Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Hoắc Kỳ chỉ nhíu mày, chưa nói cái gì, để tùy ý Tịch Lan Vi đi lấy bút mực.
Giống như hơn phân nửa thời gian, khi viết câu chữ trong tay Hoắc Kỳ, đều mang theo một chút tính kế. Ngày ấy khi sốt cao nàng nói ra mấy câu vô cùng đơn giản, cũng là cố sức luyện trong thời gian rất lâu.
Duy chỉ có lúc này, khi Tịch Lan Vi chuẩn bị giấy bút, tâm nàng an tĩnh mà trước nay chưa từng có. Phút chốc cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phần nhẹ nhàng này làm nàng không nhịn được mà sinh ra một chút ý cười.
Đặt bút, mực, giấy, nghiên mực... từng cái lên bàn, Tịch Lan Vi ngồi xuống, nâng bút chấm nhẹ vào mực nước. Nàng nhìn đầu bút kia vốn được tẩy sạch sẽ thành màu trắng đã bị thấm màu đen, ấn đường đột nhiên nhíu lại, trong lòng có chút băn khoăn cũng giống như đầu bút bị thấm mực.
Phải nói như thế nào, mới có thể làm cho hắn... không tức giận?
Trong lúc nhất thời, điều Tịch Lan Vi để ý hoàn toàn không phải là hậu quả do hắn tức giận mang đến, lòng tràn đầy tâm tư của nàng thập phần đơn giản, chỉ là không muốn hắn tức giận mà thôi.
Nghiêm túc cân nhắc giây lát, cuối cùng bút lông sói trong tay cũng hạ xuống, trầm lặng viết xuống, dùng lực đều đều: "Đa tạ bệ hạ. Quả thật thần thiếp đã sớm nghi ngờ có người động tay chân vào thuốc, cũng biết người nọ là ai, vẫn luôn chưa nói, là vì muốn tương kế tựu kế dắt người làm chủ sau lưng ra. Thần thiếp tự biết một năm qua bệ hạ lo lắng rất nhiều cho thần thiếp, nên không dám tự tổn hại mình, thuốc kia..." Tay nàng dừng lại, ngón trỏ khẩn trương căng thẳng bấm cán bút, lại tiếp tục viết xuống: "Thần thiếp chưa từng uống qua."
Hoắc Kỳ đột nhiên sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên sáu chữ cuối cùng mà nàng viết. Yên tĩnh hồi lâu, rốt cuộc hắn nhìn về phía nàng, nhìn thật kĩ không chớp mắt, cuối cùng phát ra một tiếng cười trầm thấp: "Ngày ấy..."
Hít một hơi thật sâu, Tịch Lan Vi nâng mắt lên, con mắt sáng nhìn thẳng hắn, lại nâng bút viết, không có nhìn chữ viết như thế nào, sợ cúi đầu nhìn thấy, thì sẽ không dám tiếp tục viết.
"Thần thiếp lừa bệ hạ."
Chữ viết của nàng có chút hỗn độn, ngòi bút tách ra để lộ bút tích có vẻ hấp tấp. Ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn câu nói kia, trên mặt không còn sót lại chút ý cười nào.
Tịch Lan Vi hít một hơi, thận trọng nhìn thần sắc của hắn, quan sát đến từng thay đổi nhỏ nhất, tim nóng nảy đập loạn, mèo con giống như có thể cảm thụ được, ngủ không hề an ổn, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Meo ——"
"Nàng vẫn không tin tưởng trẫm." Hắn lạnh nhạt nói. Đang nói, đáy mắt hắn lại ngưng tụ ý cười, nhưng đó chỉ là một phần rất nhạt, cuối cùng mơ hồ như không tồn tại: "Cho dù việc gì trẫm cũng làm như nàng nói, nàng cũng vẫn không tin được."
Tịch Lan Vi cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của hắn.
Hắn cười gượng một tiếng, sau đó là yên lặng kéo dài, giống như vạn vật đều bị cơn gió thu mới thổi qua mang đi sức sống, giống như toàn bộ thế giới đều bị lấy đi chút thời gian.
