Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Trương Hổ mặt âm trầm, giơ tay lên, một lưỡi dao mỏng phóng vào yết hầu Trương Thiết, một kích mất mạng.
Trương Thiết chết, mắt mở to. Trương Hổ đi đến, vuốt mắt cho Trương Thiết.
"Trương Lâm Lâm, hôm nay, ông đây phải đem cô chôn cùng với Trương Thiết." Trương Hổ đột nhiên đứng lên, không hề báo trước, phát động dị năng, vô số lưỡi dao lớn bé hướng Trương Lâm Lâm công kích.
Trương Lâm Lâm tái nhợt, sợ hãi chiếm cứ toàn thân thể, quên mất bản thân có dị năng, cứ thế đứng im tại chỗ, không phản ứng.
Đúng lúc Trương Lâm Lâm nghĩ rằng mình sẽ chết tại nơi này thị Tần Diệc Lãnh vung tay, chặn ngay một khối băng trước mặt Trương Lâm Lâm. Toàn bộ lưỡi dao phát ra đều cắm vào khối băng đó. Trương Lâm Lâm mềm nhũn, khuỵu xuống, quỳ gối trên mặt đất.
"Đây là chuyện gì?" Tần Diệc Lãnh nhìn Trương Lâm Lâm rồi đến Trương Hổ, "Trương đại ca, không biết cô ấy đã làm gì mà khiến anh tức giận như vậy. Tôi ở đây xin lỗi anh."
Trương Hổ ngày thường rất dễ nói chuyện, tuy cao lớn nhưng nhìn rất chất phác, khiến ai nấy đều có cảm giác thân thiện. Hiện giờ, Trương Hổ trở nên âm trầm đáng sợ, trên người phát ra lệ khí, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Trương Hổ cười nhạo một tiếng, "Tần Diệc Lãnh, không phải tôi không cho các cậu mặt mũi nhưng các cậu quá không coi người khác ra gì. Em trai ruột của tôi, bây giờ đã không còn. Các người xem phải làm sao bây giờ?"
Trương Hổ tránh sang một bên, để mọi người đều nhìn thấy xác Trương Thiết bị lưỡi dao cắm ngay yết hầu.
An Tri Hạ đứng cạnh Tần Diệc Lãnh cả kinh, há hốc miệng.
"Đây là..." Tần Diệc Lãnh dừng mắt trên người Trương Thiết.
Một nam sinh nào đó tiến lên, nói nhỏ vào tai Tần Diệc Lãnh. Tần Diệc Lãnh nghe xong, ánh mắt nhìn Trương Lâm Lâm trở nên lạnh lẽo.
Tuy rằng Tần Diệc Lãnh không quá coi trọng Trương Lâm Lâm nhưng cô ấy đằng nào cũng là một dị năng giả. Tần Diệc Lãnh cúi xuống bên cạnh Trương Lâm Lâm vốn đã xụi lơ.
"Trương Lâm Lâm, cô không có gì để nói sao? Tại sao Trương nhị ca lại trở thành xác sống? Vì sao cô lại muốn hãm hại anh ấy?"
Tần Diệc Lãnh chất vấn Trương Lâm Lâm, kỳ thật cũng là cho cô ấy một cơ hội giải thích.
Trương Lâm Lâm trấn định lại, nhẹ nhẹ nói:
"Em không biết. Em vừa cùng Trương nhị ca nói chuyện, cái gì cũng không làm."
"Đột nhiên em cảm nhận được nguy hiểm, mà nhìn móng tay anh ấy đột nhiên hóa đen, em hoảng sợ quá, hét lên, đẩy anh ấy ra, rồi anh ấy trở thành xác sống."
"Cái gì em cũng không biết... Hu hu hu...."
Trương Lâm Lâm khóc đến tê tâm phế liệt, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Ha hả, trừ cô suốt ngày vây quanh em trai tôi, còn có ai khác dính vào hắn đâu? Cô oan chỗ nào? Không phải cô thì chẳng lẽ em trai tôi tự biến mình thành xác sống, tự muốn chết sao?"
Trương Lâm Lâm không hề trả lời, chỉ là ngồi quỳ trên mặt đất dùng sức gào khóc.
Trương Hổ lòng đầy bực bội, đối với Trương Lâm Lâm vô hạn sát ý. Hắn nhìn về phía Tần Diệc Lãnh, ánh mắt phức tạp, "Tần Diệc Lãnh, cậu muốn người này, cũng muốn chúng ta hợp tác. Tôi nói thật, tôi không thể không giết cô ta. Nếu hôm nay cậu cản trở tôi, thì hôm khác khi có cơ hội, tôi nhất định sẽ đem cô ta bằm thành trăm mảnh!"
Trương Hổ nói năng có khí phách, mang theo một cỗ âm trầm ác độc. Trương Lâm Lâm vẫn ngồi dưới đất run rẩy. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Trương Lâm Lâm ngước nhìn Hạ Diệc Sơ, chỉ tay về phía sau đám người, chỗ Hạ Diệc Sơ đang ngồi, nói: "Là cô ấy, chính là cô ấy. Lúc đó, Trương nhị ca ăn bánh mì và uống nước của cô ấy nên mới biến thành xác sống."
"Cô là ai?" Trương Hổ nhìn Hạ Diệc Sơ, cất tiếng hỏi.
Cũng không trách mọi người nhiều ngày qua đều không quen biết Hạ Diệc Sơ, thật sự cô quá lặng lẽ, hơn nữa lại không có dị.
==========================
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 210: Vua xác sống độc sủng (16)
Chương 210: Vua xác sống độc sủng (16)