Trong phút chốc, Tống Bách Nghiệp cho rằng ông nghe lầm.
Tĩnh Vương việc bận quấn thân, khi nào có thời gian rảnh mà quan tâm tới hôn sự giữa nhà ông và Phủ Anh Quốc Công? Vì sao lại không đồng ý? Tống Bách Nghiệp rối như tơ vò, tưởng là mình đắc tội với hắn ở đâu, ngồi
trên ghế bành như đứng đống lửa, như ngồi đống than, dè dặt hỏi: “Không
biết lời của Tĩnh Vương điện hạ là có ý gì?”
Triệu Giới đem bất an sợ hãi của Tống Bách Nghiệp thu vào mắt, mày kiếm
giương lên, ra hiệu cho Chu Cảnh: “Lấy thứ đó mang ra, để Trung Nghĩa Bá xem một chút”.
Chu Cảnh đứng ở ngoài cửa, sớm đã chờ đợi một lúc. Nghe vậy liền lấy từ
trong tay áo ra một quyển sách được sao chép lại, đưa tới trước mặt ông, không nói câu nào, lui về chỗ cũ.
Đó là một quyển danh sách bìa màu xanh, Tống Bách Nghiệp không rõ chuyện gì nhận lấy, mở ra xem hai trang, sắc mặt lập tức còn trắng hơn cả tờ
giấy!
Hai tay ông run rẩy, dường như cầm không yên quyển danh sách, nơm nớp lo sợ nhanh chóng đóng lại, lại nhìn về phía Triệu Giới, ngay cả lời nói
cũng có chút không rõ ràng: “Điện hạ… đây là…”
Tâm tình Triệu Giới vô cùng vui vẻ, môi mỏng mỉm cười, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Trung Nghĩa Bá tìm được tên mình sao?”
Trong lòng Tống Bách Nghiệp hoảng sợ tột độ, vắt hết óc cũng không rõ đến tột cùng hắn có ý gì.
Tập sách đó là của Triệu Chương, trên đó không chỉ ghi lại danh sách tất cả các đại thần cùng hắn ta bí mật qua lại, còn ghi chép những việc mà
bọn họ đã từng mưu sự, từ việc lớn như bí mật tàng trữ binh khí, đến
việc nhỏ như nhận hối lộ làm việc trái luật, từng thứ một đều được viết
rõ ràng tường tận, khiến người khác có muốn cũng không thể xem nhẹ được. Vốn dĩ Triệu Chương chỉ thuận tiện ghi lại một bản, miễn cho bản thân
quên đi, về sau việc càng lúc càng nhiều, vô hình chung trở thành tử
huyệt của hắn ta. Một khi rơi vào trong tay người khác, không chỉ Triệu
Chương, mà cả thủ hạ lẫn đại thần phe hắn ta đều gặp nạn.
Triệu Chương giấu quyển sách này rất kỹ, ngoại trừ chính hắn ta căn bản không ai biết rõ.
Bây giờ quyển sổ này lại nằm trong tay Triệu Giới! Đến tột cùng làm sao
Triệu Giới lấy được nó? Bọn họ còn có thể có đường thoát sao?
Tống Bách Nghiệp vội vàng thu hồi tâm tư, vài năm nay ông đi theo Triệu
Chương làm những việc gì, có thể đã bị ghi chép trong đây hay không?
Không nghĩ tới thì không biết, vừa nghĩ liền toát ra một thân mồ hôi
lạnh, ông lại nhìn Triệu Giới trấn định bình tĩnh trước mặt, có chút thở không ra hơi: “Vương gia…”
Những năm nay ông vì bảo toàn Phủ Trung Nghĩa Bá, làm không ít việc.
Phần lớn không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng có vài việc trí mạng, bây
giờ chỉ có thể khẩn cầu Triệu Giới trước mắt còn chưa biết hết mọi việc.
Đáng tiếc, Phật không nghe thấy lời ông khẩn cầu. Triệu Giới vẫn một bộ
dáng nhàn nhã thong dong như trước, giọng nói nhàn nhạt, nhẹ nhàng bâng
quơ liền có thể khống chế sinh tử một nhà bọn họ: “Nếu ta nhớ không lầm, chuyện bí mật tàng trữ binh khí này, Trung Nghĩa Bá cũng không tránh
khỏi liên quan đi? Các ngươi giấu ở nơi nào, Nam Xương -Từ Châu sao? Chỗ đó có ba ngọn núi vây quanh, chỉ có một đường ra, đúng là chỗ tốt. Đáng tiếc có chút xa, nếu muốn nổi dậy, chỉ sợ là tính mỗi vận chuyển binh
khí, liền phải tốn vài ngày”.
