Trong cung chuông báo tử mãi không vang, hơn mười vị trọng thần cũng không xuất cung, lòng rất nhiều người đều sinh dự cảm xấu.
Đúng lúc này, cửa cung đóng chặt cuối cùng cũng mở rộng ra cho một đội nhân mã ra ngoài sau đó đóng chặt lại.
Đội nhân mã này chia thành hơn mười đội đi tới mỗi vương phủ khác nhau.
"Trong cung có chiếu, triệu An vương vào cung."
"Trong cung có chiếu, triệu Tấn Vương vào cung."
"Trong cung có chiếu, triệu Lỗ vương vào cung." (Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
...
Họ đều vung roi thúc ngựa đi nhanh, đồng thời giơ cao thánh chỉ như đem tin chiến thắng trong thời chiến ra.
Vừa nhìn thì thấy thập phần vội vàng như trong cung có chuyện quan trọng tương truyền.
Đồng thời có người lộ ra trong cung có người bị đánh chết toàn là nhân vật trọng yếu.
Đáng tiếc cửa vương phủ vẫn đóng chặt.
Cho dù có đến gõ cửa cũng không có ai lên tiếng, phảng phất như trong vương phủ không có người sống.
Bất đắc dĩ họ chỉ có thể tơi tả mà về.
Không lâu sau họ lại lần nữa xuất hiện ở phủ đệ của triều thần.
Có triều thần bị triệu vào cung rồi không có đoạn sau.
Nên các quan viên giả bộ bệnh, tìm cách từ chối, tìm mọi cách thủ đoạn chỉ để tự vệ.
Sự tình đến tình cảnh như thế đã có rất nhiều người ý thức được trong đó không đúng.
Thấy không phản ứng gì liền có quân lính mặc áo giáp đi trên phố lớn.
Trong đó có cấm vệ quân nhân, có tuần bổ, thậm chí còn có lính giữ kinh và binh mã ngũ thành.
Bọn họ như sói đói nhào vào dê con, đi tới các gia đình các dinh thự, đầu tiên là gõ cửa theo lễ rồi nói chuyện, khuyên bảo này nọ.
Nếu có ai từ chối liền cưỡng chế vào nhà, sử dụng thủ đoạn bắt người đi ra.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Cũng là do Đại Vương chó cùng rứt giậu, Ngụy quốc Công tuy có ba phần binh quyền, cấm vệ quân cũng bị trung cung thu mua bảy tám phần, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ chắc chắn thắng lợi.
Vì tiết tiết kiệm thời gian, cũng là muốn tiết kiệm nhân lực, vật lực, ngay từ đầu bọn họ tính dùng thủ đoạn ý đồ để quan lại ủng lập Đại Vương đăng cơ làm đế.
Nhưng ngay khi bọn họ động tay, phía dưới cũng có người động chân, tin tức Đại Vương hành thích vua soán vị trong bóng tối đã lưu truyền ra nào có ai nguyện ý giúp quân phản loạn.
Đại Vương mới có thể hạ lệnh sử dụng thủ đoạn này.
Trong lúc nhất thời, trong thành hoang mang cực độ, dân chúng cũng bị dọa không dám ra cửa.
Các cửa hàng đều đóng chặt cửa chính, trên đường cái không thấy dân chúng đâu cả.
Chỉ thấy đội quân mặc áo giáp bóng loáng, binh sĩ chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tựa như rơi vào bẫy thú.
Trong Lỗ vương phủ, Lỗ vương mắng: "Hắn thực có can đảm!"
Hắn có gì không dám , hắn đã dám làm !
Phụ tá hỏi: "Điện hạ, hiện thời chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Thời điểm này không phải là lúc động não sẽ giành thắng cho nên có nhiều người mưu trí phụ tá cũng bất lực.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
"Tập hợp tất cả hộ vệ, nghiêm chỉnh đợi mệnh.
