Edit: Chickenliverpate - Diễn đàn
Phương Cẩn Chi nhìn Phương Tông Khác đang đứng trước mặt mình như một người xa lạ, ca ca trong trí nhớ của nàng không phải như vậy. Trong trí nhớ của nàng, ca ca rất thích cười, nụ cười của hắn lúc nào cũng sáng rỡ, không phải nụ cười khó lường này.
Hắn sẽ lén lút đưa nàng đi chơi, sẽ giấu mẫu thân cho nàng ăn kẹo, sẽ mang nàng đi chơi diều, ngồi bàn đu dây, ngoài miệng nói nàng quá phiền phức nhưng thực tế sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.
Mà không phải bộ dạng khư khư cố chấp như trước mắt.
"Ca ca." Phương Cẩn Chi nhìn thẳng vào mặt hắn. "Nếu muội nhất định ở cùng với huynh ấy?"
Phương Tông Khác cau mày, hắn nhìn vẻ mặt cố chấp của muội muội, đột nhiên cảm thấy không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Hắn thở dài, buồn bã nói: "Chi Chi, ca ca sẽ không hại muội. Lục Vô Nghiên không phải là người lương thiện, nam nhân trong thiên hạ này tùy muội chọn, chỉ có hắn là không được!"
"Tại sao!"
Lời nói của Phương Tông Khác vừa đến khóe miệng lại nuốt ngược trở vào, hắn nhắm mắt không nhìn tới đôi mắt đang bắt đầu ẩm ướt của Phương Cẩn Chi.
"Ca ca, huynh có biết khi huynh trở lại muội đã vui như thế nào không? Tại sao nhất định phải làm cho niềm vui đoàn tụ này tan biến từng chút một?" Phương Cẩn Chi cúi đầu, cố nuốt nước mắt trở vào.
"Bất luận là huynh, hay là Tam ca ca, các người đều có chuyện giấu giếm muội. Vì sao lại không chịu nói cho muội biết?"
Phương Tông Khác khiếp sợ, hắn tiến lên một bước, chụp lấy bả vai Phương Cẩn Chi, hỏi tới: "Muội vừa nói gì? Lục Vô Nghiên biết cái gì?"
"Muội không biết! Huynh không muốn nói cho muội biết cũng không sao, dù sao Tam ca ca cũng đã nói sau này sẽ nói cho muội biết!" Phương Cẩn Chi hất tay Phương Tông Khác ra. "Tội nghiệp Tam ca ca còn nói tốt cho huynh, nói huynh cũng vì muốn tốt cho muội..... Nhưng huynh lại hạ dược huynh ấy!"
Phương Cẩn Chi lướt qua Phương Tông Khác chạy ngược về.
"Lục Vô Nghiên biết? Hắn biết cái gì...... Nếu hắn thật sự đã biết tại sao còn muốn cưới Chi Chi?" Lúc này Phương Tông Khác không có cách nào để ý Phương Cẩn Chi, cả người chìm trong nỗi kinh ngạc khủng khiếp. Sắc mặt của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt sắc bén dần dần xuất hiện sát ý.
"Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi chạy như bay trở về chính sảnh.
Trong chính sảnh không một bóng người, Lục Vô Nghiên không ở đây, ly rượu hắn đã dùng qua đang nằm trên mặt đất, những mảnh vỡ văng tung tóe.
Lục Vô Nghiên đang ở hậu viện.
Hắn nhắm mắt ngồi trên ghế đá bên cạnh giếng, hai tay ngâm trong thùng nước lạnh ngắt vừa mới múc lên khỏi giếng.
Kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng, là một mùi thơm lan tỏa trong không khí, mùi thơm của son phấn. Đó là một nữ nhân rất đẹp, dáng người yểu điệu, dáng vẻ thướt tha mềm mại, sóng mắt đưa tình.
Lục Vô Nghiên từ từ mở mắt ra, ánh mắt đen sáng như sao, lúc này đã dần dần nhuộm đỏ. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nói với nữ nhân kia: "Tới đây."
