Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngụy La từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn chằm chằm ngọc kê trong tay Thường Hoằng, hồi lâu cũng chưa khôi phục tinh thần.
Đợi tới lúc nàng hoàn hồn, trong lòng cả kinh, cả người đều cảm thấy
không tốt. Lúc nãy nàng ngủ thiếp đi, cũng chưa đem cất ngọc kê, Kim Lũ
và Bạch Lam cũng không động vào đồ của nàng. Bây giờ bị Thường Hoằng
phát hiện, nàng nên giải thích thế nào? Ngụy La cúi đầu, dụi dụi mắt,
che giấu sự chột dạ của mình, nói lảng qua chuyện khác: “Sao đệ lại vào
đây? Không phải nói tới tìm Tiết tiên sinh sao?”
Thường Hoằng đứng thẳng dậy, môi mỏng mấp máy: “Trời đã tối rồi. Đệ nghe Kim Lũ nói tỷ đã ngủ hai ba canh giờ, sợ tỷ ngã bệnh, nên mới qua đây
thăm một chút”.
Hắn mới vừa vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy trên bàn bát tiên bằng gỗ lim được điêu khắc tỉ mỉ có một cái hộp gỗ, đúng là thứ mà hôm nay
Ngụy La đi về cầm theo.
Hắn mở hộp ra, bên trong là một cái kê bằng bạch ngọc hoa văn rồng li và một cái ngà voi chạm khắc hình con li cuộn tròn, hắn không để ý tới ngà voi, mà nhắm thẳng đến nhìn chằm chằm vào ngọc kê, sắc mặt có chút biến hóa phức tạp. A La mua ngọc kê, cả hai người bọn họ đều không dùng
được, vậy thì muốn tặng cho ai? Ngọc kê này vừa nhìn liền biết là dùng
cho nam nhân, vậy tỷ tỷ muốn tặng cho nam nhân nào, là người trong lòng
tỷ sao?
Người trong lòng tỷ tỷ là ai, là Tống Huy sao?
Trong lòng Ngụy Thường Hoằng như có một tảng đá lớn đè xuống, buồn bực,
khó chịu vô cùng. Mấy hôm trước Phủ Trung Nghĩa Bá tới thương lượng hôn
sự giữa Tống Huy và A La, A La trưởng thành, phải lập gia đình, về sau
sẽ luôn ở trong Phủ Trung Nghĩa Bá, không thể lại ngày ngày cùng hắn ở
chung tại một sân viện. Hắn biết rõ ngày này thế nào cũng đến, cho dù
thấy mất mát, cũng không nói gì. Nhưng hôm nay lại thấy tỷ tỷ mua ngọc
kê cho Tống Huy, hắn có chút không bình tĩnh nỗi.
Đính hôn và tặng đồ là hai chuyện khác nhau.
Ngụy La nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, quả thật là hoàng hôn rồi, trong
viện tĩnh mịch, ngoài hành lang có treo vài cái lồng đèn bát giác, ánh
sáng xuyên qua tơ mỏng, mông lung chiếu lên bàn vuông sơn son khảm trai
trên giường, mạ ánh lên một dải đường viền theo cạnh bàn. Cơn buồn ngủ
của nàng cũng qua hơn phân nửa, đồng tử lanh lợi, khẽ chớp mắt, mở to
nói: “Tỷ không có bệnh…Chỉ là hôm nay ra ngoài mệt quá, mới ngủ nhiều
một chút.”
Thường Hoằng biết rõ Ngụy La muốn nói qua chuyện khác, ngồi đối diện
nàng, nhìn ngọc kê đặt trên bàn vuông: “Tỷ muốn tặng cho Tống Huy sao?”
Ngụy La chớp mắt, không rõ gì cũng ừ một tiếng.
Hắn không nghe ra sự kinh ngạc trong giọng nàng, chỉ cảm thấy mất mát.
Sinh đôi so với huynh đệ tỷ muội bình thường thường thân thiết hơn, bọn
họ cùng nhau sinh ra, cùng nhau lớn lên, bởi vì bộ dáng giống nhau, sở
thích tương tự, có đôi khi sẽ cảm thấy đối phương như một bản sao của
mình vậy. Bây giờ bản sao đó sẽ phải gả đi, hắn giống như bị người cướp
đi cái gì đó, trong lòng trống trải, rất bất an, lại không thể làm gì.
Thường Hoằng ngồi đối diện nhìn nàng thật lâu, buồn bã hỏi: “A La, tỷ thích Tống Huy sao?”
Ngụy La cuối cùng cũng biết hắn hiểu lầm rồi, ngọc kê này căn bản không
phải đưa cho Tống Huy, nàng muốn từ hôn với Tống Huy, sao có thể tặng đồ cho hắn ta? Có điều tạm thời nàng vẫn nên để Thường Hoằng hiểu lầm như
vậy đi, cũng không cần phí tâm tư giải thích chi tiết. Ngụy La ngẩng
đầu, không trả lời.