Nếu bản vương không đoán sai , bọn họ rất nhanh sẽ lại đến , lần này đến sẽ không giống như trước chỉ sợ là một phen khổ chiến."
Mệnh lệnh kiểu này ở An vương phủ, Tấn Vương phủ cùng Ngô vương phủ cũng trình diễn y chang.
Đại Vương dám hành thích vua soán vị, mặc dù không biết trong đó xảy ra chuyện gì, mới làm cho hắn phải đến bước này.
Nhưng hắn nếu muốn tiêu diệt đối thủ, để không có người tranh chấp thì những người mà Đại Vương mong muốn giết nhất chính huynh đệ- các hoàng tử.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, rất nhanh binh lực của Đại vương tới Tấn Vương phủ công kích mãnh liệt nhất.
May mắn Tấn Vương phủ cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị, đối phương thấy Tấn Vương phủ không mở cửa liền chặn từ bên ngoài.
Trong Vinh hi viện thanh âm truyền đến nơi đây đã cực kỳ yếu ớt .
Trong nội viện rất yên tĩnh, bọn hạ nhân tuy sợ hãi, nên làm gì thì làm cái đó, giống như bình thường.
Trong chính phòng nhị bảo dùng vẻ mặt vô tư vô lự hỏi Ngọc Nương: "Nương, bên ngoài sao ầm ĩ vậy?" (Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
"Bên ngoài có nhà đón dâu, đón dâu rất ồn ào."
"Cái gì là đón dâu?"
"Đón dâu chính là cưới vợ."
"Cái gì là cưới vợ? Có phải giống đại ca cùng Nguyệt Nguyệt tỷ không, Nguyệt Nguyệt tỷ chính vợ đại ca đấy?"
Ngọc Nương bật cười vuốt đầu nhị bảo, hỏi: " Tiểu bướng bỉnh con nghe ai nói lời này?"
" Con nghe Tuyên ca ca nói , hắn nói Nguyệt Nguyệt tỷ là hoàng tổ phụ nói đó là tiểu tức phụ của đại ca."
Nghe nói thế, Tiểu Bảo vội nói: "Nương đừng nghe nó mê sảng, xưa nay toàn nói bậy."
"Nguyệt Nguyệt tỷ không phải là vợ đại ca sao? Nếu thế Nguyệt Nguyệt tỷ có thể làm vợ đệ hay không?"
"Ngươi tên tiểu tử thúi kia, ngươi nói cái gì đó, muốn bị đánh có phải không, ngươi không thấy Nguyệt Nguyệt mấy tuổi , ngươi mới bao nhiêu mà đòi, tức phụ đều nhỏ hơn so với mình , không có ai nhỏ mà cưới lớn cả ."
"Nguyệt Nguyệt tỷ cũng lớn hơn so với huynh, đệ nghe Diễm ca ca nói thế ..." (Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Bên cạnh hai đứa trẻ con đấu miệng, Ngọc Nương lại lo lắng chuyện khác, nhìn ra bên ngoài thở dài một hơi.
"Nương nương, ngài không nên lo lắng, không xảy ra chuyện gì đâu ." Ngọc Thiền an ủi.
" Nhưng..." Ngọc Nương thở dài, mới nói: "Cũng không biết cha mẹ tỷ tỷ cùng Khánh Vương phủ thế nào rồi?"
"Khánh Vương điện hạ không ở trong phủ, nên Khánh Vương phủ an toàn, quân phản loạn sẽ không đi tấn công Khánh Vương phủ.
Còn lão thái gia chỗ đó hẻo lánh, quân phản loạn không đánh tới ."
"Tốt nhất như thế."
Dù đang dạy dỗ đệ đệ, Tiểu Bảo nhìn nương lo lắng trùng trùng, trong lòng cũng nặng trịch.
Cha mẹ không muốn cho nó biết, nó cũng vờ hồn nhiên không biết, bên ngoài nháo thành dạng này tất nhiên là trong cung đã gặp chuyện không may.
