"Tới phiên muội." Lục Vô Nghiên hạ con cờ đen xuống. Hắn liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang siết chặt lấy tay áo hắn, ý cười như tràn ra trong khóe mắt. Nhưng vì hắn đang rũ mắt, nên Phương Cẩn Chi cũng không nhìn thấy.
"A......" Phương Cẩn Chi không thể làm gì khác hơn là chậm chạp quay trở về chỗ ngồi, từ trong chén cờ tóm lấy một viên cờ trắng, hứng thú tan rã đặt xuống.
Lục Vô Nghiên ngước mắt nhìn dáng vẻ hơi mất mác còn cố ra vẻ không thèm để ý của con bé, mím mím môi, giống như hết sức tùy ý hỏi: "Ngày mai muốn học cái gì?"
Nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, con cờ trong tay Phương Cẩn Chi "lạch cạch" rơi xuống. Bé ngẩng đầu lên, vui mừng nói: "Muội muốn học rất nhiều thứ: viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn, thổi huyên, cắm hoa, pha trà, còn có... còn có quản lý sổ sách! Muội muốn học gảy bàn tính, gảy lên những tiếng lạch cạch! Tính toán mỗi khoản nợ thật chi tiết! À ừm...... Có phải quá nhiều hay không?"
Trong đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng là mừng rỡ, hy vọng, còn có thận trọng dò xét.
Lục Vô Nghiên hạ xuống một quân cờ đen, nói: "Được."
Đã sớm tính toán dạy bé cái này cái kia, nhưng mỗi lần gặp bé đều không nhịn được nhìn bé, bồi bên cạnh bé, nghe bé ríu rít cố ý nói mấy lời nịnh nọt lấy lòng hắn, thế cho nên hắn liền ném chuyện dạy dỗ bé ra sau đầu.
Vì để cho Lục Vô Nghiên có thể thực sự dạy mình những thứ khác, hôm nay Phương Cẩn Chi đã dốc hết hết toàn lực đánh cờ. Tranh thủ lưu lại cho Lục Vô Nghiên một chút ấn tượng là mình không đần! Mỗi nước cờ bé đều suy tính thật lâu, hận không thể vắt kiệt não. Nhưng dù sao tuổi của bé cũng còn nhỏ, nói chi đến đánh cờ do Lục Vô Nghiên dạy. Mỗi ván chống đỡ không được bao lâu liền thua không còn mảnh giáp.
"Chơi lại!" Bé vén tay áo lên, rất muốn thắng một lần!
Cứ như vậy hết ván này đến ván khác, không khỏi kéo dài đến tận khuya. Khoan hãy nói, mặc dù như thế nào Phương Cẩn Chi cũng là người thua, nhưng ván sau so với ván trước thì thua chậm hơn.
Lục Thân Ky đứng bên ngoài, nhìn ánh sáng ấm áp bên trong lầu các. Cửa sổ trên tầng ba in bóng dáng vẻ gầy gò của trưởng công chúa đang cúi đầu bên thư án, bóng dáng Lục Vô Nghiên và một hài tử đang đánh cờ dưới tầng một.
Ông ôm hai cánh tay đứng nhìn thật lâu, rồi mới ngập ngừng bước vào. Đập vào mắt ông là hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên thảm lông thỏ dưới đất, hết sức chuyên chú đánh cờ.
Đang đứng trong phòng hầu hạ, Nhập Phanh vừa định hành lễ, Lục Thân Ky liền khoát tay áo ngăn lại. Ông cũng không đến gần, chỉ đứng ở cửa nhìn Lục Vô Nghiên.
"Lại thua rồi, thật ngu ngốc!" Phương Cẩn Chi chán nản nắm tay lại gõ lên đầu mình một cái.
"Đừng gõ." Trong ánh mắt Lục Vô Nghiên hiện lên một tia trách cứ, kéo quả đấm nhỏ của bé xuống.