Thường Hoằng cho rằng Ngụy La thừa nhận, ánh mắt sáng quắc nhìn ngọc kê
chằm chằm, coi nó như gương mặt của Tống Huy, đâm một cái lại một cái:
“Nếu tỷ gả cho hắn, sau này còn nhớ đệ không?”
Ngụy La nhịn không được nhếch môi lên, trêu chọc nói: “Mặc kệ sau này tỷ gả cho ai, đều sẽ không quên đệ, đệ nghĩ gì thế?”
Lúc này Thường Hoằng mới an tâm một chút.
Ngụy La dỗ Thường Hoằng một hồi lâu, tâm tình của hắn mới tốt hơn một chút.
Về phần ngọc kê kia… Vẫn là nên sớm đưa ra ngoài, giữ càng lâu càng dễ
khiến người khác hiểu lầm. Đợi sau khi từ Tử Ngự Sơn trang về, nàng liền xin Ngụy Côn lui hôn sự với Phủ Trung Nghĩa Bá, Tống Huy không đồng ý,
nàng chỉ có thể tự mình mở miệng.
Ngụy La lại không biết Triệu Giới vì nàng đã âm thầm chuẩn bị hết tất cả.
Trung Nghĩa Bá ở trong phủ suy tư ba ngày, vì trăm miệng ăn trong phủ,
cuối cùng quyết định rút khỏi hôn sự với Phủ Anh Quốc Công. Ông gọi Tống Huy vào phòng, nói rõ chuyện này.
*** *** ***
Khánh Hi Cung, Thần Hoa Điện.
Ngụy La ngồi trên ghế quý phi chạm trỗ tinh xảo, trong tay cầm tách nhỏ
có nắp, nhìn chằm chằm bồn san hô cảnh trong góc, đã nhìn hơn một khắc
rồi.
Triệu Lưu Ly nhịn không được quơ quơ tay trước mặt nàng, lầu bầu nói: “A La, ngươi đang nghĩ gì thế? Hôm nay ngươi vừa tới đây liền không bình
thường, không tập trung, nếu có chuyện gấp thì về trước đi, không cần lo cho ta”.
Ngụy La thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: “Ta không sao, ngươi vừa nói gì? Hoàng Hậu Nương Nương tìm ngươi qua đó làm gì?”
Hôm nay trong nhà Tiết tiên sinh có việc, liền thả nàng không cần học.
Ngụy Tranh cùng Thường Hoằng cũng được nghỉ một ngày, đều ra ngoài chơi. Nàng suy nghĩ một chút, quyết định vào cung tìm Triệu Lưu Ly.
Ngụy La vào cung, Triệu Lưu Ly tất nhiên vô cùng cao hứng, ném hết mọi
việc tới chơi với Ngụy La. Nhưng dần dần lại phát hiện Ngụy La có chút
kì lạ, kể từ khi vào tới Thần Hoa Điện liền thất thần, bộ dáng muốn nói
lại thôi, khiến Triệu Lưu Ly vô cùng hiếu kỳ.
Triệu Lưu Ly tất nhiên không nói được nữa, quấn quýt lấy Ngụy La hỏi:
“Đến cùng là có chuyện gì? Không thể nói với ta sao, ta có chuyện gì
cũng đều nói với ngươi hết!”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây, cuối
cùng vẫn kêu Kim Lũ lấy đồ đưa cho Triệu Lưu Ly: “Cái này… ngươi giúp ta đưa cho Tĩnh Vương ca ca”.
Triệu Lưu Ly cầm lấy hộp chạm khắc bằng gỗ tử đàn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt long lanh sáng rực lên nhìn Ngụy La.
A La tặng đồ cho hoàng huynh? Là cái gì đây? Nàng quả thật còn mừng hơn cả hoàng huynh nữa!
“Ta có thể mở ra xem một chút không?” Triệu Lưu Ly hỏi.
Ngụy La nghĩ dù gì cũng không phải vật không thể cho người khác xem, liền gật gật đầu nói: “Xem đi!”
Triệu Lưu Ly không đợi được mở hộp ra, đem ngọc kê cầm trong tay xem qua xem lại, giống như là lễ vật tặng cho nàng ấy vậy, sau đó quy củ bỏ lại vào hộp, tán thưởng nói: ‘‘Thật đẹp mắt, ca ca nhất định sẽ thích”.
Thật ra nàng muốn nói chỉ cần là do A La tặng, hoàng huynh nhất định sẽ
thích. Nói xong, nhớ tới cái gì lại tò mò hỏi: “Vì sao ngươi không tự
mình đưa cho ca ca?”
Ngụy La nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói: “Ta không có cơ hội gặp hắn”.
Lời này là thật. Triệu Giới có phủ đệ của mình, sớm đã chuyển ra ngoài
cung ở, nàng vào cung chưa chắc đã gặp được hắn. Cho dù gặp được, cũng
không thể ở trước mặt mọi người tặng đồ cho hắn. Ngoại trừ vào cung,
bình thường Ngụy La đi ra ngoài đều phải xin phép Ngụy Côn, thật sự
không tiện. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm Triệu Lưu Ly giúp đỡ, mới
có thể mang đồvật này tặng đi.