Trong cung nhiễu loạn có phải là hoàng tổ phụ gặp chuyện không may ?
Chỉ cần nghĩ đến những thứ này, tâm Tiểu Bảo liền phát run, nó sống hai đời đây là lần đầu tiên sợ thành dạng này.
Nó cũng nghĩ đến Tấn Vương có nói dẫn xà xuất động, tức là cha đã tính trước, tức là hoàng tổ phụ sẽ không phải xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, Phúc Thành bước đến.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
"Nương nương, vương gia cứu mấy người già yếu phụ nữ và trẻ em mang về.
Nhất thời cũng không có chỗ an trí, ngài phân phó đầy tớ thu thập vài chỗ tạm thời dàn xếp đi ạ."
“ Cho vào trong phủ có yên tâm không? Liệu cần kiêng kỵ?"
Phúc Thành đáp nếu đã có thể để cho Tấn Vương ra mặt cứu người, tất nhiên có đạo lý, nếu không sẽ không để Ngọc Nương an bài.
"Ta biết rõ , để ta phân phó người phía dưới đi làm."
*
Mà theo thời gian trôi người vào ở Tấn Vương phủ càng đến càng nhiều.
Có cả vùng phụ cận đến trú , cũng có người Tấn Vương dẫn người ra ngoài cứu về.
Vài khách viện đã chật cứng người, Ngọc Nương chỉ có thể chuyển địa phương để an trí.
Ngọc Nương thậm chí cũng ra mặt một chuyến, thông qua những người này nàng mới biết tình hỉnh bên ngoài thế nào.
Nguyên lai lúc này trong ngoài thành đều hỗn loạn, quân phản loạn bị chống cự sinh kích thích thay đổi thái độ, động một chút là giết người.
Trên đường đều là sát khí, có rất nhiều quân phản loạn, người dân phản lại.
Còn có thổ phỉ nhân cơ hội làm loạn, khiến vô tội cũng bị dính líu.
Phàm là có cổng lớn nào bị bọn họ giải khai thì đều là chết thảm.
Đuổi bắt nam nhân còn không tính, thổ phỉ theo sát phía sau xâm nhập vào, trong nhà người vô tội có phụ nữ và trẻ em liên tục bị thương, tài vật trong nhà đều bị đoạt.
Vốn định co đầu rút cổ ở trong nhà có hộ vệ cản trở, nhưng có thể ngăn nhất thời cũng không thể ngăn mãi, họ bắt đầu mưu cầu sinh lộ có rất nhiều nhà cùng nhau chống cự.
Còn có người đi xin nhà giàu đại trạch che chở.
Mà ở trên đường giờ đây Tấn Vương phủ không thể nghi ngờ là chốn bình yên duy nhất tuy là có quân phản loạn tập kích nhưng đều bại lui mà thôi.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Binh lực Tấn Vương phủ rất sung túc , thậm chí thấy Tấn Vương phủ như thế dần dần bên ngoài khuếch trương ra làm vô số người đến đây tìm nơi nương tựa.
Kỳ thật bên ngoài an trí nhiều hơn còn có thể vào phủ đều là gia quyến triều thần.
Trên thực tế từ lúc quân phản loạn hoành hành kinh thành liền xuất hiện các cỗ binh lực cùng quân phản loạn giằng co.
Những người này đều là do Ninh Quốc công phủ triệu tập, giống người của Đại Vương là nguồn gốc hỗn tạp, dân từ các nơi đến thuần phục Tấn Vương.
Tấn Vương lấy những binh lực này đi cứu trợ, đánh bại từng nhóm phản quân sau đó hội tụ thành binh lực lớn.
Mà theo tin Đại Vương mưu nghịch truyền ra, cũng là lúc có nhiều người chủ động gia nhập tiêu diệt quân phản loạn.
Binh sĩ Đại kiền trung thành với Đại Kiền, bất luận ai có ý đồ mưu triều soán vị, gặp được là giếthết.