"Ừm, cũng không oán nàng..." Hắn suy nghĩ rồi nói, ngừng lại một chút, lại cười gượng một tiếng, thở phào nhẹ nhõm: "Từ lúc bắt đầu, cũng chỉ là trẫm cảm thấy thích nàng mà thôi, nhưng thật là sơ sót... Ai biết nàng có tâm tư giống như vậy hay không."
Nàng ngẩn ra, hắn khẽ cười: "Cho nên mấy ngày nay, nhưng thật ra làm khó cho nàng rồi. Rõ ràng là do trẫm tình nguyện, lại khiến cho nàng mỗi ngày đều phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào."
Một mặt hắn nói rất bình tĩnh, mặt khác lại nhịn không được mà phát ra tiếng cười. Bỗng nhiên hắn cảm thấy lần này bản thân thật sự điên cuồng, đến tột cùng là có tâm tư gì... Một lòng muốn đối tốt với nàng cũng thôi đi, lại còn cảm thấy cái gì nàng cũng tốt.
Có lẽ hắn nên sớm biết, nàng không phải là duy nhất, chỉ là so với những cung tần khác thì nàng xinh đẹp hơn một chút, cũng thông minh hơn một chút, những mặt khác cũng không có gì khác biệt.
Các nàng có tính kế, nàng cũng vậy, dù hắn một lòng đối tốt với nàng thì nàng cũng vẫn như vậy.
Giấy trắng mực đen trước mắt phảng phất như lưỡi dao sắc bén không ngừng vạch lên, đâm thẳng làm hai mắt đau đớn, thậm chí nóng lên, giống như thật sự có máu muốn chảy ra.
Hoắc Kỳ lấy lại bình tĩnh, nhìn nàng lần nữa, trong giọng nói không hề có độ ấm. Hắn không có thần sắc gì mà đứng lên, vừa đi ra phía ngoài vừa nói: "Trước khi việc này đi qua, sau này trẫm sẽ không tới quấy nhiễu nàng."
...
Cung nhân đã quá quen thuộc với tính nết của hoàng đế. Cho dù có vui hay giận cũng không biểu hiện ra sắc mặt, bọn họ cũng chỉ có thể từ những biểu hiện rất nhỏ để nhìn ra tâm tình của hắn như thế nào.
Thấy hắn từ trong phòng ngủ đi ra với thần sắc bình đạm, trong lòng mọi người đều hít vào một hơi —— ngày thường gặp Tịch Lan Vi xong, hoặc nhiều hoặc ít, hắn cũng luôn có chút ý cười.
Ngay cả Viên Tự cũng lầm bầm suy nghĩ trong lòng, cân nhắc nên thận trọng hỏi trước, sau đó khuyên giải cho thỏa đáng, hay là không đề cập tới. Vừa muốn đi tới, chân còn chưa có nhấc lên, thì kinh sợ, ngạc nhiên dừng lại.
—— Tịch Lan Vi đang chạy từ trong phòng ra, người chạy rất gấp, chuỗi ngọc của cây trâm trên búi tóc không ngừng lay động, làn váy được cầm trong tay cũng hỗn độn. Các phi tần trong mọi thời khắc đều thận trọng dáng vẻ, nàng chạy gấp như thế làm cho cung nhân nhìn thấy đều căng thẳng.
...
Hoắc Kỳ nghe được tiếng guốc gỗ theo bước chân đến, theo bản năng mà quay đầu. Còn chưa kịp, phía sau lưng đã bị va chạm, đồng thời, bị một đôi cánh tay tinh tế gắt gao ôm lấy. Đôi tay kia vòng đến trước người hắn thì nắm chặt, dùng mười phần sức lực, không quan tâm đến gì nữa.
"..." Hoắc Kỳ khẽ hít vào một hơi, cúi đầu lạnh nhạt nhìn vòng tay của nàng, không lên tiếng cũng không để ý tới nàng.
Một lát sau, nàng vẫn không có ý muốn buông ra, hắn cố ý tránh một chút, nàng cũng không bỏ ra, chỉ là có chút phát run.
"Đưa Uyển hoa trở về phòng đi." Hoàng đế sa sầm nét mặt nói một câu. Ngay sau đó thái giám hiểu ý, lập tức tiến lên muốn kéo Tịch Lan Vi ra, cũng không dám phát ra tiếng động.
