Lấy tính tình của Khương Lệnh Uyển, tự nhiên không thể nào để mình bị
một tiểu nữ oa năm tuổi bắt nạt. Bây giờ nàng trở thành một đứa trẻ bốn
tuổi, ngày thường làm việc gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần được
nuông chiều mà lớn lên là được. Nhưng cuộc sống này cũng thật quá an
nhàn, kiểu gì cũng phải tìm cho mình một chút việc vui. Ngày ấy Tô Lương Thần trước mặt lão tổ tông và mọi người xin lỗi nàng, nàng tạm thời
chấp nhận rồi, dù sao cũng phải cấp cho lão tổ tông mặt mũi.
Nhưng với Khương Lệnh Huệ, nàng lại không hào phóng như vậy.
Khương Lệnh Đề là một người không thích gây sự, nhưng trong lòng cũng
rất buồn bực với Khương Lệnh Huệ, giận nàng lại có thể bắt nạt tiểu muội muội mới có bốn tuổi. Ngày ấy vào lúc nàng trở lại Tây viện, liền thấy
hai gã sai vặt mặc thanh y đem con đại hắc cẩu kia đi ra ngoài. Nàng chỉ đứng xa xa nhìn, liền cảm thấy có chút dọa người, huống chi là Lục muội muội mới bốn tuổi.
Nói tới việc này, Khương Lệnh Uyển lại không có một tia hoảng sợ. Chỉ
thấy khuôn mặt nhỏ trắng mịn giơ lên nụ cười ngọt ngào, mặt bánh bao
cười như hoa nở: “Muội có Tông biểu ca ở đây, mới không sợ.”
Khương Lệnh Đề có chút kì quái, vị Vinh thế tử này rất ít đến Vệ Quốc
Công phủ, mà những biểu huynh muội Lục muội gặp qua ngày thường cũng chỉ là hai vị biểu tỷ, biểu ca của Trung dũng Hầu phủ là Tiết Tranh, Tiết
Vanh cùng hai vị biểu tỷ Tiết Cẩm Xu và Tiết Cẩm Dư, cái này không cần
phải nói. Chỉ là, tuy nàng chưa từng gặp Vinh thế tử, người này có thể
che chở Lục muội muội, hơn nữa chỉ mới mười tuổi liền uy dũng như vậy,
trong lòng cũng nhiều hơn vài phần hảo cảm.
Khương Lệnh Đề nói: “Vậy cái kia Lục muội muội muốn làm thế nào?” Nàng
là tỷ tỷ, coi như không thích Tam tỷ tỷ bắt nạt Lục muội muội, nhưng nếu Lục muội làm không được tốt, quan trọng hơn chính là, nàng sợ Lục muội
muội lại chịu thiệt. Đại nương yên tâm cho nàng quan tâm chăm sóc muội
muội, cũng như chăm sóc nàng cùng mẫu thân, chính là đối với nàng tín
nhiệm, nàng tuyệt đối không thể cô phụ sự tín nhiệm này, nhất định phải
cố gắng che chở Lục muội muội.
Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Huệ nhìn kiêu ngạo hung hăng, trên
thực tế lại nhát gan uất ức. Tuy nói nàng bắt nạt một tiểu nữ oa năm
tuổi có chút không tử tế, nhưng Khương Lệnh Uyển nàng chính là không
muốn bản thân mình chịu thiệt.
Bây giờ làm sao để bắt nạt nàng ta, trong lòng nàng sớm đã có chủ ý.
Khương Lệnh Uyển tìm một ngày, cố ý đi Tây viện tìm Khương Lệnh Huệ.
Khương Lệnh Huệ là một người không nhớ được giáo huấn, tuy rằng trước đó vài ngày bị dọa sợ, nhưng bởi vì Tô Lương Thần nhận tội thay nàng, nàng lại bị Từ thị truyền cho tư tưởng “Khuê nữ làm gì cũng đúng”, càng ngày càng không đem chuyện đó để trong lòng. Bây giờ nhìn thấy Khương Lệnh
Uyển cùng Khương Lệnh Đề đi chơi với nhau, tâm trạng có chút khó
chịu------ mấy ngày nay Khương Lệnh Dung đi theo tiên sinh đọc sách nhận biết mặt chữ, mà Tô Lương Thần bởi vì chuyện kia vẫn làm bé ngoan bên
người lão tổ tông, chỉ còn nàng lẻ loi một mình, mỗi ngày chỉ có thể
cùng nha hoàn chơi đùa.