Lúc này Tống Bách Nghiệp không biết nói gì, Triệu Giới vậy mà cái gì
cũng biết! Hắn biết rõ ràng tường tận hành động của bọn họ, thậm chí còn rảnh rỗi giúp bọn họ phân tích thế cục, rốt cuộc trong tay hắn nắm được bao nhiêu điểm yếu của bọn họ?
Lần đầu tiên Tống Bách Nghiệp lĩnh giáo sự lợi hại của Triệu Giới, khó
trách ai cũng nói người này tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn lão làng, đắc tội ai chứ ngàn vạn lần đừng đắc tội Tĩnh Vương Triệu Giới. Hắn nhìn như im hơi lặng tiếng, thật ra đã sớm nhìn thấu toàn cục, đem người khác đùa
giỡn trong lòng bàn tay.
Tống Bách Nghiệp lau lau cái trán đầy mồ hôi, thất kinh quỳ xuống trước
mặt Triệu Giới, nói năng lộn xộn: “Vương gia tha mạng, binh khí ở núi
Xương Nam không liên quan tới thần… Thần bất quá chỉ đi tới đó một lần
mà thôi…”
Triệu Giới không hề bị lay động, cười hỏi: “Nếu đã không liên quan, vậy Trung Nghĩa Bá đi đến đó làm gì?”
Tống Bách Nghiệp á khẩu không nói được, nghĩ nghĩ tìm ra một lý do tốt,
nhưng “Thần…” cả nửa ngày cũng không nói được gì cả. Suy cho cùng thì
ông quả thật có liên quan tới việc giấu binh khí, mặc dù không phải chủ
mưu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể liệt vào tòng phạm. Mấy năm nay Triệu
Chương tìm người chế tạo binh khí, đều do ông chu toàn, mỗi tháng có thể rút từ trong đó ra một hai phần, duy trì chi tiêu của Phủ Trung Nghĩa
Bá. Bây giờ chuyện này bị Triệu Giới biết rõ, nếu truyền tới tai hoàng
đế, ông đảm bảo mình không còn đường sống…
Nghĩ tới đây, ông càng thêm sợ hãi.
Triệu Giới lại xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, rất thong thả nói:
“Trung Nghĩa Bá nếu muốn bảo toàn tính mạng của mình và gia quyến, liền
nghe bản vương, lui hôn sự với Phủ Anh Quốc Công đi”.
Tống Bách Nghiệp không biết phải làm sao, hai chuyện này có liên quan
sao? Lui hôn sự với Phủ Anh Quốc Công, ông liền có đường sống? Ông cầm
quyền sách trong tay, giống như đang cầm phải củ khoai lang nóng phỏng
tay: “Vì sao Tĩnh Vương điện hạ không cho phép hôn sự giữa Phủ Trung
Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công?”
Triệu Giới liếc Tống Bách Nghiệp một cái, đôi mắt đen sâu thẳm hàm ý
cảnh cáo: “Đây là chuyện của bản vương, không tới phiên ngươi nhiều
lời”.
Tống Bách Nghiệp bị liếc tới sợ hãi, chỉ cảm thấy sau lưng một trận lạnh buốt, lập tức gật đầu liên tục, nói: “Là… Là Tống mỗ đi quá giới hạn”.
Chuyện nên nói đã nói xong, ông lại cân nhắc kĩ lưỡng một phen, hôn sự
này sợ là không thể tiếp tục duy trì. Tĩnh Vương Triệu Giới tự mình mở
miệng, cho dù không nỡ, cũng phải nhẫn tâm cắt đứt quan hệ. Dù sao so
với Ngụy La, trăm cái đầu của Phủ Trung Nghĩa Bá cũng quan trọng hơn một chút, tức phụ nhi không có có thể thú người khác, mạng mất rồi thì
không kiếm lại được. Ông kinh sợ đồng ý, lúc cáo từ vẫn nói: “Quyển sổ
kia…”
Triệu Giới xem thường nói: “Nếu muốn liền cầm lấy, bản vương đã có thể chép một quyển, liền có thể chép quyển thứ hai, thứ ba”.
Tống Bách Nghiệp ông nào dám, trên trán từng giọt mồ hôi mẹ mồ hôi con
to như hạt đậu tuôn ra, vội vàng nói: “Không dám… Nếu Vương gia không
còn dặn dò gì khác, thần xin cáo lui”.
Triệu Giới chẳng nói đúng sai, tiện đường nhắc nhở: “Trong vòng một tháng, nhất định phải hủy bỏ hôn sự này”.
Tháng sau là sinh thần mười bốn của Ngụy La, chờ Ngụy La tròn mười bốn
tuổi rồi, hắn liền chuẩn bị tới Phủ Anh Quốc Công cầu hôn. Chỉ cần giải
quyết xong việc của Tống Gia, chuyện khác tự nhiên không thành vấn đề.
