Editor: minhngocvt20
Buổi tối, Phương Cẩn Chi nằm ở phía bên trong giường hẹp. Nàng nghiêng thân thể, mặt hướng về phía Lục Vô Nghiên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía ngực của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên vốn là có thói quen ngủ trần truồng, bởi vì khi còn bé Phương Cẩn Chi chạy tới vén chăn của hắn, khó khăn lắm hắn mới sửa lại thói quen này. Bây giờ mỗi đêm trước khi đi ngủ hắn đi tắm xong chỉ mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình, áo ngủ này chỉ buộc dây tùy ý, thường xuyên lộ ra một mảng nhỏ ở lồng ngực.
Ánh mắt Phương Cẩn Chi liền nhìn vào lồng ngực nơi vạt áo bị hở ra, tựa như lại ước gì vạt áo của hắn mở ra chút nữa.
Lục Vô Nghiên khép hờ mắt nhịn hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Cẩn Chi, nàng đang làm gì thế?”
“Không có, không có gì…..” Phương Cẩn Chi lật người, nằm ngửa, ánh mắt nhìn gấm đỏ ở đỉnh giường.
Lục Vô Nghiên chống cùi chỏ, hơi nâng nửa người lên, nhìn vào mắt của Phương Cẩn Chi.
“Khuya lắm rồi, nàng không đi ngủ mà nhìn đỉnh giường làm gì?”
“Nga……Ngủ……” Phương Cẩn Chi mấp máy môi một cái, nhắm mắt lại.
Lục Vô Nghiên buồn cười hỏi: “Không ngủ được hả?”
“Cũng không phải là……..” Phương Cẩn Chi do dự một lát, mới mở mắt.
Phương Cẩn Chi quay đầu lại, muốn nhìn Lục Vô Nghiên, lại nhìn thấy Lục Vô Nghiên bởi vì nghiêng nửa người, áo ngủ trên người hắn bị kéo ra một chút, ngực bên trái bị lộ ra thêm một chút, như ẩn như hiện.
Trong nháy mắt, Phương Cẩn Chi quay đầu, không hề nhìn nữa.
Chân mày Lục Vô Nghiên từng chút từng chút nhíu lại.
Từ lúc nhỏ, Phương Cẩn Chi là người có tâm tư tỉ mỉ lại hay nghĩ ngợi lung tung, từ khi nàng còn nhỏ Lục Vô Nghiên liền thích đoán tâm sự của nàng, có lúc đoán được, chung quy không khỏi có một loại cảm giác thành tựu.
Chẳng hạn như bây giờ, Lục Vô Nghiên đang đoán.
Chắc chắn không phải là chuyện thật lâu lúc trước, bảy tám phần có thể là chuyện đã xảy ra hôm nay. Chuyện đã xảy ra ngày hôm nay? Lục Vô Nghiên từ từ rũ mắt.
Hôm nay Diệp Tiêu đã tới, nói chuyện Tĩnh Ức sư thái bị bệnh nặng. Sau đó mặc dù Phương Cẩn Chi không có nói ra, nhưng Lục Vô Nghiên biết chung quy trong lòng nàng sẽ không dễ chịu chút nào, cho nên hắn khuyên giải an ủi nàng một phen.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Sau đó hết thảy bình thường, cho đến lúc đi ngủ.
Sau khi đi nằm, Phương Cẩn Chi luôn luôn ngủ sớm hiếm khi không ngủ được, lẳng lặng vùi ở trong cánh tay của Lục Vô Nghiên, mở mắt nhìn……….
Lục Vô Nghiên sửng sốt một chút.
Hắn rũ mắt, nhìn về phía ngực của mình.
Lục Vô Nghiên cúi đầu bật cười.
“Cười gì vậy?” Phương Cẩn Chi nhíu nhíu chân mày, quay đầu sang nhìn Lục Vô Nghiên.
“Trước kia luôn là cắn phu nhân, hôm nay cũng nên đến phiên phu nhân.” Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen âm u dần dần nhuộm ra mấy phần ánh sáng tươi đẹp dịu dàng lưu luyến.
A?
Phương Cẩn Chi vẫn chưa phản ứng kịp, Lục Vô Nghiên đã nắm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, dễ dàng kéo lên trên người hắn, để cho nàng nằm ở trên ngực của hắn.
