TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 188: Thùng rác Thiên Khuyết Kiếm

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


Loan Minh dẫn Vu Hoan đến nơi Đông Phương Tú bị bắt đi, đó là một cái chợ rất náo nhiệt.


Loan Minh lúc ấy được Đông Phương Tú an bài trong một ngôi nhà bị bỏ hoang, hắn có thể biết được, cũng là trong miệng những người này kể lại.


Vu Hoan cảm ứng xung quanh, đã không còn hơi thở của Đông Phương Tú nữa, chứng minh bây giờ Đông Phương Tú hoặc là không ở Bạch Nham Thành hoặc là đã chết.


Mặc kệ là loại nào, muốn tìm thấy nàng ta là một chuyện khá khó khăn.


Loan Minh cùng lúc ấy tìm người nói tin tức cho hắn, Vu Hoan ăn không ngồi rồi đứng ở bên một sạp bán đồ trang sức nhỏ, nhìn thứ đồ chơi trên bàn đến xuất thần.


"Cô nương, nhìn thử đi, đây chính là trang sức lưu hành nhất trong năm nay, cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, đeo lên nhất định càng đẹp mắt." Chủ quán nhỏ kia nhiệt tình chào hỏi Vu Hoan.


Trong tay Vu Hoan cầm một cây trâm, kiểu dáng rất bình thường, Vu Hoan lễ phép cười cười buông cây trâm ra, sau đó xoay người tìm Dung Chiêu.


Dung Chiêu đứng cách nàng không xa, ánh mắt không hề lệch lạc dừng trên người nàng.


Vu Hoan thật lâu nhìn Dung Chiêu đối diện, nàng sợ Dung Chiêu sẽ nhìn thấy cảm xúc trong mắt nàng, nàng sợ thứ nàng che dấu sẽ bại lộ trước mặt hắn.


Cho nên, tầm mắt Vu Hoan trực tiếp thong dong thoáng qua trên mặt Dung Chiêu, dừng ở trên ngực hắn, tự nhiên đi qua.


"Hắn làm xong chưa?"


Dung Chiêu lắc đầu, hắn làm sao biết.


Vu Hoan thở dài, móc thú nhỏ ra, con hàng này từ lúc trong Tù Linh Cốc kia ra vẫn duy trì thần sắc thỏa mãn, hồng quang trên bụng biến mất, nhưng vẫn phình phình căng tròn.


Không biết có phải không tiêu hóa được không...


"Chi chi chi." Thú nhỏ thân mật cọ cọ tay Vu Hoan, đầu dựa vào trên ngón tay nàng, nửa híp mắt muốn ngủ.


Vu Hoan sờ sờ đầu thú nhỏ, lại lần nữa nhét nó vào trong áo.


Mà lúc này Loan Minh cũng đã trở lại, thấp giọng nói với Phong Lang vài câu.


Vu Hoan chỉ nghe được cái gì mà ra khỏi thành...


"Chúng ta phải đi ra ngoài thành."


Loan Minh cũng mặc kệ Vu Hoan có theo kịp hay không, trực tiếp đi ra ngoài thành.


Vu Hoan nhún vai, túm Dung Chiêu lung lay đi phía sau.


Ngoài thành là một rừng hoang vu, Loan Minh không ngừng tìm kiếm trong cánh rừng, Vu Hoan đi một chút liền không muốn đi nữa.


Cả người đều treo ở trên người Dung Chiêu, hướng về hai thân ảnh ở phía trước: "Này, các ngươi tìm như vậy cũng phí công thôi!"


"Vậy ngươi có cách gì?" Loan Minh xoay người lại, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Vu Hoan.


Vu Hoan bĩu môi: "Có thứ gì dính hơi thở của Đông Phương Tú không?"


Loan Minh nhíu mày, tựa hồ tự hỏi, một hồi lâu mới móc ra một cái khăn tay được cất giữ cẩn thận, nếp gấp gọn gàng ra, trên góc khăn tay có thêu một chữ.


Vu Hoan đứng thẳng thân thể, lấy khăn tay vào trong tay, lật xem hai cái: "Cất giữ cẩn thận đến như vậy, Loan Minh, ngươi không phải thích Đông Phương Tú chứ?"


Sắc mặt Loan Minh thay đổi, quanh thân tản ra sát khí: "Loại lời này đừng để ta nghe lần thứ hai."


Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, một dòng khí còn cường hãn hơn Loan Minh quét ngang qua, Loan Minh lảo đảo một cái, nếu không phải có Phong Lang đỡ hắn, thì hắn đã ngã xuống đất lâu rồi.


"Di chứng của đan dược rất nhanh sẽ phát tác, không muốn chết thì tốt nhất đừng động linh lực." Dung Chiêu nói lạnh băng, một chữ một chữ nện vào trên người Loan Minh.


Vu Hoan cười khẽ vài tiếng: "Ngươi sẽ không lại lấy thứ tàn phẩm gì chứ?"


"Chỉ có những cái đó."


Vu Hoan: "..." Được rồi, nàng đã quên, Sáng Thế Thần coi Thiên Khuyết Kiếm là thùng rác mà quăng những thứ rác rưởi vào nó.


"Các ngươi cho công tử nhà ta ăn cái gì?" Phong Lang vừa nghe đối thoại của hai người có chỗ không đúng, khẩn trương lên tiếng.