Ánh mắt Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi khiến cho Lục Thân Ky đứng ngay cửa hơi sửng sốt.
Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện sự có mắt của Lục Thân Ky. Hắn khẽ cau mày, nhẹ nhàng nhìn Nhập Phanh một cái. Trong lòng Nhập Phanh khẽ run lên, vội vàng cúi đầu.
"Đến, phụ thân bồi con ván kế tiếp." Lục Thân Ky đi tới.
Lục Vô Nghiên nhướng mày, cổ quái nhìn ông một cái, rồi nói: "Vinh hạnh của Vô Nghiên."
Phương Cẩn Chi vội vã đứng dậy, nhường chỗ của mình cho Lục Thân Ky, rồi sắp xếp lại những quân cờ đen trắng lộn xộn trên bàn cờ, những ngón tay be bé nhặt rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tách xong hai màu cờ rồi đặt vào trong chén, sau đó nhanh nhẹn phân cờ cho hai phụ tử Lục gia.
Bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Vô Nghiên, căng mắt mong chờ cao thủ so chiêu!
Nhưng mà......
Khiến Phương Cẩn Chi kinh ngạc chính là, không được bao lâu, Lục Thân Ky đã lộ ra bại thế.
Chẳng lẽ là giả vờ?
Phương Cẩn Chi không khỏi xốc lại mười hai phần sinh lực, chuyên chú nhìn chằm chằm quân cờ trong tay hai người. Mỗi một nước cờ, Phương Cẩn Chi còn khẩn trương hơn cả hai người bọn họ, cẩn thận suy đoán dụng ý của bọn họ.
Nhưng Phương Cẩn Chi hoàn toàn nhìn không ra nguyên tắc đánh cờ của Lục Thân Ky, giống như mỗi bước đi đều là đánh lung tung. Chẳng lẽ đại cữu cữu là cao thủ trong cao thủ, kỹ thuật đánh cờ đã cao siêu đến nỗi bé hoàn toàn nhìn không hiểu nổi?
Phương Cẩn Chi càng khẩn trương hơn!
"Ta thua?" Lục Thân Ky cau mày.
Lục Vô Nghiên ngược lại rất bình tĩnh, hỏi: "Lại đến chứ?"
Lục Thân Ky đặt cờ xuống, không nhịn được nói một câu: "Không có ý nghĩa, không chơi!"
Lúc này Phương Cẩn Chi mới hiểu vị đại cữu cữu này của bé hoàn toàn không phải là cao thủ thâm tàng bất lộ gì, cái gọi là không có nguyên tắc là không có nguyên tắc gì cả.
Phương Cẩn Chi thầm nghĩ: một người lớn như thế, kỹ thuật chơi cờ còn không bằng mình nữa!
Lục Vô Nghiên mỉm cười nhặt từng viên cờ đen trắng ở trên bàn cờ, nói: "Lần này nhường phụ thân năm viên."
"Tám viên!"
"Thành."
Phương Cẩn Chi lặng lẽ bĩu môi, với kỹ thuật chơi cờ của đại cữu cữu, coi như Tam ca ca có nhường ông tám mươi viên cũng không thắng được, haiz.
Bé không có hứng thú xem đánh cờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Vô Nghiên. Dù sao cũng đang ở độ tuổi hiếu động, không được một lát, bé đã cảm thấy buồn chán. Nhất là ván cờ bên này cũng chẳng có ý nghĩa. Bé ngồi thẳng lưng đoan đoan chính chính, cằm khẽ nâng lên. Đầu không thể quay lộn xộn, đôi mắt to đảo một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cái tua rua màu xanh ngọc bích buộc bên hông Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi chớp mắt mấy cái, đôi tay nhỏ bé lặng lẽ thò qua, thưởng thức cảm giác không tệ khi vuốt vuốt cái tua rua. Bé nhanh trí nảy sinh một ý nghĩ, là dùng cái tua rua mềm mượt đó thắt thành một cái bím. Bé thắt được một nửa thì phát hiện đã chia cái tua rua thành ba phần không đều nhau, thắt xong nhìn cũng không đẹp lắm. Bé lại tháo nó ra, cẩn thận chia làm ba phần đều nhau, rồi thắt lại lần nữa.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn bé một cái, rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục đánh cờ.
