Tiếng động trong phòng kéo dài thật lâu, cho tới khi ánh trăng treo cao
mới dần dần yên tĩnh lại. Có điều tiếng khóc nức nở của Ngụy La vẫn còn
tiếp tục, Kim Lũ và Bạch Lam không hẹn mà nhớ tới thanh âm vừa rồi, tiểu thư nhà mình như con mèo nhỏ vậy, tinh tế, mềm mại, ngay cả xương cốt
cũng mềm.
Bên trong không gọi người, các nàng cũng không dám đi vào. Trong số đó
có một bà tử mặc đồ màu đỏ bạc từ trong cung tới, nghe thấy việc bên
trong đã xong, liền rời đi trước, chỉ để lại Kim Lũ, Bạch Lam và hai nha hoàn khác của Phủ Tĩnh Vương ở lại gác đêm.
Ước chừng một lúc lâu sau, trong phòng truyền tới giọng của Triệu Giới: “Người đâu, chuẩn bị nước nóng”.
Kim Lũ và Bạch Lam liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng xong… thời gian
dài như vậy, không biết thân thể tiểu thư có chịu nổi không? Trong lòng
bọn họ lo lắng, động tác lại rất nhanh, chỉ chốc lát liền phân phó phòng bếp đốt củi nấu nước nóng, đổ vào tịnh phòng bên cạnh. Kim Lũ đi vòng
qua, đứng trước tấm bình phong, cúi đầu nói: “Vương gia, Vương phi, nước nóng chuẩn bị xong rồi”.
Trên giường không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng và tiếng khóc thút thít của Ngụy La.
Không giống như trả lời Kim Lũ, mà giống như đang từ chối gì đó.
Kim Lũ nhịn không được tò mò, đưa mắt nhìn thoáng qua. Hình ảnh này
khiến mặt nàng ấy đỏ bừng, Kim Lũ vội cúi đầu rồi hấp tấp ra khỏi nội
thất.
Kim Lũ đi ra ngoài, gió lạnh thổi tới, trong đầu vẫn toàn là một màn vừa mới chứng kiến kia. Màn thêu đỏ thẳm buông xuống, lờ mờ mông lung rọi
lên bóng dáng hai người, tiểu thư dạng chân ngồi trên người vương gia,
bị vương gia ôm vào lòng mút hôn đòi hỏi, thân thể hai người dính chặt
khó tách rời, một người nhỏ nhắn xinh xắn, một người vĩ đại, lại vô cùng phù hợp đến không ngờ.
Chỉ là Tĩnh vương vô cùng càn rỡ, lần đầu lại dùng tư thế kịch liệt như vậy, cũng không biết tiểu thư có chịu được không…
Triệu Giới buông Ngụy La ra, ở trên cằm nàng mút đi nước bọt không rõ
của ai, lại ngậm lấy vành tai mềm mại của Ngụy La, khàn giọng hỏi:
“Chúng ta đi tắm rửa, được không, A La?”
Ngụy La đâu còn chút khí lực nào, hắn nói thế nào chính là thế đấy.
Triệu Giới ôm lấy nàng, đi vào tịnh phòng, thả nàng trong làn nước ấm,
chính mình cũng nhảy vào. Lần này Triệu Giới không gọi Kim Lũ và Bạch
Lam vào, tự mình hầu hạ Ngụy La tắm rửa, xoa bóp toàn thân nàng một lần, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng ngượng ngùng, ánh mắt hắn đầy ý cười, thấp giọng hỏi: “Chúng ta lại thêm lần nữa?”
Ngụy La đột nhiên mở to mắt hạnh ngập nước nhìn hắn, liên tục lắc đầu, đáng thương nói: “Không cần”.
Một lần đã lâu như vậy, lại thêm lần nữa, nàng sợ chính mình sẽ chết ở chỗ này!
Triệu Giới cúi người ngậm lấy đôi môi run rẩy của nàng, nắm tay nàng: “Ngoan, lần này vi phu sẽ ôn nhu một chút”.
Sau đó là tiếng nước chảy khuấy động, nước bắn tung tóe lên sàn cẩm thạch, từng dòng từng dòng nước làm nụ hoa dần hé mở.
Nói là tắm rửa làm sạch thân thể, nhưng đã hai khắc chung cũng không
thấy người bên trong đi ra. Kim Lũ nghe thấy giọng Ngụy La khàn khàn,
vừa sốt ruột vừa e sợ: “Vương gia cũng thật là, không biết thương tiếc
tiểu thư gì cả…”
Bạch Lam lắc đầu, ý bảo nàng ấy đừng kích động, "Chờ một chút đi."
