Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Thật không?"
Quân Ngôn Dục vốn muốn rời thân thể nàng ra, lại dần dần áp tới:
"Muội nói xem, thật không?"
"Huynh buông muội ra là biết thật hay không." Hạ Diệc Sơ ngạo kiều hừ một tiếng, xoay đầu qua một bên.
Quân Ngôn Dục không những không buông, ngược lại còn dùng sức ôm người chặt hơn.
"Nếu là thật, ta biết phải làm sao, ta rất mệt."
Hạ Diệc Sơ hơi sửng sốt, hắn mệt? Rõ ràng mỗi lần gặp mặt, hắn đều bắt lấy nàng oomg ấp hôn hít, lợi dụng ăn đậu hũ sao?
Quân Ngôn Dục cũng không vì thần sắc mê mang của Hạ Diệc Sơ mà ngừng tay, một tay ôm nàng, một tay cầm tay Hạ Diệc Sơ, hướng phía dưới thân mình mà tìm kiếm.
Khi tay chạm đến vật gì đó cứng rắn như sắt, Hạ Diệc Sơ lập tức đen mặt. Trang phục cổ đại này rộng thùng thình, nhất là quần, lại còn có long bào che đi, Hạ Diệc Sơ không nhìn ra bộ vị nào đó của hắn có biến hóa.
Hiện tại,... sờ cũng đã sờ, Hạ Diệc Sơ nếu còn không biết đây là chuyện gì, vậy thì hai chữ ngây thơ cũng không quá không đủ dùng rồi.
"Huynh đừng như vậy." Hạ Diệc Sơ mất tự nhiên xoay đầu, muốn rút tay ra, lại bị Quân Ngôn Dục gắt gao nắm lại.
"Nhật An, giúp ta." Quân Ngôn Dục cúi đầu hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh, lại hôn môi nàng lần nữa.
Ở phương diện này, nam nhân không cần dạy cũng tự biết. Mấy ngày trước, hắn chỉ biết đem môi kề mồi, giờ đây không cần thầy cũng biết đủ kiểu hôn, hơn nữa trên mặt cũng không đổi sắc.
Lúc này đây, nụ hôn dồn dập như gió xuân mưa phùn, vừa ôn nhu lại vừa cường thế. Cái tay kia đặt bên hông Hạ Diệc Sơ cũng không an phận, cách vải mỏng dần dần ve vuốt lên trên.
Hạ Diệc Sơ trầm mê trong cảm giác hắn mang đến, động tình một mảnh. Quân Ngôn Dục lại nhìn nàng, sau đó nắm chặt tay nàng, chậm rãi mơn trớn trên cơ thể nàng.
Kỳ thật với loại chuyện này, Hạ Diệc Sơ không hề bài xích, chỉ hơi ngượng ngùng. Nàng nhắm hai mắt, thuận theo động tác của Quân Ngôn Dục, tách hai chân ra ngồi trên đùi Quân Ngôn Dục, mông hơi hơi nâng lên lại dần dần buông xuống, động tác rất nhỏ này tạo ra ma sát trên đùi Quân Ngôn Dục.
"Tiểu yêu tinh!" Quân Ngôn Dục không nghĩ tới nàng cư nhiên dám làm động tác lớn mật như thế, đáy mắt đỏ tươi, khoái cảm chết người tiến về phía trước, cúi người gặm cắn phấn môi mềm mại của Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ ra khỏi ngự thư phòng đã là một canh giờ sau. Hồng Mai và Mặc Trúc vẫn đứng hầu bên ngoài, trông thấy Hạ Diệc Sơ có chút lơ mơ, lập tức lo lắng, tiến lại hỏi:
"Công chúa, xảy ra chuyện gì?"
"Không việc gì, về Lưu Ly các thôi." Hạ Diệc Sơ nhẹ giọng nói.
Yêu quái Quân Ngôn Dục vừa mới kích thích thân thể nàng quá nhiều làn, làm cho Hạ Diệc Sơ đến nói chuyện cũng có cảm giác miệng tê dại.
Thời gian chớp mắt trôi qua, Phó Diệc Sinh đi cứu tế Hoài Tây trở về. Hắn chuyển thành công lương thực đến Hoài Tây, lũ lụt ở đó cũng đã chấm dứt.
Phó Diệc Sinh thiết lập rất nhiều địa điểm phân phát lương thực, phối hợp vơi quan viên địa phương, các phú thương và binh lính trong vùng dựng lều bạt miễn phí cung cấp cho nạn dân, sau đó xử lý thiệt hại lũ lụt, đê điều.
Phó Diệc Sinh dán bố cáo "Không lao động không có thức ăn, làm nhiều ăn nhiều" khắp nơi. Dân chạy nạn không những không phẫn nộ mà ngược lại còn rất hồ hởi cùng nhau xây lại nhà cửa.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Phó Diệc Sinh đã ổn định được lòng dân, đưa họ trở lại cuộc sống ngày thường.
Việc làm lần này của Phó Diệc Sinh đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng dân chúng. Đây cũng là mục đích đến Hoài Tây của hắn.
Phó Diệc Sinh trở về, vấn đề Hoài Tây cũng giải quyết xong.
Mà chiến tranh ở biên cảnh, vẫn dầu sôi lửa bỏng.
Khai chiến đã hơn một tháng, thế cục hoàn toàn bất lợi cho Đại Lan
Binh lính mệt mỏi, nhân tâm hoảng sợ, không khí thượng triều cũng ngưng trọng, ngay cả Phó Diệc Sinh viên mãn trở về cũng không có mang đến bao nhiêu vui mừng cho mọi người.
Ngay lúc này, Quân Ngôn Dục muốn đích thân ra trận. Quyết định này đưa ra, một đám quan viên vội vàng quỳ xuống, thỉnh hắn nghĩ lại.
Thân là chân long thiên tử, nếu ở chiến sự xảy ra việc gì ngoài ý muốn, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Tính cách cường thế thô bạo thủ đoạn của hắn từ khi đăng cơ, cũng đã khắc sâu vào lòng mọi người. Cho nên sự tình này hắn đã quyết định, không ai cản được, coi như là đã định.
Mười ngày sau, Quân Ngôn Dục ngự giá thân chinh.
===================================
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 274: Phúc hắc Hoàng huynh (30)
Chương 274: Phúc hắc Hoàng huynh (30)