Ngược lại, Lục Thân Ky ngồi đối diện lại nhìn Phương Cẩn Chi nhiều hơn hai lần. Nhưng Phương Cẩn Chi đang chơi rất chuyên chú hoàn toàn không để ý.
"Phụ thân, đánh cờ cần phải chuyên tâm."
Lục Thân Ky ho nhẹ một tiếng, tùy tiện đặt con cờ đang cầm trong tay xuống.
Lục Vô Nghiên im lặng rồi im lặng, nói: "Cho phép phụ thân hồi cờ một lần."
Lúc này Lục Thân Ky mới cẩn thận quan sát bàn cờ, ông lấy lại con cờ vừa đặt xuống, suy nghĩ một lúc lâu, rồi chọn một vị trí mới để đặt quân cờ.
"Hay là..... Phụ thân hồi cờ một lần nữa đi."
"Không cần!"
Lục Vô Nghiên hết cách, đành phải hạ con cờ trắng xuống.
"Lại thua?" Lục Thân Ky nhìn chằm chằm bàn cờ với vẻ mặt không thể nào hiểu nổi.
Lục Vô Nghiên chợt cảm thấy trên đùi hơi nặng, hắn cúi đầu, phát hiện cái tua rua bên hông đã bị Phương Cẩn Chi tết thành một cái bím. Mà bàn tay Phương Cẩn Chi đang co lại đặt trên đùi hắn, tựa như muốn bắt cái gì nhưng không bắt được. Tầm mắt Lục Vô Nghiên dời lên trên, nhìn thấy đầu của Phương Cẩn Chi đang gục gặc, hẳn là cực kỳ mệt mỏi.
Lục Vô Nghiên thuận tay tháo tua rua bên hông xuống, nhét vào tay Phương Cẩn Chi. Bé mở to ánh mắt mờ mịt, chậm chạp nhìn thoáng qua Lục Vô Nghiên, rồi lại cúi đầu chơi với cái tua rua.
"Đánh cờ thật chẳng có ý nghĩa, thật sự khó có thể tưởng tượng con lại có thể tự đánh cờ một mình, thật là nhàm chán hết sức." Lục Thân Ky lắc đầu một cái.
"Vân tiên sinh đã từng nói, đánh cờ tôi luyện sức bình tĩnh của con người nhất."
Lục Thân Ky nhíu mày: "Đã lâu rồi không gặp lão gia hỏa đó."
Mặc dù Lục Vô Nghiên nói chuyện với phụ thân, không nhìn sang bên cạnh, nhưng lại bất ngờ nâng tay phải lên, chuẩn xác không chút sai lệch nhẹ nhàng ôm lấy Phương Cẩn Chi đang sắp cắm đầu xuống đất, để cho bé nằm xuống, gối đầu lên trên đùi hắn.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi đang rất buồn ngủ: "Chợp mắt một lát đi."
Đôi mắt to tròn của Phương Cẩn Chi từ từ khép lại. Thậm chí cơ thể nhỏ bé vặn vẹo uốn éo, tìm một tư thế thoải mái nhất. Cánh tay của Lục Vô Nghiên tự nhiên khoác lên lưng bé.
Hắn ngẩng đầu, nhìn phụ thân mình đang ngồi đối diện, nói: "Phụ thân, mấy ngày trước con có mơ một giấc mơ không tốt lắm."
"Hả?"
"Con mơ thấy mẫu thân bị vây khốn ở thành An Bắc, cuối cùng từ trên tường thành nhảy xuống, thi thể của người bị quân Kinh dẫm đạp, máu thịt hòa vào trong đất." Lục Vô Nghiên dùng giọng điệu đùa giỡn để nói về một sự thật sắp sửa xảy ra.
