TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khom Lưng
Chương 126

Ban ngày Giả Tư hộ tống Nữ quân rời Tín Đô về Bắc. Cả hành trình không dám ngơi nghỉ một chút nào.


Mặc dù tuyến đường này thuộc về địa giới của Quân hầu, khó có thể xảy ra chuyện bất ngờ nào lớn.


Nhưng sự việc của Trần Thụy ở Tịnh Châu lần trước vẫn rõ ràng trước mặt. Dù là bất ngờ, nhưng chỉ cần nhớ lại, đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi.


Nhớ tới lúc Quân hầu đại hôn, ngày hôm sau Nữ quân được đưa về Ngư Dương, cũng trên tuyến đường này đã từng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.


Vì vậy mặc dù họ đang ở dịch xá, lại giữa buổi đêm hôm, hắn không chỉ sắp xếp thủ vệ ở cạnh phòng Nữ quân mà còn tự mình canh gác.


Lúc đi đường buổi sáng, hắn cũng âm thầm đoán được rằng, sau khi Quân hầu nhận được tin mình nhắn, có lẽ ngài sẽ phái người đuổi theo sau.


Đáp án đã xuất hiện rất nhanh.


Quân hầu không chỉ tự mình tới mà còn xuất hiện giữa trời đêm mưa to gió lớn sấm sét đan xen như thế này. Từ Tín Đô tới đây cũng hơn trăm dặm đường, giữa đêm hôm khuya khoắt mới giờ Dần đã đến.


Trên đầu hắn là chiếc nón che mưa, người mặc áo tơi, hai chân giẫm lên vũng nước văng tung tóe, hắn dừng lại ngoài cửa dịch xá rồi vào thẳng đại sảnh.


Để lại một hàng nước ướt nhẹp phía sau lưng.


Giả Tư sợ ngây người, hắn quỳ một gối trước Quân hầu, cúi đầu chuẩn bị nghe trách cứ.


Nhưng Quân hầu chỉ hỏi hắn một câu: “Nữ quân đâu?”


Giọng nói đó khó mà phân vui giận.


Hắn trả lời xong, một làn gió lướt qua trước mặt, khi ngẩng đầu lên Quân hầu đã đi qua hắn rồi.



Tiểu Kiều nhấc đầu khỏi gối, từ từ ngồi dậy.


Xuân Nương khoác lên vai nàng một chiếc áo khoác rồi nhìn ra phía cửa, không giấu được bất an, bà ghé lại nói: “Trên người Nam quân ướt đẫm, nhìn mặt cũng không vui”.


Dứt lời, bà xoay người ra ngoài, còn chưa đến cửa Ngụy Thiệu đã xuất hiện.


Vẻ mặt hắn không nhìn ra ý giận, nhưng hầu như chẳng có cảm xúc gì.


Cả người hắn toát ra một hơi thở khiến người ta ngột ngạt.


Xuân Nương kìm nén nỗi bất an trong lòng.


Bà rất muốn giải thích giúp Nữ quân về hành động không chào mà đi ngày hôm nay.

Nhưng càng gắng lại càng không nghĩ được.


“Nữ quân tỉnh rồi…”


Bóng người Ngụy Thiệu loáng lên một cái, bước qua ngưỡng cửa.


Xuân Nương yên lặng đứng trước cánh cửa phòng, “cọt kẹt” khép kín.



Ánh lửa le lói trên giá cắm.


Từ đầu tới chân Ngụy Thiệu không chỗ nào không ướt.


Lúc hắn bước vào trong, mái tóc như ướt sũng nước không chứa thêm được nữa, từng dòng chảy dọc theo trán xuống khuôn mặt anh tuấn.


Quần áo lại càng ướt nhẹp hơn, dán chặt lên lồng ngực, tí tách rơi xuống sàn. Hắn chỉ mới đứng yên, vậy mà mặt đất khô ráo dưới chân đã có một vũng nước nhỏ xuống.


Tầm mắt Tiểu Kiều chuyển từ khuôn mặt hắn xuống vết nước dưới chân.


“Chàng cởi đồ ra đi, người chàng ướt hết cả rồi”. Nàng nói.


Ngụy Thiệu lại không đáp một lời.


Đứng yên không nhúc nhích.


