Bên trong Hầu phòng yên tĩnh đến mức dọa người, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Ngọc Nương sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Nàng có chút luống cuống tay chân ngồi xổm xuống trước lò, cứng nhắc cầm lấy chiếc quạt lá quạt vào miệng lò, muốn cho nước trong ấm đồng mau sôi một chút.
Sao Tấn vương lại xuất hiện ở tiểu lâu, còn mặc loại trang phục này?
Đầy trong đầu Ngọc Nương đều là ý nghĩ này, nhưng đồng thời trong lòng cũng ít nhiều hiểu ra, hèn gì, hôm qua Ngọc Yến dặn dò nàng buổi tối đừng loạn đi, hiện nay trời..... Ngọc Nương lờ mờ nhớ lại, hình như trước đó bên ngoài có vang lên một trận động tĩnh, chẳng qua lúc ấy nàng đang cho tiểu quận chúa bú sữa, vì vậy không chú ý lắm.
Tuy ở bên trong Tiểu Vượt Viện, nhưng Ngọc Nương vẫn tương đối linh thông tin tức.
Tội này phải quy cho vài bà tử lắm mồm trong Tiểu Vượt Viện, ban ngày không cần Ngọc Nương hầu hạ, tránh không khỏi nói vài lời khi đụng phải bọn họ, mà lúc ban ngày hôm nay, nàng nghe mấy bà tử kia nói bên Lưu Xuân Quán thật sự là những người khác không thể so được, từ lúc điện hạ hồi phủ, lần đầu tiên đến hậu viện chính là ngủ lại ở Lưu Xuân Quán.
Lời này, tất nhiên là nói tối qua, nhưng tối qua Tấn vương là tới tiểu lâu.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới lầu hai ở tiểu lâu không cho người đi lên.....
Trong lúc suy tư, nước sôi, miệng ấm phát ra từng hồi tiếng ong ong, khói trắng bốc lên từ miệng ấm, nước bên trong tràn ra ngoài.
Do nàng đổ nước vào ấm quá đầy, vì thế khi nước sôi liền tràn ra.
Ngọc Nương luống cuống tay chân đứng lên, nàng muốn đi nhấc ấm nước, lại bị nóng nên rút tay về, chỉ có thể xoay người đi tìm khăn lau, trong lúc này, nàng đụng vào cạnh bàn làm cho tách trà cùng ấm trà lật nhào, phát ra tiếng thanh thúy mà hỗn loạn liên tiếp.
Trong lòng càng sợ hãi, nàng càng luống cuống tay chân, đợi đến khi rất vất vả nàng mới nhấc ấm nước từ lò xuống, trên mặt trên bàn đã là một mảnh hỗn độn.
Ngọc Nương chán nản thất vọng nhìn đống lộn xộn trên bàn, quả thực, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, lại không dám quay đầu lại, nàng không dám tưởng tượng hiện giờ Tấn vương có vẻ mặt gì, chỉ có thể tựa như đà điểu, vội vàng pha trà cho xong rồi rời đi.
Tấn vương nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngọc Nương.
Hôm đó tay chân của nhũ mẫu này không có vụng về như thế, Tấn vương nhớ tới lời Mục ma ma tán dương nàng, trong mắt hiện lên vài phần sắc lạnh.
Nếu Mục ma ma đã không thể nào nói dối, dĩ nhiên là nhũ mẫu này cố ý như thế.
Tấn vương cho rằng Ngọc Nương là cố ý muốn gợi lên sự chú ý của hắn.
Tấn vương sinh trưởng ở cung đình, thân phận cao quý, đã gặp qua nhiều loại nữ nhân hao tổn tâm cơ muốn leo lên vị trí cao.
Trong hậu cung, những nữ nhân kia vì cầu sủng, dạng thủ đoạn gì chưa từng dùng tới, dạng kì kĩ dâm xảo gì mà không làm qua, cố hết sức bày ra dung mạo xuất chúng tư thái uyển chuyển của mình, cũng có khi thấy lộ tuyến kia không thông, lại muốn lợi dụng cách xấu mặt khác để dẫn tới sự chú ý.
Ánh mắt của hắn gần như cay nghiệt nhìn chằm chằm bóng lưng của nữ nhân kia, đầu chải búi tóc cứng nhắc bình thường, một thân xiêm y mà chỉ những lão bà tử mới có khả năng mặc, toàn thân bao bọc dày đặc chặt chẽ, ngoại trừ khuôn mặt cùng cái cổ trắng ngọc thon dài nửa cúi xuống, lại phá lệ trắng mịn dưới sự phụ trợ của xiêm y màu sắc tối tăm.
Giống như trứng gà bóc vỏ, dưới ánh đèn vàng, phảng phất như bôi một tầng mật, làm cho người ta có ảo giác thơm tho ngon miệng.
