Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Lại là gió lạnh rít gào. Sau khi gió lạnh đi qua, năm nay tuyết cũng đặc biệt đến sớm hơn một chút. Tịch Lan Vi dùng một buổi trưa để làm món canh, đặt vào hộp đồ ăn, đi đến Tuyên Thất Điện.
Hoắc Kỳ vẫn trước sau như một mà rất thích tay nghề của nàng, không có một chút bất mãn nào. Dùng non nửa chén, có thái giám vào điện, khom người vái chào, bẩm báo nói có Chỉ Huy Sứ Cấm Quân Đô Úy phủ cầu kiến.
Tuy rằng xem như có quen biết với Thẩm Ninh, Tịch Lan Vi nghe vậy vẫn lập tức đứng dậy cáo lui. Ở cửa đại điện chạm mặt với Thẩm Ninh, cùng nhau gật đầu xem như chào hỏi.
Vượt qua ngạch cửa, ngay lập tức đã gặp phải khí lạnh. Thanh Hòa rất nhanh đã đưa lò sưởi tay đến, giữ trong áo choàng, ấm áp chậm rãi lan tỏa.
...
"Bệ hạ." Thẩm Ninh chắp tay, giọng trầm xuống: " Lúc trước Bệ hạ phân phó để thần điều tra việc Nghiên Tiệp dư bị tật câm... Đã có kết quả."
Trong ngực Hoắc Kỳ cứng lại. Trầm mặc trong giây lát, hỏi: "Như thế nào?"
"Suy đoán của bệ hạ... không sai." Thẩm Ninh thâm trầm nói: "Một đường âm thầm điều tra, xác thực có người từng thấy Việt Liêu Vương sai người đi khắp nơi tìm kiếm kỳ dược gây câm."
Xem nhẹ sự âm độc của Hoắc Trinh —Hoắc Kỳ lập tức chỉ có một ý niệm như vậy, thật sự là xem nhẹ hắn.
Trong điện an tĩnh, than trong lò bị đốt đến vỡ ra, khi tầng ngoài bị vỡ phát ra một tiếng vang nhỏ. Thẩm Ninh suy nghĩ, dò hỏi: "Cần phải báo cho tướng quân?"
"Không." Hoắc Kỳ nói ngay: "Việt Liêu Vương muốn cưới nàng, là vì muốn mượn sức của tướng quân; độc câm nàng, là bởi vì lúc ấy tướng quân không quá nguyện ý."
Khi đó tuy là Tịch Lan Vi còn chưa vào cung, hắn đối với nàng không coi là quan tâm, nhưng gút mắt trong đó cũng nghe nói một ít. Đại khái chính là Tịch Viên sợ nữ nhi bảo bối gả đến đất phong của Việt Liêu Vương, vùng trời xa đất lạ, cảm thấy thiệt thòi cho nàng, nên không nghĩ sẽ đáp ứng việc hôn nhân này. Về sau Lan Vi bị câm, tựa hồ Hoắc Trinh cực kỳ ân cần, tìm y hỏi dược, hỏi han ân cần, lại thề thốt với Tịch Viên nhất định sẽ đối đãi tốt với nàng, lúc này Tịch Viên mới gật đầu.
Cuối cùng... Là phụ thân đáp ứng rồi, nữ nhi lại không đáp ứng.
Nhưng thật may nàng không đáp ứng. Hoắc Kỳ hồi tưởng, trong lòng không ngăn được cảm thấy một chút may mắn. Lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói chuyện vừa rồi: "Nếu nói cho tướng quân, hắn khó tránh khỏi cảm thấy là do bản thân mình hại Lan Vi."
Thẩm Ninh khẽ gật đầu một cái, Hoắc Kỳ lại nói: " Còn Lan Vi... Trẫm sẽ tự mình nói với nàng, trước tiên ngươi không cần nói với A Điềm."
Nếu bằng không, Mị Điềm kia há mồm, không biết sẽ nói như thế nào với Lan Vi, ai biết Lan Vi có chịu nổi hay không.
...
Sắc trời dần dần tối đi, trước đó hoàng đế đã cho mọi người lui xuống, không có cung nhân nào dám cầm đèn đi vào. Trong điện dần tối đen, lửa trong lò trông có vẻ đặc biệt sáng ngời, ngọn lửa như từng sợi tơ tán loạn, tươi đẹp đến bỏng mắt.
Thế nhưng thật sự là do Hoắc Trinh hạ độc khiến nàng bị câm.
Hoắc Kỳ chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng nhảy lên còn lợi hại hơn so với ngọn lửa kia, bất luận như thế nào đều không tắt được, kêu gào nói với hắn, giữa hai người lại thêm một món nợ.
Cũng không sai biệt lắm, nên tính toán những món nợ đó rồi.