Phương Cẩn Chi nằm ở trên ngực của Lục Vô Nghiên, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên không nói, lôi lôi kéo kéo, áo ngủ rộng thùng thình ở trên người liền bị hắn kéo ra. Rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng chế trụ cái ót của Phương Cẩn Chi, đè xuống một cái.
Lục Vô Nghiên hành động như vậy, làm sao Phương Cẩn Chi còn có thể không hiểu ý tứ của hắn chứ?
Đôi môi mềm mại chạm vào ngực của Lục Vô Nghiên một chút, hai gò má trắng noãn như tuyết của Phương Cẩn Chi hơi phiếm hồng. Mặc dù hai người bọn họ đã thành hôn lâu rồi, chuyện thân mật hơn thế nữa cũng đã làm, nhưng là trong lúc đó, Phương Cẩn Chi luôn luôn khéo léo ngoan ngoãn mặc cho Lục Vô Nghiên định đoạt, bây giờ……..
Tay của Phương Cẩn Chi đè ở trên ngực Lục Vô Nghiên không tự chủ nắm lấy áo ngủ mềm mỏng của Lục Vô Nghiên. Nàng hơi dùng sức, lòng bàn tay từng chút từng chút mở ra áo ngủ.
Bình thường không phải là hắn cắn tới cắn lui ở trên người nàng sao?
Nghĩ như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi không khỏi hơi hơi mở ra, thật sự cắn lên.
Lồng ngưc Lục Vô Nghiên không khỏi căng thẳng mấy phần.
Cảm nhận được thân thể của Lục Vô Nghiên biến hóa, Phương Cẩn Chi giống như trả thù ra sức mà cắn một cái. Lần này, nàng rõ ràng nghe tiếng Lục Vô Nghiên hít một hơi.
Lục Vô Nghiên nhéo nhéo lỗ tai Phương Cẩn Chi, giảm thấp âm thanh, nói: “Không phải thật cho nàng cắn!”
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Hắn dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn hay không ta làm mẫu dạy nàng một lần?”
Lục Vô Nghiên vừa nói, bàn tay to lớn của hắn đã nắm lấy eo của Phương Cẩn Chi, làm bộ như sẽ kéo Phương Cẩn Chi từ trên người mình xuống. Phương Cẩn Chi vội vàng nắm tay của hắn, nhấn tay của hắn ở trên giường, nhỏ giọng nói: “Chàng đã làm mẫu qua rất nhiều lần rồi……”
“…..Thiếp sẽ!”
……….
Lần này Lục Giai Nhân chạy về nhà mẹ đẻ vốn chính là hy vọng nhà mẹ đẻ sẽ có thể làm chủ cho nàng, như vậy Tần gia sẽ nhìn vào mặt mũi của Lục gia, sau này sẽ đối xử với nàng khá hơn một chút.
Nhưng mà nàng thế nào cũng không nghĩ đến mẫu thân lần này cũng không có giúp nàng. Thậm chí ngay cả giúp đỡ đứng về phía nàng nói mấy câu với Tần Cẩm Phong cũng không có!
Về phần phụ thân……….Lục Giai Nhân vốn là không có trông cậy vào. Lục Giai Nhân biết, cha nàng căn bản không trông nom chuyện ở hậu trạch, ngay cả hôn sự của con gái ông ấy cũng không hề hỏi tới, chớ nói chi là chuyện nhỏ như chạy về nhà mẹ đẻ sau khi cưới……
Lục Giai Nhân ở nhà mẹ đẻ gần nửa tháng rốt cuộc cũng chờ được Tần Cẩm Phong đến đón nàng về nhà, nhưng là nhà mẹ đẻ không có làm chỗ dựa cho nàng mà bắt chẹt Tần Cẩm Phong, lúc Tần Cẩm Phong đến đón nàng cũng không chịu thua nói lời xin lỗi……
Đáng hận hơn chính là Khương Hàm Tử đã vào cửa.
Cho dù nàng đã khóc nháo, thậm chí còn chạy về nhà mẹ đẻ một chuyến, vẫn không thể ngăn cản việc nạp thiếp vào cửa!
Tối nay, Tần Cẩm Phong sẽ phải ngủ cạnh một nữ nhân khác.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lục Giai Nhân nghiến chặt răng.
“Phu nhân, canh giờ không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi sớm một chút đi…….” A Hạ đứng ở một bên, vừa nhìn sắc mặt của Lục Giai Nhân, vừa dè dặt khuyên.