Lại qua một khắc đồng hồ, mới nghe thấy tiếng Triệu Giới ôm Ngụy La về
nội thất. Ngụy La đại khái là mệt chết rồi, sớm đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
*** *** ***
Sáng sớm hôm sau, trời hơi tờ mờ sáng, Ngụy La cảm thấy trên mặt ngưa
ngứa, nàng nhíu mày, hàng mi cánh bướm vừa dài vừa cong phẩy phẩy, đôi
mắt to ướt át mở ra, đối diện với ánh mắt của Triệu Giới. Đầu óc Ngụy La xoay chuyển, ký ức hoang đường ngổn ngang tối qua trong nháy mắt ùa về, mặt nàng đỏ ửng, muốn co người lại chui vào trong chăn, vừa động thân
thể liền đau nhức vô lực, căn bản không có cách nào nhúc nhích được.
Bên môi Triệu Giới lộ ra nụ cười thỏa mãn, sờ sờ gương mặt trơn mềm nhỏ
nhắn của Ngụy La: “Tối qua nàng mệt mỏi rồi, còn đau không?”
Thân thể Ngụy La không thể động, nhưng miệng lại không thành thật, nàng
nghiêng đầu cắn ngón tay Triệu Giới, còn chưa hết giận nói: “Huynh còn
nói, muội đã nói không cần”.
Không những thế, hắn còn liên tục buộc nàng gọi hắn là “phu quân”. Ngụy
La làm sao không biết xấu hổ mà mở miệng, cho dù gả cho hắn, cũng không thể ngay lập tức đổi xưng hô như vậy, nàng cố tình không gọi, hắn liền
đổi biện pháp trừng phạt nàng, lúc ấy Ngụy La khóc lóc vô cùng đáng
thương.
Triệu Giới vươn tay, ôm nàng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng một cái: “A La ngốc, mấy lúc như vậy sao có thể nhịn được?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái, vừa muốn nói gì, lại cảm thấy thân thể hắn biến hóa, mặt nàng trắng bệch, bắt đầu giằng co: “Huynh…”
Triệu Giới biết rõ nàng lúc này không chịu nỗi một lần nữa, hắn hơi thối lui, cười nói: “Đừng động, cái này ta cũng không có cách nào khống chế. Sắc trời còn sớm, muội ngủ thêm chút nữa, ta đi rửa mặt, giờ Thìn lại
tới gọi muội”.
Ngụy La cảnh giác nhìn Triệu Giới, không nói lời nào. Nghĩ tới hôm qua
bị hắn hù dọa không nhẹ, một chút tín nhiệm hắn nàng cũng không có.
Triệu Giới đứng dậy thay quần áo, là một bộ thường phục màu đen, rửa mặt một lát liền ra bên ngoài luyện quyền đánh võ. Không có lệnh của hắn,
hạ nhân cũng không dám gây ra tiếng động quá lớn, sợ đánh thức Ngụy La
còn đang ngủ, ngay cả đi lại cũng là rón ra rón rén.
Triệu Giới rời đi không bao lâu, Ngụy La quả thật lại ngủ say, giấc ngủ
này so với tối qua an ổn hơn nhiều. Cho tới khi mặt trời lên cao, Triệu
Giới đánh xong quyền đi tịnh phòng tắm rửa, lại lần nữa đổi cẩm bào màu
mận thêu hoa văn kim li, lúc này mới quay về nội thất đánh thức Ngụy La.
Ngụy La cuộn mình thành một đoàn, gương mặt oánh oánh nhỏ nhắn vùi vào
trong gối, gương mặt lúc ngủ thư thái, cánh mũi nhẹ nhàng hấp háy, ngược lại ngủ rất sâu. Triệu Giới có chút không đành lòng đánh thức nàng, tối qua hắn thật không biết tiết chế, biết là lần đầu của nàng, nàng vừa
kiều vừa nộn, còn miễn cưỡng muốn nàng hai lần. Nhưng mà những lúc như
vậy sao có thể kiềm chế được, nàng ở trong lòng hắn, hắn nhớ nhung lâu
như vậy, tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng có được. Triệu Giới tự nhận
bản thân không phải Liễu Hạ Huệ, có thể trong đêm tân hôn đối mặt với
tân nương hắn muốn đã lâu mà lòng vẫn không loạn.
Triệu Giới cọ cọ mũi Ngụy La, nhẹ giọng gọi: “Mèo nhỏ, rời giường”.