Hiện nay nhìn điệu bộ này của Khương Lệnh Uyển, Khương Lệnh Huệ liền biết nàng đến đây gây sự với mình.
Khương Lệnh Huệ nói: “Lục muội muội đây là muốn hai bắt nạt một?”
Khương Lệnh Huệ tuổi còn nhỏ nhưng cũng không tính là quá ngốc, nàng
hiểu được tính tình của Khương Lệnh Uyển có chút kiêu ngạo, quan trọng
mặt mũi nên đương nhiên sẽ không làm ra chuyện lấy nhiều bắt nạt ít.
Khương Lệnh Uyển cũng hiểu được nàng đang nghĩ gì, cũng thỏa mãn suy
nghĩ của nàng, để nha hoàn đưa Khương Lệnh Đề trở về Thanh Hà cư. Nàng
một mình tất nhiên là không có chuyện gì, nhưng Tứ tỷ tỷ dù sao cũng là
người của chi thứ hai, Từ thị không có cách nào đụng mình, khó tránh
khỏi đem oán khí đổ lên người Tứ tỷ tỷ nên nàng không thể để Tứ tỷ tỷ
dính líu đến việc này.
Khương Lệnh Huệ vốn không đem Khương Lệnh Uyển để ở trong mắt, chỉ cảm
thấy nàng tròn tròn mập mập, so với mình còn thấp hơn một đoạn, nàng
không vô dụng đến nỗi bị một tiểu đoàn tử khi dễ.
Nhưng chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Khương Lệnh Huệ.
Khương Lệnh Uyển cố ý chọn một bãi có, thừa dịp Khương Lệnh Huệ không
chú ý, nhớ kĩ người nào đó đã từng nói muốn đánh phủ đầu phải đem người
ta đẩy xuống đất, sau đó đưa toàn thân hình mập mạp ngồi lên. Phản ứng
đầu tiên của Khương Lệnh Huệ chính là giãy giụa, nhưng thân thể mập mạp
của Khương Lệnh Uyển cũng không quá dài. Cái mông nhỏ của Khương Lệnh
Uyển gắt gao ngồi trên người nàng (KLH), tiện tay trát một nắm bùn lên
mặt nàng.
Khương Lệnh Huệ có chút sợ “Oa” một tiếng khóc lên: “Người, ô ô ô… Ta sẽ mét cha mẹ ta....”
Khương Lệnh Uyển cười đến ngây thơ, kéo một nắm tóc của nàng, khẽ vuốt cằm nói: “Ta chờ.”
Lén lén lút lút đùa cợt người khác thì có gì tài ba.
Nàng muốn bắt nạt một người, xưa nay đều quang minh chính đại bắt nạt.
Không phải vậy người ta liền coi nàng là một quả hồng mềm sao.
Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Huệ vừa kéo vừa khóc, trên khuôn mặt
nhỏ dính đầy bùn đất, lại tiện tay nhổ thêm mấy cọng cỏ cắm trên búi tóc của nàng (KLH), nhéo nhéo gương mặt nhỏ, lúc này mới thỏa mãn phủi mông rời đi.
Sau đó Từ thị quả nhiên dẫn nữ nhi đến chỗ lão thái thái cáo trạng.
Từ sự tình lần trước, lão thái thái đã có chút không ưa Từ thị, trong
lòng nghĩ: Chỉ cho nữ nhi của mình bắt nạt người khác, lại không cho
người khác bắt nạt trở về, đây là cái kiểu lý lẽ gì? Lão thái thái liền
nói: “Xán Xán vốn chơi cùng với Huệ nhi, trong lúc chơi cùng trẻ nhỏ có
đánh lộn cũng là chuyện bình thường, ngươi là một người lớn lại đi so đo với một tiểu nữ oa bốn tuổi.
Từ thị nghe xong chướng khí mịt mù, biết lão thái thái bên này không thể cho nàng một cái công đạo, chỉ có thể mang Khương Lệnh Huệ trở về Tây
viện. Trở về Tây viện, Từ thị nhìn nữ nhi vẫn tiếp tục khóc, mặt đầy
nước mắt nước mũi, không nhịn được chọc chọc đầu nàng: “Khóc khóc khóc,
chỉ biết khóc, thật uất ức!”
