Qua ngày năm tháng giêng, công việc của Tấn Vương lại bắt đầu lu bù lên.
Hỏi thăm Ngọc Nương mới biết được nguyên lai sinh nhật đương kim thánh thượng ở tháng ba, lại là đại thọ năm mươi, theo lý thuyết là nhi tử thì Tấn Vương nên vào kinh chúc thọ.
Mà vào kinh chúc thọ không thể như phổ thông là con trai mừng thọ cha tỉ mỉ chuẩn bị một phần lễ thọ, không cần phải nói cha là cửu ngũ chí tôn, cho nên lễ thọ là thập phần trọng yếu.
Mặt khác, từ Tấn châu đến kinh thành xa vạn dặm , đường xá , nghi thức , hộ vệ thậm chí xe mã , chi phí sinh hoạt cũng phải an bài thỏa đáng.
Còn có Tấn Vương đi thì công việc phải giao phó cho thủ hạ tin cậy.
Một số chuyện thủ hạ không tự làm chủ được hắn cũng phải sớm xử lý.
Đặc biệt là Tấn châu gần biên quan, có trọng trách chống đỡ man di là trọng yếu nhất.
Cho nên những ngày này Tấn Vương chỉ có buổi tối mới trở về, mà Ngọc Nương ở Vinh hi viện dưỡng thai, Tiểu Bảo tập đi.
Nếu như đa số hài đồng mới bắt đầu học đi, lúc nào cũng nóng lòng bước sẽ sẩy chân, nên phải có người xem chừng.
Tiểu Bảo hoàn toàn không có thế, từ lúc bắt đầu bước chân rất nghiêm túc cũng rất chậm, chưa từng ngã.
Vì vậy Tấn Vương đột nhiên phát hiện nhi tử biết đi rồi.
Buổi tối từ bên ngoài trở về để người hầu rửa mặt mũi tay chân, thì phát hiện bên cạnh có một tiểu nhân nhi.
Cao hơn đầu gối một chút, mặc một bộ quần áo dễ dàng cho hoạt động , trên trán là nhúm tóc quả đào đáng yêu cực kỳ.
Tấn Vương cúi đầu nhìn tiểu quả đào dưới mí mắt mình lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên tiểu oa nhi mất thăng bằng lảo đảo , Tấn Vương đem hắn xách lên.
Nó lại bị ngưới xách ! Tựa như xách cái túi vải vậy!
Tiểu Bảo duỗi tay ôm cánh tay Tấn Vương cắn một cái.
Đáng tiếc Tấn Vương không đau mà ngược lại nó vì dùng sức cắn làm răng cấn đau.
Giương mắt nhìn, cả phòng đều ngó nó, đối diện người kia cũng thế nó oa một tiếng khóc .
Thật là xấu hổ .
Ngọc Nương vội vội vàng vàng chạy lại , " Sao thế, sao thế ?"
Tấn Vương mang theo Tiểu Bảo, bỏ trên giường gạch.
"Ngài sao lại xách con, Tiểu Bảo không thích người ta xách.
Mỗi lần ngài xách nó liền không vui." Cho nên vẫn là nương giải thích cho nhi tử.
Tiểu Bảo làm chuyện ngu xuẩn, lúc này thật không mặt mũi gặp người, Ngọc Nương lại ôm hắn, hắn liền nằm ở trên đầu vai nương không nhìn ai nữa.
Trở về càng ngày càng lâu, nó phát hiện mình càng ngày càng ngây thơ , nhưng vấn đề là loại ngây thơ này lơ đãng xuất hiện, căn bản khống chế không nổi.
Tấn Vương có chút khó xử, hắn không tính giải thích là hắn không ôm hài tử, chỉ biết xách, khiêng thôi.
Chỉ có thể nhìn Ngọc Nương vỗ lưng Tiểu Bảo, nhẹ giọng dụ dỗ: "Cục cưng ngoan ngoãn, cha con không biết ôm con, chờ về sau cha học ."
Một câu trúng đích làm Tấn Vương lúng túng hơn .
Hắn hắng giọng ngồi xuống giường đất, Lục Hy phụng trà, liền dẫn người đi xuống .
"Bản vương dự định dẫn ngươi cùng về."
Ngọc Nương vô thức hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Đi kinh thành." Tấn Vương nâng chung trà lên, hớp một ngụm, mới nói: " Chuyện sắc phong trắc phi cần hướng trên triều đình trình sổ con, còn có Tiểu Bảo phải dứt khoát xử lý ."
Kỳ thật còn có một nguyên nhân Tấn Vương không có nói hắn không yên tâm để nàng ở trong phủ.
Hắn vào kinh thành, tất nhiên mang theo đông người, vương phủ tình huống rắc rối phức tạp, những người kia trên mặt thưởng nữ nhân, ai biết sau lưng có ai, còn có mấy cái đinh ngầm nhổ không sạch sẽ, ai cũng không dám chắc chắn.
Để nàng ở trong phủ chính mình lo lắng, còn không bằng mang theo trên người.
"Có thể đi không? Bụng cũng lớn..."