Ngụy La từ từ mở đôi mắt mông lung còn đang buồn ngủ, có đoạn đối thoại
lúc nãy, lúc này nàng cũng không còn đề phòng Triệu Giới lắm, duỗi tay
ra, vô thức quấn quít lấy cổ Triệu Giới, ở trong lòng hắn cọ xát, lầu
bầu lẩm bẩm nói: “Oa, buồn ngủ…”
Triệu Giới mỉm cười, đưa chén sứ tới bên miệng nàng: “Uống nước, chốc
nữa chúng ta còn phải vào cung. Không thể ngủ nữa, chờ từ trong cung về, muội muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu”.
Ngụy La uống xong chén nước trong tay hắn, thần trí lúc này mới tỉnh
táo, lại nghĩ tới nguyên nhân khiến nàng mệt mỏi như vậy, liền tức giận
cắn một cái lên cổ Triệu Giới: “Đều tại huynh”.
Triệu Giới tuyệt không thấy phiền muộn, xoa xoa đầu nàng, hùa theo lời nàng: “Ừ, đều tại ta”.
Hắn thành thật nhận sai, khiến Ngụy La thẹn trùng trách cứ hắn lại giống như nàng đang già mồm. Ngụy La nghiêng đầu, khàn khàn nói: “Huynh gọi
Kim Lũ và Bạch Lam vào đây, muội muốn thay quần áo”.
Triệu Giới nghe lời, gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào.
Kim Lũ và Bạch Lam đã đợi ở bên ngoài từ lâu, chỉ là không có ai gọi,
các nàng không dám tự tiện tiến vào. Nhất là Kim Lũ, sợ phải nhìn thấy
một màn xấu hổ muốn chết tối qua. Hai người, một người cầm chậu đồng và
khăn nhỏ, một người cầm y phục đi vào, Triệu Giới nói: “Đem y phục để ở
đầu giường, đều lui xuống đi”.
Kim Lũ cùng Bạch Lam nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.
Ngay cả Ngụy La cũng không hiểu.
Triệu Giới lại nói: “Lui xuống”.
Kim Lũ và Bạch Lam không rõ chuyện gì, đành phải vâng một tiếng rồi rời khỏi nội thất.
Ngụy La chui từ trong chăn ra, thở phì phò hỏi: “Sao Đại ca ca lại bảo
các nàng lui xuống, ai mặc quần áo cho muội?” Nàng hiện tại chẳng có
chút sức lực nào, căn bản không thể tự mình mặc được.
Vừa mới dứt lời, Ngụy La nhìn thấy đôi mắt phượng của Triệu Giới như
cười như không, nàng bĩu môi, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Triệu Giới ôn nhu cầm lên một lọn tóc đen: “Muội quên rồi
sao, lúc ở núi Thiên Thiền, bản vương đã nói qua, sau này thành thân
rồi, mỗi ngày bổn vương đều muốn mặc đồ cho muội”.
Ngụy La thật sự muốn đá hắn, lại không thể nào giơ chân lên, vừa giận
vừa luống cuống từ chối: “Không cần! Ai muốn huynh mặc cho muội?”
Nhưng nàng bị Triệu Giới lăn qua lăn lại tiêu hao thể lực, căn bản không phải đối thủ của hắn, phản kháng không được bao lâu Ngụy La đã mệt tới
thở hồng hộc. Cuối cùng, nàng chỉ có thể để mặc Triệu Giới mặc đồ cho
mình. Lúc đầu Triệu Giới nói ra hình ra dáng, Ngụy La còn tưởng hắn
thuần thục lắm, ai ngờ hắn cũng không quen thuộc với xiêm y của nữ nhân, loay hoay rất lâu mới mặc được cho Ngụy La.
Mặc quần áo tử tế xong, Kim Lũ và Bạch Lam tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt
chải đầu. Ngụy La cảm giác mình hoàn toàn không còn thể diện trước mặt
nha hoàn, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, xem như bọn họ cái gì
cũng không biết.
Ngụy La ngồi sau bàn tròn khắc mây, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm, trong
đầu nàng chợt lóe sáng, nhớ tới gì đó, nghiêng đầu chất vấn Triệu Giới:
“Mới vừa rồi huynh lừa muội?”
Triệu Giới chống cằm nhìn nàng: “Lừa muội cái gì?”
Ngụy La tức giận chỉ vào mũi hắn, cuối cùng cũng kịp phản ứng: “Hôm đó ở ôn tuyền, huynh liếc mắt liền nhìn ra muội mặc xiêm y trái, vừa rồi sao đột nhiên không biết mặc thế nào?”
Trên mặt Triệu Giới chẳng có chút xấu hổ nào, hắn sờ sờ mũi nói: “Đột nhiên quên mất”.