Cũng là vì sao Trần các lão nói Đại Vương bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, đứng phía đối nghịch đại nghĩa nhất định bước tiếp là tiếp nối gian nan.
"Điện hạ, Tôn Manh đến ."
Quả nhiên, trên đường đối diện đột nhiên xuất hiện đội binh sĩ ước chừng mấy ngàn người, bộ binh xen lẫn kỵ binh chạy đến.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Tấn Vương phủ đang giằng co với quân phản loạn, song phương đánh nhau rất nhanh đã phân thắng bại.
Có người nhát gan nhu nhược cũng chủ động bỏ binh khí, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Ngươi có bấy nhiêu người thôi à?" Tấn Vương nhướn mày đạo.
Tôn Manh giục ngựa đi đến gần cười khổ: "Sự tình khẩn cấp, căn bản không kịp triệu tập, lại là loại tình huống này, người nào có thể dùng- người nào không thể dùng vẫn không biết được.
Trung cung thủ đoạn lợi hại, thủ hạ ta đã có hai Thiên hộ theo rồi ."
" Trong xe ngựa?" Tấn Vương đặt mắt ở xe ngựa được tầng tầng hộ vệ che chở.
" Vợ con, người nhà ta.
Ta ở ngoài không yên tâm để họ trong phủ, cho nên tạm thời đưa tới quý phủ, chắc hẳn với thủ đoạn của Tấn Vương điện hạ, nhất định có thể bảo đảm bình an."
"Ngươi tâng bốc bản vương lại còn dẫn người theo, bản vương còn có thể nói gì?"
Tôn Manh thản nhiên cười, cũng không phải hắn tính toán chi li mà thật sự là sơ sẩy không được, cũng không thể trễ nãi được.
"Ta đi liên lạc với bộ hạ, chỉ là trung cung thật sự còn không có xuất ra hết lực, ngài nên chuẩn bị tâm lý." Đây là chỉ Ngụy quốc Công phủ sở chưởng ngũ quân doanh binh lực.
Kinh tam doanh chính là binh lực trọng yếu bảo vệ xung quanh kinh sư, lại phân ra Tam doanh, ngũ quân doanh cùng thần cơ doanh.
Tam doanh đều là bộ binh, bộ binh gặp bất lợi với việc chiến đấu trên đường phố.
Mà thần cơ doanh chính quan đội của đương kim, không có khẩu dụ của Thánh thượng cùng hổ phù, bất luận kẻ nào cũng không động được.
Ngũ quân doanh bộ binh chiếm đa số, lại phân ra trung quân, dịch, đồn gác.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Ngũ quân doanh chính là gọi chung tam doanh có nhiều nhất , thường xuyên phân về Sơn Đông, Hà Nam, Đại Ninh đều tư binh lực, thay nhau đến kinh thao luyện, đồng thời cũng sẽ ra bên ngoài điều động binh lực.
Cho nên binh lực đóng trong kinh cũng không nhiều, nhưng có hơn hai vạn hàng năm đóng ở ngoài thành.
Hiện thời ngũ quân doanh không vào thành, nếu một khi vào thành, với binh của Tấn Vương hiện thời căn bản không phải là đối thủ.
"Cho nên mong Tôn huynh tận lực lôi kéo bộ hạ, nếu kinh giữ gìn Chỉ huy sứ tư còn có một vạn binh lực, cũng không phải là không thể chiến cùng bọn họ."
Hai quân tác chiến, Tấn Vương không sợ, lấy ít thắng nhiều cũng không phải là không có thắng.
Đánh trận không phải là người thôi mà cũng là mưu kế.
Thượng binh phạt mưu, công tâm vì thượng, nói không có gì hơn như thế.
Mà công tâm - -(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Tấn Vương không chút rung động nhìn vào hướng Tử Cấm thành.
Vị kia dựng thân bất chính, chắc hẳn là đã nóng nảy, nếu không cũng không chó cùng rứt giậu.