Đợi nàng ta đi tới bên cạnh, hai cánh tay mềm mại mảnh khảnh chưa kịp vòng lên cổ Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên đã vươn tay ra, bóp chặt cổ nàng ta, trong tiếng kêu sợ hãi của nàng ta, hắn nắm đầu nàng ta đập vào thành giếng.
Nàng ta lập tức hoa dung thất sắc, sợ hãi thét chói tai.
Máu tươi tuôn ra đỏ cả mấy viên gạch xanh ốp trên thành giếng, văng lên mu bàn tay Lục Vô Nghiên, nhìn từng mảng máu màu đỏ tươi, ngọn lửa trong người Lục Vô Nghiên cũng từ từ dịu lại.
"Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi theo tiếng động tìm đến.
Động tác của Lục Vô Nghiên dừng lại, chán ghét hất nữ nhân kia ra, nữ nhân đó ôm cái đầu máu me đầm đìa của mình, vừa lăn vừa bò đứng lên, thét chói tai xông ra ngoài.
Lục Vô Nghiên cúi đầu, đặt tay vào trong thùng gỗ, cẩn thận rửa sạch vết máu trên đó.
"Tam ca ca......" Phương Cẩn Chi từ từ đi tới.
"Đến tiền viện ngay." Lục Vô Nghiên vẫn cúi đầu rửa tay, không nhìn Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Vô Nghiên, nàng nhỏ giọng nói: "Muội...... muội giúp Tam ca ca có được hay không?"
"Ta bảo muội đến tiền viện ngay!" Lục Vô Nghiên chợt ngẩng đầu, gần như gầm lên.
Phương Cẩn Chi bị tiếng gầm của hắn hù dọa, kinh sợ suýt chút nữa ngã ra sau.
Đây là lần đầu tiên Lục Vô Nghiên hung dữ với nàng như vậy.
"Muội......" Phương Cẩn Chi hốt hoảng đứng lên, luống cuống nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên vẫn tiếp tục rửa tay, trên tay hắn đã không còn vết máu, nhưng hắn vẫn rửa đi rửa lại rất nhiều lần, giống như có làm thế nào cũng không sạch.
Phương Cẩn Chi nuốt xuống mấy lời muốn nói, xoay người chạy về hướng tiền viện. Nàng chạy một mạch đến hành lang của tiền viện, ngồi xuống bậc tam cấp dưới mái hiên, nhìn chằm chằm vào cửa thùy hoa mà Lục Vô Nghiên chắc chắn sẽ đi qua sau khi ra khỏi hậu viện.
Nàng ôm đầu gối, đặt cằm lên trên đó, suy nghĩ về chuyện vừa rồi, trong lòng có hơi ấm ức.
Đại khái là qua nửa canh giờ, Lục Vô Nghiên cũng xuất hiện tại cửa thuỳ hoa, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng đảo một vòng, liền nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang ôm gối ngồi trên bậc tam cấp dưới mái hiên, cơ thể nhỏ nhắn của nàng cuộn lại thành một cục, giống như chịu ấm ức cực lớn.
Rõ ràng lúc Lục Vô Nghiên mới tới, Phương Cẩn Chi đã nhìn thấy hắn, nhưng lại xoay đầu đi làm như không nhìn thấy.
Lục Vô Nghiên đi tới, ngồi xuống bậc tam cấp bên cạnh nàng.
"Giận sao?" Lục Vô Nghiên nghiêng mặt sang nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi xoay đầu đi, không nhìn tới hắn, đối với lời nói của hắn cũng làm như không nghe.
Lục Vô Nghiên vươn tay qua, sờ lên lớp váy lụa mềm màu vàng nhạt trên đầu gối nàng, nó ẩm ướt.
"Khóc rồi?"
Phương Cẩn Chi đẩy tay hắn ra, lại ghét bỏ phủi phủi chỗ váy nơi đầu gối, vẫn không để ý tới hắn.
Lục Vô Nghiên im lặng một lúc rồi hỏi: "Không nói chuyện với ta nữa sao?"