"Ta hỏi Lưu Lương Y, lên đường không thành vấn đề, chỉ cần không đi quá mau là được.
Trên đường còn có đi thủy lộ ."
"Tiểu Bảo - - "
"Mang nhau đi."
Ngọc Nương gật đầu, trong lòng đã bắt đầu nghĩ cần đem những gì .
*
Không riêng Tấn Vương , Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo đi, Tấn Vương phi không thể không đi.
Mà trước khi lên đường một ngày Từ Trắc Phi đột nhiên nháo.
Nàng xuất ra một phong từ Từ gia nói là nương nàng bệnh nặng, muốn trở về thăm.
Lý do hợp tình hợp lý, dù sao trăm năm thiện hiếu đứng đầu, Tấn Vương phi biết đối phương đang nói dối, cũng không mạnh mẽ bác bỏ nàng.
Nàng quay đầu bảo Liễu trắc phi còn chưa bao giờ về nhà thăm bố mẹ, cho Liễu trắc phi cùng theo.
Đối với cái này, Tấn Vương cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Từ đó vì vào kinh chúc thọ, Tấn Vương phủ đã giao phó lại cho tâm phúc còn hậu viện thì Tấn Vương phi cũng đem phó thác cho Lý phu nhân.
Lý phu nhân là người cũ trong phủ, còn vài tiểu hầu thiếp, cũng không lo họ gây loạn.
Đến ngày đi, đại đội nhân mã tầng tầng lớp lớp ra ngoài thành.
Đồng thời, có khác hai chiếc xe ngựa, có hơn hai mươi hộ vệ hộ tống rời đi.
Trên xe ngựa Ngọc Nương hỏi: "Chúng ta vụng trộm đi, sẽ không bị người phát hiện?"
"Không có người phát hiện, bọn họ đi được chậm, chúng ta vào kinh trước tụ họp là được."
Ngọc Nương gật đầu, liền không quan tâm nữa.
Dọc theo đường đi xe ngựa chạy cực nhanh, bởi vì xe ngựa đặc chế , nên không tròng trành.
Mỗi ngày chỉ chạy hết tốc lực hơn nửa ngày, nửa ngày dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục, Ngọc Nương cũng không có cảm giác không thoải mái.
Đường có rất nhiều dạng phong cảnh, rất nhiều thành trì, không chỉ Ngọc Nương bị hoa mắt, Tiểu Bảo cũng vậy.
Hai người kiếp trước không ra cửa sân sao thấy được.
Đi hơn mười ngày, đổi thành đi thuyền.
Vốn là Tấn Vương lo lắng Ngọc Nương sẽ say sóng, may mắn nàng không sao.
Ngồi năm sáu ngày thuyền, mới đến nơi.
Bởi vì đội nhân mã của Tấn Vương phủ còn chưa tới, Tấn Vương liền tạm dừng lại, tìm một khách sạn để ở .
Xuân về hoa nở càng ngày càng nhiều người ra khỏi thành du xuân.
Vốn không bận gì quần áo nhẹ nhàng, Tấn Vương định dẫn Ngọc Nương đi dạo, khi ra khỏi thành bị đám người đông đúc dọa trở về.
Hỏi ra mới biết được là gần đây có tòa đạo quan, có một vị đạo trưởng rất linh nghiệm, hôm nay là ngày hắn khai đàn giảng đạo .Giảng đạo dù sao có thể nghe hiểu nhưng có tuệ căn hay không nữa.
Bất quá vị đạo trưởng này mỗi lần khai đàn giảng đạo sẽ theo chúng tín đồ lựa ra ba người giúp diễn quẻ đoán chữ, nghe nói thập phần linh nghiệm, trăm tính trăm chuẩn.
Dân chúng đều vì ba quẻ này mà đi, nói không chừng có thể chọn trúng chính mình.
Tấn Vương đối với chuyện này chẳng thèm ngó ngàng, hắn không tin quỷ thần.
Ngọc Nương lại hết sức tò mò, nàng chưa thấy cái gọi là diễn quẻ đoán chữ.
Thấy vậy, Tấn Vương chỉ có thể bồi nàng đi chơi một chuyến, dẫn nàng ra ngoài giải sầu .
Đi ra ngoài thành, bất quá ngồi ở tiểu đạo quán đổ nát.
Hiện thời Phật giáo phát triển mạnh mẽ, đạo giáo sẽ có tình huống như vậy Tấn Vương cũng không nghĩ nhiều.
Bất quá tín đồ thì thật nhiều, bởi vì sân có hạn, thậm chí trên ngọn cây, trên sườn núi đều có người đứng, mà trong sân có một cái trên bệ đá, ở giữa điêu khắc âm dương cực đồ, trên đó có một đạo nhân ngồi khoanh chân.
Giảng đạo sớm đã bắt đầu, trong sân mọi người hết sức chăm chú lắng nghe.
Thỉnh thoảng có vài tiểu oa nhi tử làm ầm ĩ , vài phụ nhân đứng lên đuổi theo đánh đòn hài tử, vài đứa bé cãi nhau ầm ĩ.