Bị một tiểu nữ oa bốn tuổi khi dễ, cũng thật là vô dụng.
Chu thị tiến vào bên trong liền nhìn thấy khuê nữ của mình mặc một bộ áo váy mập mập tròn tròn, trên đầu có hai búi tóc, tay nâng bát cúi đầu
yên tĩnh ăn cháo gạo nếp táo đỏ. Nàng đi tới gần, nữ nhi vừa ngẩng mặt
lên, quai hàm phình phình hướng về phía nàng nở nụ cười ngọt ngào gọi
“Nương.”
Nhìn nữ nhi mắt to long lanh, Chu thị liền mềm lòng.
Nàng ngồi xuống bên cạnh nữ nhi, lấy khăn lụa lau đi vệt nước bên cạnh
miệng nhỏ, xong xuôi mới đem nàng ôm vào lồng ngực, mày liễu nhíu lại,
hỏi: “Xán Xán hôm nay đi tìm Tam tỷ tỷ?”
Khương Lệnh Uyển mở to mắt, cắn cắn môi mềm, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Nương muốn mắng Xán Xán sao?”
Chuyện này…
Chu thị sững sờ, nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của nữ nhi, âm thanh
hơi mềm một chút: “Cái kia là Xán Xán biết mình sai rồi?”
Khương Lệnh Uyển rũ mắt nghĩ nghĩ, sau mới nói: “ Nhưng nương hi vọng
Xán Xán bị người ta bắt nạt sao? Ngày đó nếu như không có Tông biểu ca,
Xán Xán có lẽ liền mất mạng. Nương người cũng không biết, đại hắc cẩu
kia có bao nhiêu hung dữ. Nếu như Xán Xán không cẩn thận liền bị thương, cái kia cả đời liền không ai thèm lấy.”
Tuổi còn nhỏ, đã nghĩ chuyện lập gia đình.
Chu thị cảm thấy buồn cười, nhưng nghe nữ nhi nhắc đến việc này, trong
lòng cũng thật là run sợ. Chuyện này cũng là Tam nha đầu đùa giỡn quá
mức rồi, nếu thực sự có mệnh hệ gì, nàng bất luận thế nào cũng sẽ không
giảng hòa, cũng may ngày ấy có Vinh thế tử ở đấy, bảo vệ nữ nhi chu
toàn. Chu thị không lên tiếng, đem tay nữ nhi nắm chặt chẽ, cằm dựa vào
trán của nàng, ôm bảo bối thủ thỉ: “Xán Xán, Xán Xán của nương…”
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Chu thị, hiểu được mẫu
thân đau lòng mình, tiếp tục nói: “Nương, ngày ấy trước mắt lão tổ tông, Xán Xán chỉ nói tha thứ cho Lương Thần biểu tỷ, nhưng không nói sẽ tha
thứ cho Tam tỷ tỷ. Lúc này Xán Xán không đến tính sổ, sau này Tam tỷ tỷ
sẽ lại bắt nạt Xán Xán. Nương, là Xán Xán không đúng sao?”
Tính tình Khương Lệnh Huệ, nàng lại quá rõ ràng, không phải là người có
thể nhớ kĩ ân huệ của người khác. Cô nương gia tính tình thiện lương
không sai, nhưng phần thiện lương này cũng phải dùng đúng địa phương.
Lục Tông từng nói với nàng, làm thê tử của hắn không cần thiện lương,
chỉ cần chính mình sống thoải mái lại được. Đương nhiên nàng cũng sẽ
không làm sự tình gì đó tội ác tày trời, có điều cũng không thể quá
khoan dung mà để người khác ngồi trên đầu mình được.
Chu thị đối với chi thứ hai vốn đã có bất mãn, nhưng nhớ rằng nữ nhi
tuổi nhỏ, tính tình phải được giáo không được quá mức dung túng, phải
hảo hảo dạy dỗ một phen. Hiện nay, nữ nhi tuổi còn nhỏ, nói ra được lời
này làm cho mẫu thân là nàng càng thêm thông suốt. Nàng nguyên bản muốn
răn dạy nữ nhi, nhưng đã gỡ được điểm mấu chốt, tất nhiên cũng sẽ không
có cách nào răn dạy, chỉ cầm lấy tay nhỏ trắng nõn của nữ nhi, quan sát
tỉ mỉ một phen hỏi: “Vậy có chỗ nào bị thương không?”