Tấn Vương kỳ thật cũng không hoảng loạn, với binh lực trong tay vô luận thế nào cũng đủ cho hắn tự vệ không lo, nhưng phụ hoàng - -
Phụ hoàng chết thật ? Hay chỉ là gặp chuyện không may ? Tấn Vương nghĩ Hoằng Cảnh Đế không thể nào bỏ mặc như thế cho nên tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Đi trước đây, ta sẽ hết sức."
Tôn Manh bỏ lại này câu, liền dẫn một ít binh lực rời đi.
người mà hắn lưu đều quy về trướng Tấn Vương.
Hy vọng chỉ là gặp chuyện không may , mà không phải...
*
Kinh trung đại loạn, ngũ thành binh mã Thuận thiên phủ cũng loạn.
Vốn đều là đồng sự, đột nhiên có quân phản loạn, có quân tiêu diệt quân phản loạn.
người mình đánh thành một đoàn không có quan hệ , tỷ như Tô Ngọc Thành cùng Diêu Thành đều trở về nhà, không dám xen vào.
Toàn bộ bên trong ngõ hoàn toàn yên tĩnh, mọi nhà đều khóa chặt cửa chính, cho dù nhà có trẻ mới sinh, người ta cũng là không dám phát ra tiếng dư thừa.
May mắn ở đây đều là dân chúng cũng không có quân phản loạn muốn tới nơi này, may nơi này thoát không ít tai họa.
Cho dù có cướp muốn nhân cơ hội làm loạn thì nơi này đều là nhà giàu, mọi nhà tường viện đều cao ngất, cửa chính chặt chẽ, bọn họ cũng không xông vào được.
Hai ngày này Tô Ngọc Thành cùng Diêu Thành đã từng vụng trộm ra ngoài một hai lần, biết bên trong cung Đại Vương mưu phản.
Đại Vương thật ghê gớm, giết cha hiện thời còn muốn giết huynh đệ, hận không thể đem giết hết còn dư lại hắn, mới dễ leo lên ngôi vị hoàng đế.
Dân chúng không mắng không hận, mắng thì mắng, hận quy hận nhưng dân chúng không xông lên phố liều mạng cùng quân phản loạn không phải là việc bọn họ nên làm.
Bọn họ chính là như vậy gặp phải tham quan ô lại thì mắng vài câu, thời điểm kinh sợ thì vẫn sợ, ngày cứ tiếp tục ai làm hoàng đế cùng bọn họ nào có liên quan gì.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Nhưng lại cùng Diêu Tô có liên quan, Tô Ngọc Nương ở vương phủ làm thiếp, hiện thời Đại Vương hận không thể đem mấy huynh đệ nuốt sống , cũng không biết Tấn Vương phủ hiện thời thế nào.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Ngô thị nhớ tới sẽ khóc, lo lắng cho nữ nhi, Tuệ nương cũng lo lắng trùng trùng .
Tô Ngọc Thành nói muốn đi Tấn Vương phủ nhìn một chút, lại bị người nhà ngăn lại.
Tô gia có một người đàn ông, Tô Ngọc Thành nếu xảy ra chuyện phải làm cái gì bây giờ? Tấn Vương phủ nếu có chuyện gì cũng không phải Tô Ngọc Thành một tiểu lâu la có thể giúp.
"Muội muội trong phủ không được sủng, ai biết có ai thừa dịp loạn đối phó nàng.
Ta thật không yên tâm muốn đi xem một chút đến cùng như thế nào, ta cẩn thận chút là được."
Thấy ngăn không được Tô Ngọc Thành , hai vợ chồng Diêu Thành mới nói thực, nói Ngọc Nương căn bản không phải thiếp thất, hiện thời nàng đã là Tấn Vương phi , toàn bộ Tấn Vương phủ có xảy ra chuyện, cũng không tới phiên nàng gặp chuyện không may.
