Đợt tuyết lớn đầu tiên của năm đổ xuống cũng là lúc Tề Ngọc Yên lại được chẩn mang thai.
Nghe Sử Viện Chính chúc mừng mình, Tề Ngọc Yên vừa mừng vừa lo.
Phải biết, kiếp trước cho tới tận lúc nàng chết, dưới gối cũng chỉ có mình Lý Huyên. Không ngờ tới kiếp này sống lại, không chỉ Huyên Nhi trở lại, mình còn có thêm đứa con.
Tuy rằng nàng biết kiếp trước sau khi sinh xong Lý Huyên thì vô sinh là do Phan Dửu Quân hạ dược mình. Nhưng kiếp này, nàng đã vứt bỏ túi hương mà Phan Dửu Quân tặng từ lâu, Lý Cảnh cũng chỉ sủng một mình nàng, nhưng nàng lại vẫn chưa có thai. Giờ, Huyên Nhi đã lớn, mình lại mang thai, bảo nàng sao có thể không vui mừng cho được?
Đối với chuyện Tề Ngọc Yên có thai, Lý Cảnh cũng cực kỳ vui sướng. Vì để Tề Ngọc Yên có thể an tâm dưỡng thai, hắn còn cố ý hạ chỉ mời Tề mẫu Lục thị vào cung chăm sóc cho Tề Ngọc Yên.
Lục thị phụng chỉ vào cung, ở tại Trọng Hoa cung chăm sóc cô con gái. Bà thấy mặc dù Hoàng đế không ngủ tại Trọng Hoa cung, nhưng ngày ngày đều tới dùng bữa tối cùng con gái. Nếu thời tiết tốt, dùng bữa xong, người sẽ mang theo Huyên nhi cùng Tề Ngọc Yên tới khu vườn gần đó tản bộ xuôi cơm. Nếu trời đổ tuyết, người cũng không vội rời đi, chơi cờ viết chữ cùng Tề Ngọc Yên ở trong phòng, cho tới tận trước khi ngủ mới hồi Càn Dương cung.
Trong chuyện này, bà chưa từng nghe Hoàng đế gọi Hoàng hậu và Phan Dửu Quân tới làm bạn tẩm.
Hơn nữa, Lục thị cũng phát hiện, Lý Cảnh đối xử với Tề Ngọc Yên, không giống như Hoàng đế đối đãi cao cao tại thương với tần phi, mà giống như một đôi phu thê bình thường trong dân gian, việc gì cũng có bàn bạc suy tính.
Trông thấy tình hình như vậy, trong lòng Lục thị xúc động vô vàn, chẳng biết con gái của mình tu luyện phúc khí thế nào mà được vua một nước đối đãi chân thành như vậy. Tất nhiên bà cũng thật lòng mừng thay cô con gái.
Sau khi Tề Ngọc Yên mang thai được ba tháng, Sử Viện Chính đến kiểm tra, nói thai nhi phát triển rất ổn.
Lục thị thấy thân thể nàng khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt, tiểu ngoại tôn Lý Huyên cũng cực kỳ thông minh đáng yêu, hai người không cần mình lo nghĩ. Nghĩ tới cũng sắp hết năm, mình ở lâu trong hoàng cung dù sao không phải chuyện bình thường, nên nói với con gái chuẩn bị về nhà.
Nghe mẫu thân muốn rời đi, dẫu Tề Ngọc Yên thực không nỡ, nhưng nàng cũng biết mẫu thân không thể ở lại bên mình mãi. Mắt thấy sắp tới cuối năm, nghĩ mẫu thân cũng nên hồi phủ chuẩn bị, nên đành gật đầu đồng ý.
Buổi tối Lý Cảnh tới dùng bữa, Tề Ngọc Yên thuật lại việc này cho Lý Cảnh.
Lý Cảnh thấy trượng mẫu nương (mẹ vợ) sau khi tiến cung, chăm sóc Tề Ngọc Yên tới mặt mày đẫy đà. Nhưng nếu mình cố giữ Lục thị lại trong cung, sẽ khiến phu thê người ta xa cách, mẫu tử tách nhau, có vẻ không được thỏa đáng. Lại nghĩ, thai của Tề Ngọc Yên cũng ổn định rồi, mình có khi sẽ ngủ lại Trọng Hoa cung, có Lục thị sẽ cảm thấy bất tiện, nên cũng đồng ý cho Lục thị rời đi, đồng thời thưởng Lục thị rất nhiều vật phẩm quý giá.
Đối với ban thưởng của Lý Cảnh, tuy Lục thị biết người nể mặt con gái, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ không ngừng, bèn tới trước mặt Lý Cảnh, sụp mình tạ ân.