Lại nhìn tư thế đi đường của nàng, nhũ lắc lư mông đong đưa, dù đã có một lớp xiêm y che lấp, ánh mắt Tấn vương dù có lợi hại cũng không thể khinh thường.
Dựa vào cái gì? Một phụ nhân đã có chồng còn sinh hài tử như nàng!
Cảm giác chán ghét trong lòng Tấn vương càng sâu hơn, ấn đường nhíu chặt, đồng thời móc cái khăn từ trong tay áo ra, nửa che môi mỏng, ánh mắt nhìn Ngọc Nương cũng càng lúc càng lạnh.....
Ngọc Nương thập phần căng thẳng mất tự nhiên, đó là bị nhìn đến sợ nổi da gà, cũng bất chấp có phạm quy củ hay không, đặt tách trà xuống, vội vã nói một câu ‘phải đi xem tiểu quận chúa’, rồi bỏ chạy.
Trái lại, khiến Tấn vương sững sờ ở tại chỗ.
Tim đập thình thịch, Ngọc Nương chạy một mạch về gian phòng phía đông, đến trước cửa mới thả chậm bước chân.
Đẩy cửa đi vào, Ngọc Thúy đã tỉnh giấc, hỏi nàng đi chỗ nào, Ngọc Nương cũng không giấu diếm, kể chuyện đi hầu phòng uống nước gặp phải Tấn vương.
Ngọc Yến nhìn Ngọc Nương, do dự một chút, nói: "Chuyện này Tô nhũ mẫu tự biết là được, ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài, các chủ tử làm cái gì cũng có ý tứ của các ngài ấy, nhớ, đừng có lỡ miệng nói ra."
Ngọc Nương thoáng sững sờ, vội vàng gật đầu.
*****
Tấn vương uống xong trà liền đi lên lầu hai.
Ngủ đến nửa đêm hắn khát nước, nhưng trong tiểu lâu lại không phương tiện giống Triều Huy Đường, Phúc Thành đã ngủ, hắn cũng không thích mọi việc đều phải có người hầu hạ, vì vậy mới tự mình đi đến hầu phòng châm trà.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp phải nhũ mẫu kia.
Tấn vương lên lầu hai vẫn còn nghĩ về nhũ mẫu đó, ấn tượng về người này hắn mơ hồ không rõ, bởi vì đối phương lúc nào cũng thích cúi đầu, ấn tượng khắc sâu duy nhất chính là làn da trắng nõn của nàng, đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ, còn nữa, chính là ngày ấy.....
Tấn vương không khỏi nhớ tới tình hình đã chứng kiến hôm đó, áo ngoài lụa mỏng màu xanh, bao bọc bên dưới màu đỏ thẫm kia là ….. Trắng nõn.
Cơ hồ là vô ý thức, đột nhiên, trong đầu Tấn vương xuất hiện hết thảy mọi chuyện phát sinh trước đó ở Lưu Xuân Quán.
Tấn vương xuất thân cung đình, đương nhiên biết rất rõ nhiều thủ đoạn cầu sủng không thể nói thành lời của nữ nhân, nhưng hắn không nghĩ tới, lại có một ngày có người sử dụng loại thủ đoạn kia ở trên người hắn.
Chỉ cần vừa nghĩ tới một mảnh trắng nõn kia, còn có cái loại chất lỏng màu trắng đó chảy xuống, Tấn vương đã cảm thấy từng đợt nôn mửa dâng lên, mà loại tâm lý biến hóa này cũng dẫn tới phản ứng sinh lý.
Tấn vương móc khăn từ trong tay áo ra, nửa đậy đôi môi mỏng, cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên, nhưng có như thế nào cũng đè ép không được.....
Phúc Thành nghe được động tĩnh, vội vã từ bên ngoài đi vào.
"Điện hạ….."
Vừa nhìn Tấn vương thế này, Phúc Thành còn có cái gì không hiểu, nhìn thấy trên bàn bên cạnh đặt một tách trà, đi qua sờ thấy nóng, vội bưng tới cho Tấn vương, sau đó lại vội vã đi vắt một cái khăn lạnh.
Tấn vương uống hơn nửa tách trà, dùng khăn đắp ở trên mặt một hồi lâu, mới ngăn chặn được trận cảm giác chán ghét kia.
Trên mặt Phúc Thành tràn đầy lo lắng, nghĩ đến Hồ trắc phi kia, không nhịn cảm thán ở trong lòng, cần gì phải phí công phu lớn như vậy, không có chút đất dụng võ nào, còn làm cho điện hạ chán ghét thêm.
"Điện hạ, nếu không lão nô đi tìm Lưu lương y....."
Tấn Vương giật cái khăn xuống, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo khiến Phúc Thành cũng không nói được nữa.
"Lão nô nhiều lời."
"Đi xuống."