...
Hoắc Kỳ thức trắng một đêm cân nhắc, bất tri bất giác đã tới lúc lâm triều.
Bên ngoài tuyết lớn vẫn còn rơi xuống, thậm chí đến khi lâm triều kết thúc cũng chưa dừng lại.
Không dùng noãn kiệu, Hoắc Kỳ đi bộ tới Y Dung Uyển, bước chân chậm hơn một chút, không rõ là cố ý hay vô tình.
Đây là sự việc nàng vẫn luôn muốn biết, tất nhiên là nên nói cho nàng. Nhưng mà, mở miệng như thế nào...
Giữa mâu thuẫn, trong lòng hắn thế nhưng lại sinh ra chút sợ hãi, vừa muốn nói rõ với nàng, lại vừa hi vọng con đường này dài thêm một chút, lại dài thêm một chút, để cho hắn kéo dài thêm thời gian, như thế thì hắn có thể đắn đo lựa chọn lời nói, phải hết sức uyển chuyển mới tốt.
Nhưng đường đến Y Dung Uyển lại đặc biệt gần hơn.
Đi vào cửa viện, thấy mèo con đang lao vào chơi trên nền tuyết, tự tiêu khiển tự vui vẻ lại cực kì hào hứng. Màu lông của nó giống hệt màu tuyết, nhào vào trong tuyết liền không nhìn thấy rõ, qua một lát lại nhảy ra, sau đó lại nhào vào...
"Meo ——" mèo con đang chơi vui vẻ bị Hoắc Kỳ xách ra, tất nhiên là bất mãn. Nhưng bị hắn ôm lại ấm áp, rất thoải mái, liền không giãy giụa, bị hắn ôm trở về phòng.
Hoắc Kỳ không có ý định cố ý quấy nhiễu nó, chỉ là hiện nay trong lòng hắn đang giãy giụa... Tựa hồ cầm thứ gì ở trong tay, sẽ bình tĩnh hơn một chút.
...
"Lại chơi tuyết!" Ngón tay của Tịch Lan Vi gõ trên mũi mèo con một cái, nhận lấy nó. Đặt mèo con trên mặt đất, nó liền nhảy đến bên cạnh bếp lò để sưởi ấm.
Giúp Hoắc Kỳ cởi áo choàng xuống, Tịch Lan Vi vừa cười vừa nhìn hắn: "Hôm nay sao bệ hạ đến sớm như vậy?"
Hiếm khi hắn tới tìm nàng vào lúc này.
"Ừm..." Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ, đắn đo nhiều tựa hồ đều là vô ích, vẫn nên nói thẳng thì tốt hơn: "Trẫm có một số việc muốn nói với nàng."
"Chuyện gì?" Lan Vi thấy kì lạ, lập tức phất tay cho cung nhân lui ra, lại phát hiện bản thân nôn nóng hỏi như thế thật không thích hợp, hai người còn đều đang đứng.
"Thần thiếp đi pha trà." Nàng hành lễ nói.
...
Hai tách trà nóng được pha xong, Hoắc Kỳ đã ngồi xuống trước bàn. Tiếp nhận trà nhấp một ngụm, mùi hương của trà làm cho tinh thần hắn an tĩnh lại, chậm rãi nói: "Việc nàng bị câm... Đã điều tra ra."
Trong lòng Tịch Lan Vi cảm thấy căng thẳng. Giật mình nhìn hắn, lòng nàng tràn đầy thấp thỏm, không biết kết quả hắn tra ra cùng với kết quả kiếp trước nàng biết được có giống nhau hay không.
"Là Hoắc Trinh." Hoắc Kỳ nói ngắn gọn. Hắn nhìn Tịch Lan Vi không chớp mắt, hoàn toàn không đoán được sau khi nàng biết được thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Thực ngoài ý muốn, Tịch Lan Vi giống như... Nhẹ nhàng thở ra?
Lộ ra ý cười nhẹ nhàng, Lan Vi gật đầu: "Thần thiếp biết."
"Nàng biết?" Hoắc Kỳ kinh ngạc.
"Vâng, thần thiếp biết." Nàng cười nhạt: "Không nói ra, là bởi vì thần thiếp cảm thấy việc lúc trước đối với thần thiếp đã không còn quan trọng, với bệ hạ cũng chỉ là thứ yếu. Dù sao bệ hạ đã biết hắn có tâm làm phản, với thần thiếp hắn cũng tính kế không thành công... Không quan trọng."
Buổi nói chuyện thực sự làm Hoắc Kỳ cảm thấy kinh ngạc.
"Không quan trọng?" Hắn đánh giá nàng, dường như nghe không hiểu lời này của nàng: "Nếu nàng nói sớm, có lẽ trẫm đã sớm báo thù này cho nàng."
