Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Từ rất nhiều chi tiết, thực dễ dàng nhìn ra sự tình sau lưng.
Ví dụ như khi Hạ Nguyệt vào cung không mang theo thị tỳ, tiểu cung nữ kia theo nàng ta tiến vào lãnh cung chỉ có thể là do Thượng nghi cục đưa qua, không có nhiều năm tình cảm, lòng trung thành cũng sẽ kém một chút; ví dụ như khi Tịch Lan Vi ở trong phòng cùng Hạ Nguyệt "Nói chuyện với nhau", cung nữ kia chỉ ở phòng bếp nhỏ làm cơm trưa, có thể thấy được... Xác thật là không quan tâm mọi việc như thế nào.
Ngược lại cũng không có gì đáng chỉ trích.
Vận mệnh trong cung thường thay đổi trong một sớm một chiều, sau đó thì thành định số, cuối cùng không có lực phản kích. Cô nương kia mới mười bốn, mười lăm tuổi, theo Hạ Nguyệt vào lãnh cung, không biết còn có thể được điều ra ngoài hay không, khi nào thì được điều đi ra ngoài.
Nói không chừng... Sẽ không có cơ hội đến làm việc trước mặt cung tần được yêu thích, thậm chí ngay cả cơ hội thả ra cung cũng muốn mất đi.
...
Khi Thu Bạch mang cung nữ kia đến Y Dung Uyển, Tịch Lan Vi đang cầm vài miếng thịt khô cho mèo con ăn. Mèo con lười biếng mà nằm ở trên lưng hươu con, có thức ăn đưa qua thì há miệng một cái, lười biếng tới mức tận cùng.
"Uyển hoa nương tử vạn an."
Trong thanh âm vấn an có vài phần bất an.
Tịch Lan Vi khẽ cười, vẫn chưa quay đầu lại, ôn hòa phân phó Thu Bạch: "Đã tới? Mang nàng ấy vào trong đi, lấy chút điểm tâm và trái cây."
Nói xong, Tịch Lan Vi lại đưa một miếng thịt khô đến bên miệng mèo con, mèo con ôm lấy ăn luôn. Ăn xong nó đứng dậy nhảy xuống khỏi đầu hươu, nhìn thấy hươu con đang ngủ gật, rất là "Thiện giải hươu ý" [1] mà chạy đến góc sân, từ trong bồn bằng đồng lấy hạt dẻ ra, ngậm đến trước mặt hươu con.
[1]Thiện giải hươu ý: am hiểu lòng hươu. Biến thể từ câu "Thiện giải nhân ý".
Hạt dẻ cọ một cái ở trước mũi hươu con, hươu con liền mở to mắt, nhìn thấy mèo con, nó bèn ngậm lấy hạt dẻ.
"..." Tịch Lan Vi nhìn mèo con được mình cho ăn được một nửa bỗng nhiên quay đầu đi cho hươu con ăn, nghĩ nghĩ, ném toàn bộ thịt khô còn lại trên mặt đất. Thôi, để cho chúng nó tự mình chơi đi, nàng còn có việc khác.
...
Vào chính sảnh, nàng nâng mắt nhìn qua, cung nữ kia cúi đầu đứng ở trong sảnh, khẩn trương đến ngồi cũng không dám ngồi, chứ đừng nói đến ăn điểm tâm do Thu Bạch chuẩn bị.
"Cái bộ dạng này, ngươi sợ ta hại ngươi sao?" Tịch Lan Vi khẽ cười đi qua, rõ ràng nghe được cung nữ kia mãnh liệt hít một hơi khí lạnh trước khi quỳ xuống hành lễ.
Nàng ngồi xuống, nhìn người trước mắt đang quỳ rạp trên đất, ý cười nhẹ nhàng chậm rãi: "Đứng lên đi. Tên gọi là gì?"
"Nô tỳ tên Bạch Cẩm." Cung nữ kia dập đầu một cái, trả lời xong mới dám đứng dậy.
Tịch Lan Vi hơi gật đầu, liếc mắt nhìn chỗ ngồi đối diện bên kia bàn, vẻ mặt ôn hoà: "Ngươi ngồi đi."
Bạch Cẩm do dự, cuối cùng kiềm chế kinh hãi phúc thân, nói: "Tạ nương tử."