Khương Lệnh Uyển cong môi cười, hiểu được nương không tức giận, liền
ngẩng đầu hôn lên mặt Chu thị một cái, ngoan ngoãn nói: “Xán Xán không
có chuyện gì. Chỉ cần Nương không giận Xán Xán, Xán Xán liền vui vẻ.”
Chu thị được nữ nhi làm nũng đến nhẹ cả người, làm gì mà trách cứ được
a? Chỉ ôm lấy thân thể mập mạp của nữ nhi, không nhịn được cười nói:
“Tiểu quỷ láu cá.”
Mấy ngày nay, Chu thị liền cảm thấy phảng phất trong một đêm nữ nhi đã
lớn rồi, lúc đầu trong lòng còn hơi thấp thỏm, bây giờ còn lại hoàn toàn là vui mừng---- nữ nhi hiểu chuyện, có cái gì không tốt? Nàng nghĩ đến
lâu rồi chưa có mang nữ nhi ra ngoài đi dạo, liền muốn tìm một ngày xuất môn mua vài món đồ. Khương Lệnh Uyển vừa nghe có thể xuất môn, vui
không chịu được, vội vàng ôm cổ mẫu thân, cứ liên tục nói “Mẫu thân thật tốt.”
Ngày xuất môn, Chu thị cố ý trang điểm một phen.
Tắm rửa xong, thay một bộ xiêm y màu xanh lam nhạt cùng với quần lụa
trắng, búi một kiểu tóc tinh xảo, cài cây trâm hoa mai màu đỏ, trên mặt
chỉ đánh một lớp phấn mỏng. Ngày hè dễ chảy mồ hôi, trang dung chỉ cần
thanh nhã là được, quan trọng nhất là phải chú ý bảo vệ làn da. Chu thị
cố ý tán lên mặt thêm một chút phấn thơm, làm cho làn da trơn mềm càng
thêm hoàn mỹ, như sương như tuyết, cộng thêm đôi chân mày cong được chăm chút một cách tỷ mỉ càng khiến cho cả người như trẻ đi mấy phần, toàn
thân cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Không có nữ nhân nào mà không thích chưng diện, Chu thị trời sinh quyến
rũ, thêm vào đó cũng am hiểu cách bảo dưỡng, từ lúc ba mươi tuổi nàng đã bắt đầu chú trọng những thứ như thế này, bây giờ tuy đã sinh hai hài
tử, nhưng nhìn vẫn trẻ tuổi mỹ mạo, kiều diễm ướt át. Nàng biết quốc
công gia thật tâm yêu thích nàng, cũng không phải bởi vì dung mạo, nhưng dù vậy, nàng càng muốn thể hiện ra những mặt tốt nhất của mình trước
hắn.
Chu thị thoa thêm một lớp son nhạt, mới thong thả đứng lên, đang chuẩn
bị ra ngoài đã nghe thấy thanh âm dễ nghe như chuông bạc truyền bên tai, giòn tan gọi “Nương.”
Chu thị quay đầu, khuê nữ của nàng đang tiến đến.
Nữ nhi kế thừa dung mạo của nàng, tuổi còn nhỏ nhưng mặt mày đã xinh đẹp như họa, phấn điêu ngọc mài. Bây giờ nữ nhi đang mặc một bộ y phục hồng nhạt thêu hoa sen, tóc cài một cây trâm nhỏ hình nụ hoa, trước ngực đeo một cái lục lạc tinh xảo. Tuy chân ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, kéo
theo đó là những tiếng vang lên từ chiếc chuông bạc, càng khiến cho
gương mặt nhỏ nhắn thêm phần đáng yêu.
Khương Lệnh Uyển bổ nhào vào lòng Chu thị, sau đó giống như con cún con
ngửi ngửi trên người mẫu thân, hai mắt óng ánh than thở: “Người nương
thật thơm, Xán Xán cũng muốn.”
