TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 74: Chú "sói" à, đừng đùa ta! 18

Editor: Hải Bình

Nhưng mà, khi Hạ Diệc Sơ đối mặt với bà ta trong lòng đã biết, Vương Tuyết Cầm đến nhìn cô, sau khi xác định được thân phận của cô, đáy mắt ánh lên vui mừng, không có một chút tình cảm mẹ con nào ở bên trong.

Vương Tuyết Cầm nhìn Hạ Diệc Sơ, giống như đang đánh giá một đồ vật, phỏng chừng là nghĩ đến việc đổi cô cho Cố gia đáng giá bao nhiêu tiền đi.

Hạ Diệc Sơ cười lạnh.

Mà ý nghĩ của Vương Tuyết Cầm lúc này so với phỏng đoán lúc trước của cô cũng không khác nhau là bao.

Hôm nay Vương Tuyết Cầm và Lưu Cao tới nơi này làm ầm ĩ lên, kỳ thật trong lòng vẫn hơi lo sợ, vì Tô Thanh đã nói với bọn họ biết, tổng tài của Cố thị đối với con bé kia rất để ý và yêu thương, nên hai người cũng lo lắng sợ anh ta làm gì mình.

Bởi vì không phải con ruột, dù yêu thương ra sao, một khi liên lụy đến tiền đồ sự nghiệp, nói như thế nào, cũng sẽ sinh ra ngăn cách đi.

Chuyện về sau, Vương Tuyết Cầm và Lưu Cao nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó bọn họ chỉ cần một chút tiền coi như là phí vất vả thôi cũng đã tốt rồi, miễn cho chọc tổng tài Cố thị nổi giận.

Nhưng đến hiện tại, sau khi nhìn Hạ Diệc Sơ rồi, ý nghĩ trong lòng Vương Tuyết Cầm và Lưu Cao nháy mắt liền thay đổi.

Bọn họ tuy rằng là người nhà quê, nhưng thường xuyên nhìn quảng cáo hàng hiệu trong TV, Hạ Diệc Sơ này ăn mặc tùy tiện không giống trong tưởng tượng của họ tí nào.

Lúc trước bọn họ chỉ muốn một ít tiền, chút này đối với Cố thị mà nói cũng không đáng bao nhiêu đi.

Vương Tuyết Cầm trong lòng nghĩ như vậy, đáy mắt xẹt qua tham lam.

Nhưng ánh mắt xa lạ của Hạ Diệc Sơ làm Vương Tuyết Cầm tỉnh lại trong nháy mắt, Vương Tuyết Cầm cười cười, lấy từ trong túi ra tờ xét nghiệm ADN đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Hạ Diệc Sơ:

"Con nhìn đi, đây là giấy xét nghiệm ADN của chúng ta, nếu con không tin, hai chúng ta có thể đi bệnh viện làm giám định lại."

Giấy xét nghiệm ADN này là Tô Thanh đưa cho bọn họ, thông tin chính xác, cho nên Vương Tuyết Cầm không sợ Hạ Diệc Sơ cầm đi nghiệm chứng.

Mà Vương Tuyết Cầm thoải mái lấy ra tờ xét nghiệm, làm những người bên cạnh không ai hoài nghi bà ta nói dối.

Hạ Diệc Sơ cầm lấy tờ giấy, nhìn kết quả kiểm tra một lúc, rồi lại nhìn Vương Tuyết Cầm, thần sắc xa lạ xa cách trong nháy mắt liền biến đổi, hốc mắt ửng đỏ tiến lên vài bước, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Vương Tuyết Cầm, thậm chí trực tiếp duỗi tay đem bà ta ôm vào trong lòng ngực mình, không hề ngại bụi bẩn trên người Vương Tuyết Cầm.

"Mẹ, con rốt cuộc đã thấy mẹ, mấy năm nay, con đều rất nhớ mẹ." Hạ Diệc Sơ gắt gao ôm Vương Tuyết Cầm vào trong ngực, thanh âm có chút nghẹn ngào nói.

thân thể Vương Tuyết Cầm Bị Hạ Diệc Sơ ôm chặt bỗng trở nên cứng đờ, chậm rãi duỗi tay ôm lại Hạ Diệc Sơ, nói: "Ngoan, ngoan, mấy năm nay mẹ cũng rất nhớ con."

Trên người Hạ Diệc Sơ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, trong lòng Vương Tuyết Cầm có chút hỗn độn, dựa theo kịch bản ban đầu, nó bị vạch trần thân phận trước mặt công chúng, không phải phải là ghét bỏ mẹ đẻ, sau đó phái người đem bà và Lưu Cao đuổi đi sao? Tại sao một chút đều không chê, duỗi tay đem bà ôm lấy.

Cái này làm cho kế hoạch tốt đẹp của bà bị phá vỡ.

Hạ Diệc Sơ giống như không hề cảm giác được thân thể và thần sắc cứng đờ của Vương Tuyết Cầm, buông thân thể của bà ta ra, vui mừng nói: "Mẹ, hôm nay mẹ và ba ba tìm đến nơi này, là tới đón con sao?"

"À......" Vương Tuyết Cầm sắc mặt cứng đờ, đầu ngoảnh sang một bên, không biết trả lời như thế nào.

Mà Hạ Diệc Sơ đã quay đầu nói với Cố Thâm: "Chú nhỏ, ba mẹ cháu tới đón cháu, cháu sẽ trở về một thời gian."

Ánh mắt Cố Thâm thâm thúy nhìn cô, một hồi lâu, mới nghĩ nghĩ, nhàn nhạt ừ một tiếng.

"Không, không đúng a, con gái, con hiện giờ là người Cố gia, làm sao có thể theo chúng ta trở về!" Lưu Cao ở phía sau nóng nảy, hắn sẽ không rảnh rỗi đi nuôi dưỡng một người lạ.