Tiểu Kiều chờ một lúc rồi hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngày mai cảm lạnh chàng đừng trách người ta!”


Dứt lời, nàng xoay người lại nằm xuống đưa lưng về phía hắn.


Nhắm mắt một lúc lâu vẫn không nghe tiếng gì.


Rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được, mở mắt ra, quay đầu nhìn lại hắn.


Ngụy Thiệu vẫn giống hệt như trước, hai tay thẳng tắp và đứng yên ở đó.


Bóng người hắn được ánh nến phía sau hắt lên tường, im lìm như bức ảnh.


Hình như hắn giận.


Tiểu Kiều cũng thấy hơi tức tối, nàng ngồi dậy, xuống giường đi tới trước mặt hắn, cau mày nói: “Không phải chúng ta mới bất đồng đấy sao, thiếp về Ngư Dương trước, chàng cứ ở đây tiếp tục làm đại sự của Quân hầu chàng đi, chẳng phải hai bên đều thuận tiện cả à? Nửa đêm nửa hôm chàng đuổi theo quấy nhiễu giấc ngủ của ta như thế này, ý là chê hôm qua còn chưa ồn ào đủ phải không?”


Ngụy Thiệu vẫn cố chấp đứng đó. Một giọt nước trong suốt lướt qua lọn tóc trên trán hắn, rơi xuống sống mũi thẳng dài.


Có lẽ là vì phải hứng lấy mưa gió lúc nửa đêm, khuôn mặt anh tuấn của hắn cũng có phần tái nhợt. Trong đôi mắt bị nước mưa hắt vào hiện lên cả tơ máu, giữa đôi lông mày thoáng có hơi mệt mỏi.


Tiểu Kiều oán giận đưa tay lên, cởi xiêm y của hắn: “Thiếp không muốn chàng bị bệnh ở chỗ thiếp vậy đâu. Nhỡ sau này tổ mẫu biết lại trách mắng thiếp nữa!”


Hắn thuận theo, để nàng cởi áo quần cho mình, hiện rõ một cơ thể trần truồng.


Tiểu Kiều lấy một tấm khăn lụa lớn trong rương quần áo thường dùng khi tắm rửa, ném về phía hắn.


Ngụy Thiệu bắt lấy, cuối cùng mới chịu lau hết nước trên đầu, trên mặt và người hắn.


Tiểu Kiều cầm lấy bộ xiêm y ướt sũng của Ngụy Thiệu, đưa ra ngoài cửa cho Xuân Nương.


Xuân Nương cũng chu đáo cầm theo một bộ xiêm y sạch sẽ lấy ở chỗ Giả Tư, đứng chờ sẵn bên ngoài.


Tiểu Kiều nhận lấy xiêm y, nàng đi tới dừng lại trước mặt hắn, đưa ra: “Chàng mặc vào đi”.


Ngụy Thiệu nhận lấy, yên lặng mặc vào.


“Chàng đuổi tới đây là muốn làm gì vậy?” Giọng điệu của nàng hơi hạ xuống một chút.


Ngụy Thiệu đáp: “Ta đã gửi thư cho Dương Tín, bảo hắn lui binh rồi”.


Đây là câu nói đầu tiên sau khi hắn vào.


Tiểu Kiều ngẩn ra.


“Nàng không hài lòng hả?”


Câu nói thứ hai đã mang theo ý giận.


Tiểu Kiều không đáp.


Căn phòng lại trở nên yên ắng.


Tiếng mưa đêm tí tách ào ào rõ ràng ở bên tai.


“Ta làm thế là vì nàng cả đấy”.


Ngụy Thiệu bỗng nói từng chữ một.


“Tên cầm đầu lưu dân kia không phải vật trong ao, nếu sau này hắn đối địch với ta thì khá là phiền phức. Quân sư khuyên ta nên tuyển hắn, nhưng hắn cũng xem như là một nửa người Kiều gia nhà nàng, cho dù có khả năng thông thiên đi chăng nữa, chắc chắn ta sẽ không sử dụng!”