Lục Thân Ky tùy ý nói: "Giấc mộng cổ quái."
Lục Vô Nghiên khép mắt lại, rồi nói: "Còn mơ thấy phụ thân đau lòng không dứt, sau đó không lâu cũng đi theo mẫu thân."
"Ngừng!" Lục Thân Ky cười nhạo. "Nàng ấy có chết hay không liên quan gì đến ta, đau lòng vì nàng ấy? Làm sao có thể."
Nhưng Lục Thân Ky không biết vì sao sao trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái, ông hỏi: "Con còn mơ thấy gì nữa?"
"Mơ thấy......" Lục Vô Nghiên nhắm chặt mắt lại, cố gắng dằn xuống cảm xúc trong mắt suýt chút nữa đã không che giấu được.
Hắn buồn bã nói: "Mơ thấy Lục gia không còn, mơ thấy trước khi Hoài Xuyên băng hà liền truyền ngôi vị hoàng đế lại cho con. Kinh Quốc, Tiêu Quốc, Túc Quốc đưa Đại Liêu ta vào trong bản đồ, nhi tử đứng trên Tế Thiên Đài cao ngất trong mây ngàn, nhìn lại sau lưng không còn một ai, chỉ có mười dặm bóng cờ."
Cánh tay khoác trên lưng Phương Cẩn Chi không khỏi run lên một cái. Từng gương mặt lúc khóc lúc cười thoáng qua trước mặt hắn, hình ảnh kiếp trước và kiếp này từ từ chồng chéo lên nhau.
"Bệ hạ, hắn......" Lục Thân Ky vừa định hỏi một nghi ngờ, nhưng rồi cũng lắc đầu một cái. Cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, sao có thể xem là thật. Nhưng không biết vì sao giấc mơ này của Lục Vô Nghiên lại mang đến cho ông một loại lo lắng mơ hồ. Mặc dù chỉ miêu tả rất đơn giản, nhưng Lục Thân Ky lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác rất thê lương ở trong đó.
Hai phụ tử ngồi đối diện nhau, nhưng cũng đều trầm mặc không nói.
Tua rua Lục Vô Nghiên nhét vào tay Phương Cẩn Chi chợt tuột ra khỏi tay bé, rơi xuống đất. Lục Vô Nghiên khẽ khom lưng nhặt nó lên, rồi lại chậm rãi tháo cái bím đã được Phương Cẩn Chi cẩn thận thắt lại. Hắn vừa tháo vừa thong thả nói: "Phụ thân, thật ra thì năm đó chuyện bị Vệ vương bắt đi là do con tự nguyện."
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe Lục Vô Nghiên chủ động nhắc tới chuyện năm đó, Lục Thân Ky không khỏi ngồi thẳng người. Ban đầu lúc cứu hắn về, hắn không hề đề cập tới chuyện năm đó, thậm chí có người nhắc tới trước mặt hắn đều sẽ bị hắn mãnh liệt đối chọi. Thân thể của hắn kháng cự theo bản năng, nôn mửa, đau đớn, cùng ngất đi. Vì vậy, Lục Thân Ky mới ra lệnh cho mọi người ở Lục gia không được nhắc tới chuyện đó trước mặt Lục Vô Nghiên.
Lúc này đột nhiên nghe hắn nói như vậy, trái tim Lục Thân Ky gần như thắt lại.
Lục Vô Nghiên đặt cái tua rua đã được sửa lại như lúc đầu lên trên bàn.
Hắn rũ mắt, chậm rãi nói: "Khi đó, nếu như con không chạy ra, Vệ vương đi vào Thiên Điện sẽ phát hiện Hoài Xuyên đang nấp trong tủ."
"Vô Nghiên...." Lục Thân Ky há miệng, nhưng chỉ có thể gọi tên hắn.