“Ngươi thật nhiều chuyện!” Lục Giai Nhân đang một bụng hỏa khí không có chỗ phát ra, đúng lúc này A Hạ nói chuyện, lửa giận này của nàng lập tức bốc ra.
“Dạ dạ dạ…… Là nô tỳ nhiều chuyện, phu nhân tha tội……” A Hạ vội vàng quỳ xuống xin tha.
Lúc Lục Giai Nhân xuất giá, Tam nãi nãi đã chọn cho nàng A Xuân và A Hạ làm của hồi môn. Trong ngày thường hai nha hoàn bị Lục Giai Nhân trách mắng không ít, đã sớm tập thành thói quen.
“Ai muốn ngươi ở nơi này chướng mắt! Cố ý ở chỗ này nhìn ta chê cười có phải hay không!” Lục Giai Nhân hất bàn nước trà, bình trà và chén trà lăn xuống, bể đầy đất. Mà nước trà bên trong vừa mới đun sôi văng vào đầu gối và mu bàn tay của A Hạ, làm cho tay của nàng lập tức đỏ một mảng lớn.
A Hạ đau đến nhíu mày, nhưng căn bản không dám kêu đau một tiếng, thậm chí không dám nhúc nhích một cái.
A Xuân ở bên ngoài nghe được động tĩnh, nàng vội vàng vén rèm lên đi vào, nhìn tình hình bên trong phòng, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Hai người các ngươi là người chết à! Không biết dọn dẹp một chút đi!” Lục Giai Nhân chỉ vào mảnh vụn đầy đất tức giận nói.
“Dạ……”
A Xuân và A Hạ vội vàng đi lấy cây chổi, khăn lau, dọn dẹp sạch sẽ mảnh vụn đồ sứ và nước trà đầy đất, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, A Hạ lập tức rơi nước mắt.
A Xuân vội vàng lôi kéo A Hạ đi tới tịnh phòng, lấy nước lạnh thấm ướt khăn, vừa thoa lên mu bàn tay phỏng đỏ của A Hạ, vừa ân cần hỏi: “Có phải đau hay không? Trừ tay ra còn có chỗ nào phỏng không?”
A Hạ liền hít mũi một cái, ngồi lên ghế con, nàng vén quần mình lên, chỉ thấy trên đầu gối và bắp chân cũng đỏ một mảng lớn.
Bởi vì cách lớp quần, ngược lại không có nghiêm trọng như trên mu bàn tay của nàng. Nhưng mà sưng đỏ một mảng lớn, trái lại nhìn thật dọa người.
A Xuân “A nha” một tiếng, vội vàng lấy khăn thấm ướt nước lạnh, tính cho nàng chườm lạnh.
“Đừng khóc, đều là phận nô tỳ, chút ủy khuất này….Chỉ có thể chịu đựng.” A Xuân vắt khăn, đứng ở trước mặt A Hạ.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, A Xuân và A Hạ nghĩ là tiểu nha hoàn đi ngang qua, nhưng không nghĩ là Tần Cẩm Phong đẩy cửa đi vào.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lúc Tần Cẩm Phong bước vào, cả ba cùng ngây ngẩn cả người.
A Hạ phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo quần xuống, cùng A Xuân hành lễ với Tần Cẩm Phong.
Tần Cẩm Phong nhíu mày một cái, muốn hỏi chuyện gì, lại nuốt lời nói trở vào.
Quên đi, nàng đối xử với người làm của mình thế nào, hắn mới không cần tra hỏi.
“Có thấy Từ ma ma không?” Tần Cẩm Phong hỏi.
A Hạ và A Xuân đều lắc đầu.
Tần Cẩm Phong liền không hỏi nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi Tần Cẩm Phong rời khỏi, A Xuân lại lôi kéo A Hạ ngồi xuống, cẩn thận chườm lạnh cho nàng. Nhưng A Hạ có chút không yên lòng, A Xuân gọi nàng hai lần, nàng cũng không nghe thấy.
“Cái gì?” Rốt cục A Hạ cũng hồi phục lại tinh thần.
“Ta phải đến bên cạnh phu nhân đợi, hai người chúng ta không thể cùng vắng mặt. Nếu phu nhân không kêu, hôm nay ngươi liền trở về sớm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta thay cho ngươi.” A Xuân nói xong, liền kéo tay áo xuống, vội vã trở về phòng Lục Giai Nhân.
