Ngụy La xốc khăn che trước mắt lên, kinh ngạc kêu: “A Tranh?”
Tiểu hài nhi với đôi mắt nhỏ trong trẻo, bộ dạng ngây thơ luống cuống
không có chút giả vờ nào. Có vẻ nàng bị chuyện trước mặt dọa sợ, tay nắm chặt lấy góc áo của Tống Huy, dựa sát vào ngực hắn, ngăn cản không cho
hắn đi cứu Ngụy Tranh: “Tống Huy ca, muội thật sợ! Sao A Tranh lại rơi
xuống nước? Muội không biết muội ấy đứng ở mép hồ, muội chỉ là muốn bắt
muội ấy…”
Tống Huy nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng hòng trấn an, một bên nói Lương Dục
đi xuống cứu người, một bên ôm Ngụy La đi tới chỗ an toàn, cách xa hồ
nước: “Đừng sợ, đừng sợ, không có gì! Chỗ kia có nước nên trơn ướt,
không cẩn thận sẽ rơi vào trong hồ. Đều trách ca vừa rồi không nói với
bọn muội…”
Lương Dục tập võ từ nhỏ, thân thể cường kiện, am hiểu bơi lội, xuống hồ
không bao lâu liền vớt được Ngụy Tranh từ dưới nước lên bờ. Có điều qua
một lúc lâu, Ngụy Tranh cũng uống không ít nước hồ, nàng ta bị dọa sợ
hãi, bị Lương Dục đặt xuống đất cả lúc lâu vẫn không hồi phục tinh thần, hai cánh tay khoanh lại không ngừng run rẩy.
Nàng ta vốn dĩ định hại Ngụy La, không nghĩ lại hại chính mình… Dù sao
cũng chỉ là tiểu hài tử, vừa bị ủy khuất liền không nhịn được mà khóc
lên, nàng khóc lớn, nước mắt từ hốc mắt tuôn trào, vừa khóc vừa không
ngừng dụi mắt. Ngụy Tranh lúc rơi vào hồ sen mũi bị đụng phải gì đó, máu đỏ tươi từ trong lỗ mũi chảy ra, nay nàng ta lại dụi mặt, máu mũi cơ hồ dính đầy mặt, nhìn rất đáng sợ.
Mấy người bên cạnh cũng bị bộ dạng này của Ngụy Tranh dọa sợ, Tống Như
Vi phản ứng đầu tiên, vội vàng cởi xiêm y của nha hoàn khoác lên người
Ngụy Tranh, lấy khăn lụa giúp nàng ta lau đi vết máu trên mặt: “Mau
ngẩng cằm lên, đừng cúi đầu, cúi đầu máu còn chảy nhiều hơn nữa… A Tranh muội thấy sao rồi? Ngoài chỗ này ra còn chỗ nào bị thương không?”
Mãi Ngụy Tranh mới ngừng khóc, thút tha thút thít nói: "Không, không có..."
Tống Như Vi thấy nàng ta như vậy, có chút đau lòng, nhịn không được quay qua hỏi Ngụy La: "A Tranh rơi vào nước, ngươi thân là tỷ tỷ mà không
kéo muội ấy lại? Hai người các ngươi đều đứng bên bờ, sao lại chỉ có
ngươi là không sao?"
Lời này nói ra không có chút đạo lý nào! A La và Ngụy Tranh lúc ấy đúng
là đều đứng bên bờ hồ, có điều mọi người đều biết A La đang bị bịt mắt!
Hơn nữa lúc ấy Ngụy Tranh dẫn đường cho Ngụy La, sau đó xảy ra chuyện,
là do Tống Huy đuổi tới kịp cho nên Ngụy La mới may mắn không bị rơi
xuống nước.
Tống Như Vi nói như vậy rõ ràng rất bất công.
Lương Ngọc Dung nghe vậy liền tức giận, đứng lên phản bác: "Nói như vậy
Như Vi tỷ tỷ là đang muốn trách cứ A La? A La lúc ấy bị bịt mắt, chỉ có
đi theo tiếng của Ngụy Tranh, là bản thân nàng ta muốn đi tới bên hồ,
bây giờ xảy ra chuyện còn muốn trách người khác, đây là đạo lý gì chứ?