"Bệ hạ..." Tiếng nói của Tịch Lan Vi khàn khàn, chỉ gọi một tiếng trong kinh hoảng rồi khép miệng, sợ thanh âm này làm hắn càng phiền chán.
Nàng dùng hết sức lực, đôi tay nắm chặt nhau không buông, ôm cứng hoàng đế, hai thái giám muốn xuống tay túm nàng lại không biết "hạ" cái tay này như thế nào cho thỏa đáng. Giằng co một lát, hai người nhìn thần sắc hoàng đế càng thêm tối tăm, biết không thể trì hoãn được, đành phải bẻ tay Tịch Lan Vi.
Tùy ý để thái giám và Tịch Lan Vi phân cao thấp, hoàng đế không lên tiếng, mắt lạnh nhìn đôi tay nàng nắm chặt đến trắng bệch, trên cổ tay có dấu tay hằn lên.
Đã phí sức lực hồi lâu mà vẫn không thể làm nàng buông tay, thái giám có chút nóng vội, trên tay bỏ thêm hai phần sức lực, dùng sức bẻ một cái...
Tịch Lan Vi đau đến mặt trắng bệch, tay không nghe theo khống chế mà lùi về. Hoắc Kỳ ngẩn ra, phát hiện nàng đột nhiên thu tay lại rất khác thường, chưa kịp nghĩ nhiều đã quay người lại, đỡ đầu vai nàng: "Nàng..."
Nàng không sao chứ?
Lời nói quan tâm đến bên môi đã nghẹn lại, Hoắc Kỳ nhìn khuôn mặt nàng, mới biết mới vừa rồi có chút run nhẹ là do nàng khóc thút thít mang đến. Nhìn nước mắt kéo dài trên mặt nàng, ánh mắt hắn vẫn tiếp tục lạnh đi, cuối cùng, hóa thành một câu nói nhàn nhạt: "Trở về phòng đi."
Mi mắt Tịch Lan Vi buông xuống, cúi đầu rơi nước mắt, dưới chân bất động. Hoắc Kỳ có vẻ giận, lại nói: "Nếu tay nàng bị thương, trẫm truyền thái y tới. Trở về phòng đi."
Lan Vi khẽ ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn hắn, hàm răng đang cắn chặt môi đỏ buông lỏng, nói đứt quãng: "Bệ hạ, thần thiếp... Sai rồi."
Hắn cười khẽ.
Trong lòng Tịch Lan Vi bị tuyệt vọng xé rách. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, chỉ cảm thấy bản thân từng bước tính kế, kỳ thật là xuẩn đến mức tận cùng.
Không nên tính kế hắn...
Rõ ràng nàng biết hắn đối tốt với nàng.
Rõ ràng đã sớm biết.
Hắn giúp nàng khuyên phụ thân, khi trừ tịch hắn vì muốn nàng thư thái mà cố ý vắng vẻ Hạ Nguyệt, hắn tự mình giục ngựa cứu nàng... Nàng đều biết rõ ràng, hơn nữa... Ước chừng cũng là cảm kích, thích hắn...
Nhưng lòng nàng tràn đầy không tín nhiệm, bởi vì hắn là hoàng đế, bởi vì nàng từng bị Hoắc Trinh thương tổn.
Gieo gió gặt bão.
Đáy lòng Tịch Lan Vi phát lạnh sinh ra bốn chữ này, sau đó cảm thấy nàng không có tư cách cầu xin hắn cái gì.
Nước mắt rơi càng thêm lợi hại, nàng giơ tay lau lung tung một phen, lui về phía sau một bước, cúi người bái xuống, nàng cưỡng chế nức nở nói ra bốn chữ: "Cung tiễn bệ hạ."
...
Cuối cùng Hoắc Kỳ cũng có thể rời đi, bước ra Y Dung Uyển, một chút nhẹ nhàng cũng không có. Cảm thấy trời càng thêm âm u, cảm giác chán nản đè nặng, gió thu cũng lạnh thấu xương.
Tiếng gió thổi qua bức tường giống như lưỡi dao gọt nhẹ qua vách đá, làm người nghe được lo lắng.