Này mới đi một lúc, Lục Giai Nhân lại đập bể ba bình sứ trong phòng, đồ trang sức đeo tay trên bàn trang điểm cũng rơi đầy đất.
A Xuân nhắm mắt đi tới.
Khuyên thì không dám khuyên, nàng chỉ có thể thu lại hơi thở, cầu mong Lục Giai Nhân không nhìn thấy nàng, nàng nhẹ nhàng bước tới bàn trang điểm, nhặt lên từng món đồ trang sức đeo tay.
Lục Giai Nhân lại giơ lên một bình sứ, A Xuân chuẩn bị kỹ càng chờ nàng đập bể, nhưng Lục Giai Nhân giơ lên bình sứ nửa ngày không đập xuống.
“A Xuân, ngươi đi một chuyến đến Quất Loan viện.” Lục Giai Nhân từ từ để bình sứ trong tay xuống.
Quất Loan viện là tiểu viện của Khương Hàm Tử.
“……Bây giờ?” A Xuân ngây dại.
Lúc này, Tần Cẩm Phong và Khương Hàm Tử hẳn là đang động phòng hoa chúc đi……
Mặc dù chỉ là tiểu thiếp, nhưng bởi vì phụ thân của Khương Hàm Tử, Tần gia cũng không có chậm trễ, mặc dù phô trương có chút nhỏ, không thể so sánh với chính thê, nhưng số lễ ở bên trong, đã làm đến cực kỳ coi trọng.
Lục Giai Nhân sắp tức chết.
“Đúng vậy, chính là hiện tại!” Lục Giai Nhân đưa bình sứ cho A Xuân, “Đi, đưa bình sứ này cho Khương di nương của chúng ta đi.”
“A?” A Xuân nhận lấy bình sứ, bình sứ lạnh như băng làm cho nàng cảm thấy giống như một củ khoai lang phỏng tay vậy.
“Nhìn đi, ở trên bình sứ đôi chim thước quấn quýt với nhau trên cành mang nhiều may mắn, Khương di nương nhất định sẽ thích!” Giọng nói Lục Giai Nhân càng ngày càng nặng, nói xong lời cuối cùng đã nghiến răng nghiến lợi.
“Dạ……..”
A Xuân ôm bình sứ ra khỏi phòng, nàng đứng ở cửa chần chừ hồi lâu, cho đến khi Lục Giai Nhân chợt đẩy cửa sổ trợn mắt nhìn nàng, nàng mới chậm chạp đi từng bước đến Quất Loan viện.
Quất Loan viện vẫn chưa tắt đèn, A Xuân thở phào nhẹ nhõm.
“Nô tỳ Đào Tử, Hạnh Tử gặp qua vị tỷ tỷ này, tỷ tỷ có cái gì phân phó?” Tiểu nha hoàn trong Quất Loan viện nhìn thấy A Xuân tới đây, vội vàng cười hì hì nghênh đón.
Các nàng cũng là theo chân Khương Hàm Tử vừa đến đây, dĩ nhiên là không biết A Xuân, chẳng qua nhìn quần áo trên người A Xuân biết là nhất đẳng nha hoàn trong phủ.
A Xuân quả thực không biết mở niệng như thế nào, nhưng mà nàng không thể không nghe lời Lục Giai Nhân sai bảo, không làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Ta là người bên cạnh Tứ phu nhân, Tứ phu nhân sai nô tỳ mang bình sứ này đến tặng cho Khương di nương…….”
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Rõ ràng là chuyện không liên quan đến nàng, nhưng A Xuân vẫn cảm thấy mình nói lời này cũng đỏ mặt…….
Đào Tử và Hạnh Tử nhìn bình sứ A Xuân ôm trước ngực trong nháy mắt ngẩn ra.
A Xuân lại vội vàng nói tiếp: “Đôi chim thước quấn quýt trên cành là ngụ ý ân ái, cũng đại biểu Tứ phu nhân chúc phúc……….”
Nói lời này xong, A Xuân lại cắn đầu lưỡi mình một cái, nàng cảm thấy dù sao những lời này còn không bằng không nói đây………..
