TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 141: Chạy trốn xung hỉ (15)

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Hạ Diệc Sơ đi theo Tô Âm vào phòng.

Cô ngồi lại vị trí của mình. Tô Âm chào hỏi mọi người, bảo mấy cô gái đi lấy bánh kem ở ngoài giúp cô ấy, từ từ đi tới bên cạnh Tô Phi Vũ, nói với hắn tin tức về Hạ Diệc Sơ.

"Ngoan, bối nhi, chờ đến lúc tiệc tan nha, anh đã vì em chuẩn bị quà tặng đặc biệt." Tô Phi Vũ duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt Tô Âm, Tô Âm trên mặt tức khắc xuất hiện một mảnh ý cười.

Bánh kem được chế tác riêng, mấy cô gái giúp Tô Âm cắm nến sinh nhật rồi châm nến, mọi người vây quanh Tô Âm hát mừng sinh nhật.

Hát xong lại chia bánh kem.

Cũng không biết là ai bắt đầu trước, chờ lúc phản ứng lại, mọi người cãi cọ ồn ào chơi trò "Bánh kem chiến".

Hạ Diệc Sơ tự nhận không có chỗ cho mình diễn, nên cầm túi lặng lẽ rút lui, nơi này không hề có khói thuốc súng nhưng lại là một chiến trường đầy bánh kem.

Mọi người chơi đến cao trào, không ai nhớ đến Hạ Diệc Sơ, trừ kẻ kia vẫn luôn trong bóng tối, yên lặng chú ý Hạ Diệc Sơ.

Sau khi Hạ Diệc Sơ ra ngoài, Tô Phi Vũ chạy nhanh theo, rời khỏi đám người, đuổi kịp bước chân Hạ Diệc Sơ.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng.

Hạ Diệc Sơ nhìn di động, còn sớm, Đông Phương Dật cũng không gọi điện, hẳn là còn chưa tới.

Hạ Diệc Sơ tuy tránh đi kịp thời nhưng trên người cũng bị dính một ít bánh kem. Cô đi đến nhà vệ sinh, rửa cho sạch bánh kem và bơ.

Khi Hạ Diệc Sơ trở ra lần nữa, tên kia đã đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ.

"Tránh ra." Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn Tô Phi Vũ che chắn ở trước mặt, đáy mặt lập tức hiện lên một mạt ý cười lạnh.

"Dao Dao, em còn nhớ rõ anh không? Anh là anh họ em, Tô Phi Vũ." Tô Phi Vũ đứng trước mặt Hạ Diệc Sơ, lui bước sang một bên, thần sắc thập phần hữu hảo.

"Không nhớ rõ, tôi cũng không có anh họ nào cả. Nhà bên mẹ, từ khi ông ngoại bà ngoại qua đời, chồng dì cả (*) cũng bệnh chết, bây giờ không còn ai." Hạ Diệc Sơ sống sượng nói, nhấc chân ra ngoài.

(*chồng dì cả: sau này sẽ gọi là dượng cho dễ nha)

Tô Phi Vũ chính là con trai duy nhất của dì cả nhà Tô Ninh Dao, chưa học xong cấp hai đã xuống phía Nam làm công, kết quả lại ngại công việc cực nhọc, cả ngày chơi bời lêu lổng, còn bởi vì đói mà hôn mê nhập viện, kiểm tra thấy là do thiếu dinh dưỡng.

Lúc sinh Tô Phi Vũ, dì cả vì khó sinh mà mất. Sau đó, dượng cả cũng không cưới vợ hai, đối với Tô Phi Vũ không giận dữ mà chỉ luyến tiếc đứa con trai duy nhất nên suốt đêm từ quê chạy đến phía Nam đem hắn trở về.

Tiêu phí một hai vạn tiền thuốc men mới đem Tô Phi Vũ cứu chữa trở về. Cũng bởi thế mà dượng nợ ngập đầu, đi theo người trong thôn làm công nhân mỏ than, không ngờ chưa đến nửa năm đã mắc bệnh ung thư.

Mà đứa con trai duy nhất Tô Phi Vũ không trở về giữ đạo hiếu với cha, đến cả khi cha hắn qua đời cũng đều không thấy quay lại.

Cũng khó trách Hạ Diệc Sơ nói như thế.

Đừng nói tên cặn bã Tô Phi Vũ này đời trước đem nguyên chủ Tô Ninh Dao đẩy xuống địa ngục. Cho dù, hắn không làm như thế, Hạ Diệc Sơ cũng vẫn khinh thường hắn. Loại này đúng là bại hoại của xã hội. Cặn bã!

Tô Phi Vũ nghe Hạ Diệc Sơ nói, sắc mặt tối sầm, liền xấu hổ.

Hắn không nghĩ tới, cha hắn chết mấy năm rồi, trong lòng Hạ Diệc Sơ vẫn còn nhớ rõ.