"Lộc cộc" tiếng chân vang lên trong gió, mang theo một cảm xúc khác, nhưng cũng là hoảng hốt hỗn loạn bất an.
Một lát sau, Hoắc Kỳ nhìn thấy trước mắt mình có một mèo một hươu thì bước chân dừng lại.
Sắc mặt Hoắc Kỳ trầm xuống, không có tâm tình để ý, cất bước vòng qua bên phải mà đi.
"Meo ——" mèo con kêu một tiếng, giống như một khẩu lệnh, hươu con nhanh chóng chạy tới hai bước, tiếp tục chắn ở trước mặt hắn.
"Tránh ra." Hoắc Kỳ lạnh mặt nhìn chúng nó. Trong lòng tuy bực, nhưng cùng hai con vật như vậy... Lại thật sự không thể phát hỏa.
Hươu con vẫn chắn ở trước mặt hắn, miệng cong tựa như mỉm cười. Mèo con ngồi dưới đất nghiêng đầu, hình như là suy tư nghĩ nghĩ gì đó, lại đứng lên rũ rũ thân mình, thả người nhảy, nhảy lên trên lưng hươu con.
Mèo con ôm cổ hươu dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn trong chốc lát — hai con vật cùng nhau nhìn hắn, thấy thần sắc hắn không hề hòa hoãn, càng không có ý tứ trở về, hươu con đi về phía trước hai bước, thăm dò xung quanh.
Hai con vật tiếp tục nhìn hắn, một đôi mắt đen lúng liếng, một đôi mắt xanh như nước.
"Meo." Mèo con ôm cổ hươu con kêu một tiếng, sau đó bò đi lên, thân thể nho nhỏ của nó vừa vặn có thể đứng trên trán của hươu con. Chân trước nâng lên, mèo con đứng lên, nỗ lực gần hắn thêm một chút: "Meo——"
Nhướng mày, Hoắc Kỳ vẫn không để ý đến, lần nữa vòng qua một bên mà đi.
Một mèo, một hươu theo bước chân hắn quay đầu lại, mèo con kêu một tiếng "Meo" tràn ngập ủy khuất. Nhảy trở về mặt đất, hươu con cúi xuống chạm vào nó, nó cũng nâng đầu chạm vào hươu con.
...
Vạt áo đột nhiên bị kéo lại.
Hoắc Kỳ xoay đầu, nhìn dưới chân thấy hươu con đang cắn vạt áo của mình, sau đó nhìn về đám cung nhân theo ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo.
Hươu con lôi kéo hắn trở về, thấy hắn không dịch chân thì dùng sức kéo. Chân hắn còn bất động, đã nghe thấy hươu con "Ô ——" một tiếng.
...
Đưa hai vật nhỏ trở về, để cho cung nhân Y Dung Uyển coi chừng, sau đó hắn liền rời đi.
Hoắc Kỳ tự nói như vậy với bản thân, nhìn mèo con, hươu con nhảy nhót trước mặt, chạy một lúc lại xoay đầu lại nhìn hắn, chờ hắn, giống như sợ hắn bỏ chúng lại.
Cũng phục nàng có thể dưỡng chúng nó thành như vậy...
Tất nhiên các cung nhân cũng theo trở về, lâu lâu lại nhìn nhau một cái, không đoán được ý tứ hiện tại của hoàng đế, cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào.
Vào Y Dung Uyển, Hoắc Kỳ nói một câu theo tính toán: "Coi chừng chúng nó."
Vừa quay đầu lại, hươu mẹ đã chắn cửa viện...
Chán nản. Hoắc Kỳ ngồi xổm xuống, thảnh thơi lấy tay vò đầu mèo con trước mặt, trong lòng thập phần không muốn thừa nhận bản thân bị ba con vật giữ lại.
Các cung nhân thì cảm thấy... Hôm nay thật thần kỳ.
Hươu con lại chạy tới, vòng quanh hắn, lại cắn ống tay áo kéo hắn đi, khiến cho hắn vào nhà.
Hoắc Kỳ trầm xuống, sửa tính toán trong lòng, biến thành: Giao chúng nó cho Tịch Lan Vi, sau đó hắn liền rời đi.