*****
Sau nửa đêm là đổi cho Ngọc Nương nghỉ ngơi, nhưng nàng ngủ cũng không an ổn, liên tục không ngủ được, cho đến thời điểm trời sắp sáng mới chợp mắt được một lát.
Tỉnh lại lần nữa, nàng cảm giác có người đi vào, Vương nhũ mẫu và Ngọc Thúy tới cực sớm, trời vừa tảng sáng, hai người đã tới, tiện tay thu thập trong phòng của tiểu quận chúa một lần, sau đó Ngọc Nương trở về phòng.
Lúc đi ra để trở về phòng, nàng quay đầu nhìn tiểu lâu sau lưng.
Tia nắng ban mai hơi ló dạng, tiểu lâu tinh xảo như vẽ, tựa như một con vật khổng lồ đứng sững ở chỗ đó, Ngọc Nương nhớ tới người ở trên lầu hai kia, không biết có phải hắn đã đi rồi hay không.
Đổi thành trước kia, nếu trực ban đêm, tối thiểu Ngọc Nương sẽ ngủ đến xế chiều mới có thể thức dậy, nhưng hôm nay trở về phòng, nàng lại ngủ không đến một canh giờ đã tỉnh giấc.
Nàng cũng chẳng biết tại sao, chỉ là không ngủ được.
Không ngủ được, cũng không có chuyện gì làm, Ngọc Nương liền đi tới phòng bếp nhỏ.
Trong toàn bộ Tiểu Vượt Viện, địa phương náo nhiệt nhất dĩ nhiên là phòng bếp nhỏ, nói cách khác, phòng bếp nhỏ này độc lập với phòng bếp trong phủ, quản lý thức ăn từ trên xuống dưới bên trong Tiểu Vượt Viện.
Quản lý phòng bếp nhỏ là một mụ mụ họ Mạc, tay nghề của bà rất tốt, chuyên môn quản tiểu lò.
Trong đó lại phân đại lò tiểu lò, tiểu lò chỉ chuyên làm món ăn tinh tế hơn một chút, là cho mấy nhũ mẫu và Mục ma ma cùng Ngọc Thúy Ngọc Yến, đại khái chính là chăm sóc đặc biệt, còn đại lò là nấu cho các nha hoàn mụ mụ khác ăn.
Ở chính giữa phòng bếp đặt một cái bàn dài dùng để xử lý thức ăn, dựa vào bên tường là một hàng ba cái lò, ở giữa là tiểu lò, bên trái làm cơm tập thể, bên phải là lò dùng để nấu nước.
Ngọc Nương đi vào phòng bếp nhỏ, trong phòng bếp đang rất náo nhiệt.
Vài mụ mụ ai có việc nấy, có hai tiểu nha hoàn khác đang ngồi xổm ở góc tường nhặt rau, mọi người vừa nói vừa cười, thấy Ngọc Nương đi tới, một mụ mụ họ Vương cười chào hỏi nàng: "Sao Tô nhũ mẫu tới sớm thế, chắc là đói bụng?"
Đang xắt thức ăn ở trên bàn dài, Mạc mụ mụ ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Nương: "Nếu như đói, ở trên lò có bánh bao buổi sáng còn dư lại."
Ngọc Nương vội vã lắc lắc đầu, có hơi thẹn thùng nói: "Ta không phải đói bụng, chỉ là ngủ dậy không có chuyện gì làm."
Mọi người gật đầu hiểu ra, một mụ mụ trong đó còn đi lấy ghế lại đây cho nàng, cũng nhét vào trong tay nàng một cái bánh đậu hồi hương: "Vậy thì ngồi đây nói chuyện với mấy lão bà tử chúng ta."
Ngọc Nương không tiếp nhận: "Cảm ơn đại nương, nhưng ta không thể ăn cái này."
Một mụ mụ bên cạnh chen miệng nói: "Lão Vương bà ngươi cũng thật là, Tô nhũ mẫu đang cho tiểu quận chúa bú sữa, sao có thể ăn thứ này."
Vương mụ mụ cũng không giận, cười nói: "Ngược lại đã quên vụ này."
Ngọc Nương có chút áy náy: "Hay ta tìm chút chuyện gì đó để làm, ta đi giúp Hương Thảo các nàng." Nói xong, nàng liền quay sang phía bên phải cửa, đó chính là chỗ hai nha hoàn đang ngồi xổm.
Một người tên Hương Thảo, một người tên Hương Hương, đều là nha hoàn làm việc nặng trong phòng bếp nhỏ.
"Tô nhũ mẫu ngồi." Hương Thảo đi lấy cái ghế con đưa cho Ngọc Nương, lại nói với nàng: "Sao có thể để ngài hỗ trợ bọn ta, ngài nói muốn ăn cái gì, ta và Hương Hương lập tức đi lấy."