Thu Bạch đưa bút mực tới. Lần giải thích này phí nhiều sức lực, vẫn đừng nên để Tịch Lan Vi mở miệng quá nhiều mới thỏa đáng. Cầm bút khẽ chấm mực, Tịch Lan Vi viết xuống: "Hạ Nguyệt đối đãi với ngươi không tốt?"
Bạch Cẩm ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: "Không có."
Thần sắc thành khẩn không giống như đang nói dối.
Trong lòng Tịch Lan Vi hiểu rõ thêm một chút—chưa trút nóng giận lên người cung nữ, có thể thấy được gần đây Hạ Nguyệt còn biết chút đúng mực, biết đây là người cuối cùng ở lãnh cung mà nàng ta có thể dựa người; thứ hai... Trong lòng nàng ta thật đúng là luôn tồn tại chờ đợi, nàng ta tin tưởng sớm muộn gì Hoắc Trinh cũng sẽ đưa nàng ta ra ngoài.
"Đối đãi với ngươi tốt hay không tốt, thì đời này của nàng ta cũng đã bị huỷ rồi." Tịch Lan Vi viết xong thì cười, đưa ra yêu cầu vô cùng rõ ràng: "Ngươi giúp ta làm việc, ta đưa ngươi về nhà. Đến tuổi thành thân, ra cung có thể tìm mối hôn nhân tốt, đừng ở trì hoãn trong cung."
Thuyết phục Bạch Cẩm không tốn công sức gì, tuy rằng cho đến khi Bạch Cẩm cáo lui còn có một chút do dự, nhưng cũng không sao.
...
Buổi trưa vừa qua Viên Tự vội vàng tìm đến Y Dung Uyển cầu kiến.
Không phải không biết Tịch Lan Vi ra tay hào phóng, nhưng lúc này... Nàng ra tay quá hào phóng. Một phần hậu lễ đưa đến trước mặt hắn, Thu Bạch và Thanh Hòa mang ý cười nhẹ nhàng mà nói chỉ là cảm tạ hắn đã tương trợ trong một năm qua, mời hắn đến Y Dung Uyển một chuyến.
Viên Tự là đại thái giám, dù có ngốc cũng nhìn ra được Tịch Lan Vi có đại sự muốn nhờ vả hắn.
Hôm qua muốn bớt thời gian đến, bất đắc dĩ có quá nhiều việc không thể phân thân, hôm nay cũng không dám tiếp tục trì hoãn, phân phó tốt mọi việc, tự mình đi đến Y Dung Uyển.
Nhưng lại gặp phải lúc Tịch Lan Vi đang ngủ trưa, các cung nhân cũng biết ý, dâng trà ngon thỉnh hắn chờ một chút; qua một khắc, lại có cung nữ nói muốn trực tiếp đi thỉnh Tịch Lan Vi.
Viên Tự muốn ngăn cũng ngăn không được, cung nữ kia còn thật sự đi phòng ngủ kêu nàng.
Chưa qua bao lâu, Tịch Lan Vi vịn tay cung nữ tới chính sảnh. Một bộ y phục màu cam nhạt không thấy nếp gấp, búi tóc trang dung cũng thu thập đến thỏa đáng, chỉ là đuôi lông mày và khóe mắt rõ ràng còn mệt mỏi.
"Uyển hoa nương tử vạn an." Viên Tự vái chào, không chờ Tịch Lan Vi mở miệng, hắn đã phất tay cho toàn bộ cung nhân bên cạnh lui xuống, chỉ chừa Thu Bạch và Thanh Hòa. Tịch Lan Vi ngồi xuống, nhìn Viên Tự gật đầu một cái, tay phải nâng bút viết: "Không biết đại nhân sẽ tới lúc này, để đại nhân đợi lâu."
Thu Bạch trình qua cho Viên Tự xem, Viên Tự nhìn lướt qua vội cười làm lành nói: "Là thần tới không đúng lúc, không để ý nương tử có thói quen ngủ trưa vào giờ ngọ." Lời nói dừng lại một chút, Viên Tự cũng không phải người biết rõ ý đồ như thế nào mà còn ngang ngạnh muốn huênh hoang lòng vòng, khẩu khí lại hòa hoãn xuống ba phần, đắn đo nói: "Không biết Uyển hoa nương tử có chuyện gì..."
"Muốn phiền đại nhân giúp đỡ tản ra tiếng gió ở trước mặt bệ hạ." Tịch Lan Vi viết thẳng vào vấn đề.
Viên Tự nao nao: "Tản ra tiếng gió?"