“Man Man, chuyện đến mức này ta cũng không muốn giấu nàng thêm nữa. Ta biết, cho tới nay nàng vẫn mong ta bỏ được hận thù giữa hai nhà. Ta cũng muốn lắm. Nhưng mà điều đó cũng quá khó với ta. Mỗi khi nghĩ đến cảnh phụ huynh ta bỏ mình năm đó, ta lại không kìm nén nổi hận thù. Ta không làm được!”


Mi mắt Tiểu Kiều hơi run lên, từ từ ngước mắt lên nhìn hắn.


“Lúc đầu ta cứ tưởng nàng đã về Duyện Châu. Ta đuổi tới cửa thành Nam! Man Man à, nàng biết khi đó ta đã nghĩ gì không?”


Hắn ngừng lại một chút.


“Lúc đó ta rất giật mình, lại vô cùng phẫn nộ. Ta nghĩ, nếu nàng bỏ ta đi thì đừng quay lại nữa, vậy cũng tốt, khi đó ta chẳng cần lo lắng gì, muốn đánh Duyện Châu khi nào thì cứ đánh. Muốn giết người Kiều gia khi nào thì cứ diệt”.


Tiểu Kiều mở to hai mắt.


Sắc mặt hắn bị nước mưa hắt lên làm tái nhợt.


Bởi vì quá nhợt nhạt, nên đôi mày kiếm và đồng tử cũng đen láy lạ thường.


Trong ánh mắt hắn, tơ máu vằn vện như mạng nhện, chi chít và dày đặc.


Đập vào mắt, làm Tiểu Kiều sợ hãi.


“Vậy thì… chàng tới là muốn thế nào đây?”


Nàng đang cố hết sức kìm nén, nhưng khi mở lời vẫn có phần run rẩy.


Ngụy Thiệu nhắm mắt lại, rồi bỗng mở mắt ra.


“Nàng và ta lập một quy ước có được không? Ta thương nàng, nên ta muốn nàng cũng phải thương ta như thế. Nghe lời ta, sinh con cho ta, không được rời xa ta. Nếu vậy thì từ nay về sau, chỉ cần người Kiều gia nhà nàng không nảy sinh lòng khác, ta sẽ đồng ý với nàng, không động vào bọn họ”.


Trái tim trong ngực Tiểu Kiều đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.


Giữa buổi tối đầu thu se lạnh, Tiểu Kiều cảm thấy trên da mình nổi một lớp da gà. Nhưng đôi mắt lại nóng bừng khó chịu.


“Được”.


Nàng nhìn vào đôi mắt đỏ rực của hắn, đáp lời.


Ngoài cửa sổ, một tia sáng trắng lóe lên.


Trên đỉnh núi xa xa lại vang lên tiếng sấm rền phảng phất. Sấm dần dần lan tới, giống như nổ tưng trên đỉnh đầu.


Đôi vai nàng run lên.


Ngụy Thiệu giang tay ôm lấy nàng vào ngực.


Hai người ngã lên giường.


Xiêm y của nàng được hắn cởi ra, làn da mịn màng hiện rõ. Nhưng cho dù hắn có âu yếm đến thế nào, cơ thể nàng vẫn run rẩy như thế, răng va vào nhau lập cập.


Hắn không ngừng hôn môi, dùng cơ thể nóng hổi của mình bao phủ lấy người nàng, chờ đến khi nàng không còn run nữa, hắn mới buông nàng ra, ngửa mặt nằm đối diện với nàng.


Hắn đã cứng từ lâu.


Chỉ cần hắn muốn là có thể giữ lấy nàng từ sớm.


Nhưng Ngụy Thiệu lại không hề động đậy. Hai mắt cứ nhìn nàng chằm chặp như thế.


Tiểu Kiều quỳ gối bên người hắn. Từ từ đưa tay lên nắm chặt lấy thứ đang nóng rực.


Hắn thở dốc một hồi, đôi mắt tơ máu càng đỏ hơn. Đột nhiên Ngụy Thiệu bật dậy đẩy gáy nàng ép xuống, thứ nóng bỏng dán lên khuôn mặt xinh xắn của nàng.


Tiểu Kiều hơi sửng sốt rồi nhắm mắt thuận theo.


Dường như hắn không thể kiềm chế được âm thanh vui vẻ, hứng phấn nơi cổ họng, mãi đến khi tới giới hạn bùng nổ, Ngụy Thiệu bỗng xoay người hợp làm một thể với Tiểu Kiều.


