TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 525: Miêu yêu nữ (23)

Editor: Mi Mặt Mèo

****************

Hạ Diệc Sơ nhìn An Dập, trong lòng ngượng ngập một chút, đôi mắt xanh nhanh chóng tỏ vẻ hồn nhiên ngây thơ, vô tội nhìn An Dập.

"Meooo~"

An Dập đặt Hạ Diệc Sơ lên đùi, lấy ra một tờ khăn giấy ướt, kiên nhẫn lau hai chân trước còn dính vết máu cho cô.

Người làm trong nhà chạy ra vườn xem, thấy An dập và Hạ Diệc Sơ dưới tàng cây, thần sắc khẽ biến, xoay người chạy vào.

Ngoài cổng biệt thự có tiếng xe chạy vào, một người đàn ông trong xe nhanh chân chạy ra, tay xách theo hòm thuốc, hẳn là bác sỹ tư nhân của An gia.

Khi An Dập lau sạch sẽ cho Hạ Diệc Sơ xong, có người làm chạy tới trước mặt An Dập nói:

"Đại thiếu gia, phu nhân mời cậu qua gặp một chút."

An Dập đẩy xe lăn vào biệt thư, Dương Y Y lúc này đang nháo trong đại sảnh, nhìn thấy An Dập đang ôm con mèo thì lập tức muốn xông lên, may mà có người làm kéo lại.


"Các người buông tôi ra! Con mèo hoang này dám cào con trai tôi, xem tôi có lột da nó ra không. Các người không buông ra tôi cho các người nghỉ việc hết!"

Dương Y Y rống lên, vừa lúc bà ta nói câu cuối thì mấy người hầu dần dần buông tay.

"Không ngăn bà ta lại thì bây giờ nghỉ làm luôn đi!"

An Hạo Thành từ phía sau lên tiếng. Đương nhiên, lời của gia chủ An gia có trọng lượng hơn nhiều so với Dương Y Y, đám người làm lại xông lên giữ Dương Y Y.

Dương Y Y nổi giận đùng đùng quay lại hét lên với An Hạo Thành:

"Hạo Thành, ông có ý gì? Mặt An Thuần bị con mèo hoang kia cào nát, còn đầy sẹo, ông không xót sao?"

"Dương phu nhân, A Li không phải mèo hoang." An Dập lên tiếng.

Dương Y Y quay đầu nhìn An Dập:

"Không biết đại thiếu gia đây là có ý gì. Mấy năm nay cậu không trở về, An gia đều mưa thuận gió hòa. Cậu vừa trở về đã có chuyện. An Thuần vẫn xem cậu như anh ruột, sao cậu một chút cũng không thể xem nó là em trai vậy?"


Lúc này, An lão gia xuất hiện, đôi mắt sắc bén liếc qua bốn phía, nhàn nhạt nói:

"Nháo cái gì nữa? Về phòng hết đi. Làm trò trước mặt nhiều người hầu như vậy không sợ mất mặt à? An Thuần bị thương nhẹ thôi phải không, cho nó thuốc tốt một chút là được. Hỏi nó xem có phải bị mèo cào hay không là được mà."

Dương Y Y không dám ý kiến nữa, nhưng vẫn trừng mắt nhìn An Dập và Hạ Diệc Sơ rồi mới xoay người lên lầu.

Hạ Diệc Sơ lén thổi khí khiến Dương Y Y không biết thế nào bước hụt, ngã từ trên lầu xuống làm kinh động đám người hầu.

"Phu nhân!"

"Phu nhân không sao chứ?"

...

An Hạo Thành cũng hốt hoảng, vội vàng ôm Dương Y Y về phòng, gọi bác sỹ đến kiểm tra.

"Hôm nay chơi vui không?"

An Dập nhìn mèo nhà mình, cười vui vẻ.

Hạ Diệc Sơ chột dạ, giả chết nằm yên trên đùi hắn.


An Dập đẩy xe lăn vào căn phòng bên cạnh. Đây là căn phòng sau khi bị tai nạn, chân đi không tiện, An Dập mới dọn xuống.

Quan sát căn phòng, so với trước kia, đồ vật thay đổi khá nhiều, không còn như trước nữa, An Dập không nói gì, lùi ra khỏi phòng.

Quản gia đi bên cạnh nói:

"Đại thiếu gia, lúc trước biệt thự được trùng tu cho nên đồ vật trong phòng mới bị thay đổi. Tất cả đều sạch sẽ, có người thường xuyên tới lau chùi, dọn dẹp, chờ cậu trở lại."

"Ừ, tôi biết rồi. Tôi về nhà bên kia trước, buổi tối sẽ quay lại đây."

=========================

Đọc truyện chữ Full