Tịch Lan Vi gật đầu, lại viết một tờ giấy, lần này giải thích nhiều hơn một chút: "Tiếng gió nghe tựa như không lớn, lại là việc quan trọng, nên muốn thỉnh đại nhân giúp đỡ. Nhắc tới trước mặt bệ hạ, mọi người trong cung cũng sẽ từ từ biết được..." Đầu bút lông vừa chuyển, Tịch Lan Vi trầm xuống, nét chữ tiếp theo vẫn lưu loát như cũ: "Đại nhân yên tâm, tuy là gây sóng gió, nhưng lời truyền đi cũng đều là chuyện thật, lại hợp tâm ý của bệ hạ."
Ngưng mắt nhìn thần sắc Viên Tự dần dần trầm xuống, Tịch Lan Vi không nôn nóng, càng không thúc giục. An an tĩnh tĩnh mà chờ, chờ đến khi Viên Tự có chút khó khăn chậm rãi thở ra một hơi, nàng mới nâng bút viết tiếp một câu: "Tiếng gió nổi lên bốn phía, khó tìm ngọn nguồn, sẽ không trách đến trên người đại nhân; đương nhiên bên cạnh mọi việc đều có chứng cứ có thể tìm ra, nếu bệ hạ tức giận, sai là ở ta."
Ý ở ngoài lời, Viên Tự chỉ là bán cho nàng một cái nhân tình, lại nhiều thêm một phần hậu lễ mà thôi, không phải gánh nguy hiểm gì, nếu như hoàng đế trách tội cũng không trách đến trên người hắn.
Viên Tự vẫn còn im lặng hồi lâu, thần sắc thay đổi liên tục, một mặt cảm thấy đây là việc khi quân không được làm, một mặt lại nghĩ Tịch Lan Vi là trái tim trên người của hoàng đế, cũng biết nàng hành sự luôn co giãn vừa phải.
Cuối cùng, Viên Tự gật đầu đồng ý.
...
Viên Tự cáo từ, Tịch Lan Vi cũng cho Thu Bạch và Thanh Hòa lui ra ngoài, một mình ngồi yên lặng ở trong sảnh. Bên ngoài gió thu hiu quạnh, giống như thổi vào trong lòng nàng. Gió này cũng rất giống với một ngày không lâu trước đây, làm nàng cầm lòng không được mà nhớ tới hình ảnh hoàng đế phất tay áo rời đi trong nháy mắt...
Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi như vậy, nàng cảm giác khí lực cả người đều bị rút đi, trơ mắt nhìn hắn rời đi, sau đó lệnh cho cung nhân đi, nghiêng ngả lảo đảo mà chạm đến bên giường, khóc đến vô tri vô giác.
Nếu không phải do mèo con và hươu con kia, hắn sẽ không trở về...
Nàng không thể lại gửi hy vọng vào chúng nó, nếu có một lần nữa, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho nàng.
Đáy lòng cảm giác như có như không — nàng muốn tiếp tục được hắn sủng ái như vậy.
...
Khi Tịch Lan Vi đến bên ngoài Tuyên Thất Điện, vừa lúc hoàng đế dùng xong bữa tối, cũng đang chuẩn bị đi Y Dung Uyển. Đi đến một nửa bậc thềm, hắn vừa nâng mắt nhìn thấy nàng bèn cười: "Thật khéo."
Nàng hành lễ, mắt đẹp khẽ chớp, ý dò hỏi hắn vẫn muốn đi Y Dung Uyển, hay là đơn giản hai người cùng nhau hồi Tuyên Thất Điện.
Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ, ngược lại dò hỏi nàng: "Cùng nhau tản bộ một chút chứ?"
Cùng nhau đi trên đường, lòng Tịch Lan Vi mang tâm sự, suy tư nên giải thích với hắn như thế nào, không khí có vẻ đặc biệt an tĩnh.
Quả thật, nàng luôn an tĩnh, bất luận là khi hoàn toàn không thể nói hoặc là gần đây giọng nói trở nên tốt hơn đều rất an tĩnh.
Khi hắn phê tấu chương, nàng có thể không nói một tiếng mà ngồi một buổi trưa ở bên cạnh hắn, dường như có chút quỷ dị, ngoài ý muốn hắn lại rất thích loại cảm giác này, ngẩng đầu cố ý nhìn nàng, hoặc là khi tinh thần mệt mỏi, trong lúc vô tình nhìn đến nàng, trong mắt nàng luôn là ý cười nhàn nhạt, ôn nhu mà không cố tình.