Nếu không phải Tống Huy ca cứu A La kịp lúc, A La có thể an toàn sao?
Hay tỷ cảm thấy Tống Huy ca là nên cứu Ngụy Tranh, không nên cứu A La?"
Tống Như Vi bị Lương Ngọc Dung nói một tràng chỉ có thể cong môi không phục, nửa ngày cũng không nói được gì thêm.
Từ xưa tới nay Lương Ngọc Dung và Ngụy La đều có chung một đức tính,
chính là trời sinh có cái miệng nhanh nhẹn, cãi nhau với người ta xưa
nay chưa thua bao giờ, nếu không vì thế sao có thể trở thành bạn trao
khăn chứ? Dù sao thì vật họp theo loài, con người cũng không ngoại lệ.
Tống Như Vi hấp háy, hít hít khí, mãi mới không cam lòng phản bác nói: "Tỷ là nói..."
"Vi Vi". Tống Huy kêu tên nàng ta, biểu tình lộ vẻ không đồng ý: "Nước
hồ rất lạnh, muội mau dẫn A Tranh muội muội đi thay xiêm y, đừng ở chỗ
này thêm nữa!"
Ngữ khí như vậy, rõ ràng Tống Huy cũng cảm thấy nàng ta cố tình gây sự.
Tống Như Vi còn muốn đọ khí thế gỡ hòa màn thua lúc nãy, trong lòng
không tình nguyện, nhưng cũng không dám làm trái lời huynh trưởng, đành
rầu rĩ nói: "Dạ!", sau đó nói nha hoàn bả tử phía sau: "Mau dẫn A Tranh
muội về phòng ta, lấy xiêm y của ta cho nàng thay!"
Ngụy Tranh đã không còn chảy máu mũi, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn bị đông
lạnh, trắng bệch, lúc bị bà vú ôm đi vẫn không ngừng run lẩy bẩy.
Cái này cũng coi như dạy cho nàng ta bài học?
Đầu nhỏ của Ngụy La từ trong lòng Tống Huy ló ra, nhìn theo phương hướng Ngụy Tranh rời đi, trong mắt lóe lên chút khinh miệt. Nàng cũng hy vọng qua chuyện lần này Ngụy Tranh có thể thông minh lên một chút, nếu không chỉ với một chút thủ đoạn thấp kém này của nàng ta mà muốn đấu với
nàng, nàng sẽ thấy nhàm chán; đến lúc đó, Ngụy La nàng sẽ không kiên
nhẫn chơi với nàng ta đâu!
Bả vai bỗng nhiên nặng hơn, có hơi ấm của người khác bao phủ lấy nàng. A La nhìn lại, phát hiện Tống Huy đem ngoại bào của mình cởi ra phủ lên
người nàng, xoa xoa đầu nàng nói: "Xiêm y A La cũng ướt rồi, có muốn đổi xiêm y mới sạch sẽ không?"
Lúc nãy Ngụy Tranh bị rơi vào nước, nước hồ bắn tung tóe lên trên, làm ướt mảng lớn quần áo, đến bây giờ cũng chưa có khô.
Ngụy La lắc đầu, ngữ điệu thoải mái: "Tý nữa là khô rồi, không có gì
đáng ngại". Nói xong, nàng nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tống Huy cảm kích:
"Cảm ơn Tống Huy ca đã cứu muội!"
Tống Huy bất đắc dĩ cười cười, định nói cái gì đó, cuối cùng vẫn nói: "Cảm ơn gì chứ! Đây là việc ca nên làm".
Tống Huy hắn cứu A La, nhưng lại không cứu A Tranh, đây không phải là
chuyện gì đáng cảm ơn. Tình huống lúc đó rõ ràng Ngụy Tranh gặp nguy
hiểm nhiều hơn, nhưng hắn vì sao không cứu Ngụy Tranh?