Không quản Tô gia kinh ngạc thế nào, Tô Ngọc Thành vẫn kiên trì muốn đi xem một chút.
"Nếu là vương phi thì càng nên đi xem một chút , Đại Vương hận không thể đem mấy hoàng tử giết hết, nếu là tiểu thiếp thì không có ai phản ứng, nhưng vương phi, tất nhiên là mục tiêu rồi.
Nghe người ta nói Tấn Vương hiện thời mang người đánh quân phản loạn trong phủ không biết có ai trông nom không.
Nếu Ngọc Ngọc một mình ôm hai đứa nhỏ cố thủ trong phủ, nếu trong phủ nổi loạn, không có người che chở họ thì làm sao bây giờ?
"Nóicho cùng ta vẫn đi xem một chút, ta có xiêm y của binh mã ngũ thành, hiện thời bên ngoài quân phản loạn với quân đội bạn mặc loại xiêm y này, ta cẩn thận tránh đi sẽ không xảy ra chuyện gì." (Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Trước đó Tô Ngọc Thành cùng Diêu Thành ra ngoài cũng cải trang như thế.
Khoan hãy nói xiêm y này còn tác dụng, đụng phải quân phản loạn thì nói là đồng bọn, đụng phải quân đội thì nói là cùng đội, cũng có thể che giấu.
Ngô thị vẫn không cho kéo nhi tử không buông, giờ nghe nhi tử nói như thế trong lòng lại lo lắng cho nữ nhi, khóc không thành tiếng.
Diêu Thành thấy vậy, chỉ có thể nói: "Mà thôi, ta cùng Đại cữu huynh đi một chuyến.
Mọi người ở trong nhà đem cửa đóng chặt, sẽ không phải xảy ra chuyện gì.
Chúng ta nhanh về nhanh, rất mau là trở về thôi ."
Định xong hai người liền cải trang chuẩn bị ra cửa.
Phong Lan trong lòng không muốn cho chồng ra ngoài, nàng lại không thể khuyên can.
Nếu không có chuyện còn đỡ, nếu thật có chuyện đó chính là cả đời ngăn cách.
" Chàng đi nhanh về nhanh, đừng quên ta cùng cha mẹ còn ba đứa bé ở nhà chờ chàng."
Tô Ngọc Thành gật đầu, chờ Tuệ Nương kéo Diêu Thành dặn dò xong, hai người liền lặng lẽ chui đi ra cửa.
Một đường không gặp phải cái gì ngoài ý muốn.
Hiện thời trên đường đã không còn dân chúng , đạo phỉ cường đạo, nhìn thấy bọn họ cũng tránh đi, bọn họ chỉ cần tránh vùng giao chiến là được.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Thây chất khắp đồng một đống hỗn độn, người nhìn mà tâm can phát run.
Từ ngoài thành đến trong thành đã làm hai người hối hận khi ra cửa một chuyến , ráng chống đỡ đáy lòng đi tiếp.
" Bên trong phát hiện hai người khả nghi."
Tô Ngọc Thành cùng Diêu Thành liền bị một đám người vây quanh.
Họ quần áo hỗn loạn nhưng đều không ngoại lệ là trên cổ đều buộc tấm vải đỏ để phân biệt với quân phản loạn, Tô Ngọc Thành cùng Diêu Thành cũng có tấm vải đỏ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
"Không phải là kẻ địch, chúng ta cũng có cái này." Diêu Thành vội nói.
Hai người vội vã móc từ trong lồng ngực tấm vải đỏ làm họ cười vang.
Cười không vì mỉa mai hai người nhát như chuột, mà cũng mỉa mai quân phản loạn vì bảo vệ tính mạng lại ngụy trang thành bọn họ.
Hiện nay có người nào không biết khi tiêu diệt quân phản bội không ai đơn độc hành tẩu , cho dù có đơn độc thì ở chỗ không xa cũng có người chiếu ứng.
Thông qua phương pháp này, bọn họ nhận ra không ít người giả mạo, không cần tốn nhiều sức cũng bắt không ít quân phản loạn.