Vu Hoan không thèm để ý nhún vai: "Cũng không phải độc dược, đừng khẩn trương."


Nói xong, nàng vươn tay ném khăn tay vào không trung, nhanh chóng dùng linh lực vẽ một vòng, khăn tay bay bay trong ở trong vòng tròn.


Khăn tay ở trong vòng tròn trên dưới bay tới bay lui vài lần, sau đó hướng về một phương hướng bay qua.


Vu Hoan chu chu môi: "Đi theo đi."


Loan Minh quay người lại, Vu Hoan nghẹn một hơi mới nhổ ra, thân hình quay cuồng, đầu có chút choáng váng.


Dung Chiêu nhanh chóng đỡ lấy Vu Hoan, trong mắt hiện lên tia lo lắng, nhưng hắn lại nhấp môi một chữ cũng không nói.


Vu Hoan nhìn nhìn tay của mình, tự giễu cười nói: "Vẫn còn quá yếu. Haiz." Chỉ sử dụng một cái truy thuật đơn giản, nàng cũng làm không xong.


"Có ta." Dung Chiêu cầm tay Vu Hoan, rất nhẹ nhàng lên tiếng.


Vu Hoan rũ mắt, dựa vào Dung Chiêu đuổi theo Loan Minh phía trước.


Khăn tay chỉ dẫn bọn họ đến một vách núi, vực sâu phía dưới sâu không thấy đáy.


Loan Minh nhìn thấy cảnh tượng này, cả người đều căng thẳng, hai tay buông lỏng nắm chặt thành quyền.


Vu Hoan nhìn nhìn vực sâu, lại liếc mắt nhìn khăn tay trôi nổi lại không trung: "Phong Lang, đi xuống nhìn thử đi."


"Hả?" Cái này chính là vực sâu, làm sao đi xuống được?


Phía sau lưng đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thẳng tắp rơi xuống, một tiếng hét thảm bỗng dưng vang lên, lại bỗng nhiên biến mất.


Loan Minh hồi thần liền thấy tư thái Vu Hoan bình tĩnh thu tay lại, lồng ngực nổi cơn thịnh nộ, lại không phát hỏa với Vu Hoan, mà hướng đến vực sâu hét tên Phong Lang.


"Công tử, ta không có chuyện gì, phía dưới có vách đá nhô ra." Giọng nói của Phong Lang theo gió thổi lên, có chút rải rác.


"Làm như ta muốn lấy mạng hắn không bằng!" Vu Hoan ở phía sau cười nhạt, muốn có bao nhiêu khinh thường liền có bấy nhiêu khinh thường.


Cho dù Loan Minh có muốn cảm kích thì nghe thấy ngữ khí như thế hắn cũng không thể nào cảm kích cho nổi.


"Công tử, ta nhìn thấy Đông Phương cô nương."


Sắc mặt Loan Minh vui vẻ, thả người liền nhảy xuống.


Vu Hoan còn chưa kịp hô gì hết đã bị nghẹn bên miệng, đảo mắt lại nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.


Để xem hắn đi lên thế nào! Ha ha!


Phong Lang ở một vách đá nhô ra phát hiện Đông Phương Tú, chắc là từ phía trên rơi xuống, vừa lúc rơi xuống vách đá này.


Hắn vừa định ôm Đông Phương Tú đi lên, một cái bóng đen từ phía trên lao xuống, hắn tập trung nhìn vào, lập tức biết là ai.


Mà sắc mặt Loan Minh cực kỳ khó coi, vừa rồi hắn muốn dùng linh lực ổn định thân thể, nhưng mà dùng một chút linh lực lại giống như bị người ta dùng châm đâm vào thân thể.


Cái loại đau đớn này trải rộng toàn thân, không có đau đến thấu tâm can nhưng lại làm người ta không có cách nào không quan tâm đến nó được.


Đây là di chứng của đan dược?


"Công tử? Không sao chứ?" Phong Lang nhanh chóng đi qua đỡ lấy Loan Minh.


Loan Minh lắc đầu, nhìn bóng người ở trong góc nhìn thoáng qua: "Nàng ấy không sao chứ?"


"Không sao ạ, chỉ là bị thương ngoài da." Phong Lang rất lo lắng cho Loan Minh, nhưng Loan Minh lại không hề để ý, đẩy hắn ra đi đến bên cạnh Đông Phương Tú.


Trên người Đông Phương Tú có loang lổ vết máu, hô hấp có chút khó khăn, nhưng nhịp đập lại rất bình thường.


Trong mắt Loan Minh luân phiên ánh sáng tối nghĩa, tựa hồ như đang cực lực áp chế cái gì đó, nhìn chằm chằm Đông Phương Tú một lát, xoay người phân phó Phong Lang.


"Đưa nàng ấy lên trước đã."


"Nhưng mà công tử Ngài..." Cảm thấy công tử có chỗ nào đó không đúng!


Loan Minh cắn răng, cắt ngang lời Phong Lang: "Làm theo lời ta nói."


Phong Lang chần chờ, đành phải gật đầu, ôm Đông Phương Tú leo lên vực sâu.


Nhìn bóng người dần dần biến mất, Loan Minh thở phào nhẹ nhõm, trong đầu choáng váng, cả người ngã xuống đất.

Đọc truyện chữ Full