Vẫn là Đào Tử phản ứng kịp, nàng vội vàng cười khanh khách nhận lấy bình sứ trong ngực A Xuân, nói: “Nô tỳ thay Khương di nương cám ơn Tứ phu nhân! Khương di nương nhất định sẽ thích bình sứ này!”
Hạnh Tử cũng phản ứng kịp, nàng lôi kéo tay A Xuân, nói: “Nếu tỷ tỷ đã tới, đi theo muội muội đến nhà bên ăn điểm tâm đi.”
A Xuân vội vàng từ chối, vội vã rời Quất Loan viện. Nửa đường, A Xuân liền gặp A Hạ đang đi về phía Quất Loan viện.
“Ngươi đây là……..” Ánh mắt A Xuân không khỏi nhìn vào hộp thức ăn trên tay của A Hạ.
Lục Giai Nhân lại sai A Hạ tới tặng đồ sao……..
A Hạ bất đắc dĩ nhìn A Xuân lắc đầu một cái, đi về phía Quất Loan viện.
Quả nhiên, đợi đến lúc A Xuân trở lại viện của Lục Giai Nhân không bao lâu, Lục Giai Nhân lại phân phó nàng đưa qua một cây trâm vàng.
Một chuyến lại một chuyến.
Lục Giai Nhân tổng cộng sai A Xuân và A Hạ tặng đồ qua bảy lần.
Trong Quất Loan viện, Đào Tử lần lượt bẩm báo Lục Giai Nhân lại tặng món gì tới đây.
Tần Cẩm Phong trầm mặt, ngồi ở ghế bành làm bằng gỗ lê vàng, tay lại để bên người trên bàn nhỏ, trong tay cầm một chén trà, chẳng qua là chén trà kia đã sớm lạnh, hắn cũng chưa từng uống qua ngụm nào.
Khương Hàm Tử tắm rửa xong, thay một thân quần áo ngủ thật mỏng. Vốn chính là một tuyết cơ mỹ nhân mắt phượng mày liễu miệng nhỏ nhắn, khi vừa mới tắm ra, vì bản thân nàng xinh đẹp lại tăng thêm mấy phần động lòng người.
Chính là hạ tuần tháng mười hai, khí trời rất lạnh, nàng chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mong manh như vậy, đúng là có chút lạnh.
Khương Hàm Tử phân phó Đào Tử đem cất từng món đồ Lục Giai Nhân đưa tới.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Bình sứ, vật trang trí liền đặt ở chỗ dễ thấy nhất, đồ trang sức đeo tay lại để trong hộp trang sức ở bàn trang điểm, về phần ăn, liền đặt trên bàn vuông nhỏ.
Khương Hàm Tử liếc mắt nhìn Tần Cẩm Phong ngồi ở phía xa, rồi sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
“Trà của ngài đã nguội lạnh, thiếp đổi cho ngài một cái khác.”
Tần Cẩm Phong không nhúc nhích.
Khương Hàm Tử đợi một lát, liền khom người xuống, cầm lấy chén trà ở trong tay Tần Cẩm Phong, đặt trên đĩa trà, lại bưng cả đĩa trà lên, đưa cho Đào Tử bên cạnh.
Đào Tử nhận lấy, vội vàng lui ra, đi đổi một bình trà nóng tới đây.
Khương Hàm Tử đứng ở cửa đưa lưng về phía Tần Cẩm Phong, trong khoảng thời gian ngắn, nàng thế nhưng không muốn xoay người.
Sau khi xoay người là cái gì đây?
Hắn là phu quân của nàng, nhưng nàng không phải là thê của hắn.
Nàng biết nàng đến đây là để làm thiếp, bởi vì mẫu thân của nàng là thiếp, cho nên cho dù nàng được phụ thân yêu mến như thế nào đi nữa, bất quá cũng chỉ là công cụ để cho phụ thân lôi kéo thuộc hạ, tặng cho người làm thiếp, mà tương lai nữ nhi của nàng cũng sẽ là thiếp.
Mười dặm trang sức màu đỏ, kiệu tám người khiêng, bái thiên địa, rượu giao bôi, động phòng hoa chúc……….
Cả đời cô nương gia tốt đẹp nhất chính là ngày này.
Nhưng nàng chỉ làm thiếp.
Bởi vì là làm thiếp, cho nên ở ngày cưới của nàng, bị thê tử cưới hỏi đàng hoàng của phu quân khi dễ làm nhục như thế.