Hạ Diệc Sơ ở trong mắt Lưu Cao, trừ bỏ việc cùng Vương Tuyết Cầm chia sẻ tiền bạc, thì hắn chưa bao giờ đem cô thành con gái mình.

"Ba, ba đừng nói vậy, con là do hai người sinh ra. Con, con rất muốn sống cùng mọi người."

Hạ Diệc Sơ trên mặt mang theo một tia khát vọng.

Nhưng hiện tại Vương Tuyết Cầm và Lưu Cao tránh cô còn không kịp, hai người trong chuyện này đều cực kì hối hận, nếu sớm biết rằng tới nới này một chuyến không chỉ không chiếm được tiền của Cố gia, còn phải mang về một đứa ăn không ngồi rồi như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không tới nơi này.

"Ba, chúng ta hôm nay không chuẩn bị tốt, hay là hôm nào lại đến đón con trở về đi, ba và mẹ con về sửa sang lại phòng." Lưu Cao nhanh chóng ném xuống một câu như vậy, lôi kéo Vương Tuyết Cầm, bọn họ chạy ra khỏi đám người, ở ven đường gọi một chiếc taxi, nhanh chóng biến mất ở trước mặt cô.

Động tác hai người cực nhanh, không chỉ có Hạ Diệc Sơ, ngay cả nhiều người qua đường cũng chưa kịp phản ứng lại.

Chờ người qua đường phục hồi lại tinh thần, nhìn trên mặt Hạ Diệc Sơ không che giấu nổi thần sắc ảm đạm, trong lòng không tránh được một hồi thổn thức, từng đám tan dần tan dần.

Mà giám đốc Vương chờ nhân viên đi làm, cũng bị Cố Thâm cho lui xuống.

Hạ Diệc Sơ cúi thấp đầu, tựa hồ còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Cố Thâm ôm Hạ Diệc Sơ, đầu chúi vào cổ cô, mở miệng hỏi: "Hoãn Hoãn nghĩ làm như vậy là có thể rời khỏi Cố gia?"

Cố Thâm âm thanh trầm thấp, lại mang theo một tia nguy hiểm.

"Không có, chú nhỏ lại nghĩ nhiều rồi, cháu sẽ không rời đi nơi này, Cố gia là ngôi nhà duy nhất của cháu." Hạ Diệc Sơ vội vàng mở miệng nói.

Lưu lại trong trí nhớ nguyên chủ, cha Cố mẹ Cố đối với cô thật sự quá tốt, hình ảnh hồi tưởng cũng mang theo một tia ấm áp, cha mẹ ruột cũng không cho cô được.

"Về sau cũng không rời đi?" Cố Thâm ngẩng đầu vuốt tóc Hạ Diệc Sơ, động tác và âm thanh đều ôn nhu, lại mang cho Hạ Diệc Sơ một loại nguy hiểm kỳ lạ.

"Về sau, về sau rồi nói sau, chuyện chưa xảy ra không thể đoán trước được." Hạ Diệc Sơ đem đầu hướng về một bên, điều duy nhất cô đoán được là làm xong nhiệm vụ này cô sẽ rời đi.

"Không giống nhau." Cố Thâm cũng không tức giận, hắn cười cười, đột nhiên duỗi tay dùng sức bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ, dùng sức đem cô ôm vào lòng, ở bên tai Hạ Diệc Sơ nhẹ giọng nói: "Chú sẽ không cho cháu cơ hội rời đi."

Không thể khẳng định được nha chú nhỏ.

Lông mi Hạ Diệc Sơ khẽ run, không trả lời.

=============

1. Tuyển editor GẤP

2. Lời nhắn:

- Khi chư vị muốn đọc bản convert, hãy nhắn với tại hạ qua fanpage, tại hạ sẽ gửi cho, đừng nhắn qua wattap, không ai rep đâu nhé!

- Không yêu cầu cầu follow hay vote, nhưng nếu chư vị thấy truyện hay thì tiếc chi một chút ấy nhỉ? Bởi đó sẽ là động lực và lời cổ vũ rất lớn cho nhóm trên con đường dịch truyện này!

- Nếu có nhu cầu cùng hợp tác cùng dịch truyện, xin hãy liên hệ qua fanpage

- Truyện là đứa con tinh thần của nhóm, nếu muốn đăng sang nơi khác, xin hãy báo cho tại hạ biết trước

- Mọi thắc mắc về truyện cũng xin nhắn qua fanpage

- Tại hạ không phải người khó tính trong vấn đề nói truyện và giao lưu với độc giả, nhưng cực kỳ ghét người nào vô ý thức đến mức xỉ vả hay không tôn trọng công sức của nhóm dịch. Những người đó hãy cẩn thận, tại hạ sẽ bùng nổ đó! Mà nổ là nổ tan xác tất cả chứ không riêng ai cả đâu nhé, có thể là NGƯNG TRUYỆN trong một khoảng thời gian hoặc là KHÔNG ĐĂNG truyện nữa! Cái gì cũng có thể xảy ra cả vì đây là làm free, sẽ không ai rảnh tới mức để im cho người khác tới "thăm hỏi" kiểu đó đâu! Nhớ nhé, vì lợi ích chung của tất cả mọi người~

- Hoan nghênh mọi người nhận xét, ném đá tận tình về cách dịch của nhóm để giúp nhóm nâng cao tay nghề nữa nhé!

- Đây là truyện DỊCH, không phải truyện tự sáng tác, vì vậy xin đừng ý kiến về mặt nội dung, tại hạ không kiểm soát được

Quan trọng nhất, xin cảm ơn sự ủng hộ từ chư vị trong suốt thời gian qua. *cúi đầu*

Đọc truyện chữ Full