"Thần thiếp chính là sợ điều này." Lan Vi cười nhẹ có chút chua xót, đón nhận ánh mắt khó hiểu của hắn, thản nhiên nói: "Thần thiếp biết bệ hạ thật lòng đối đãi với thần thiếp, cho nên càng sợ bệ hạ vì thần thiếp mà xúc động hành sự."
Nàng rất rõ ràng, hoàng đế cùng Việt Liêu Vương, đến nay mặt ngoài đều còn duy trì hòa thuận. Việt Liêu Vương không biết hoàng đế đã sớm biết hắn có tâm làm phản, hoàng đế lại còn vững vàng bố trí từng bước một.
Chân mày nàng hơi hơi nhíu lại, lời nói hàm chứa lo lắng làm Hoắc Kỳ chợt thanh tỉnh. Tựa hồ thật là như vậy, lo lắng của nàng là đúng, sau khi hắn nghe nói việc này thật sự...
Ngay lập tức có suy nghĩ muốn trở mặt với Hoắc Trinh.
"Không thể làm chuyện quấy rối an bài của bệ hạ, thần thiếp thà rằng bệ hạ vẫn luôn không điều tra ra." Nàng nói rất bình tĩnh, trong thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt đã không tìm được chút khàn khàn nào, giống như làn gió mát thổi qua, làm cho hắn bình tĩnh trở lại.
Lời nói nghĩa chính từ nghiêm[1], sau một lúc lâu thấy hắn không nói chuyện, cuối cùng Lan Vi sốt ruột nói: "Tra được thì tra được đi, nhưng bệ hạ đừng..."
[1]Nghĩa chính từ nghiêm(义正辞严):
Sự biện minh đầy đủ và cách diễn đạt trang trọng và mạnh mẽ. Theo wapbaike.baidu.com.
"Đã biết." Hắn tiếp lời, khẽ cười, lại nói: "Trẫm biết nên làm như thế nào."
Lời nói của hắn nhẹ nhàng chậm rãi lại nghiêm túc, không phải có ý tứ chiếu lệ. Tịch Lan Vi khẽ buông lỏng khẩu khí, trong lòng an tâm thêm một chút.
"Món nợ này cuối cùng cũng sẽ tính, nhất thời không cần vội." Hắn lại nói. Vừa giải buồn cho nàng, vừa khuyên chính mình.
Tịch Lan Vi gật đầu một cái.
Nàng cũng bị gợi lên một tâm sự khác. Trong lòng biết chuyện đó không nhỏ, rồi lại chậm chạp không dám nói cùng hắn. Ngẫu nhiên nhớ tới, cảm thấy giống như bản thân đùa với lửa, rất nhiều thứ đều suýt nữa một lời nói toạc ra, nhưng hết lần này đến lần khác đều nhịn lại.
Nàng mạo hiểm khuyên chính mình: Chờ thêm chút thời gian, rất nhanh.
Hiện nay... Nhưng thật ra là rất nhanh, tựa hồ như không thể đợi nữa.
...
Mị Điềm không rõ vì sao Tịch Lan Vi lại dâng trào tâm huyết truyền thái y tới bắt mạch cho mình, nhất thời còn nói Lan Vi nhàn rỗi đến mức không có việc gì lại tăng hứng thú mới, nhưng Tương thái y lại đoan chính vái chào: "Chúc mừng phu nhân."
Mị Điềm phát ngốc, ngẩn người nhìn thái y hồi lâu, chỉ có thể phản ứng lại: "Ngươi nói là..."
Thái y cười chắp tay hành lễ: "Vâng."
Mị Điềm có tin vui.
Niềm vui bất ngờ làm Mị Điềm muốn cười cũng cười không nổi, sau khi cứng nhắc hồi lâu mới có phản ứng, cười hai tiếng, nhìn về phía Tịch Lan Vi, lại thấy nàng có thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ có tâm sự.
"... Lan Vi?" Mị Điềm thử gọi một tiếng.
"À, ta thấy gần đây ngươi... Khí sắc không giống trước, nên đoán thôi."
Rõ ràng Mị Điềm không đặt câu hỏi, nàng cứ như vậy giải thích ra, hàm hàm hồ hồ, đích xác là có tâm sự.
...
Nhẫn nhịn cho tới hôm nay, quả thực là một canh bạc khổng lồ, đánh cuộc Sở Tuyên sẽ không hành thích lần nữa. Nguyên nhân cũng đơn giản, hắn có một thân công phu có thể tùy ý ra vào hoàng cung, muốn đi hành thích cũng không phải việc khó. Nhưng lần trước, hắn chặn nàng ở nơi gần Hàm Thúy các, uy hiếp nàng một phen, nói rõ là nàng không thể nói những điều mình biết cho hoàng đế.