Ở trong mắt Khương Hàm Tử, thiếp chính là giống như Đào Tử, Hạnh Tử đều phải cúi người với nhất đẳng nha hoàn.
Bởi vì ủy khuất mà phải khóc nháo sao? Không……….Nàng không có tư cách này.
Cho dù không muốn đối mặt như thế nào đi nữa, Khương Hàm Tử vẫn thu hồi tất cả đau đớn và cô đơn trong mắt lại, thay bằng nữ nhi thẹn thùng, xoay người, nhẹ nhàng đi về phía Tần Cẩm Phong.
“Trong lòng phu nhân nhất định là không thoải mái, ngài……Có muốn hay không nhanh đến xem nàng?” Khương Hàm Tử nhỏ giọng nhu hòa, lại che dấu đi một chút chua xót.
Tần Cẩm Phong đã sắp bị Lục Giai Nhân ép điên rồi, hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị một nữ nhân ép đến sứt đầu mẻ trán. Hắn luôn luôn nghĩ đến làm thế nào để đối đãi Lục Giai Nhân, hoặc là đang suy nghĩ đến khả năng sẽ hưu nàng.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Nghe giọng nói của Khương Hàm Tử, lúc này hắn mới phục hồi lại tinh thần, quan sát Khương Hàm Tử đứng trước người hắn.
Không thể nghi ngờ Khương Hàm Tử chính là một mỹ nhân, nàng mặc quần áo ngủ thật mỏng, hoàn toàn không thể dấu được ngực no đủ và eo nhỏ mảnh khảnh. Lúc này nàng ngoan ngoãn, mang theo chút thẹn thùng và muốn nói hơn là thẹn thùng ủy khuất.
Gia phong Tần Cẩm Phong rất nghiêm, thuở nhỏ hắn khổ học thi thư, tuổi còn trẻ đoạt được danh hiệu Trạng Nguyên, căn bản vô tâm với tình yêu nam nữ, mẫu thân hắn không phải là không chuẩn bị nha hoàn thông phòng cho hắn, đều bị hắn lấy lý do ảnh hưởng việc học mà đuổi đi. Do đó trước khi hắn lập gia đình, ngay cả một thông phòng cũng không có.
Về phần sau khi lập gia đình……
Tần Cẩm Phong chỉ cần nhìn thấy Lục Giai Nhân, sẽ nhớ tới khuôn mặt cười yếu ớt ôn nhu kia của Lục Giai Bồ.
Hắn liền không có cách nào chạm vào nàng.
Trước khi hắn và Lục Giai Nhân thành hôn, hắn từng đi tìm Lục Giai Nhân, xác định rõ với nàng nếu nàng cố ý muốn gả, hắn chỉ có thể cho nàng một danh phận, về phần những thứ khác, hắn không cho được.
Lục Giai Nhân vẫn vui mừng muốn gả cho hắn………..
Sau khi lập gia đình, Lục Giai Nhân không phải là chưa từng chủ động, vô luận là lúc Tần Cẩm Phong tắm rửa liền chui vào tịnh thất, hay là cởi hết quần áo chui vào trong chăn của Tần Cẩm Phong. Đủ các kiểu, nàng đều làm hết.
Tần phu nhân cũng không ít lần khuyên Tần Cẩm Phong.
“Dù sao các con cũng đã thành thân, đó là phải sống cùng nhau cả đời, chẳng lẽ cả đời xa lánh như vậy sao?”
“Coi như con không thích nàng, nhưng con hãy vì hương khói của Tần gia mà suy tính…..”
Tần phu nhân khuyên một lần lại một lần.
Nhưng trong lòng Tần Cẩm Phong chính là không bỏ được bóng dáng kia.
Nàng là muội muội của Lục Giai Bồ!
Tần Cẩm Phong cũng cho rằng bản thân mình có chút buồn cười, ban đầu lúc hắn và Lục Giai Bồ đang có hôn ước, là thích nàng, nhưng cũng không tới mức sống chết không rời. Mà hôm nay Lục Giai Bồ đã là Húc quý phi được sủng ái nhất trong cung, nhưng vừa nghĩ tới mình muốn chạm vào muội muội của nàng, Tần Cẩm Phong vẫn cảm thấy giống như mình làm chuyện có lỗi với nàng.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Hơn nữa……..