"Muội sẽ không nói chuyện với huynh!"
Lục Vô Nghiên bật cười khẽ, một lát sau bản thân Phương Cẩn Chi cũng cười theo. Nhưng trong lòng nàng vẫn còn tức giận, vội vàng nén cười, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên.
"Đừng tức giận, là ta không tốt, không nên quát muội." Lục Vô Nghiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. "Xin phu nhân bớt giận?"
"Muội không tức giận chuyện này......" Phương Cẩn Chi nói xong liền cúi đầu, dùng hàng mi dài rợp bóng che giấu ảm đạm trong đáy mắt.
"Vậy rốt cuộc phu nhân tức giận cái gì?"
"Đừng gọi muội là phu nhân! Muội mới không phải là phu nhân của huynh! Huynh cũng đâu có xem muội là phu nhân của huynh!" Phương Cẩn Chi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn của Lục Vô Nghiên, lại thuận thế đẩy hắn một cái, nhưng sức lực quá nhẹ, lực đẩy vào ngực Lục Vô Nghiên quá yếu, không đủ gãi ngứa cho hắn.
Lục Vô Nghiên chợt hiểu, hắn cười cười ôm lấy eo của Phương Cẩn Chi, nói: "Cẩn Chi, muội còn quá nhỏ."
Phương Cẩn Chi cắn môi hừ một tiếng, nhưng không đẩy Lục Vô Nghiên ra, còn nhân tiện nằm lên đầu gối Lục Vô Nghiên, lầm bầm oán trách: "Tại sao muội vẫn chỉ có mười ba tuổi, sao vẫn chưa trưởng thành chứ? Thời gian trôi qua quá chậm mà......"
Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười nhè nhẹ vỗ đầu nàng: "Ta cũng hi vọng muội mau lớn một chút......"
"Tam ca ca." Phương Cẩn Chi do dự một lúc lâu. "Huynh có giận ca ca hay không?"
Lục Vô Nghiên hơi khựng lại, không nói gì.
Phương Cẩn Chi thở dài, qua nhiều năm tiếp xúc, nàng tự nhận có thể đoán được tính khí của Lục Vô Nghiên, hắn tuyệt đối không buông tha cho người đã tính toán hắn, lúc này hắn vẫn ngồi ở đây, không nổi giận với ca ca, chỉ vì sợ nàng không vui.
"Thật là phiền quá đi!" Phương Cẩn Chi than thở, dùng hai tay bịt kín lỗ tai.
"Làm gì vậy?" Lục Vô Nghiên kéo tay nàng ra.
"Dù gì cũng không nghĩ ra, muội không muốn tiếp tục suy nghĩ chuyện giữa hai huynh nữa!"
"Không muốn suy nghĩ và bịt tai có liên quan gì với nhau, hả?" Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười kéo nàng. "Được rồi, đừng phiền lòng nữa. Không tệ như muội nghĩ đâu....."
Lục Vô Nghiên nói như chẳng có chuyện gì.
Phương Cẩn Chi nhìn vẻ mặt do dự của hắn, trong lòng nàng càng không yên tâm. "Hiện tại thật sự không thể nói cho muội biết nguyên nhân sao? Tại sao nhất định phải chờ sau khi chúng ta thành thân mới nói?"
"Được rồi, ta về đây." Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng đẩy Phương Cẩn Chi ra, rồi đứng dậy.
Phương Cẩn Chi đi theo, buồn bã không vui nói: "Muội tiễn huynh."
Nhìn dáng vẻ ưu sầu của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên cũng âm thầm thở dài. Nếu có thể, hắn cũng muốn che giấu nàng cả đời, nhưng Phương Tông Khác đã trở lại, e rằng chuyện đó sẽ không thể che giấu nữa.
Lục Vô Nghiên thật sự hối hận, hắn nên phái người đi Túc Quốc giết Phương Tông Khác từ sớm.