Nếu hắn còn tính toán lấy mạng của hoàng đế, hoàng đế có biết hay không cũng không sao cả. Như thế, có thể thấy được là Hoắc Trinh sửa lại chủ ý.
Lúc đó Tịch Lan Vi và Hoắc Kỳ còn xa cách, thật sự không dám nói với hắn. Sau này thì khác, mấy tháng gần đây — đặc biệt là sau khi Hạ Nguyệt vạch trần tâm làm phản của Hoắc Trinh, chuyện này làm cho lòng nàng càng thêm bối rối, tựa như ác mộng vậy.
Vẫn không nói, là bởi vì Thẩm Ninh và Mị Điềm.
Sở Tuyên và Thẩm Ninh là thân thích, liên quan đến việc mưu phản, ai biết có thể liên lụy đến hai phu thê này hay không. Một bên là phu quân một bên là bạn thân, Tịch Lan Vi cũng không muốn tổn thương ai, đành phải dày vò chính mình, nhịn rồi lại nhịn.
Trong lòng nàng có một quyết đoán công bằng — giấu phu quân thêm chút thời gian, đợi đến khi bạn thân có lợi thế bảo vệ bản thân, nàng sẽ nói với hắn.
Lợi thế này chính là hài tử của Mị Điềm. Ở đời trước, tháng 8 năm sau, Mị Điềm vì Thẩm Ninh mà sinh hạ trưởng tử.
Vốn là muốn đến tháng 1 mới biết Mị Điềm có thai, Tịch Lan Vi tính toán, tháng 1 là thời điểm nói với Hoắc Kỳ những sự việc đó. Lại không nghĩ rằng, vào lúc này Thẩm Ninh lại điều tra rõ việc nàng bị bệnh câm từ đầu đến cuối.
Khi Hoắc Kỳ nói ra những lời đó, trái tim nàng bay lên tới cuống họng, hắn khó chịu làm nàng càng sợ hãi, vừa cảm thấy hắn sẽ quan tâm đến đại cục, lại vừa cảm thấy... Phàm là người, thì đều có lúc xúc động.
Nàng cân nhắc mãi, đành phải nói việc này ra trước. Để cho Hoắc Kỳ biết, thuộc hạ của Hoắc Trinh có một kỳ nhân như vậy, tùy thời có thể thâm nhập hoàng cung, muốn đoạt tính mạng của hắn. Người này đã lừa hắn, lừa Thẩm Ninh, lừa văn võ cả triều nhiều ngày như vậy.
Hoắc Kỳ có chừng mực, hắn sẽ biết người như vậy thần phục Hoắc Trinh có ý nghĩa gì, sẽ biết thuộc hạ của Hoắc Trinh nhất định còn có không ít người tài ba.
Buộc hắn phải vững vàng, bình tĩnh lại, tiếp tục làm những gì hắn nên bố trí, lúc này không thể "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan"![2]
...
"Bệ hạ, Nghiên Tiệp dư cầu kiến." Nghe thấy thanh âm bẩm báo của thái giám khi vào điện, hơi thở của Tịch Lan Vi khẽ trầm xuống, đôi mắt hơi rũ, sau đó khôi phục lại cất bước tiếp tục bước vào điện.
[2] Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan 冲冠一怒为红颜 trong Viên Viên khúc 圆圆曲 của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh).
Viên Viên ở đây là chỉ Trần Viên Viên, vốn là 1 ca kỹ nổi danh, sau trở thành hồng nhan của Ngô Tam Quế. Giai đoạn nhà Minh suy tàn cũng là thời buổi chiến loạn do các nhóm khởi nghĩa chống Minh nổi lên lớp lớp, cùng với sự xâm lược của dân tộc Mãn Thanh. Khi Lý Tự Thành – thủ lĩnh lực lượng chống Minh mạnh nhất – đánh chiếm Bắc Kinh, Ngô Tam Quế vốn đang chỉ huy 10 vạn quân canh phòng sự xâm nhập của quân Mãn Thanh hay tin, đã dẫn quân về cứu viện kinh thành. Sau đó biết kinh đô đã thất thủ rồi thì Ngô Tam Quế suy tính đầu hàng Lý Tự Thành, nhưng lại biết gia quyến của mình bị Lý Tự Thành bắt giữ, Trần Viên Viên bị chiếm đoạt nên đã nổi cơn thịnh nộ quay sang đầu hàng quân Thanh, giúp Mãn Thanh chiếm được Trung Nguyên vốn do người Hán làm chủ.
Thế nên mới có câu xung quan nhất nộ vi hồng nhan 冲冠一怒为红颜.
Câu này chế giễu Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dâng tặng giang sơn của người Hán cho Mãn Thanh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Phi
Chương 83: Vạch trần
Chương 83: Vạch trần