(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Hai người này vừa nhìn chính là quân phản loạn lạc đàn!
Thấy tình thế không ổn, Tô Ngọc Thành nhớ tới người tiêu diệt quân phản bội là Tấn Vương điện hạ, bất chấp tất cả hai người vọi nói xuất thân lai lịch, còn nói là đang thực lo lắng cho vương phi muội muội, mới thừa dịp loạn mà đi ra ngoài .
Tướng lãnh tuy nghi ngờ nhưng hai người họ nói năng chuẩn xác, nên đem hai người áp tải đến cạnh Tấn Vương.
Đến cạnh Tấn Vương tất nhiên cũng tới đến cạnh Ngọc Nương, thấy ca ca thấp thỏm bất an cùng tỷ phu đến , Ngọc Nương bất đắc dĩ lại cảm động thở dài một hơi.
"Cha mẹ tỷ tỷ Minh ca nhi cũng khỏe hết chứ?"
Tô Ngọc Thành bất an xoa xoa tay: "Cũng khỏe, chỉ là lo lắng cho muội." Muội muội vẫn là muội muội nhưng bởi vì thân phận đột nhiên thay đổi, hắn lại không biết nên như thế nào chất vấn muội tử vì sao lúc trước lừa gạt người nhà.
Kỳ thật hiện thời, Tô Ngọc Thành cũng biết ý của muội muội, nếu không phải tại hắn thua kém, muội muội làm sao phải phí sức như thế.
"Tốt rồi, ca ca cùng tỷ phu cứ ở lại trong vương phủ.
Điện hạ đã sai người đi đón cha mẹ cùng tỷ tỷ tới , vốn sớm nên đi cũng đỡ phải bị người lợi dụng, không nghĩ tới ca ca cùng tỷ phu đã đến ." (Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Tấn Vương phủ mới dẫn hai nhà Diêu Tô đi, chân sau có một đội nhân mã đến.
Kỳ thật quân phản loạn tìm được hai nhà Diêu Tô là sớm muộn thôi, chỉ là mới đầu không thèm để ý cũng vì khinh thường việc dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Đến tuyệt cảnh thì chó cùng rứt giậu, lại có gì không làm được .
*
Càn Thanh Cung.
"Phế vật, các ngươi đều là một đám phế vật! Nhiều người thế lại không làm gì được một cái vương phủ."
Một tướng lĩnh quỳ một gối xuống trước Đại Vương giải thích: "Điện hạ, không phải bọn là mạt tướng bất lực, mà thật sự không đoán được đối phương có nhiều binh lực như vậy.
Bọn họ ẩn núp trong bóng tối, khó lòng phòng bị, có vài người thậm chí còn là thủ hạ của chúng ta, đột nhiên phản bội, còn lấy hoa ngôn xảo ngữ đầu độc lòng người, hai mặt thù địch, căn bản không biết ai là kẻ địch, ai là quân đội cả ạ."
"Thà rằng giết lầm một ngàn, không thể buông tha một cái!"
Tướng lãnh lộ vẻ mặt khổ sở, lời nói thì dễ làm lên rất khó.
Đại Vương mưu nghịch đã truyền khắp kinh thành, không khỏi dao động quân tâm.
Hai quân giằng co, đối phương còn chưa đấu võ, đã luôn miệng công bố Quân phản loạn không thể lâu, hãy bỏ gian tà theo chính nghĩa, để tránh gieo họa cho gia tộc, bị người phỉ nhổ đủ loại cách đầu độc lòng người(Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Sĩ khí sa sút bên này, bên cạnh sĩ khí dâng cao, rõ ràng thế đánh tới cuối cùng quân lính tan rã.
Còn có người thậm chí chưa đấu đã bỏ binh khí chủ động đền tội.
Hai quân đối địch, không đánh mà lui người.
