Tề Ngọc Yên quỳ thẳng tắp dưới đất, thấp thỏm chờ Lý Cảnh tới.
La Xảo Nhi thấy Tề Ngọc Yên có thai còn quỳ như vậy, trong lòng có chút không đành, tiến lên hành lễ với Tiêu Thái hậu nói: “Thái hậu, Tề tỷ tỷ mang thai, sợ cứ quỳ dưới đất e sẽ ảnh hưởng xấu tới thai nhi?” Nói tới đây, nàng ấy ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Tiêu Thái hậu, “Hay là, Thái hậu để Tề tỷ tỷ đứng lên rồi nói tiếp.”
Thái hậu còn chưa mở miệng, đã nghe Trịnh Hoàng hậu lạnh tanh nói: “Hiện giờ cái thai trong bụng Tề Ngọc Yên vẫn chưa rõ ràng, để cho ả quỳ trước thì có sao? Chuyện còn lại, chờ Hoàng thượng tới rồi nói. La tiểu nghi, ngươi đừng có lo chuyện bao đồng, ngươi tốt nhất đừng xía vào, tuân thủ bổn phận của mình là được rồi.”
Bị Trịnh Hoàng hậu trách mắng, La Xảo Nhi trắng nhợt, nhìn nàng ta, định nói thêm gì đó.
Tề Ngọc Yên vội xoay sang, cười nhẹ lắc đầu với La Xảo Nhi, ý bảo nàng ấy đừng lên tiếng vì mình nữa.
Thấy tình cảnh này, La Xảo Nhi cắn môi, nuốt xuống những lời tới bên môi.
Bấy giờ Tề Ngọc Yên mới quay đầu về, lặng lẽ quỳ trên mặt đất, chờ đợi Lý Cảnh đến quyết định số mệnh của mình.
Thấy trên mặt Tề Ngọc Yên có vẻ khẩn trương, Thái hậu híp mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tề Ngọc Yên kia lại to gan đến thế, thật sự dám dan díu với nam tử khác sau lưng Hoàng đế? Nên cũng không cho nàng đứng dậy.
Lúc này đây, sự im lặng bao trùm cung điện. Người trong phòng, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Một cung nhân hớt hải chạy vào điện, bẩm báo: “Thái hậu, Hoàng thượng đã tới bên ngoài Nhân Thọ cung.”
Nghe vậy, Tiêu Thái hậu sửng sốt: “Sao Hoàng thượng đến nhanh thế được?”
“Hồi Thái hậu, lúc tiểu nhân trên đường tới Sùng Tâm điện đã trông thấy Hoàng thượng đi về phía Nhân Thọ cung. Nghe nói là Thu Sương cô nương đi mời Hoàng thượng ạ.” Cung nhân trả lời.
Tiêu Thái hậu liếc nhìn Tề Ngọc Yên, cười như không cười nói: “Thị nữ này của Tề quý tần đúng là hiểu chuyện ghê.”
Trịnh Chước lạnh lùng lườm nguýt Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên cắn môi, nhưng không dám lên tiếng.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ bên ngoài điện.
Tiêu Thái hậu ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lý Cảnh đang bước vội về phía trong điện.
Mọi người vừa thấy Lý Cảnh tới, lập tức đứng hết lên. Tiêu Thái hậu đón ở phía trước, cười gọi: “Cảnh nhi.”
Đám người Trịnh Chước tới trước mặt Lý Cảnh, nhanh chóng vái chào.
“Mẫu hậu.” Lý Cảnh tiến tới hành lễ với Tiêu Thái hậu, ánh mắt lại đảo quanh tìm kiếm sau lưng Tiêu Thái hậu.
Ngó thấy đằng sau Tiêu Thái hậu chỉ có bốn người Trịnh Chước, hắn nhíu mày, hỏi: “Ngọc Yên đâu ạ?”
Nghe vậy, Trịnh Chước cứng mặt.
“A Chước, các con đứng lên trước đi.” Tiêu Thái hậu nói với mấy người Trịnh Chước, sau đó bà quay người lại, kéo tay Lý Cảnh đi vào trong điện, “Tề quý tần đang ở bên trong.”
Đám Trịnh Chước đứng dậy, tách sang hai bên tạo thành một con đường.
Không còn ngăn trở, Lý Cảnh liếc mắt liền trông thấy Tề Ngọc Yên đang quỳ ở trong điện, kêu lên: “Ngọc Yên, sao nàng lại quỳ?”