Chu thị tươi cười, nhéo nhéo cái mũi của nữ nhi, nói: “Trên người Xán Xán mới thơm nhất.”
“Thật sao?” Khương Lệnh Uyển có chút không tin.
Đời trước nàng thích nhất là trang điểm và thay đổi trang phục, cả ngày
chỉ nghĩ đến nên mua loại phấn thơm nào, nên cũng ngửi ra được mùi phấn
thơm trên người của nương là các loại hương liệu gồm bốn loại là thanh
mộc hương, cam tùng hương, hoắc hương (*), và mùi của cỏ linh lăng. Bột
phấn thơm được lấy từ túi phôi của hoa khi vào độ hoa nở rộ nhất, sau đó phải cân đo tỉ mỉ từng tỉ lệ của các loại bột phấn trên để tạo thành
phấn thơm, loại phấn thơm này bôi lên da không những có thể điều tiết mồ hôi mà còn giúp dưỡng da nữa, khiến cho da thịt trở nên mát mẻ, thích
hợp sử dụng vào mùa hè.
thanh mộc hương, cam tùng hương, hoắc hương (*): mấy cái này là ba loại cây của trung quốc nha, mọi người thắc mắc thì GG nha!
Khương Lệnh Uyển ngửi ngửi thêm mấy lần trên người mẫu thân, thầm nói:
Cho dù nàng không được dùng phấn thơm, nhưng cọ cọ một chút cũng sẽ lây
dính được một chút.
Xem lại bản thân mình, trên người cũng chỉ có mùi ngòn ngọt của sữa. Ai
bảo nàng bây giờ chỉ là một nữ oa đây. Chờ nàng hơi lớn lên một chút
liền có thể ngày ngày mân mê những thứ này.
Nhân dịp buổi sáng, ánh mặt trời vẫn chưa lớn, Chu thị liền mang theo
khuê nữ xuất môn, đầu tiên là đi cửa hàng bánh ngọt mua một chút đồ ăn,
sau đó mới mang nữ nhi theo nàng đến cửa hàng son và hương liệu.
Khương Lệnh Uyển ôm trong tay bánh ngọt và phù dung cao, khuôn mặt nhỏ
nhắn tràn đầy bất đắc dĩ. Nàng biết mẫu thân ngoài miệng nói muốn dẫn
nàng ra cửa, trên thực tế là muốn mua cho mình một chút phấn son. Nữ oa
nhi bốn tuổi, đương nhiên là không có hứng thú với những món đồ này, sở
dĩ nương nói muốn mua đồ ăn cho nàng trước cũng bởi vì muốn nàng yên
tĩnh một chút.
Nhưng mà bây giờ, đối với Khương Lệnh Uyển, sự dụ hoặc của những hương liệu và son phấn này không hề nhỏ hơn đồ ăn ngon.
Khương Lệnh Uyển nhìn Chu thị đang thảo luận những mẫu son mới với lão
bản nương, nàng chỉ đứng ở đây nhìn qua nhìn lại, còn duỗi ra cánh tay
bụ bẫm quét một chút son, gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ hưng phấn. Bọn nha hoàn trong cửa nàng thấy nữ oa nhi ngọc tuyết đáng yêu như vậy, lại biết được thân phân của nàng nên cũng không ngăn cản, tùy nàng đùa
nghịch.
Chu thị và lão bản nương thương nghị nửa ngày, cuối cùng mới quyết định
được nên chọn màu gì, chờ khi mua xong, vừa quay đầu lại nhưng không
thấy bóng dáng nữ nhi đâu cả
Chu thị lập tức sợ hết hồn, mặt đều trắng bệch, hô lên vài tiếng cũng
không tìm thấy người, trong lòng nóng nảy vô cùng, đúng lúc có nha hoàn
tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Quốc công phu nhân, Lục tiểu thư đang ở
đối diện.”
Đối diện?
Chu thị vội quay người gương mắt nhìn, đã thấy được nữ oa mặc y phục màu hồng nhạt đứng ở trước cửa thư quán, bên cạnh là một tiểu thiếu niên,
nàng duỗi ra bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay của tiểu thiếu niên, gương mặt
nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn hắn cười vô cùng xán lạn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngô Gia Kiều Thê
Chương 10: Ngẫu nhiên gặp
Chương 10: Ngẫu nhiên gặp