Tống Bách Nghiệp liên tục đồng ý, cho tới khi ra khỏi Phủ Tĩnh Vương,
mới nặng nề thở ra một hơi, cảm giác hệt như được sống lại lần nữa. Thật đáng sợ, Phủ Tĩnh Vương này, ông cũng không muốn tới lần thứ hai!
*** *** ***
Thịnh Kinh Thành sau nhiều ngày nóng bức, cuối cùng cũng có vài giọt
mưa. Mặc dù mưa không lớn, nhưng cũng khiến không khí mát mẻ hơn một
chút. Hôm sau Ngụy La rời giường, thần thanh khí sảng, hưởng thụ một
trận gió mát, nàng đứng ở hành lang nhỏ duỗi thắt lưng, nhận lấy cái ly
hoa cúc ngũ sắc mà Kim Lũ đưa tới để súc miệng, vô cùng hào hứng hỏi:
“Rất lâu rồi không ra ngoài, chúng ta đi dạo một chút!”
Gần đây trời nóng, nàng lười ra ngoài, mỗi ngày nếu không phải nằm sau
vách ngăn lụa mà ngủ thì là trốn dưới tàng cây hóng mát. Trừ phi phải đi học hoặc thỉnh an trưởng bối, nếu không ngay cả động nàng cũng không
muốn động, vừa động thì toàn thân đều đầy mồ hôi.
Cũng chính vì vậy, người khác khi mùa hè tới thể nào cũng đen đi một
chút, nhưng hai gò má của Ngụy La vẫn trắng nõn, giống như có thể nhéo
ra nước.
Qua không bao lâu nữa là sinh thần của nàng và Thường Hoằng, lễ vật của
nàng Thường Hoằng đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lễ vật cho Thường Hoằng
nàng còn chưa nghĩ ra. Ngụy La nghĩ nghĩ, vừa vặn hôm nay ra phố nhìn
một chút, xem có gì thích hợp với Thường Hoằng không, nếu có, nàng liền
mua về làm lễ vật cho hắn.
Kim Lũ kêu người chuẩn bị xe ngựa, dùng xong điểm tâm Ngụy La liền nói
với Ngụy Côn một tiếng, được Ngụy Côn đồng ý, mới đi ra khỏi phủ.
Thời tiết hôm nay rất tốt, trên đường có không ít người qua lại. Dọc
trên con phố là những tiểu thương ăn vận trang phục đủ màu đủ loại, còn
có những thiếu nữ trẻ tuổi giống như Ngụy La ra ngoài dạo phố, hoặc mang mạn che mặt, hoặc ngồi xe ngựa, người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Một chiếc xe ngựa Chu Luân Bát bảo dừng lại trước cửa hàng ngọc, một cô
nương mặc xiêm y mật hợp, váy trắng thêu hoa nhỏ bước xuống xe ngựa, chỉ thấy làn da nàng trắng như tuyết, thật xinh đẹp, khiến không ít người
qua đường ghé mắt nhìn. Ngụy La nghĩ chỉ đi dạo cửa hàng một chút, liền
không mang theo mạn che mặt. Nàng vén váy đi vào trong cửa hàng, trong
đó có hai cô nương mặc nhu váy màu xanh nhạt đang chọn đồ, người không
nhiều lắm, coi như thanh tịnh.
Chưởng quầy thấy nàng phong thái bất phàm, liền vội vàng tự mình bước
lên phía trước tiếp đón: “Không biết vị cô nương này muốn mua gì?”
Ngụy La đảo mắt nhìn quanh cửa tiệm một vòng, nghiêng đầu hỏi: “Sắp tới
sinh thần của đệ đệ ta, có thứ gì thích hợp cho thiếu niên không?”
Chưởng quầy liên tục gật đầu, dẫn nàng đi tới tủ sơn đen mạ vàng bên
trái: “Ở đây đều là trang sức của nam tử, mời cô nương xem qua”.
Ngụy La dừng bước đứng trước tủ mạ vàng, kê cài tóc bằng ngọc rực rỡ
muôn màu, nhìn mãi không hết, chỉ thấy ở giữa có một cái khay đen mạ
vàng ngũ phúc, trên khay có một cái kê bằng bạch ngọc khắc hình rồng li
(1), cùng một cái ngà voi rũ xuống chạm khắc hình con li cuộn tròn (2),
cả hai đều vô cùng tinh xảo, Ngụy La liếc mắt một cái liền thích. Nàng
cầm trong tay nhìn nhìn, cả hai cái đều thích, không biết Thường Hoằng
thích cái nào. Nghĩ lại, Thường Hoằng còn chưa làm lễ đội mũ, không thể
dùng ngọc kê được, chỉ có thể tặng hắn ngà voi. Nàng hỏi chưởng quầy giá tiền, chưởng quầy giơ một bàn tay lên nói: “Nếu cô nương thành tâm muốn mua, bổn tiệm chỉ thu năm trăm lượng bạc”.