Tốt lắm, Ngụy La còn chưa thấy ai vô liêm sỉ như hắn. Vừa rồi lúc hắn
mặc đồ cho nàng, sờ tới sờ lui nàng đều nhịn, nhưng nàng còn bị hắn lừa
gạt lâu như vậy! Trong lòng hắn không thương nàng đúng không? Ngụy La
quẳng đũa xuống, nổi giận nói: “Không ăn!”
Triệu Giới vẫy tay cho nha hoàn hai bên lui xuống, nịnh nọt ôm Ngụy La
lên đùi, cười cười hôn lên mặt nàng một chút: “Không ăn sao được? Lát
nữa vào cung muội còn phải gặp nhiều người, chưa tới chạng vạng chưa
được về. Nếu để bảo bối của bản vương đói bụng, bản vương sẽ đau lòng”.
Ngụy La ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Tay muội mỏi, không động được”.
Triệu Giới nhân tiện nói: "Ta đút muội”. Nói xong hắn bưng chén cháo gạch cua đậu hủ lên, múc một muỗng cho Ngụy La.
Lúc này Ngụy La không già mồm, nàng thật sự đói bụng, liền để hắn đút
uống xong một chén cháo, lại ăn một bánh bao linh lung kim qua (1) và
hai cái bánh bách hợp hạt thông (2), còn ăn mấy món khác mỗi món một
chút, ăn tới bụng cũng căng lên.
Dùng bữa sáng xong, Kim Lũ bưng một chén trà bạc hà Long Tĩnh vào, Ngụy
La súc miệng, lại ngậm một viên tẩm ngũ vị hương trong miệng.
Triệu Giới hỏi: "Muội ăn gì vậy?”
Ngụy La liền giải thích với hắn một lần.
Triệu Giới bật cười, cúi đầu ngậm lấy môi Ngụy La: “Ta đã nói sao muội lại thơm như vậy, hóa ra còn có vật này, tối hôm qua…”
Ngụy La đoán được hắn muốn nói gì, vội vàng che miệng hắn, không cho hắn nói.
Trong phòng ngoại trừ bọn họ, còn có Kim Lũ, Bạch Lam và hai nha hoàn
khác, đó là hai người của Phủ Tĩnh Vương, một người gọi là Vân Oa, một
người gọi là Ngọc Toa, nghe nói do Trần Hoàng Hậu đặc biệt an bài, bộ
dáng chỉnh tề, cử chỉ quy củ. Kim Lũ và Bạch Lam chịu trách nhiệm về
việc tắm rửa và xiêm y cho Ngụy La, hai người bọn họ chịu trách nhiệm
trà nước bên ngoài, nhìn bộ dáng có vẻ đã được huấn luyện qua, hầu hạ
rất vừa ý.
Bây giờ họ thấy Triệu Giới và Ngụy La liếc mắt đưa tình, mấy người vội
cúi đầu, con mắt không dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất dưới
chân mình.
Vân Oa và Ngọc Toa xuất thân là vũ nữ, cũng gặp qua không ít mỹ nhân,
nhưng ngày hôm qua lúc họ nhìn thấy Ngụy La, lại cảm thấy những mỹ nhân
trước kia từng thấy qua căn bản không thể sánh bằng. Hôm qua Ngụy La
trang điểm kiểu tân nương, xinh đẹp quyến rũ, óng ánh động lòng người,
khiến người ta không cách nào rời mắt. Hôm nay nàng không mặc hỉ phục,
mà thay bằng xiêm y màu thạch lựu thêu mẫu đơn dệt kim, tóc làm kiểu
phiên hà kế, trên tóc cắm một cây trâm chạm hoa mai và bướm nhỏ bằng
vàng mỏng, xung quanh lại điểm xuyết thêm vài viên châu mai, trân châu
trên cây trâm kia nhìn không lớn, nhưng mỗi viên đều tròn trịa bóng
loáng, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. So với hôm qua, trên mặt Ngụy
La thêm vẻ nhu hòa quyến rũ của nữ nhân, giơ tay nhấc chân lại vẫn còn
nét ngây thơ, thủy mâu linh động, sáng động lòng người.
Khó trách vương gia để tâm tới nàng ấy như vậy, bộ dáng yêu kiều mềm mại như vậy, ai lại không thương cho được?
Dùng xong điểm tâm, Ngụy La và Triệu Giới cùng nhau vào cung bái kiến
Trần Hoàng Hậu và Sùng Trinh Hoàng Đế. Một đường tới KHánh Hi Cung,
xuống xe ngựa, chân Ngụy La vẫn còn nhũn ra, không thể đi nổi.