Ngoại trừ kêu tên hắn, trong đầu Lục Thân Ky đều trống rỗng, không thể thốt ra thêm một lời nào. Qua thật lâu, ông mới cố gắng đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, vô cùng đau lòng hỏi: "Năm đó con mới tám tuổi, con không sợ sao?"
"Trong khoảnh khắc chạy ra ngoài đó cũng không cảm thấy sợ." Lục Vô Nghiên cười cười. "Lúc ấy rất tỉnh táo, con tin chắc rằng nếu Vệ vương bắt con đi, dù có núi đao biển lửa người và mẫu thân nhất định sẽ cứu con trở về. Nhưng nếu Vệ vương thật sự bắt Hoài Xuyên, hắn nhất dịnh không thể sống."
"Hồ đồ! Là vì Vệ vương sợ đến u mê nên nhất thời không phân rõ! Nếu lúc ấy phát hiện ra con là giả? Con còn sống là hoàn toàn may mắn! Đừng có nói với ta mấy câu nhảm nhí như hắn là hoàng đế, con là hài tử của ta, tính mạng của con là trên hết, mạng của những người khác đều là cứt chó!" Lục Thân Ky gần như rống lên, thậm chí còn mắng đôi câu thô tục.
Giọng nói của Lục Thân Ky quá lớn, làm ầm ĩ đến Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi cau mày, nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, rồi lại chậm rãi dịch chuyển. Bé xoay người, đưa mặt về phía Lục Vô Nghiên. Thậm chí giống như đang tránh né cái gì vậy, cọ cọ khuôn mặt nhỏ bé vào hông của Lục Vô Nghiên.
"Không có việc gì, đừng sợ." Lục Vô Nghiên vỗ nhẹ nhẹ lưng bé, cho đến khi bé yên lòng ngủ thiếp đi. Hắn mới thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Đại khái là sự tin tưởng mù quáng và sùng bái của một nhi tử đối với phụ mẫu của mình."
"Hừ!" Lục Thân Ky hừ lạnh một tiếng: "Ta biết con từ nhỏ đã sùng bái mẫu thân con."
Ông nhỏ tiếng oán trách một câu: "Nàng ấy có gì tốt!"
Lục Vô Nghiên nhịn cười, nói: "Phụ thân ở trong lòng nhi tử là thiên đại anh hùng. Năm đó...... Người cưỡi ngựa nâu mặc giáp đen, mang theo trăm vạn quân Liêu đón con về, dáng vẻ thật rất tuấn tú."
Hắn gật gù, nhấn mạnh thêm một lần: "Thật rất tuấn tú."
Cho dù có qua bao nhiêu năm, Lục Vô Nghiên cũng không thể quên hình ảnh năm đó. Không phải phụ thân đưa hắn về nhà, mà kéo hắn từ trong địa ngục trở về nhân gian, hoặc là mang về thiên đình trên chín tầng mây.
Hai năm đó, nếu không tin chắc phụ mẫu nhất định sẽ đón hắn về nhà, hắn tình nguyện chết luôn ở đó.
Nhưng Lục Thân Ky cười không nổi, ông cau mày nhìn Lục Vô Nghiên vân đạm phong khinh ngồi đối diện, thử dò xét: "Hai năm đó......"
Sắc mặt Lục Vô Nghiên gần như thay đổi trong nháy mắt, cảm giác ghê tởm đó lại cuồn cuộn trong bụng hắn, hắn cố gắng lắm mới áp chế được sự khó chịu mãnh liệt của cơ thể, không lập tức phun ra.
"Vô Nghiên..." Lục Thân Ky hối hận không thôi. Ông cho rằng nhi tử chủ động nhắc tới chuyện năm đó, thân thể của nó cũng sẽ không tiếp tục kháng cự như vậy, không ngờ.....