Tống Huy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể bởi vì hắn ở gần A La hơn,
nên theo bản năng cứu nàng, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Tống Huy cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to đen lúng liếng lại ngập nước của
nàng, nhịn không được trong lòng cũng trở nên mềm nhũn, từ trong tay áo
lấy ra một vật, đúng là khóa Trường Thọ có điểm con bướm xanh mà lúc nãy Ngụy La tháo xuống. Tống Huy lần nữa giúp nàng mang lại lên cổ, bộ dáng có chút bất đắc dĩ: "Khóa trường mệnh này là năm muội sinh thần năm
tuổi, ca tặng cho muội, sao lại lấy ra làm tiền đặt cược? Lấy đi đặt
cược cũng không sao, sao lại không đặt ca thắng, A La không có lòng tin
với Tống Huy ca như vậy sao?"
Đôi mắt mê man của Ngụy La trừng to, nàng hoàn toàn quên lai lịch của
khóa trường mệnh này rồi. Hàng năm, vào sinh thần, nàng đều nhận được
rất nhiều lễ vật, mỗi thứ đều hiếm có, lại hoa mắt, sao nàng có thể nhớ
kỹ từng món chứ? Hơn nữa Tống Huy nói là quà sinh thần năm năm tuổi, tức là năm ngoái, nhưng với trí nhớ của nàng thì khoảng cách đó cũng rất
lâu rồi, nàng căn bản không nhớ rõ. Hôm nay ra ngoài, trên người nàng
cũng chỉ có cái khóa này là đáng giá, nếu không phải Tống Huy nhắc tới,
nàng thật sự không nhớ.
Ngụy La sờ sờ khóa trường mệnh trên cổ, giải thích rõ ràng: "Muội biết
Tống Huy ca sẽ thắng mà, cho nên mới đặt cho Tam ca. Nếu ngay cả muội
cũng đặt cho Tống Huy ca, không ai tin tưởng Tam ca thắng, Tam ca nhất
định sẽ đau lòng lắm!"
Tống Huy không nghĩ nàng sẽ lo lắng chu đáo như vậy, kìm lòng không đậu
mà cười, vui mừng nói: "Thì ra là thế, ca còn cho rằng A La còn nhỏ
đâu".
Chút mất mát nãy giờ trong lòng Tống Huy coi như tan thành mây khói. Hắn cảm thấy mình có chút vấn đề, cùng một tiểu hài nhi sáu tuổi so đo
nhiều như vậy làm gì, cái gì nàng ấy cũng không biết mà!
Tống Huy nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng, dặn dò: “ Cái khóa trường mệnh này
muội mang cho tốt, sau này không thể tùy tiện lại lấy xuống nữa, nếu
không Tống Huy ca biết được sẽ tức giận”.
Ngụy La cái hiểu cái không à một tiếng, cố ý hỏi: “Tắm rửa cũng không thể tháo xuống sao?”
Tống Huy cười ha ha, tiếng cười ngân vang lại dễ nghe vô cùng: “Đương nhiên có thể. A La ngốc, mang nó làm sao mà tắm rửa?”
Ngụy La mới không ngốc, nàng chẳng qua cũng chỉ muốn nhìn thử phản ứng
của hắn thôi, kết quả hắn còn thật sự cho rằng nàng chỉ là tiểu hài sáu
tuổi. Ngụy La cúi đầu ngắm nhìn khóa trường mệnh trên cổ mình, nàng hiện tại chính là đứa nhỏ sáu tuổi, sao có thể không mang bộ dáng của đứa
nhỏ sáu tuổi chứ? Bây giờ Tống Huy chiếm tiện nghi của nàng, sau này
nàng sẽ đòi lại hết.
*** *** ***
Ngụy Tranh bị lạnh, lại bị va đập vào mũi, nên bọn họ không lưu lại lâu ở Phủ Trung Nghĩa Bá, đoàn người dùng xong cơm trưa liền chuẩn bị hồi
phủ.
Trước khi đi Tống Huy đưa cho Ngụy La một gói bọc bởi giấy dầu, bên
trong căng phồng, còn chưa tới gần đã ngửi thấy hương vị ngọt ngào.
Ngụy La nhận đồ, tò mò hỏi: “Đây là gì?”
Tống Huy cười nói: “Đây là dâu tằm khô phụ thân mang từ phương Nam về,
cũng không có bao nhiêu, ca nghĩ A La thích ăn đồ ngọt, nên đặc biệt để
lại cho muội một ít”.