Dù sao Phương Cẩn Chi vẫn cho rằng hắn ta đã chết, lén lút giết hắn ta cũng sẽ không khiến Phương Cẩn Chi đau lòng. Nhưng hiện tại Phương Tông Khác đã trở lại, nếu hiện tại giết Phương Tông Khác, Phương Cẩn Chi nhất định sẽ khổ sở.
Sau khi tiễn Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi trở về phòng mình.
Kiều mụ mụ đừng ngoài cửa ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Phương Cẩn Chi liếc mắt nhìn bà một cái, không thèm để ý tới bà sập cửa một cái "rầm".
Một lát sau, Phương Tông Khác đến gặp nàng. Nàng dứt khoát khóa trái cửa, đóng cửa không gặp. Phương Tông Khác đứng ngoài cửa một lúc, lặng lẽ trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu ni cô ở Tĩnh Ninh Am đưa tới một phong thư và bánh hòe hoa mật ong mà Tĩnh Ức sư thái tự tay làm. Thì ra Tĩnh Ức sư thái đã biết ca ca của Phương Cẩn Chi còn sống, còn đón nàng về Phương gia, đặc biệt viết thư chúc mừng nàng.
Mấy ngày qua, cũng bởi vì chuyện của Phương Tông Khác và Lục Vô Nghiên mà tâm trạng của Phương Cẩn Chi phiền muội rối bời, nhận được thư của Tĩnh Ức sư thái, liền phân phó Diêm Bảo Nhi chuẩn bị xe ngựa, muốn đến Tĩnh Ninh Am một chuyến.
Nàng vừa lên xe ngựa, Phương Tông Khác liền cưỡi ngựa đuổi theo.
Phương Cẩn Chi vén màn che cửa sổ bên hông xe ngựa lên, thò đầu ra ngoài: "Ca ca cũng muốn đi?"
"Đưa muội đi."
Phương Cẩn Chi biết Phương Tông Khác không yên tâm để nàng đi một mình, nhưng trong lòng nàng vẫn còn giận hắn, rầu rĩ nói: "Muội đã xin Nhị ca đi cùng muội rồi, huynh ấy đang đợi muội ở con phố phía trước."
"Phương Kim Ca? Ta đã bảo hắn ta về rồi, ta nói ta đưa muội đi." Giọng điệu của Phương Tông Khác kiên định.
Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn hắn một cái, buông màn che xuống, nàng thở hổn hển ngồi trở lại trong xe, không thèm nhìn tới hắn.
Đến Tĩnh Ninh Am, Phương Cẩn Chi xuống xe ngựa, vẫn không để ý đến Phương Tông Khác ở bên cạnh, nàng dẫn Diêm Bảo Nhi đi thẳng vào trong am. Lúc đi tới cửa am, vẫn không nhịn được dừng bước quay đầu lại nhìn Phương Tông Khác một cái. Phương Tông Khác đã xuống ngựa, đang tà tà dựa vào một thân cây, chăm chú nhìn Phương Cẩn Chi.
Hành động này có nghĩa hắn muốn ở đó đợi nàng đi ra.
"Cẩn Chi, con đến rồi." Tĩnh Tư sư thái từ trong Tĩnh Ninh Am đi ra.
"Tĩnh Tư sư thái, sao người lại ra đây?" Phương Cẩn Chi vội vàng nâng váy, ba bước thành hai bước nghênh đón.
"Ta và muội muội chờ mãi vẫn không thấy con đến, nên ra ngoài xem một chút." Ánh mắt Tĩnh Tư sư thái nhìn Phương Cẩn Chi rất dịu dàng.
Phương Cẩn Chi theo Tĩnh Tư sư thái bước vào Tĩnh Ninh Am, hoàn toàn không để ý đến phản ứng khác thường của Phương Tông Khác
Lúc Phương Tông Khác nhìn thấy Tĩnh Tư sư thái liền đứng thẳng người, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Tĩnh Tư sư thái, cả người bị vùi lấp trong khiếp sợ cùng cực.
Vì sao Phương Cẩn Chi lại quen biết bà ấy?
Hết chương 101
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Khống
Chương 101: Khiếp sợ
Chương 101: Khiếp sợ