Tề Ngọc Yên xoay thân lại, vái Lý Cảnh: “Hoàng thượng.”
“Mẫu hậu, rốt cuộc Ngọc Yên phạm lỗi gì? Tại sao nàng ấy có thai, còn bắt nàng ấy quỳ như vậy?” Lý Cảnh quay đầu, hỏi Tiêu Thái hậu, trên mặt thấp thoáng mang theo chút bất mãn.
Nghe nhi tử nói, Tiêu Thái hậu giật mình. Từ câu nói của Lý Cảnh cho thấy hắn đã nhận cái thai trong bụng Tề Ngọc Yên là của mình. Bà im lặng vài giây, sau đó mỉm cười: “Đã thế thì cho phép Tề quý tần đứng dậy.”
“Vậy, đa tạ mẫu hậu.” Lý Cảnh trả lời, sau đó chạy tới trước, đỡ Tề Ngọc Yên đứng dậy.
Tề Ngọc Yên vừa đứng lên, chân mềm nhũn, liền ngã xuống đất.
“Cẩn thận!” Lý Cảnh vòng tay ôm lấy nàng.
Tề Ngọc Yên đứng có chút không vững, tựa vào người Lý Cảnh, nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp quỳ tê hết cả chân, không đứng nổi.”
“Tê chân?” Lý Cảnh cả kinh, “Họ bắt nàng quỳ bao lâu?”
“Không, không lâu, tại chân tần thiếp yếu thôi.” Tề Ngọc Yên nói.
Nghe thấy Tề Ngọc Yên ôm toàn bộ chuyện vào mình, Lý Cảnh trừng mắt với nàng, “Đừng chuyện gì cũng một mình gánh vác!” Sau đó bế bổng nàng lên.
“Hoàng thượng!” Tề Ngọc Yên kinh hô, mặt đỏ bừng. Phải biết rằng, Thái hậu và Hoàng hậu, còn có các tần phi khác đều có mặt ở đây hết, hắn bế mình như này, thật sự khiến nàng có chút lúng túng.
“Bây giờ nàng đang mang thai, coi như không chú ý tới bản thân, cũng phải để tâm tới trong bụng chứ. Nhỡ ngã rồi sảy thai thì sao?” Hắn lại không hề cảm thấy xấu hổ, vừa trách nàng, vừa bế nàng tới bên cạnh ghế dựa, đặt nàng ngồi lên ghế.
“Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.” Nàng cúi đầu, thỏ thẻ nói.
“Nàng yếu đuối vậy, ta không quan tâm tới nàng, sợ rằng nàng bị người khác gặm tới chẳng còn cái xương!” Lý Cảnh hừ lạnh, ánh mắt lại liếc về phía Trịnh Chước.
Thấy Lý Cảnh mắt lạnh liếc mình, trong lòng Trịnh Chước ấm ức vô cùng. Nàng ta và Phan Dửu Quân đánh mắt qua lại với nhau, sau đó căm giận bước lên, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, người đừng để Tề Ngọc Yên lừa bịp, cái thai trong bụng ả không phải của người đâu.”
Nghe Trịnh Chước nói như vậy, Tề Ngọc Yên giật giật tay áo Lý Cảnh, khẩn trương giải thích: “Hoàng thượng, tần thiếp thật sự không phản bội Hoàng thượng, chẳng qua, tần thiếp không hiểu sao lại có thể mang thai được nữa.”
“Mang thai là chuyện vui.” Lý Cảnh vỗ nhẹ lên tay Tề Ngọc Yên, sau đó thẳng người, nhìn Trịnh Chước, nhíu mày hỏi: “Tại sao Hoàng hậu nói như vậy? Chẳng lẽ Hoàng hậu cho rằng, ngay cả cái thai trong bụng nữ nhân của Ttrẫm có phải của mình hay không cũng không biết ư?”
Trịnh Chước cắn môi, nói: “Theo thần thiếp biết, mỗi lần Tề Ngọc Yên thị tẩm xong đều uống Tị tử canh. Nếu đã thế rồi thì sao ả ta có khả năng mang thai con cho Hoàng thượng được?”
Nghe xong, Lý Cảnh ngây ra trước, sau đó mới lạnh lùng hỏi: “Sao Hoàng hậu lại biết chuyện riêng trong tẩm điện của Trẫm hả?”
Trịnh Chước tái mét, nhưng không đáp lời.