Sau khi Triệu Lưu Ly nghe xong, cho rằng Ngụy La nói cũng rất có đạo lý, một bộ dáng gánh nặng đường xa nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định tự tay giao cho hoàng huynh”.
Ngụy La bị bộ dáng của nàng ấy chọc cười, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong cong.
Nói xong chuyện này, Triệu Lưu Ly ngồi đối diện, tiếp tục nhìn Ngụy La
với đôi mắt trông mong, hết sức tò mò quan hệ của hai người bọn họ đã
tới đâu rồi. Chuyện này Triệu Lưu Ly tất nhiên không dám hỏi Triệu Giới, Triệu Giới cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Nàng đã tò mò nhiều ngày
rồi, hôm nay Ngụy La lại tặng quà cho ca ca, trong lòng nàng thật ngứa
ngáy, cuối cùng nhịn không được hỏi: “A La, ngươi sẽ làm hoàng tẩu của
ta sao?”
Mặt Ngụy La đỏ ửng: “…”
Lời này cũng quá trực tiếp rồi, thế nên Ngụy La sửng sờ nửa ngày cũng không biết nên trả lời thế nào.
Cái gì mà hoảng tẩu chứ? Bát tự còn chưa đưa ra đâu!
Triệu Lưu Ly hỏi xong rồi, cũng cảm thấy bản thân quá mức đường đột,
cười cười nói: “Được rồi, việc của ngươi và ca ca ta không nên hỏi
nhiều, chờ khi nào ngươi thấy thích hợp thì nói cho ta biết cũng được”.
Ngụy La thở phào một hơi, thấy sắc trời không còn sớm, cần phải trở về.
Nàng đứng dậy phủi phủi vạt váy thêu hàng hàng ngọc nhỏ, hướng Triệu Lưu Ly cáo từ, trước khi đi lại nhớ tới cái gì đó, đôi mắt sáng lung linh
rạng rỡ, ngoái đầu nhìn Triệu Lưu Ly, ghé vào tai nàng ấy nói: “Nếu Tĩnh Vương ca ca tới Phủ cầu hôn, ta liền làm hoàng tẩu của ngươi”.
*** *** ***
Ngụy La rời đi khônglâu, Triệu Lưu Ly ngồi một mình trên ghế quý phi đọc sách.
Đây là thoại bản Dương Chẩn tìm ở ngoài cung mang vào cho nàng, trong đó có mấy câu chuyện giang hồ, cũng có chuyện dân gian thú vị, lúc nhàn hạ có thể lấy ra đọc giết thời gian. Nàng mới vừa xem được một trang, liền thấy cung nữ Vân Tử vào bẩm báo: “Công chúa, Tĩnh Vương điện hạ tới”.
Triệu Lưu Ly sửng sờ, đem thoại bản để trên giường, ngồi dậy hỏi: “Hoàng huynh tới đây? Không phải lúc này huynh ấy nên tới chỗ mẫu hậu sao?”
Sáng nay Triệu Giới vào cung thỉnh an Trần Hoàng Hậu, tiện đường dùng
bữa trưa với bà. Triệu Lưu Ly cho rằng hắn không có thời gian qua đây,
nên không giữ Ngụy La lại, ai biết hắn lại qua đây thật chứ? Còn qua sớm như vậy?
Không đợi Vân Tử trả lời, Triệu Giới mặc cẩm bào đi vòng qua bình phong tử đàn mười hai phiến mà vào bên trong.
Triệu Lưu Ly đứng lên gọi: “Hoàng huynh…”
Triệu Giới nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Ngụy La, liền biết
nàng đã về. Hắn cụp mắt, đôi mắt đen như một cái hồ sâu, nhìn không thấy đáy.
“Nàng đi rồi?”
Triệu Lưu Ly gật đầu, nhớ tới chuyện Ngụy La dặn dò, vội vàng lấy hộp tử đàn đưa qua, đưa cho Triệu Giới như hiến vật quý: “Đây là A La kêu muội đưa cho huynh, hoàng huynh xem một chút đi”.
Ánh mắt Triệu Giới khẽ động, hắn mở hộp ra liền thấy bạch ngọc kê trắng
muốt trên nền lụa đỏ. Triệu Giới nhìn rất lâu, trầm giọng hỏi: “Đây là A La tặng ta?”
Triệu Lưu Ly gật gật đầu.
Hắn đột nhiên đóng hộp lại: “Nàng đi lúc nào?”
Triệu Lưu Ly nói: “Không bao lâu, vừa mới đi được một lúc, hẳn là cũng mới xuất cung…”
Lời còn chưa nói hết, Triệu Giới đã xoay người, rời khỏi Thần Hoa Điện.
Triệu Lưu Ly nắm váy đuổi theo, kêu một tiếng ca ca: “Hoàng huynh, A La còn nói, nói nàng ấy muốn muội làm…”
Đáng tiếc, Triệu Giới đi quá nhanh, căn bản không nghe được những lời này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 91: Người yêu
Chương 91: Người yêu