Có thể giết thì giết làm rét lạnh tâm người khác, vốn sĩ khí thấp như thế thì còn có ai nguyện ý bán mạng chứ.
Đại Vương từng dẫn binh, đương nhiên biết đạo lý này, nhưng đến hôm nay đã liên tục thất bại, mất tỉnh táo.
Hắn sai người uy hiếp dụ dỗ mấy lão bất tử nhưng bọn họ thà chết không từ.
Hai phần di chiếu còn chưa tìm được, Binh bộ Thượng thư Tiết Độ lại bị nghiêm hình tra khảo mà mất mạng.
Cho nên Đại Vương sao có thể tỉnh táo.
"Ngũ quân doanh có thể vào thành ?" (Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
"Chướng ngại ở cửa thành đã dọn sạch, ngũ quân doanh có thể vào thành."
" Tốt, rất tốt.
Cho bọn họ chết, toàn bộ đều chết hết, nhất là người Tấn Vương phủ! Di chiếu không cần tìm , phụ hoàng chọn hắn, hắn mà chết thì cho dù còn có di chiếu, cũng không có tác dụng."
" Vâng."
...
Khoảng cách từ kinh thành hơn mười dặm có một lượng lớn nhân mã đang hành quân gấp.
Họ đều là bộ binh, chỉ có một chút kỵ binh.
Bất quá bộ binh hành quân gấp cũng không thể kém so với kỵ binh.
Bọn họ đã hành quân gấp rất lâu , liên tục hai canh giờ tất cả mọi người bắt đầu chống đỡ hết nổi.
"Ngừng! Nghỉ ngơi tại chỗ."
Theo ra lệnh truyền đi, hàng dài người khổng lồ ngồi trên mặt đất, nên uống nước thì uống nước, nên bổ sung thức ăn thì bổ sung thức ăn, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn, tận lực khôi phục thể lực.
"Chúng ta rời kinh thành , hiện thời kinh trung có quân phản loạn làm loạn, ta tuy là giữ gìn hoàng lăng, nhưng cũng là tướng sĩ, phải bảo vệ quốc gia, bảo vệ xã tắc."
"Bảo vệ quốc gia, bảo vệ xã tắc!"
"Bảo vệ quốc gia, bảo vệ xã tắc!" (Soái- Đào Quân Trang- 21/08/2018)
Một người giống tướng lãnh hô xong đi đến trước một vị mặc giáp tướng quân.
Tướng quân đó thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị, rõ ràng còn trẻ, song tóc mai lại có một chút trắng, trên mặt tràn đầy sương bụi.
Vẻ mặt có chút hiu quạnh, khẽ mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào hướng kinh thành, cũng không biết nhìn cái gì đó.
Trong đầu tướng quân xuất hiện hình ảnh trước khi hắn rời kinh.
Đêm đã rất khuya , trong cung điện chỉ có một mình hắn.
Hắn không ngủ được, đầu óc nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nam tử đứng ở trước mặt của hắn.
"...!Phụ hoàng muốn phái ngươi đi thủ lăng, đi chỗ đó cũng tốt, ngươi cũng có thể nghiêm túc ngẫm lại chuyện kế tiếp.
Nếu có thể, ta hy vọng ngươi có thể thống lĩnh quân đội nơi đó, có một ngày có lẽ ta sẽ dùng đến..."
...
"Điện hạ, ngài cũng nghỉ một lát, uống miếng nước đi."
Tướng quân tiếp nhận túi nước, mở ra rót vào mồm làm dịu sự khô khốc.
Thanh âm có chút tối: "Đừng gọi ta là điện hạ, ta hiện thời không phải là điện hạ."
Tướng lãnh không nói gì, hai người lẳng lặng nhìn chăm chú vào hướng kinh thành.
Thật lâu, tướng quân đột nhiên đứng lên, "Xuất phát, kinh thành còn chờ chúng ta."
Ngũ ca, ta đến !
Lần này nên để đệ đệ đền đáp cho huynh !.