Tự tiện dò la chuyện riêng của Hoàng đế là phạm vào cung quy.
Thấy hai người căng thăng, Tiêu thái hậu vội mở miệng: “Cảnh nhi, hay là con hỏi Tề quý tần trước đã, nếu như nàng ta uống Tị tử canh rồi, sao lại mang thai được?”
Lý Cảnh hừ lạnh: “Ai bảo nàng ấy uống Tị tử cạnh hả?”
Lý Cảnh vừa dứt câu, mọi người trong điện sửng sốt.
Đúng lúc này, có cung nhân tiến tới bẩm báo: “Sử Viện Chính của Thái y viện đã đến ạ.”
“Truyền!” Lý Cảnh nói.
“Dạ!” Cung nhân bèn lui xuống.
“Mẫu hậu, người có nghi vấn gì, hỏi Sử Viện Chính là được.” Lý Cảnh nói.
Chỉ chốc lát sau, Sử Viện Chính đã vào điện, tiến tới hành lễ.
“Sử Viện Chính, việc Tề quý tần uống Tị tử canh là do ngươi kê đơn?” Tiêu thái hậu do dự hỏi.
“Tị tử canh nào?” Sử Viên Chính ngơ ngác, “Vi thần chưa bao giờ kê Tị tử canh cho Tề quý tần ạ.”
“Thế sau mỗi lần Tề quý tần thị tẩm, Thu Sương lại cho ả ta uống thuốc gì hả?” Trịnh Chước chất vấn.
“Hóa ra Thái hậu muốn hỏi thuốc Thu Sương cô nương tới lấy ạ.” Sử Viện Chính cười nói: “Hồi Hoàng hậu nương nương, Thu Sương cô nương không hề bảo vi thần phối tị tử canh, trái lại bảo vi thần phối Trợ dựng canh.”
“Trợ dựng canh?” Trịnh Chước hơi biến sắc, “Là ai sai Thu Sương đi phối Trợ dựng canh?”
“Đương nhiên là Trẫm!” Lý Cảnh mở miệng.
Nghe thấy vậy, không chỉ những người khác đều chấn động, ngay cả Tề Ngọc yên cũng sững sờ. Sau một lúc, nàng mới nói: “Nhưng sau lần đầu tần thiếp thị tẩm, lúc Thu Sương mang thuốc tới cho tần thiếp uống, thật sự nói là Tị tử canh mà. Từ đó cứ sau mỗi khi thị tẩm, Thu Sương luôn mang thuốc này tới cho thần thiếp uống.”
Lý Cảnh cúi đầu nhìn Tề Ngọc Yên, ánh mắt dịu bớt: “Đây cũng là Trẫm bảo cô ấy nói như vậy. Thứ nhất, lúc đó Trẫm đang giận nàng, nghĩ rằng nàng ghét bỏ Trẫm, nên Trẫm phải ghẻ lạnh lại nàng, nên bảo Thu Sương nói với nàng rằng đây là Tị tử canh, cố ý chọc tức nàng. Thứ hai, ta cũng có tư tâm, ta sợ nàng biết đây là thuốc hỗ trợ mang thai, sẽ không chịu uống, cho nên về sau vẫn không nói cho nàng.”
Nghe Lý Cảnh giải thích, Tề Ngọc Yên ngây ngốc mất một lúc. Nghĩ tới bản thân mình lúc trước còn hốt hoảng lo sợ, suýt chút nữa bị Trịnh Chước gọi người đánh dã man, không chết cũng mất nửa cái mạng, đôi mắt nàng chợt hoe đỏ, nước mắt chảy xuống, oán giận nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, sao chàng có thể làm vậy chứ? Chàng có biết tần thiếp với con suýt nữa thì chết oan không hả.”
Trông thấy Tề Ngọc Yên như thế, Lý Cảnh hoảng sợ, cuống cuồng dùng tay lau nước mắt cho nàng, miệng thì nói: “Ngọc Yên, nàng đừng khóc, là ta sai, không nên nói dối nàng.”
Lý Cảnh càng nói, Tề Ngọc Yên càng khóc tợn hơn.
Lý Cảnh vụng về dỗ dành nàng: “Ngọc Yên, đừng vậy, cẩn thận hài tử. Nàng muốn trách cứ trách ta đi, nàng đừng tự mình đau mình, khóc nhiều sẽ ảnh hưởng tới thân thể.”
