, thấm sâu vào lớp vải, loang ra cả xung quanh.


Có thể thấy được lúc viết bốn chữ này, người viết đè mạnh như thế nào.


Ngụy Thiệu nhìn kĩ bốn chữ đó, cả người đờ đẫn rồi bỗng chốc mới lấy lại tinh thần, giống như bị kim đâm một cái, hắn nhảy dựng lên.


Động tác vội quá nên đầu gối đụng phải bàn trà ngay trước mặt. Bàn trà bị hắn đụng ngả nghiêng, mấy quyển thẻ tre chất đống trên mặt bàn cũng “rầm” một tiếng, rơi hết xuống mặt đất.


Đầu gối của Ngụy Thiệu bị va vào bàn gỗ cũng thấy đau tê tái, hắn không kịp xoa chân, một chân nhảy lò cò xuống giường, đi nhanh về phía trước, lúc tới gần bên cửa, hai cánh cửa khép chặt của thư phòng vang lên tiếng “kẽo kẹt”, bị một người đẩy ra.


Tiểu Kiều xuất hiện ngay trước cửa, vẻ mặt nàng giận dữ nhìn chằm chằm vào tay của Ngụy Thiệu.


Hắn cũng cúi đầu nhìn theo mắt của nàng, mới biết hóa ra trong tay mình vẫn còn cầm bức thư lụa màu trắng, vội vàng giấu ra sau.


Tiểu Kiều bước tới, cười gằn: “Đọc được chữ của thiếp rồi sao, phu quân?”


Mặt Ngụy Thiệu hơi ửng hồng, lúng túng, hắn nhìn Tiểu Kiều một lúc rồi bỗng nhếch miệng cười, đặt bức thư trong tay qua một bên, đi nhanh tới trước mặt Tiểu Kiều, giơ tay định ôm nàng rồi nói: “Là lỗi của vi phu! Man Man đừng tức giận được không, ảnh hưởng tới cơ thể thì không đáng! Sau này vi phu không dám nữa…”


Lời còn chưa nói hết, Tiểu Kiều cắn răng đẩy mạnh hắn một cái.


Nếu là thường ngày, sao Ngụy Thiệu có thể bị nàng đẩy được đây? Nhưng bây giờ nàng đang điên cả người, sức lực cũng tăng thêm không ít, hơn nữa Ngụy Thiệu không đề phòng, bị nàng đẩy lùi liên tiếp bốn năm bước, lúc này hắn mới dừng lại được.


Ngụy Thiệu dừng chân, ngẩn ngơ rồi lại đi tới tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra, một cánh tay đưa lên ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn xuống. Tiểu Kiều càng giãy hắn càng hôn thật mạnh, gò má bỗng nhói đau, bốp một tiếng, Tiểu Kiều vung tay tát mạnh lên mặt hắn.


Hắn cũng không để ý, đẩy Tiểu Kiều lên tường, tiếp tục cúi đầu hôn, ngoài miệng vẫn vụng về xin lỗi: “Man Man đừng giận… vi phu biết lỗi rồi… ta không nên cản thư của nàng… sau này ta không làm vậy nữa…”


Tiểu Kiều bị hai cánh tay và cơ thể hắn đè chặt lên mặt tường, tiếp tục hôn môi, nàng tránh thế nào cũng không thoát. Trong lòng lại tức giận vô cùng, rốt cuộc mới thoát được một tay, Tiểu Kiều lại vung lên cho hắn một cái tát thật mạnh.


Lần này tát mạnh, trên mặt hắn xuất hiện một bàn tay đỏ lừ, lòng bàn tay mình cũng đau rát cả lên.


Mặt Ngụy Thiệu bị nàng tát lệch sang một bên, hắn từ từ quay mặt lại, sờ lên má của mình. Trong đôi đồng tử đen thui toát ra vẻ lúng túng và buồn bực, hắn nhìn Tiểu Kiều: “Có gì đâu kia chứ? Ta đã cho nàng tát hai cái rồi. Không phải chỉ vì không gửi thư của nàng đi thôi sao? Ta gọi người gửi thư cho nàng, được chưa?”


“Ngụy Thiệu, đến lúc này rồi mà chàng vẫn muốn gạt ta nữa sao?”


Lần đầu tiên Tiểu Kiều gọi thẳng tên hắn ngay trước mặt, đôi mắt xinh đẹp như có ánh lửa lóe lên, sáng chói vì tức giận.


“Chàng không cho ta biết, Dương Tín đã nghe lệnh của chàng! Rõ ràng là chàng sai hắn tới tấn công tỷ phu của ta! Lần trước khi ta hỏi chàng, chàng còn giả vờ giả vịt trước mặt ta!”


Ngụy Thiệu nhìn nàng chằm chặp, vẻ ảo não và lúng túng dần biến mất, hắn bỗng nhíu mày: “Sao nàng biết những điều này? Ai nói cho nàng?” Giọng nói mang theo ý lạnh.


Trong thư phòng bỗng trở nên yên ắng.


Bên tai Tiểu Kiều chỉ có tiếng thở hổn hển của chính nàng vì tức giận mà ra.


Phía sau lưng có bức tường đỡ lại. Nàng nhắm mắt một lúc lâu rồi từ từ mở ra, hơi ngửa mặt lên đối diện với ánh nhìn của Ngụy Thiệu.


“Đây là lí do mà chàng cản thư của ta có phải không? Không muốn cho ta biết chàng đang đối phó với người nhà của ta chứ gì”.


Nàng khàn giọng.


“Ta biết trong lòng chàng không bỏ được mối thù phụ huynh. Chàng phải ra tay đối phó với người nhà của ta, cũng được, ta không có quyền ngăn cản nó. Nhưng chàng không nên bắt nạt ta như vậy! Chàng luôn miệng nói là chàng thương ta, khiến ta mang lòng cảm kích vì cứ ngỡ chàng sẽ khoan dung độ lượng với nhà mình, ta nảy sinh ảo tưởng, nhưng rồi vừa mới quay lưng lại, chàng lại làm ra những chuyện như thế này, ý đồ gây bất lợi cho họ! Rốt cuộc trong mắt chàng ta là cái gì đây?”


Lửa giận trong mắt Tiểu Kiều đã tắt đi, ảm đạm mà tối tăm.


“Ngụy Thiệu, chàng khiến ta thấy quá thất vọng. Thật sự thất vọng”.


Tiểu Kiều nhìn hắn chăm chú, cuối cùng từ từ thốt lên từng chữ một.


Ngụy Thiệu cũng nhìn nàng chằm chằm, hô hấp dần trở nên nặng nề, hắn bỗng xoay người, bỏ lại nàng đi nhanh về phía cửa. Đến ngang cửa, hắn bỗng dừng bước, quay đầu lại nói: “Vùng Hoài Sơn có địa lý quan trọng, nhất định ta phải lấy được nó. Vật trong túi sao có thể cho người ngoài mơ ước? Nếu không nể mặt nàng, ta đã cho Dương Tín dồn toàn lực đuổi tận giết tuyệt tên cầm đầu lưu dân kia từ sớm, có cần để hắn lớn mạnh đủ sức chống lại Dương Tín giống như ngày hôm nay?”


Dứt lời, hắn tung cửa “rầm” một tiếng, bước đi.

Đọc truyện chữ Full