Quả thực tựa như bán thức ăn trong chợ.
Tấn Vương nhướng nhướng mày, ý bảo Ngọc Nương: "Còn đi nữa sao?"
Ngọc Nương quẫn bách, thật vất vả mới đi một chuyến, không nghĩ tới tình hình này.
Nàng nghĩ tới nhiều người đến, tất nhiên là trong nội tâm thành kính, tuyệt đối không nghĩ tới là như vậy.
Không nhìn đạo nhân này có gì cao thâm giống như là người trong gánh hát rong hát tuồng đi ra.
Ngọc Nương thành thật lắc đầu.
Tấn Vương mỉm cười, dắt thượng nàng tay, đoàn người định rời đi.
Tiểu Bảo lại duỗi tay, trong miệng kêu nương.
Tiểu Bảo được Ngọc Thiền , áo bông màu chàm cùng quần bông, trên đầu đội mũ quả dưa, tựa như con gia đình phú quý bình thường mặc.
Ngọc Nương cùng Tấn Vương cũng mặc thường phục, cả nhà như thương hộ lão gia cùng phu nhân đi dạo.
Các chủ tử đều ăn mặc an phận, Phúc Thành cùng Nhất Dạ cũng một thân áo vải, nói tóm lại đoàn người này chẳng hề chói mắt.
Trừ qua vị lão gia và phu nhân quá tuấn, quá mỹ, làm bọn đạo chích tới hai lần tạm làm không đề cập tới.
"Tiểu Bảo con muốn gì ?" Ngọc Nương hỏi.
Mà ngay lúc này, trong sân đột nhiên an tĩnh lại, Ngọc Nương xoay người xem, mới phát hiện đạo trưởng kia đang xem bọn họ.
" Các ngươi nhanh tới đi này là cơ hội ngàn năm một thuở." Một người nói.
Ngọc Nương có chút không hiểu, Tấn Vương lại nói với nàng: "Ngươi không phải là muốn coi diễn quẻ đoán chữ sao, giờ sao không đi một chuyến."
Ách...
Đang nói chuyện, Tấn Vương đã dắt nàng len qua đám người hướng tới chỗ bệ đá.
Đến gần mới phát hiện đạo sĩ này vóc người tiên phong đạo cốt , tóc bạc mặt hồng hào, sắc mặt bóng loáng mà lại đỏ thắm, nhìn như đắc đạo thành cao nhân.
"Bần đạo Hàn Giang tử, không ngờ tới hôm nay có thể ở chỗ này nhìn thấy tướng mệnh quỷ dị của ba vị, ba vị là người một nhà cho nên lão phu hôm nay dùng ba quẻ này đưa cho các vị." Nói xong hắn thấp giọng phân phó một tiểu đạo đồng vài câu.
Tiểu đạo đồng cất giọng nói với người trong sân hôm nay tam quẻ đã đượcchọn ra, tuy là âm thanh oán hận không dứt, đến cùng mọi người vẫn tản đi.
Hàn Giang tử cười hỏi Tấn Vương: "Thí chủ cầu gì không?"
"Không có chỗ nào cần cầu."
"Nhưng phàm là người tất có sở cầu."
"Thứ ta sở cầu không phải một đạo nhân có thể cấp cho ."
"Cũng đúng thí chủ cầu đại sự, xác thực không phải là thứ bần đạo - một đạo nhân có thể cho ." Hàn Giang tử không thèm để ý thái độ của Tấn Vương cười nói.
Cho đến lúc này, Tấn Vương mới nhìn thẳng Hàn Giang tử.Đạo sĩ hòa thượng giả đạo hạnh cao thâm, lừa bịp Tấn Vương gặp nhiều rồi.
Ngồi ở vị trí này, phàm là khi đi đến trước mặt hắn cố làm ra vẻ huyền bí toàn thỉnh cầu tài cùng quyền.
Giờ Tấn Vương nhìn thẳng Hàn Giang tử, cũng không phải là cảm thấy hắn nói có chiều sâu, mà hắn nghi mình đã để lộ hành tung.
Trong mắt hắn sắc sảo nhìn Hàn Giang tử , mới cúi đầu nói với Ngọc Nương: "Ngươi đói không nên ăn cơm trưa thôi."
Nói xong hắn liền dắt Ngọc Nương trở về, cử chỉ trong lúc đó nhìn như bình thường, kì thực nếu hiểu võ thì đã hiểu, trong khuỷu tay của hắn nữ nhân đó được hắn bảo vệ một giọt nước không lọt, vô luận bất kỳ cái gì công kích cũng có thể ở trước đỡ.
Mà Nhất Dạ lành nghề đứng giữa, Ngọc Thiền phía bên phải, Phúc Thành phía trái.
Đi xa chút, có một giọng nói truyền đến, chỉ là gió hơi lớn, bị thổi tan .
Ngọc Nương hiếu kỳ hỏi: " Người kia giống như nói gì đó, ngươi nghe thấy không?"
Tấn Vương lắc đầu, "Bất quá là đạo nhân giả danh lừa bịp .".