Tần Cẩm Phong vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Giai Nhân lấy lòng hắn, đã cảm thấy ghét. Thậm chí không chỉ là ghét, mà là có chút ghê tởm.
Hắn là đọc sách thánh hiền lớn lên, vô cùng xấu hổ với lời nói và việc làm của Lục Giai Nhân. Cho dù là ban đầu nàng thiết kế đoạt đi hôn sự của tỷ tỷ ruột, hay là từng chuyện nhỏ trong ngày thường, Tần Cẩm Phong cũng nhìn không thuận mắt.
Ở nơi này một năm rưỡi, Tần Cẩm Phong vô số lần hối hận ban đầu đã đồng ý cưới nàng.
Một mặt, hai nhà Tần Lục nhiều thế hệ giao hảo, thậm chí Tần gia có ý muốn dựa vào Lục gia, Tần gia căn bản không dám đắc tội với Lục gia. Còn mặt khác, tuy ban đầu chuyện là do Lục Giai Nhân thiết kế, nhưng nếu truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ truyền hắn và Lục Giai Nhân tư thông.
Tội danh cùng nam nhân tư thông đối với một nữ nhi gia thật sự là quá nghiêm trọng.
Hắn cũng là nhất thời không đành lòng.
Tần Cẩm Phong không khỏi nặng nề thờ dài một cái.
“Tứ lang, ngài……Đây là thế nào?” Khương Hàm Tử vẫn đang quan sát vẻ mặt của Tần Cẩm Phong, thấy hắn trầm mặc hồi lâu vừa nặng nề thở dài, lúc này mới có chút bất an hỏi thăm.
Vô luận như thế, hôm nay nàng đã là thiếp của Tần Cẩm Phong, cuộc sống ngày sau của nàng hoặc là chết sống cũng dựa vào người đàn ông này. Cho dù trong lòng không có quá nhiều không cam lòng, lúc này trong lòng nàng vẫn có chút bất an. Nàng có chút bận tâm ngày đầu tiên nàng gả tới đây liền chọc cho hắn chán ghét.
Lúc này Tần Cẩm phong mới phản ứng được mình đã thất thần hồi lâu, hắn nhìn Khương Hàm Tử khẽ cắn môi đứng trước mặt, không khỏi dịu giọng, nói: “Phu nhân người kia………….”
Trong sân chợt vang lên một trận tiếng gà kêu.
Hạnh Tử ôm một con gà trống lảo đảo đi vào trong phòng, “Tứ phu nhân đưa, đưa tới……..”
Con gà kia giương nanh múa vuốt, kêu không ngừng.
Khương Hàm Tử hơi giương cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc một lát, mới lắp bắp nói: “Đã, nếu là…….Là phu nhân đưa tới đây……..Kia, vậy thì………Nuôi ở trong sân đi………”
Đào Tử lần nữa bưng nước trà nóng đã pha xong vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt lên bàn nhỏ bên cạnh Tần Cẩm Phong.
“Đem bà tử điên đưa đồ tới đều đưa trở về không thiếu một món!” Tần Cẩm Phong chợt phất tay áo, toàn bộ ấm trà trên bàn rơi xuống đất, văng tung tóe.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Tần Cẩm Phong là một văn nhân, ngày thường ôn nhu như ngọc, cho dù là trầm mặt, cũng mang theo phong thái nho nhã của người đọc sách. Lúc này chợt quát một tiếng, tình thế kia thật là làm người khác giật mình.
Hắn đây là bị chọc tức.
Hạnh Tử và Đào Tử sửng sốt, vội vàng kêu hai tiểu nha hoàn ở bên ngoài, đem đồ của Lục Giai Nhân đưa tới, từng món từng món thu được, đưa trở về.
Chờ sau khi những nha hoàn này ôm tất cả đồ của Lục Giai Nhân đưa đến rời đi, Tần Cẩm Phong tức giận hồi lâu, mới hoảng hốt nhớ tới trong phòng còn có một người.
Hắn quay đầu nhìn Khương Tử Hàm, mới phát hiện nàng cúi đầu, không tiếng động khóc thật lâu. Ánh sáng ấm áp của cây nến hỉ tỏa ra chiếu vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của Khương Hàm Tử.
Tần Cẩm Phong ngớ ngẩn, trong lòng sinh ra mấy phần thương tiếc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Khống
Chương 151: Thương tiếc
Chương 151: Thương tiếc