Tựa như nàng luôn là người như vậy, sẽ không cố tình làm cho hắn chú ý, nhưng khi hắn muốn nhìn nàng, nàng luôn ở bên cạnh.
Lúc này - khi trong mắt nàng không hề có ý cười, đối với Hoắc Kỳ mà nói rõ ràng là có sự khác biệt.
Đi trong chốc lát, ánh mắt của hắn tựa hồ như nhìn xung quanh nhưng luôn có hai ba phần ngừng ở trên người nàng, nhìn nàng trước sau không hé răng, rồi lại ngẫu nhiên sẽ mang theo vài phần bất an trộm nhìn thần sắc của hắn, hắn đại khái đoán được nàng có việc muốn nói, lại sợ hắn nghe xong sẽ không vui.
Trầm tư một lát, Hoắc Kỳ cũng chưa hỏi nàng, tay phải vòng trên eo nàng, ôm nàng đến gần một chút, tay trái đưa tới trước mặt nàng.
- Có chuyện thì viết.
Tịch Lan Vi không khỏi cứng người lại.
Mi mắt khẽ nâng, đối diện với ý cười của hắn, Tịch Lan Vi suy nghĩ một lúc, nỗi lòng hơi trì hoãn, chỉ viết: "Ở hậu cung, thần thiếp... Làm chút an bài."
"Cái gì cơ?" Ấn đường của Hoắc Kỳ nhíu lại. Tất nhiên là vui mừng vì cuối cùng lần này nàng cũng chịu chủ động nói rõ ràng với hắn, lại không biết là an bài như thế nào.
"Mấy ngày nữa... Bệ hạ sẽ biết." Nàng lại viết: "Thần thiếp biết Hạ Nguyệt có khác lạ, muốn bức nàng ta nói ra sự thật."
Hạ Nguyệt có khác lạ.
Trong lòng Hoắc Kỳ đột nhiên trầm xuống, đánh giá nàng rồi suy tư hồi lâu, vẫn cảm thấy nàng biết không phải chỉ là "khác lạ" như vậy. Hòa hoãn lại, Hoắc Kỳ khẽ đáp: "Ừ."
Hắn lại thêm câu: "Trẫm sẽ chờ", che dấu chút thất thần vừa rồi.
Thở một hơi thật sâu, bất giác Tịch Lan Vi cũng có thêm nhiều sức lực, lại viết: "Lần này... Thần thiếp hành sự có chút tàn nhẫn."
"Như thế nào là " có chút tàn nhẫn "?" Hoắc Kỳ liếc nàng, nàng do dự viết đến mức khẽ run: "Đợi đến khi việc hoàn thành, đại khái Hạ Nguyệt..."
Nàng không viết tiếp, ý tứ phía sau không cần nói cũng biết. Trong lòng Hoắc Kỳ hiểu rõ, mày gắt gao nhăn lại, rồi giãn ra, giây lát, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ừ."
Bình tĩnh đến vô tình, nàng không đoán được là đối với Hạ Nguyệt hay là đối với nàng.
"Thần thiếp biết bệ hạ không thích nữ tử làm việc hung ác..." Nàng viết được một nửa, bị hắn nắm chặt. Càng thêm thấp thỏm với ý tứ của hắn, giật mình ngẩng đầu nhìn hắn: "Bệ hạ..."
"Trước đây Hạ Nguyệt khinh thường nàng, trẫm biết; Hạ Nguyệt hạ thuốc hại nàng, trẫm cũng biết." Hoắc Kỳ khẽ cười. Lời nói tạm dừng, hắn cúi đầu nhìn nàng, giống như nàng từng nói thẳng với hắn, nàng chấp nhận hắn sủng ái người khác, nhưng lại không thích, hắn khẽ cười, nói với nàng: "Trẫm không thích. Nhưng trẫm biết nàng cũng không phải là người như vậy, lần này làm như thế, tất nhiên nàng có lý do của nàng, trẫm sẽ nhịn."
Giống như việc trước đây đối với cung tần là không thể tha thứ được thì gặp phải nàng đều trở nên không sao cả, rất nhanh đáy lòng đã có nhiều lý do giải vây cho nàng như vậy.
Thậm chí có như vậy đi nữa... Hắn cũng là người đi lại giữa quyền mưu, dựa vào cái gì yêu cầu nàng phải có tâm địa thiện lương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Phi
Chương 75: Thông cảm
Chương 75: Thông cảm