Tô Phi Vũ lướt qua vài phần xấu hổ, làm bộ không nghe được Hạ Diệc Sơ nói gì, tiếp tục đi lên nói chuyện với cô: "Lần trước anh trở về, nghe nói em đến thành phố này học đại học, anh còn nghĩ không biết có thể có cơ hội gặp em hay không. Không ngờ cơ duyên, hôm nay liền gặp được. Dao Dao à, anh họ vừa vặn cũng đi làm ở đây. Hiện tại, em sống ở đâu? Anh đưa em về, hôm nào hai anh em chúng ta hẹn gặp mặt trò chuyện."

Tô Phi Vũ vẻ mặt nhiệt tình, chậm rãi đánh bài tình thân, mà Hạ Diệc Sơ lại không ăn vào.

Hơn nữa, từ lúc nhìn thấy hắn, Hạ Diệc Sơ không tin đây là trùng hợp.

Hạ Diệc Sơ một chút cũng không nghĩ đến tên cặn bã này, bất giác nhớ đến tâm nguyện của nguyên chủ, nếu như đã gặp được Tô Phi Vũ, vậy phải báo thù cho nguyên chủ.

Hạ Diệc Sơ đi trước đột nhiên dừng lại, Tô Phi Vũ thấy thế, nội tâm vui vẻ, còn tưởng lời mình nói tác động được Hạ Diệc Sơ.

"Anh viết cách liên lạc lại đi." Hạ Diệc Sơ lấy giấy bút trong túi xách ra đưa đến trước mặt hắn.

Tô Phi Vũ nhận lấy, cúi đầu viết lên. Vừa viết vừa hỏi: "Dao Dao, hiện tại em ở lại trường học đúng không? Con gái ra ngoài chơi lâu cũng không tốt, trời cũng tối rồi, không bằng anh đưa em về trường nha."

Tô Phi Vũ cố ý hỏi như thế mặc dù trong khoảng thời gian quen Tô Âm, hắn đã biết Hạ Diệc Sơ không ở trường học, chẳng qua cô mỗi ngày có xe riêng đưa đón, độc lai độc vãng, ngay cả Tô Âm hỏi thăm cũng không biết cô ở đâu.

Hạ Diệc Sơ nhận lại giấy viết từ Tô Phi Vũ, thả vào túi xách, đi vào thang máy. Nhìn Tô Phi Vũ cũng đi theo vào, cô không ngại duỗi tay ấn nút lầu kế tiếp, nói với Tô Phi Vũ: "Không cần, tôi tự về."

"Không được, em là em họ anh mà." Tô Phi Vũ nói, còn tưởng có thể đả động được Hạ Diệc Sơ, lúc này vừa tới lầu một, Hạ Diệc Sơ trực tiếp bước ra ngoài.

Vừa vặn, ở cửa quán rượu, Đông Phương Dật vừa mới đi vào, thấy Hạ Diệc Sơ, biểu tình đạm mặc trên mặt liền lộ ra một mạt ý cười thanh thiển, đi đến bên Hạ Diệc Sơ, giữ tay cô lại.

"Sao đến nhanh thế?" Hạ Diệc Sơ nhìn Đông Phương Dật, cẩn thận để ý thần sắc hắn, lặng lẽ yên lòng.

"Uh, cúp điện thoại tôi liền ra cửa. Chúng ta đi được rồi chứ?" Đông Phương Dật hỏi.

"Uh, đi thôi." Hạ Diệc Sơ lôi kéo tay hắn đi ra ngoài.

Ánh mắt Đông Phương Dật chú ý tới Tô Phi Vũ đang theo sau lưng Hạ Diệc Sơ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Đông Phương Dật mới hỏi Hạ Diệc Sơ: "Hắn là ai?"

Thanh âm ôn hòa, ánh mắt lại lãnh lẽo, nháy mắt làm Tô Phi Vũ tính đi lên kết bạn với Đông Phương Dật lạnh cả người, bước chân dừng tại chỗ.

"Râu ria, chúng ta đi thôi. Vừa nãy ăn không no, tôi nghĩ ra khỏi đây lại đi ăn một chút." Hạ Diệc Sơ nhìn thoáng qua Tô Phi Vũ, nhẹ giọng nói bên tai Đông Phương Dật.

Chuyện Tô Phi Vũ, tự cô giải quyết là tốt rồi, loại người này không cần làm bẩn mắt Đông Phương Dật.

Chỉ là, Hạ Diệc Sơ trong lòng nghĩ đến một chuyện, bị Đông Phương Dật thấy rồi có lẽ sẽ thành ra chuyện khác.

Đông Phương Dật nhìn Hạ Diệc Sơ đối với Tô Phi Vũ có chút che giấu, tuy rằng ngoài mặt ngoan ngoãn đi theo Hạ Diệc Sơ, kỳ thật trong lòng nhớ kỹ tên này, về sau sẽ tìm hắn tính sổ.

============================

Đọc truyện chữ Full