Dâu tằm là loại trái cây chỉ có ở phương Nam, tình hình chung là không
thể vận chuyển tới phương Bắc, cho dù chuyển tới thì cũng không còn tươi ngon nữa. Vì thế người ta nghĩ ra một biện pháp thông minh, đem thịt
dâu tằm ngâm với đường, đựng trong vại, sau đó phơi khô làm thành mứt,
vừa có thể bảo quản trong thời gian dài, lại có thể thỏa mãn ham muốn ăn dâu tằm của người phương Bắc, mà không bị mất đi vị ngọt vốn có của nó. Bởi vì quá trình làm phức tạp, hơn nữa lại vận chuyển ngàn dặm xa xôi,
giá dâu tằm khô cũng không hề rẻ. Tống Huy đưa nàng một gói nhỏ, cũng đủ để mua cái khóa trường mệnh A La đang đeo trên cổ. Dù vậy, thành Thịnh
Kinh cũng có rất nhiều nhiều tiểu thư khuê các thích ăn loại dâu tằm khô này, không những thanh ngọt, còn có thể ích khí bổ huyết, vô cùng hiệu
quả.
A La cầm một quả bỏ vào trong miệng, vị dâu tằm ngọt lịm rất nhanh ngập
tràn khoang miệng, mứt dâu tằm còn lưu lại ít chất lỏng, nàng dùng răng
cắn một cái, chất lỏng theo khe hở tràn ra, ngọt đến khiến nàng nheo mắt lại. Chỗ tốt nhất của ăn dâu tằm khô chính là không cần bóc vỏ, không
cần phun hạt, A La nhai xong, nuốt xuống, thanh âm cũng trở nên ngọt
hơn: “Cảm ơn Tống Huy ca, A La rất thích”.
Tống Huy hơi cong môi: “Thích là tốt. Nhưng muội cũng đừng ăn nhiều, ăn nhiều rất dễ bị nóng”.
Ngụy Tranh đứng ở một bên nhìn đỏ mắt, dẫu môi than thở: “Sao biểu ca
lại chỉ cho Ngụy La, không cho muội… Muội cũng muốn ăn dâu tằm khô, biểu ca bất công”.
Tống Huy thân thiết sờ sờ đầu Ngụy Tranh, giải thích: “A Tranh vừa mới
chảy máu mũi, không thể ăn dâu tằm, ăn vào máu sẽ chảy càng nhiều”.
Ngụy Tranh ngóng trông nhìn gói dâu tằm Ngụy La đang cầm, đối với lời
nói của Tống Huy nửa tin nửa ngờ, sắc mặt ngược lại hòa hoãn rất nhiều,
không còn vẻ căm giận bất bình lúc nãy.
Đây chính là bản lĩnh của Tống Huy, cũng là chỗ tốt duy nhất của hắn.
Ngụy La lại cầm một miếng dâu tằm bỏ vào miệng, không chút để ý, Tống
Huy đối với ai cũng là bộ dạng ôn nhu thân thiết, không hiểu cách từ
chối người khác; đức tính này khi còn nhỏ thì không sao, đến khi trưởng
thành sẽ tạo thành hiểu lầm. Người nào biết tính của hắn thì thôi, nhưng người không biết sẽ nói hắn phong lưu đa tình, đối với ai cũng tốt, cho nên Ngụy Tranh mới cùng hắn nháo, nói hắn khắp nơi lưu tình, khiến
người không yên tâm. Thật ra sự ôn nhu đó đều là do tính cách của hắn,
chưa chắc gì hắn đã thật thích ngươi.
Đối với loại người có tính chiếm hữu như A La, tính cách như vậy thật sự không tốt. Nếu nàng gả cho một người, mà người đó dám đối tốt với cô
nương khác, nàng nhất định sẽ đánh gãy chân hắn, nhốt hắn ở trong phòng, làm cho hắn chỉ có thể đối tốt với nàng, ai khác cũng đều không được.
*** *** ***
Trở về Phủ Anh Quốc Công, Ngụy La và Thường Hoằng trực tiếp trở về Tùng
Viên, Ngụy Tranh đi đến nửa đường thì thay đổi phương hướng, đi về hướng Ngân Hạnh Viên, chắc là tới chỗ Đỗ thị tố khổ.