Mọi người trông thấy tình cảnh này, nhìn nhau. Trải qua chuyện này, trong lòng tất cả mọi người đều biết, địa vị của Tề Ngọc Yên trong lòng Hoàng đế không ai có thể chạm tới được.
Tiêu Thái hậu thấy Lý Cảnh lúc này hoàn toàn không có tí bộ dạng nào của một Đế vương cả, nói năng nhún nhường dỗ dành Tề Ngọc Yên, trong lòng không khỏi có hơi bực tức, lạnh giọng hô lớn: “Hoàng đế!”
Lý Cảnh quay đầu, thấy Tiêu Thái hậu nghiêm mặt, biết mẫu hậu nhất định không quen nhìn hành động của mình, nhanh chóng đứng thẳng người, vái chào Thái hậu nói: “Mẫu hậu gọi nhi thần có việc gì ạ?” Nhưng ánh mắt không kìm được liếc sang Tề Ngọc Yên.
Bấy giờ Tề Ngọc Yên cũng biết bản thân vừa xong có hơi luống cuống, khiến cho Thái hậu không vui, vội nín, nhỏ giọng thút thít.
Tiêu Thái hậu đối với thái độ nhận sai của hai người, cũng coi như vừa lòng, ngừng một lúc rồi nói: “Nếu Tề quý tần đang có thai, Cảnh nhi, con đưa cô ấy về nghỉ sớm đi.”
“Tạ mẫu hậu! Vậy bọn con cáo lui ạ.” Lý Cảnh hành lễ, sau đó quay sang nói với Tề Ngọc Yên, “Ngọc Yên, bây giờ chân của nàng còn tê không?”
“Hết tê rồi!” Tề Ngọc Yên nghe xong, sợ hắn lại bế mình tiếp, vội vã đứng dậy, hành lễ với Thái hậu, nói: “Tạ Thái hậu, tần thiếp xin cáo lui ạ.”
“Phải rồi, mẫu hậu.” Lý Cảnh còn nói tiếp, “Hiện giờ Ngọc Yên mang thai, đi đi về về cũng không tiện, nhi thần thấy, hay là miễn cho nàng ấy không cần tới thỉnh an Hoàng hậu hằng ngày nhé?”
“Mỗi thỉnh an thôi thì có vấn đề gì chứ?” Trịnh Chước nghe vậy, trong lòng hơi bất mãn.
Thấy Trịnh Chước không vui, Tề Ngọc Yên vội vàng nói: “Tần thiếp có thể…” Còn chưa dứt lời đã thấy Lý Cảnh quay đầu, lườm mình, nàng vội ngậm miệng lại.
Hành động nhỏ nhặt này của Lý Cảnh với Tề Ngọc Yên lọt hết vào mắt Tiêu Thái hậu.
Tiêu Thái hậu trầm ngâm một hồi, sau đó cười nhạt mở miệng: “Tề quý tần mang thai là con đầu lòng của Hoàng đế, hắn khó tránh khỏi hơi sốt ruột.” Nói xong, bà quay đầu nhìn Trịnh Chước, “Một khi đã vậy, A Chước, con cũng rộng lượng chút, miễn cái lễ cho Tề quý tần đi.” Nói xong bà dùng ánh mắt nói với Trịnh Chước.
Trịnh Chước nghe Thái hậu nói vậy rồi, đành miễn cưỡng đáp: “Mọi chuyện theo lời mẫu hậu ạ.”
“Tạ mẫu hậu, vậy nhi thần và Ngọc Yên xin cáo lui.” Lý Cảnh nói xong thì hành lễ, sau đó nói với Tề Ngọc Yên: “Ngọc Yên, đi nào.”
Tề Ngọc Yên nhanh chóng hành lễ với Thái hậu và Hoàng hậu, rồi theo sau Lý Cảnh ra ngoài.
Trịnh Chước thấy hình ảnh Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên cùng rời đi, trong lòng bực bội không yên.
“Các ngươi lui ra hết đi!” Tiêu Thái hậu nói với những người bên dưới.
Nghe vậy, đám Trịnh Chước hành lễ cáo lui với Tiêu Thái hậu.
“Hoàng hậu ở lại, ai gia có lời muốn nói với con.” Tiêu Thái hậu nói.
“Dạ!” Trịnh Chước đáp.
Phan Dửu Quân, Lương Tử Vân, La Xảo Nhi sau khi đứng lên thì nối đuôi nhau ra khỏi điện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 52: Vị thuốc đáng ngờ
Chương 52: Vị thuốc đáng ngờ