Bước vào chính sảnh, Thu Bạch và Thanh Hòa ở một bên hành lễ: "Bệ hạ vạn an..."
Ngước mắt nhìn chăm chú, thấy cung nhân ở chính sảnh không ít, đại khái tất cả cung nhân đang làm việc hôm nay đều ở chỗ này.
... Đây là muốn đánh đuổi người nào?
Hoắc Kỳ nhíu mày, thấy hươu "giữ quy củ" mà ngừng ở bên ngoài, hắn ôm theo mèo con đi vào.
Đẩy cửa vào phòng ngủ, hắn thấy Tịch Lan Vi nằm ở trên giường. Búi tóc tán loạn, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đã khóc thành một mảnh, nàng nhắm chặt mắt, đầu vai hơi giật giật, nước mắt còn rơi không ngừng.
Bàn tay đặt ở bên giường của nàng nắm chặt thành quyền, Hoắc Kỳ nhìn theo xuống, chỉ lộ ra một chút sắc hồng anh đào trong suốt, còn có lẫn một đoạn điểm thúy.
Là vòng tay Nam hồng hắn sai người đưa đến thật lâu trước đây. Khi đó hắn nghe nói nàng giáp mặt Việt Liêu Vương, đã hủy vòng tay Nam hồng mà hắn ta đưa cho nàng, không biết như thế nào, hắn mở miệng phân phó: "Đến kho chọn một chuỗi đưa cho nàng."
Sau này ngẫm lại, hình như so với tâm tư của Việt Liêu Vương, lúc ấy hắn càng để ý, là khi thái giám nói "Việt Liêu Vương nói nàng thích Nam hồng".
Về sau lại rất ít khi thấy nàng mang, hắn quả thực buồn bực nghĩ nàng có thật sự thích hay không.
Hôm nay nàng cũng không có mang, cầm ở trong tay, chỉ có thể khi hắn đi rồi mới tìm ra.
Lòng của hắn đột nhiên không thể cứng rắn được nữa, sau đó thầm mắng chính mình thân là vua của một nước nhưng không thể chống lại khi nàng khóc.
...
Mèo con nhảy ra từ trong lồng ngực hắn, lại không kêu lên, an an tĩnh tĩnh mà ngồi dưới đất nhìn hắn. Hoắc Kỳ trầm xuống, vững bước đi qua.
Hắn ngồi xuống bên giường tạo ra chút động tĩnh, nhưng Tịch Lan Vi bởi vì khóc đến suy yếu, trong lòng tràn đầy hối hận nên không hề phát hiện. Hoắc Kỳ ngồi trong chốc lát, cân nhắc nên mở miệng như thế nào cho thích hợp. Cuối cùng, hắn nói một câu: "Khóc lâu như vậy, tay bị thương thật sự đau đến vậy sao?"
Tiếng khụt khịt bỗng nhiên dừng lại. Trong phút chốc Hoắc Kỳ trợn mắt hạnh lên, tràn đầy ngạc nhiên mà nhìn Tịch Lan Vi, thanh âm nhàn nhạt nói: "Mặt lấm len, rửa mặt đi."
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong đợt "Tịnh võng 2014" [1], có đề nghị《 Gian thần chi nữ 》 đầy sắc thịt nên sửa tên thành 《 mọi người cho rằng cha quá đoạt diễn 》
—— A Tiêu chống cằm suy nghĩ rất rõ ràng: Nếu tịnh võng nghiêm khắc đến mức cung đấu cũng không cho viết, ta liền sửa áng văn này thành 《 mọi người cho rằng sủng vật quá đoạt diễn 》!
[1] Tịnh võng 2014: hành động đặc biệt tận dụng Internet để chống lại sự lây lan thông tin khiêu dâm của chính phủ Trung Quốc. Dưới ảnh hưởng của hành động này, một số trang web khiêu dâm, trang web văn học đã bị đóng cửa.
——————————————————
Editor có lời muốn nói:
Chương sau VIÊN PHÒNG nhaaaaa
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Phi
Chương 67: Hóa giải
Chương 67: Hóa giải