Hôm nay nàng ta cũng thật đáng thương, rơi vào trong nước thì thôi đi,
còn đụng hỏng mũi, không biết Đỗ thị nhìn thấy sẽ đau lòng như thế nào!
Hai tay Ngụy La chống cằm, nghĩ tới bộ dáng tức giận của Đỗ thị, nàng
nhịn không được cười lên, tiến vào liền thấy Kim Lũ đứng tiếp đón: “Kim
Lũ tỷ tỷ, phụ thân đâu?”
Kim Lũ lấy khăn ướt lau tay cho nàng, lại nói: “Ngũ lão gia mới từ bên
ngoài về, còn dẫn theo một vị khách, mọi người đang ở tiền viện tiếp
khách. Tiểu thư muốn gặp lão gia sao?”
Ngụy La lắc đầu, thành thực nói; “Hôm nay đi Phủ Trung Nghĩa Bá, Ngụy
Tranh không cẩn thận rơi xuống nước. Nàng ta đi tìm phu nhân tố khổ rồi, chốc nữa kiểu gì phu nhân cũng muốn gặp phụ thân. Gần đây tâm tình phụ
thân mới tốt hơn một chút, Kim Lũ tỷ tỷ, ta không muốn để phụ thân gặp
phu nhân. Hơn nữa, Ngụy Tranh ở Phủ Trung Nghĩa Bá cũng đã coi qua,
không có gì đáng ngại, phụ thân hai ngày nay mới vui lên một chút, có
thể đừng để phu nhân làm ảnh hưởng tâm tình của phụ thân không?”
Lời nói của nàng vô cùng hợp tình hợp lý, vì thế Kim Lũ gật gật đầu:
“Tiểu thư thương lão gia, lão gia biết chắc chắn sẽ rất vui mừng. Tiểu
thư yên tâm, để nô tỳ đi tới Ngân Hạnh Viên một chuyến, nếu có người ở
trong đó ra nói muốn tìm Ngũ lão gia, nô tỳ liền nói Ngũ lão gia đang
tiếp khách, không tiện gặp phu nhân”.
Ngụy La cong mắt, thầm nghĩ Kim Lũ thật thông minh, nàng chỉ cần nói một chút liền hiểu rồi!a
Hơn nữa, Ngụy La đúng thật ở tiền viện tiếp khách nha, lời này chẳng có chút dối trá nào cả.
Quả nhiên, Đỗ thị nghe Ngụy Tranh khóc lóc kể lể, trái tim đau đớn, nhất thời liền nói muốn gặp Ngụy Côn. Bây giờ bà ta không ở bên cạnh Ngụy
Tranh, không thể lúc nào cũng chăm sóc nàng t, lúc này mới có mấy ngày
đã xảy ra chuyện, về sau còn có thể tốt sao? Tranh tỷ nhi còn có đường
sống sao? Bà ta muốn mượn cơ hội này thuyết phục Ngụy Côn cho bà ta
chuyển về Tùng Viên, đáng tiếc nha hoàn bốn năm lần lều trả lời rằng
Ngụy Côn đang tiếp khách, không thể tới gặp bà ta.
Đỗ thị vừa tức vừa vô vọng, muốn xông ra ngoài, khổ nỗi trước cửa Ngân
Hạnh Viên có hai thị vệ canh gác, bà ta vừa lại gần cửa, thị vệ đã ngăn
cản không cho đi ra.
Hai tên thị vệ này nặng nhẹ gì cũng không chịu, nói gì cũng không thông, thật đúng là tức chết người!
Đỗ thị hận, vừa nghĩ tới bản thân có mang, không thích hợp động thai
khí, liền buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Đáng tiếc làm sao cũng không
có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận.
Ở Tùng Viên, Ngụy La đang chuẩn bị bài mà ngày mai Tiết tiên sinh sẽ
giảng, một nha hoàn tên Kim Ốc tiến vào nói: “Tứ tiểu thư, Ngũ lão gia
mời tiểu thư đi qua tiền sảnh một lát”.
Ngụy La nhảy từ đôn (1) làm từ gỗ hoa lê xuống, vỗ vỗ bìa sách đầy tro bụi nói: “Gọi ta tới? Có chuyện gì sao?”