Lý Cảnh từ chối không muốn nhận lễ, vội đỡ lấy Lục thị, cười nói: “Phu nhân không cần đa lễ, trên triều đường ta là quân, ở riêng chúng ta đừng bàn về tục lễ này nọ làm gì. Năm cũng sắp hết, mấy thứ đó coi như ta tặng lễ mừng năm mới cho phu nhân và Tề tướng quân, thay Ngọc Yên hoàn thành một phần đạo hiếu.”
Nghe Lý Cảnh nói thế, Lục thị rối rít trả lời: “Lão phụ nhân lo sợ khôn nguôi.”
“Phu nhân, chúng ta là người một nhà, đừng nói vậy mà.” Lý Cảnh khẽ cười đỡ Lục thị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình.
“Vâng.” Lục thị vui mừng gật đầu.
Nghĩ tới ngày mai Lục thị phải đi rồi, Lý Cảnh ở lại Trọng Hoa cung lâu hơn. Hắn chuyện trò chuyện nhà chuyện cửa với Lục thị, làm cho Lục thị cực kỳ vui vẻ.
Tề Ngọc Yên bế Huyên Nhi ngồi ở bên, nhìn hắn cùng mẫu thân nói nói cười cười. Dù rằng hắn là quân, nhưng trong lúc nói chuyện với mẫu thân lại cực kỳ tôn trọng, thấy hình ảnh này, từng đợt ấm áp ùa lên trong lòng nàng. Nàng biết, hắn làm mọi chuyện này đều bởi vì hắn xem trọng mình. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên một tay ôm chăt lấy Huyên Nhi, một tay xoa xoa bụng mình. Thứ gọi là hạnh phúc, chắc là như này nhỉ?
Chỉ là, mình có thể hạnh phúc được mãi không? Hai người ở Khôn Dương cung và Vân Thai cung sẽ dễ dàng buông tha cho đứa con cùng người nhà mình ư?
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên lạnh lẽo trong lòng.
Nhìn bóng đêm dần sâu, Lý Cảnh mới đứng dậy rời khỏi Trọng Hoa cung.
Sau khi tiễn Lý Cảnh đi, Tề Ngọc Yên trở về phòng lấy mấy đồ trang sức ra, sau đó gọi Trúc Vận đỡ nàng tới phòng của mẫu thân.
Vì sáng sớm ngày mai phải xuất cung rồi, Lục thị đang ở trong phòng kiểm kê đồ đạc thu dọn đủ chưa, nghe tiếng nữ nhi tới, bà vội ngừng việc trong tay, ra đón: “Ngọc Yên, trễ thế này con còn tới làm gì? Sao không đi nghỉ sớm?” Bà vừa nói vừa đỡ lấy Tề Ngọc Yên từ Trúc Vận.
“Nữ nhi còn có chút chuyện muốn nói với mẫu thân.” Tề Ngọc Yên cười nói.
“Chuyện gì mà không để mai nói được? Bây giờ con đang mang thai đó.” Lục thị nói xong trừng mắt với nữ nhi, “Con không quan tâm mình thì cũng phải quan tâm tới cháu gái mẹ chứ.” Bởi lúc nói chuyện, Lục thị biết được Lý Cảnh rất muốn Tề Ngọc Yên có thể sinh con gái, cho nên bà vẫn gọi thai nhi trong bụng Tề Ngọc Yên là cháu gái.
“Ngủ muộn một đêm thôi, không sao đâu.” Tề Ngọc Yên sờ bụng mình, cười mỉm.
Lục thị đỡ Tề Ngọc Yên tới y tháp ngồi, hỏi: “Tối nay đã nói nhiều như vậy rồi, con còn chuyện nào chưa nói tới mà nhất định phải đến nói với mẫu thân ngay đêm?”
Tề Ngọc Yên cười mà không nói, ngẩng đầu nói với Trúc Vận: “Trúc Vận, em ra canh cửa, nếu có người tới gần phòng này thì lớn tiếng báo chúng ta.”
“Dạ.” Trúc Vận hành lễ, rồi lui tới cửa, nhẹ nhàng đóng lại.
Thấy Tề Ngọc Yên cẩn thận như vậy, Lục thị ngẩn ra, hỏi: “Ngọc Yên, rốt cuộc con muốn nói gì với mẫu thân? Sao thần bí thế?”
Tề Ngọc Yên không trả lời, đưa tráp đựng trang sức trong tay cho Lục thị, cười nói: “Mẫu thân, mẹ cầm thứ này về nhà, đưa cho tẩu tẩu thay con.”