"Tam ca ca......" Phương Cẩn Chi mơ màng nỉ non một tiếng, bàn tay nhỏ bé chụp lấy vạt áo Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn Phương Cẩn Chi. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của Phương Cẩn Chi chép chép, đôi tay nhỏ bé chụp bắt lung tung, cuối cùng chụp được tay của Lục Vô Nghiên, kéo ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng, dùng sức cắn xuống.
Cảm giác đau rất nhỏ từ ngón tay Lục Vô Nghiên từ từ truyền đến tim hắn, hắn ngưng mắt nhìn Phương Cẩn Chi, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên, cảm giác khó chịu của cơ thể cũng nhạt dần.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ tự tay giết Vệ vương!" Lệ sắc trên trán Lục Thân Ky chẳng hề phai đi. Hắn giơ tay, vừa định vỗ bàn. Lục Vô Nghiên vội vàng đưa tay ra cản hắn, cau mày, chỉ chỉ tiểu cô nương đang ngủ say trên đùi.
Cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Lục Thân Ky không thể làm gì khác hơn là hạ xuống.
Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng nói một câu: "Sao chỉ là Vệ vương."
"Đúng, không chỉ hắn ta! Sớm muộn gì cũng diệt Kinh Quốc!" Lục Thân Ky thuận theo lời Lục Vô Nghiên, nhưng lại không hiểu ý tứ trong câu nói của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cười cười, có hơi bất đắc dĩ nói: "Phụ thân cũng hiểu, đối với con và mẫu thân, Hoài Xuyên là một người rất quan trọng."
"Hừ!" Lục Thân Ky cười lạnh một tiếng. "Đó là trước kia! Từ lúc hắn lên ngôi hoàng đế đã không còn là Xuyên Nhi trước kia rồi."
"Nếu hiện tại Hoài Xuyên gặp nguy hiểm, phụ thân có còn như năm xưa, đơn thương độc mã tiến vào trong doanh trại quân địch cứu hắn ra?" Lục Vô Nghiên lại buông thêm một câu."Cam tâm tình nguyện."
Lục Thân Ky trầm mặc.
Lục Vô Nghiên cười cười: "Đối với phụ thân mà nói, Hoài Xuyên cũng là một người rất quan trọng, thoát ra khỏi tầm quan trọng của quân thần, không phải sao?"
"Đó là ta thương hại hắn!" Lục Thân Ky khoát khoát tay. "Đừng nhắc hắn với ta, nhắc tới hắn liền nhớ tới gương mặt của mẫu thân con, phiền!"
Lục Vô Nghiên cười khổ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đương nhiên hắn biết câu trả lời của phụ thân. Lúc Sở Hoài Xuyên còn nhỏ, đâu chỉ chạy theo Lục Vô Nghiên gọi "ca ca", thậm chí câu đầu tiên khi hắn vươn cánh tay về phía Lục Thân Ky, ngây thơ ngọt nào gọi chính là "phụ thân, phụ thân!"
Khi mẫu hậu hắn sinh hắn ra, vì khó sanh mà mất, năm đó tiên đế cũng ốm yếu già nua. Trưởng công chúa liền tự mình chăm sóc hắn, thậm chí cho đến khi hắn ba tuổi mới biết mẫu thân không phải mẫu thân mà là hoàng tỷ, phụ thân không phải phụ thân mà là tỷ phu, ca ca hắn luôn sùng bái lại là vãn bối của mình. Lúc đó, cũng vì không được gọi trưởng công chúa là mẫu thân giống như Lục Vô Nghiên nên đã khóc lóc suốt.
Một lút sau, Lục Vô Nghiên đắn đo chọn lọc ngôn ngữ, hỏi: "Vì sao người tòng quân?"
"Dĩ nhiên là......" Lục Thân Ky còn chưa mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến.
Trưởng công chúa từ trên lầu đi xuống. Bà liếc nhìn một vòng, không nhìn lâu đến Lục Thân Ky, chỉ phân phó Nhập Phanh đưa tấu chương đã được phê duyệt trên lầu cho Nhập Y, sai Nhập Y suốt đêm mang về cung.