Kim Ốc lắc đầu: “nô tỳ cũng không rõ, có vẻ lão gia muốn cho tiểu thư gặp một người”.
Gặp một người? Ai chứ?
Ngụy La không rõ cho lắm, nhưng cũng đem quyển sách <tăng quảng hiền
văn> (2) bỏ lên bàn gỗ, âm thanh non nớt nói: “Vậy được rồi, ta đi
qua xem”.
Kim Ốc đi phía trước dẫn đường, xuyên qua hành lang khúc khuỷa, từ phòng ngoài đi tới tiền sảnh, lại tới hành lang có mái che, A La vẫn suy nghĩ rốt cuộc Ngụy Côn muốn nàng gặp ai.. Mãi cho đến khi thấy bóng người
đứng ở tiền sảnh, Ngụy La mới tỉnh ngộ ---
Đó không phải vị thị vệ ngày đó mang nàng đi sao, Chu Cảnh?
Người ở bên trong…
Ngụy La dường như đoán được đó là ai rồi.
Quả nhiên, nàng vừa đi vào tiền sảnh, liền nhìn thấy một thiếu niên đội
mũ quan ngồi trên ghế tựa (3). Thiếu niên mặt áo bào bằng gấm màu thiên
thanh, thêu mãng xà màu vàng, trên thắt lưng chiếc quạt xếp có tay cầm
bằng ngà voi và ngọc bội màu trắng khắc hình rồng và hổ, mấy thứ này đeo trền người hắn mang tới vẻ tinh mĩ, càng tôn lên quý khí, phong thái
đĩnh đạc. Hắn không phải loại người ôn nhu mĩ mạo như Tống Huy, nhưng so với Tống Huy, người này sắc bén hơn ba phần, cao ngạo hơn ba phần, so
về dung mạo, khí chất trên người hắn càng hấp dẫn người khác.
Hắn chống cằm, thấy A La vào cửa, mắt phượng thong dong nhìn qua, trong mắt lộ ra chút ý cười đùa bỡn.
Tiền sảnh có không ít người đang ngồi, có Anh Quốc Công Ngụy Trường
Xuân, còn có vài vị bá phụ của A La. Ngụy Trường Xuân vậy mà tự nguyện
ngồi ở phía dưới, đem thượng vị nhường cho thiếu niên này, xem ra thân
phận của hắn thật không đơn giản
Ngụy La oán thầm trong lòng, chạy tới chỗ Ngụy Côn: “Phụ thân…”
Ngụy Côn tiếp được thân thể nho nhỏ của nàng, cười ha hả nói: A La, mau
tới gặp Tĩnh Vương gia. Lần trước là thị vệ của Tĩnh Vương gia cứu con,
hôm nay phụ thân cố tình mời Tĩnh Vương gia tới, để con cảm tạ người”.
Ngụy La ngẩng ra, nhìn Triệu Giới.
Nàng đoán được thân phận của hắn tôn quý, không nghĩ lại tôn quý tới như vậy!
A La chưa thấy qua mặt mũi Tĩnh Vương gia, nhưng cũng đã nghe tin đồn về hắn. Hắn ngay sau là người rất ghê rợn, sau khi Hoàng Đế Sùng Trinh
thoái vị, đem hoàng vị truyền cho đệ đệ hắn Triệu Chương, nhưng Triệu
Chương nhỏ hơn hắn bảy tuổi, quyền lợi bị hắn giành đi, trở thành hoàng
đế bù nhìn đầu tiên của Đại Lương. Tĩnh Vương gia thuận thế thành chương trở thành nhiếp chính vương, đại thần trong triều cũng chỉ nghe theo
lệnh hắn mà làm việc, hắn lại là người có thù tất báo, tâm cơ thâm trầm, là nhân vật vừa bảo thủ vừa hung ác!
A La nhìn chằm chằm cổ tay áo thêu hóa văn màu vàng của hắn, cổ tay áo trượt xuống, lộ ra dấu răng thật sâu.
Rõ ràng đã hai ba ngày trôi qua, dấu răng kia một chút cũng không mờ đi, ngược lại càng thêm rõ ràng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 13: Dấu răng
Chương 13: Dấu răng