Triệu Giới đứng trước mặt nàng, nhìn nàng hỏi: “Nếu đi không nổi, ta ôm muội qua đó”.
Ngụy La bỏ qua tay hắn đang duỗi ra: “Như vậy sao được? Nếu để Hoàng Hậu Nương Nương và Bệ Hạ nhìn thấy, nhất định sẽ nói muội”.
Khắp nơi trong cung đều là tai mắt, cho dù đây là lần đầu Ngụy La và
Triệu Giới vào cung sau khi thành thân, người nhìn chằm chằm vào bọn họ
không nhiều, nhưng cũng không ít. Nếu Ngụy La thật để Triệu Giới ôm vào, nói không chừng ngày hôm sau từ trong cung sẽ truyền ra vài lời linh
tinh kiểu – Ngụy gia Tứ tiểu thư thị sủng mà kiêu, công khai ôm ôm ấp ấp với Tĩnh Vương, phẩm chất không đoan chính.
Triệu Giới có lẽ là cũng biết điểm này, cầm tay nàng nói: “Vậy ta đi chậm một chút, chúng ta cũng không vội”.
Cũng chỉ đành như vậy.
Trên đường, Triệu Giới hỏi: “Muội mới gọi hoàng thượng và hoàng hậu là gì?”
Ngụy La kỳ quái nhìn Triệu Giới, nói: “Bệ Hạ, Hoàng Hậu Nương Nương?”
Triệu Giới quay đầu, cười nhìn nàng: “Nên đổi xưng hô”.
Lúc này Ngụy La mới tỉnh ngộ, mấp máy môi, mặt đỏ ửng: “Biết rõ”.
Đến bên ngoài Khánh Hi Cung của Chiêu Dương Điện, Ngụy La cắn răng đi
hết các bậc thang, buông tay Triệu Giới ra, bước vào trong điện, hành lễ với Sùng Trinh Hoàng Đế và Trần Hoàng Hậu đang ngồi chính giữa: “Nhi
tức bái kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu”.
Triệu Giới đứng bên cạnh Ngụy La, cũng nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu”.
Thời gian Trần Hoàng Hậu và Hoàng Đế chờ ước chừng đủ để uống cạn một
chum trà, nghĩ tới vợ chồng son bọn họ tân hôn vui vẻ, nhất định là ngọt ngọt ngào ngào, cái gì cũng không cần để trong lòng. Huống gì Triệu
Giới lấy tức phụ nhi, Trần Hoàng Hậu vui mừng còn không kịp, hận không
thể để bọn họ ngày ngày ở chung một chỗ, sớm ngày sinh cho bà một hoàng
tôn, sao mà trách cứ bọn họ tới muộn được!
Trần Hoàng Hậu nói: “Mau đứng dậy đi. Hôm qua có cơn mưa nhỏ, đường đi có phải không tốt lắm không, đi đường không sao chứ?”
Đây là giúp bọn họ tìm xong lý do rồi.
Ngụy La kinh ngạc trừng mắt, tối hôm qua làm gì có thể gọi là mưa, chỉ
có một hai hạt thôi. Trần Hoàng Hậu thật sự quá tốt, giúp bọn họ một bậc thang. Da mặt Triệu Giới dày, mặt không đổi sắc nói: “Tạ ơn mẫu hậu,
trên đường có chút chậm trễ, mong phụ hoàng và mẫu hậu thứ lỗi”.
Trần Hoàng Hậu khoát tay một cái nói: “Không có gì đáng ngại, bản cung và Phụ hoàng con cũng chỉ mới ngồi xuống”.
Sùng Trinh Hoàng Đế nắm tay thành quyền, che miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Trong Chiêu Dương Điện ngoại trừ hoàng đế và hoàng hậu còn có mấy vị
trưởng công chúa khác, đều là thân quyến của Triệu Giới. Lúc Ngụy La vào cửa có nhìn qua, nàng chỉ biết Bình Dương Trưởng Công Chúa và Cao Dương Trưởng Công Chúa, còn có một vị Trưởng Công Chúa khác, bộ dáng đoan
trang, nghiêm túc thận trọng, đây hẳn là người luôn ở trong nhà An Dương Trưởng Công Chúa.
Trừ họ ra, còn có mấy vị công chúa khác, Triệu Lưu Ly đứng sau lưng Trần Hoàng Hậu, vui vẻ cười với Ngụy La một tiếng, nàng ấy mở to miệng, dùng khẩu hình kêu một tiếng: “Nhị tẩu”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 124: Tân hôn
Chương 124: Tân hôn