Bà nhìn Phương Cẩn Chi đang ngủ trên đùi Lục Vô Nghiên, nước miếng Phương Cẩn Chi chảy xuống hoa phục của Lục Vô Nghiên, ngón tay của Lục Vô Nghiên thì bị con bé ngậm vào trong miệng, không biết là đang cắn hay là đang mút.
Bà nói: "Đưa nó về đi, lên giường ngủ cho ngon, cũng đã mệt mỏi thành cái dạng gì rồi. Các người ở đây nói chuyện, sao con bé có thể ngủ ngon. Hơn nữa hài tử này cũng sắp thay răng rồi, bảo mấy người bình thường hầu hạ chú ý một chút, đừng cho con bé ăn cái gì quá cứng."
Lục Thân Ky giễu cợt nói: "Chậc, không biết còn tưởng là một vị mẫu thân rất xứng chức."
Trưởng công chúa không để ý ông, bà phê tấu chương đến gần nửa đêm thật sự mệt mỏi vô cùng. Lúc này chỉ muốn trở về nghỉ ngơi.
Lục Thân Ky lại trào phúng một câu: "Không biết là ai nói phải đi, lại ở lỳ Lục gia ta năm sáu ngày."
Lúc này trưởng công chúa mới xoay người lại, nhìn ông một cái, từ tốn nói: "Nếu như Bổn cung nhớ không lầm, thì phủ Ôn Quốc công này là do Phụ hoàng thưởng cho Lục gia ngươi."
"Ngươi!" Lục Thân Ky lập tức đứng lên.
"Khụ, cái đó......" Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng. "Thời giờ cũng không còn sớm, phụ thân và mẫu thân cũng nên nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn."
Hắn lại cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngủ trên đùi, hình như là nói: muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài ầm ĩ, đừng quấy rầy con bé.
Trưởng công chúa vốn cũng không tính ầm ĩ với Lục Thân Ky, liền bước ra ngoài.
Lục Thân Ky vội vàng đi theo, ra đến ngoài sân thì gọi bà lại: "Này, ngươi đứng lại!"
Trưởng công chúa dừng lại, nhưng không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Lục Tướng quân lại có chuyện gì?"
"Trước mặt Vô Nghiên ta không muốn nhắc tới chuyện hòa ly. Nhưng Sở Ánh Tư, ngươi cũng đừng làm một nữ nhân lật lọng. Đừng để ta khinh bỉ ngươi!" Lục Thân Ky khoanh tay, lạnh lùng nói.
Trưởng công chúa xoay người lại, nhìn Lục Thân Ky, nói: "Lục Tướng quân nói thư hòa ly? Nếu như nhớ không nhầm, thì mười sáu năm trước, Bổn cung cũng đã cho Lục Tướng quân một phong thư hòa ly."
"Ném rồi!" Lục Thân Ky xông tới. "Vĩ chữ của Sở Ánh Tư ngươi quá xấu, không bằng oa nhi ba tuổi, cũng không phải là bức tranh đẹp đẽ gì, ta sẽ gìn giữ mười sáu năm?"
"Được, Bổn cung trở về viết một phong khác. Viết xong sẽ sai Nhập Y mang đến cho ngươi." Trưởng công chúa lui về phía sau một bước.
Lục Thân Ky cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Ta đã sớm viết, ngày mai sẽ sai hạ nhân mang sang cho ngươi!"
Trưởng công chúa gật đầu: "Vậy Bản cung chờ Lục Tướng quân."
Nói xong, bà xoay người bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không một chút lưu luyến.
Lục Thân Ky đứng nguyên tại chỗ một lát, rồi cũng xoay người bước nhanh về một hướng khác.
Bên trong phòng, Lục Vô Nghiên đứng sau cửa sổ nhìn hai người không biết làm sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Khống
Chương 23: Khốn đốn (1)
Chương 23: Khốn đốn (1)