Cũng không quá đắt, Ngụy La đang chuẩn bị kêu Kim Lũ trả tiền, lại nhịn không được mà chỉ ngọc kê hỏi: “Còn cái này?”
Chưởng quầy nói: “Cái này quý hơn một chút, bảy trăm lượng bạc”.
Ngụy La thật rất thích nó, bạch ngọc nhẵn nhụi, sờ vào vừa bóng lại vừa
trơn, vừa nhìn nàng liền nghĩ tới tám chữ: “Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận
như ngọc”. Trong lòng nàng nhớ tới một người, không tự chủ được hình
dung bộ dáng của hắn lúc mang ngọc kê, do dự một lúc liền hỏi: “Ta ra
giá một ngàn lượng, ngươi bán cả hai cái cho ta, thế nào? Nếu được ta
liền mua”.
Chưởng quầy tỏ vẻ chần chừ, thật vất vả mới có được một cuộc mua bán
lớn, cô nương này lại ra tay hào phóng, giá cả cũng không quá thấp, tính ra còn có thể kiếm không ít. Nghĩ vậy, ông liền giả bộ đau lòng nói:
“Nếu cô nương thành tâm thích nó, vậy liền bán cho cô giá này”.
Kim Lũ đi lên trả tiền, chưởng quầy đặt hai đồ vật vào hộp tử đàn khắc
nổi hình hoa sen, đưa tới trước mặt Ngụy La: “Cô nương đi thong thả”.
Ngụy La cầm lấy cái hộp, không giao cho Bạch Lam mà tự mình cầm, vừa lòng thỏa mãn đi ra khỏi cửa hàng.
Vừa định lên xe ngựa hồi phủ, Kim Lũ bỗng nhiên “Ồ” lên một tiếng, chỉ
chỉ phía trước hỏi: “Tiểu thư, đây có phải Ngân Lâu không?”
Ngụy La đứng trước xe ngựa, nghe tiếng nhìn theo hướng Kim Lũ chỉ, quả
nhiên thấy cách đó không xa là một nha hoàn mặc xiêm y màu vàng mùa thu, đúng là nha hoàn Ngân Lâu của Ngụy Tranh. Ngân Lâu từ trong hiệu thuốc đi ra, cất thứ gì đó vào tay áo, tỏ ra quá mức khẩn trương, nàng ta
nhìn quanh rồi vội vàng rời đi, căn bản không chú ý tới các nàng.
Kim Lũ hỏi: “Nàng ta đến hiệu thuốc làm gì? Ngũ tiểu thư bị bệnh sao?”
Ngụy La bước lên xe ngựa nói: “Trở về rồi hỏi thăm”.
Trở lại Tùng Viên, Kim Lũ đi hỏi thăm một chút, quả thật Ngụy Tranh bị nhiễm phong hàn, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Vì thế Ngụy La cũng không nghĩ nhiều.
*** *** ***
Bên kia.
Ngụy Tranh không thật sự bị nhiễm phong hàn, nàng chỉ giả vờ bị bệnh mà
thôi, tìm cớ kêu Ngân Lâu ra ngoài, thay mình làm chút việc.
Thấy Ngân Lâu từ bên ngoài đi vào, Ngụy Tranh ngồi dậy hỏi: “Mua được không? Có bị ai trông thấy không?”
Ngân Lâu đi vào bình phong, lấy từ trong tay áo ra một cái lọ sứ nhỏ
bằng men xanh, đưa tới trước mặt Ngụy Tranh, nhỏ giọng nói: “Không bị ai trông thấy, đây là thứ tiểu thư dặn dò, người xem qua”.
Ngụy Tranh nhận lấy, đối với mấy thứ này nàng cũng không rành, chỉ thấy
trên bình viết chữ “Kiều”, liền biết đây là Niệm Xuân Kiều mà mình muốn.
Ngân Lâu có bí mật quen biết bà tử của Bình Khang Phường, lần này là
liên lạc với bà tử kia, mới lấy được vật này. Vật này có công dụng thúc
tình, không phải dùng để uống, mà sử dụng như hương liệu. Chỉ cần ngửi
mùi hương này trong chốc lát, sẽ giống như bị thôi thúc, khiến cho không thể khống chế bản thân và thần trí, chỉ có nam nữ kết hợp mới giải
được.
Ngụy Tranh được Tống Như Vi mời, tháng sau cũng đi Tử Ngự Sơn trang.
Nàng nghe Như Vi nói, Tống Huy cũng sẽ đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 89: Mua một tặng một
Chương 89: Mua một tặng một