Chỉ trong chớp mắt đó, hắn nghe được tiếng khóc nức nở như tố cáo bên tai, bao nhiêu mất mát, nôn nóng và bất an trên con đường độc hành mưa gió của Ngụy Thiệu hôm nay đều không còn dù chỉ là một chút.


Hắn được nàng xoắn chặt, đè nén như muốn giải phóng hết cả ra.


Ngụy Thiệu cắn chặt hàm răng, lấn vào từng tấc. Rốt cuộc mới tới được điểm cuối.


Thoáng chốc hắn thấy vui lạ thường.


Hắn đụng vào nàng một cái thật mạnh, như muốn chạm vào nơi sâu nhất trong lòng nàng.


Nói là như vậy nhưng Ngụy Thiệu vẫn thấy không cam lòng, cũng khinh thường mình lắm.


Kiều gia đã sử dụng mỹ nhân kế với hắn.


Mà hắn thì trúng kế.


Khi biết rõ thì đã không còn cách nào kiềm chế được.


Hắn chỉ có thể tìm kiếm cảm giác thỏa mãn vui sướng ở nơi nàng. Muốn nàng mang đến cho mình nhiều hơn nữa, nhiều đến mức khiến cho hắn quên đi thù hận khắc cốt trong đáy lòng.


Chỉ có như vậy.


Mới công bằng.



Lạc Dương.


Nếu hỏi một cung nữ Lạc Dương, bây giờ trang điểm thế nào mới hợp thời thượng nhất?


Không còn là mày liễu lông mi dài nhập tấn[1], cũng không phải là hoa điền[2] trên trán, mắt sáng trong, mà lại là kiểu mặt nạ tinh xảo che nửa mặt, khuôn mặt che nghiêng, hương xa bảo mã[3], đi trên đường phố Lạc Dương khiến vô số người qua đường ngóng trông nhìn lại.


[1] Trường mi nhập tấn: là một cách miêu tả trong văn học cổ, mi dài đến tóc mai.


[2] Hoa điền: là một kiểu hoa văn trên mặt ở phụ nữ thời xưa.


[3] Hương xa bảo mã: xe đẹp ngựa tốt.


Hóa ra là Ngọc Lâu phu nhân chịu tang Phùng Dực Công xong đã quay về Lạc Dương.


Hai năm qua đi, mới tháng trước, nàng lấy một tấm mặt nạ hình cánh bướm mạ vàng che mặt, tham gia một buổi dạ tiệc ở hoàng cung.


Ngày hôm sau, cung nữ Lạc Dương bắt đầu tranh nhau bắt chước, vô số người làm vậy nên nghiễm nhiên đã trở thành phong trào.



Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng mà Tiểu Kiều đã tỉnh.


Suốt cả đêm sấm sét mưa rào giờ đã biến mất không dấu vết.


Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim kêu thánh thót ngân nga.


Cũng phá tan không gian yên tĩnh ở trong phòng.


Tiểu Kiều từ từ mở mắt.


Nàng vẫn nằm trên giường ở dịch xá. Cả người bủn rủn như thể chưa thoát được cảm giác quấn quýt tứ chi tối hôm qua.


Ngụy Thiệu vẫn ngủ say.


Có lẽ đêm qua hắn đã mệt lắm rồi.


Không muốn làm hắn thức, Tiểu Kiều nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vòng qua người mình, hắn vẫn không tỉnh lại.


Nhưng đôi hàng mi hơi run lên một chút, đầu mày như nhíu lại.


Sáng sớm đầu thu ở Tín Đô mang theo cảm giác mát mẻ trong lành.


Tiểu Kiều mặc xiêm y xong rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn đã trượt ngang bụng hắn, xuống giường mang giày, đi tới bên cửa sổ. Nàng đẩy cánh cửa ra.


Sau một đêm mưa vần gió vũ, trên cành hoa hòe ngoài cửa sổ có hai con chim khách đầu bạc đậu lên.


Chúng thân mật rỉa bộ lông bị mưa làm thấm ướt cho nhau, nhảy qua nhảy lại, líu ra líu ríu.


Lúc nãy cũng vì đôi chim này đánh thức nàng đây.

Đọc truyện chữ Full