Nàng lấy một trái dưa chuột ở trong rổ rau đi ra bên ngoài rửa sạch, cầm về đưa cho Ngọc Nương.
"Rất tươi ngon, ngài ăn thử."
Ngọc Nương chỉ đành cầm lấy, đặt lên miệng ăn từng chút từng chút, nhìn hai người Hương Thảo lặt rau.
Mọi người tán gẫu vài câu cùng Ngọc Nương, hỏi ban đêm tiểu quận chúa ngủ ngon không, nói tới nói lui lại vòng qua chuyện khác.
Phần lớn đều là chút ít việc linh tinh bên trong phủ, ví dụ như mụ mụ kia cãi nhau với người ta, nha hoàn bên cạnh chủ tử nào đó bị liên lụy, vương phủ này nhìn thì rất lớn, kì thực hậu trạch cũng chỉ chiếm một phần ba, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, một chút chuyện vụn vặt nhỏ cũng không tránh được ngươi truyền cho ta truyền cho ngươi.
"Hắc, các ngươi biết không, hôm nay ra cửa ta thấy nha hoàn Linh Nhi của Lưu Xuân Quán đánh nhau cùng với Mộng Nhi của Như Quy Hiên." Người nói chuyện là Triệu mụ mụ, chỉ nghe bà nói đến đây, đã biết bên trong nhất định có tuồng hay.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn sang, còn có người nhịn không được kêu bà mau chóng nói.
"Có thể là chuyện gì nữa, còn không phải vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi sao, phòng bếp đưa nhầm hộp thức ăn của Lưu Xuân Quán cho Như Quy Hiên, hiện giờ Lưu Xuân Quán có bao nhiêu danh tiếng, điện hạ lại đang ở trong phủ, cho nên Linh Nhi kia cũng phá lệ lớn lối, ngăn cản Mộng Nhi trên đường, trực tiếp cho đối phương hai bạt tay."
"Chậc chậc, bộ dạng của nha hoàn Mộng Nhi rất tươi tắn, hai bạt tay này chắc đánh khuôn mặt nhỏ nhắn kia sưng lên."
"Còn không phải à! Khuôn mặt kia vừa đỏ vừa bầm, y như trái cà tím vậy, sưng phồng ngay tại chỗ, ta nhớ trước kia Linh Nhi cùng Mộng Nhi đã có hiềm khích, nghe đâu Mộng Nhi cũng giống chủ tử của nàng ta, không hề cho Lưu Xuân Quán mặt mũi, tính tình Hồ trắc phi lại lớn, xác định là đã cho Linh Nhi chỗ dựa, thù mới thêm hận cũ, vì thế mới đánh nhau.
Linh Nhi và Mộng Nhi đều là nha hoàn đề thiện (lo về ăn uống), hiện giờ Tấn vương đang ở trong phủ, ngoại trừ Triều Huy Đường của Tấn vương, Tư Ý Viện của Tấn vương phi, cùng Tiểu Vượt Viện của tiểu quận chúa, thức ăn của các nơi khác đều xuất từ phòng bếp lớn, Hồ trắc phi cũng từng đề cập qua muốn bố trí một phòng bếp nhỏ tại Lưu Xuân Quán, đáng tiếc bị Tấn vương phi bác bỏ, vì vậy Lưu Xuân Quán cũng giống mấy viện khác, thức ăn đều lấy từ phòng bếp lớn.
"Chậc chậc, lần này điện hạ hồi phủ, bên Lưu Xuân Quán kia còn làm chuyện thiêu thân, chờ điện hạ rời phủ….." Lời còn lại không nói ra, nhưng mọi người đều biết là có ý gì.
Còn không phải là ỷ vào điện hạ, khoe khoang mình được sủng ái mà thôi.
Nhưng hình như người ta đúng là được sủng.
Vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt mọi người không khỏi thay đổi, thay đổi đến vô cùng ái muội.
“Thôi, đừng nói nữa, cứ theo tình thế của Lưu Xuân Quán, hôm kia hôm qua điện hạ đều ngủ ở nơi đó, không chừng bên Tư Ý Viện lại muốn làm cái gì….." Nói lại nói, đột nhiên, hình như người này ý thức được thân phận của Ngọc Nương, lập tức im bặt.
Vài mụ mụ nhìn lẫn nhau, vội vàng xóa bỏ đề tài.
Ngọc Nương dựng thẳng lỗ tai nghe, trong đầu nghĩ, có phải kiếp trước người khác cũng nghị luận mình như thế hay không.
Đồng thời nàng càng lưu ý đến sự tình Tấn vương lưu lại ở Lưu Xuân Quán hai tối liên tục, nhưng sao nàng lại gặp Tấn vương ở trong tiểu lâu, lẽ nào đó là Tấn vương giả?
Hết chương 19
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Chương 19
Chương 19