Lục thị nhận lấy tráp đựng trang sức, mở ra ngó nghiêng, bên trong là một bộ trang sức đeo đầu hình hoa mẫu đơn khảm ngọc bằng vàng. Kỹ thuật cực kỳ tinh xảo, nhất định là từ ngự công phường, vội vàng nói: “Ngọc Yên, cái này… có quá quý không?”
“Không đâu.” Tề Ngọc Yên cười nói: “Tẩu tẩu vừa phải giúp đỡ mẫu thân vun vén cho gia đình, lại sinh con dưỡng cái cho Tề gia chúng ta, chăm lo cho huynh trưởng, cực kỳ vất vả. Huống hồ nữ nhi ở trong cung, không cách nào giữ trọn đạo hiếu trước phụ mẫu, toàn dựa vào tẩu tẩu hiếu kính mẹ và phụ thân thay con. Tẩu tẩu làm nhiều chuyện như vậy, thứ đồ cỏn con này coi là gì?”
Lục thị nghe xong mà hốc mắt ẩm ướt. Một lúc sau, bà mới hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Được rồi, nếu là tấm lòng của Ngọc Yên, mẫu thân mang về thay tẩu tẩu con.”
“Đúng ạ.” Tề Ngọc Yên ôm chầm lấy mẫu thân.
“Sắc trời đã muộn, con mau trở về nghỉ ngơi đi.” Lục thị vỗ nhẹ lên tay Tề Ngọc Yên, “Con đừng để thân thể mệt mỏi, không tốt cho đứa con đâu.”
“Mẫu thân, nữ nhi còn có lời muốn nói.” Tề Ngọc Yên nói.
Lục thị xoay đầu lại, nhìn Tề Ngọc Yên, kinh ngạc nói: “Con còn lời?”
Tề Ngọc Yên ngừng trong chốc lát, nói với mẫu thân: “Mẫu thân, sau khi mẹ trở về, nói với phụ thân và đại ca, họ phải cẩn thận đề phòng Phan gia. Ngoài ra, để họ thám thính Phan gia có tư thông với Viên Quốc không.”
“Cái gì?” Lục thị nghe Tề Ngọc Yên nói, cực kỳ khiếp sợ, “Lão già Phan Báo kia dám tư thông địch quốc ư? Ngọc Yên, con, con làm sao biết được?”
Tề Ngọc Yên cũng không biết phải giải thích với mẫu thân ra sao, bản thân là vì kiếp trước cả nhà chết thảm mới biết được chuyện Phan Báo cấu kết với Viên Quốc, nên đành nói qua loa: “Nữ nhi, nữ nhi cũng chỉ đoán thôi.”
Lục thị vừa nghe, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ngọc Yên, việc này liên quan rất lớn, không thể suy đoán bừa bãi.”
“Nữ nhi không suy đoán bừa bãi.” Tề Ngọc Yên sợ mẫu thân không tin mình, trở về không truyền lời lại cho phụ thân và huynh trưởng, vội vàng nói, “Lời này của nữ nhi là có căn cứ, chỉ là hiện tại nữ nhi không thể giải thích rõ việc này, nhưng mẫu thân à, mẹ trở về nhất định phải nói cho phụ thân và đại ca, bảo họ điều tra, bằng không, nữ nhi bị người hại lúc nào cũng không biết đâu.”
“Cái gì?” Lục thị biến sắc, “Ai dám hại con? Hoàng thượng mặc kệ ư?”
Tề Ngọc Yên thở dài một hơi, nói: “Sợ đến lúc đó Hoàng thượng cũng chẳng bảo vệ nổi con.”
“Ngọc Yên, có phải con gặp chuyện gì ở trong cung mà không kể cho mẫu thân không?” Lục thị nhìn chăm chú Tề Ngọc Yên.
Bởi vì trước kia sợ Lục thị lo lắng, Tề Ngọc Yên chỉ luôn kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, không kể mấy chuyện tính kế nhau bỉ ổi trong cung ra cho mẫu thân. Nhưng hôm nay, vì để phụ mẫu hiểu tình cảnh của mình, giúp mình đối phó với Phan Dửu Quân và Trịnh Chước, lời này nhất định phải nói.
Tề Ngọc Yên do dự chốc lát, rồi kể lại chuyện mình bị Phan Dửu Quân, Trịnh Chước, Lương Tử Vân hãm hại tính kế cho mẫu thân.
Lục thị nghe xong, đầu tiên tim đập dữ dội, tiếp đó thương xót nữ nhi vô cùng. Bà kéo tay con gái, rưng rức nói: “Không nghĩ tới, Ngọc Yên ở trong cung lại khổ như vậy, ngay cả cốt nhục của mình suýt nữa bị người cướp mất.”
Tề Ngọc Yên lau nước mắt, cười nói: “Mẫu thân, đừng đau buồn, đã qua hết rồi.”
“Nhưng khi Huyên Nhi tròn sáu tuổi, sẽ phải trả lại Hoàng hậu!” Lục thị vừa nhắc tới chuyện này, liền cảm thấy tim như bị ai đó khoét mất một miếng.
“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ không để nàng ta cướp mất Huyên nhi đâu ạ.” Tề Ngọc Yên nhanh chóng nói.
“Con có cách sao?” Lục thị nhìn nữ nhi, bi thương đong đầy đôi mắt, “Coi như con là quý phi, Hoàng thượng chuyên sủng một mình con đi nữa, nhưng nàng ta là Hoàng hậu đó! Đằng sau nàng ta còn có Thái Hậu chống lưng, con làm thế nào có thể ngăn cản nàng ta mang Huyên Nhi đi?”
Tề Ngọc Yên cười lạnh lẽo: “Nếu như nàng ta không phải Hoàng hậu thì sao?”
Lục thị ngây ra: “Ngọc Yên, con, con nói vậy là ý gì?”
“Mẫu thân, mẹ nói đúng, Trịnh Chước còn là Hoàng hậu, con chỉ có thể cúi mình trước nàng ta, coi sắc mặt nàng ta, mặc cho nàng ta cướp đi đứa con của con.” Tề Ngọc Yên lẳng lặng nhìn mẫu thân, nói, “Cho nên, chỉ cần kéo nàng ta từ trên vị trí Hoàng hậu xuống, sẽ không có ai ở trên đầu nữ nhi, càng không có ai dám tới cướp con của con.”
“Ngọc Yên, con, con muốn làm thế nào?” Lục thị giọng run run hỏi.
Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, yên lặng nhìn mẫu thân, chậm rãi nói: “Mẫu thân, chuyện còn lại ra sao, mẹ chỉ cần về nhà bảo phụ thân và đại ca tra tìm tội chứng Phan gia thông đồng với địch là được. Phan gia này thủ đoạn ác độc, Phan Dửu Quân không được sủng ở trong cung, Phan gia sẽ có nhiều ghen ghét với chúng ta. Lần trước đại ca bắt sống được Hàn Thôi, công lao vượt trên Phan Kỳ, bọn chúng càng thêm căm ghét Tề gia chúng ta. Thay vì đợi bọn chúng đến hại chúng ta, chi bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường!”
Nghe lời Tề Ngọc Yên nói, Lục thị ngừng trong giây lát, rốt cuộc gật đầu đáp: “Được, mẫu thân trở về sẽ nói cho phụ thân và đại ca con.”
“Dạ, mẫu thân, Trịnh gia kia cũng không phải trong sạch đâu. Mẹ bảo phụ thân và đại ca tra thêm Trịnh gia có tham gia việc thông đồng với địch không.” Tề Ngọc Yên nói với mẫu thân, “Dù cho bọn họ không có tư thông địch quốc, cũng tra xem bọn họ có tham ô vô đức, đứng giữa kiếm tiền riêng không. Chỉ cần Trịnh gia xảy ra chuyện, Trịnh Chước sẽ không chỉ lo cho thân mình.”
“Mẫu thân hiểu rồi.” Lục thị gật đầu nói, “Mẫu thân sẽ nói rõ với phụ thân con.”
“Mẫu thân, mẹ nhất định phải nói cho phụ thân, tính mạng nữ nhi và Huyên nhi, cả đứa bé trong bụng này đều dựa vào phụ thân cả.” Nói xong Tề Ngọc Yên kéo lấy cánh tay mẫu thân, giống như thuở bé thơ, tựa đầu vào vai mẫu thân.
“Con là con gái cha mẹ, chúng ta không giúp con thì giúp ai?” Lục thị xoay đầu lại, yêu thương sờ mặt nữ nhi, “Hơn nữa, nếu Phan gia thật sự tư thông với địch quốc, bằng vào tính cách trung quân ái quốc của phụ thân con, coi như không phải vì con và huynh muội Huyên Nhi, ông ấy cũng nhất định sẽ điều tra rõ việc này.”
“Dạ.” Nghe lời của mẫu thân, Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước, mũi cảm thấy có chút cay xót.
Kiếp này, chắc chắn sẽ không giống với kiếp trước.
Kiếp này, mình nhất định phải làm cho những người mình yêu quý đều khỏe mạnh ở cạnh bên mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 87: Rủ rỉ
Chương 87: Rủ rỉ