Quảng Bình Hầu phủ tổng cộng có bốn phòng, Chu thị là vợ cả Tam phòng lão gia Ngu Tam gia, dưới gối có hai đứa con trai, con cả Ngu Thiếu Đường cùng đệ đệ Ngu Thiếu Cẩn.
Chuyện của trưởng tử Ngu Thiếu Đường, Chu thị đúng là ngày càng thấy nhọc lòng, dù bây giờ trưởng tử đã kết hôn, thú Tam cô nương của Vệ Quốc Công phủ làm vợ, nhưng Chu thị trước sau vẫn cảm thấy nhi tử chỉ là tiểu hài tử, không biết tự lo liệu cho tương lai.
Lại nói tới tức phụ của con trai Khương Lệnh Huệ, Chu thị phải nói là bó tay toàn tập. Theo lý mà nói, Vệ Quốc Công phủ dù gì cũng là một danh gia vọng tộc ở Tấn Thành, cô nương từ đó đi ra đương nhiên phải là người hiền thục, thông hiểu lễ nghĩa mới đúng.
Trước kia nàng đã gặp qua Khương Lệnh Huệ mấy lần, cảm thây cô nương này cũng không tệ lắm, chỉ là hơi hoạt bát một chút. Ai biết được vừa đón vào cửa, tính tình bị nuông chiều thành hư của Khương Lệnh Huệ lập tức bại lộ.
Chu thị quả thật cảm thấy nhi tử rõ ràng đã chọn sai con dâu. Nhưng hôm nay ván đã đóng thuyền, mà nhi tử đối với con dâu cũng tính là vẫn thỏa mãn, bà cũng chỉ có thể oán thầm mấy câu trong lòng, không thể làm gì khác. Chỉ là mẹ chồng con dâu nhìn nhau dù sao cũng không thấy vừa mắt, thường xuyên nổ ra cãi vã.
Hiện nay Khương Lệnh Huệ trong bụng đã mang theo hài tử, Chu thị cũng chỉ có thể nén giận nhường nhịn nàng một chút, chờ hài tử sinh ra rồi, bà tự nhiên sẽ lập ra quy củ rõ ràng với con dâu này.
Tam cô nương của Vệ Quốc Công phủ thì đã làm sao? Đã gả tới Quảng Bình Hầu phủ của bọn họ rồi, tính tình đương nhiên phải biết điều mà thu liễm lại.
Buổi sáng sớm, Ngu Thiếu Đường một mình tới viện của mẫu thân để thỉnh an.
Chu thị nhìn nhi tử dù sao cũng là một nhân tài, càng nhìn càng cảm thấy Khương Lệnh Huệ không xứng với con trai của bà.
Khương Lệnh Huệ kia, ngoại trừ gia thế khá giả, cũng chỉ có gương mặt nhìn được một chút là có thể miễn cưỡng chấp nhận. Có điều trong cả Tấn Thành này, cô nương gia xinh đẹp hơn tùy tiện vơ cũng được cả một bó lớn, chỉ bằng dáng dấp kia của nàng, vậy mà còn không biết xấu hổ tự coi mình là thiên tiên.
Chu thị nhìn nhi tử, nhàn nhạt hỏi: “Thê tử của con đâu, làm sao không có tới?”
Ngu Thiếu Đường mặc một thân áo choàng tố diện cẩm màu lam đậm, dung mạo đoan chính, vì quanh năm luyện võ, da dẻ so với con cháu quý tộc bình thường ở Tấn Thành thì hơi ngăm đen hơn một chút.
Hắn là một nhi tử hiếu thuận, hiểu được mẫu thân đối với thê tử của mình có chút bất mãn, lúc này liền mềm giọng giải thích: “Mẫu thân, A Huệ trong bụng phải mang theo hài tử, đi lại nhiều không tiện, người hãy nể tình nhi tử cùng tôn nhi trong bụng A Huệ, không so đo với nàng, có được không?”
Ngu Thiếu Đường đối với thê tử vẫn xem như là yêu quý, tuy rằng thê tử tính khí không được tốt, nhưng hắn là nam nhân, đương nhiên là phải nhường nhịn nữ nhân. Huống hồ bây giờ trong bụng nàng còn mang thai hài tử khổ cực, hắn càng phải thông cảm với nàng nhiều hơn.
Chu thị thấy nhi tử che chở con dâu như vậy, tâm trạng bất mãn, xì một tiếng mới nói:
“Con chăm sóc nàng như vậy, nàng thân là thê tử, có từng nghĩ cho con hay không?…. Nàng cùng Vinh Thế tử phu nhân là biểu tỷ muội ruột thịt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Vinh Thế tử kia lại là người vô cùng sủng thê, nếu trong lòng nàng ta có con, thì nên vì con, cố gắng cùng Vinh Thế tử phu nhân hóa giải hiềm khích lúc trước. Đều là người một nhà, làm gì có chuyện gì không thể giải quyết được? Nàng ta lại sĩ diện, không thèm cùng biểu muội lui tới, đừng nói Vinh Thế tử sẽ để ý cất nhắc giúp đỡ con, người ta còn chưa hết sức làm khó dễ con, đã coi như là may mắn.”
Ngu Thiếu Đường nói: “Mẫu thân, tính tình A Huệ người cũng không phải không biết, nàng vốn có chút tự trọng, sở dĩ…..”
Chu thị lập tức nóng mặt: “Tự trọng? Phu quân trọng yếu hay tự trọng trọng yếu? con có mỗi một vị trí bình thường phải ngồi đến mấy năm, nhà khác phàm là người có chút bối cảnh quan hệ đều đã sớm ùn ùn thăng tiến. Cha con vô năng, đại bá con trong mắt cũng chỉ có mình nhi tử của hắn, tất cả con chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu vốn là không có người nào nhờ cậy được, cũng coi như thôi, đằng này thê tử của con rõ ràng là biểu tỷ của Vinh Thế tử phu nhân, so với những kẻ thân thích xa vạn dặm kia không biết hơn bao nhiêu lần.”
Chu thị càng nói càng tức, mỗi khi nhớ tới việc này, liền cảm thấy cả người đều không thoải mái, nhi tử đúng là quá không có mắt nhìn.
Ngu Thiếu Đường nhất thời cũng không dám nói thêm gì nữa. Chu thị không chịu nổi, bỗng nhiên đứng dậy.
Ngu Thiếu Đường vội hỏi: “Mẫu thân muốn đi đâu sao?”
Chu thị lạnh mặt nói: “Con là nam nhân, coi trọng mặt mũi, chuyện như vậy, vẫn là để ta tự mình đi nói một chút.”
Ngu Thiếu Đường xác thực là giữ sĩ diện, nhưng nếu Lục Tông có thể ở quân doanh giúp đỡ đề bạt hắn một chút, hắn đương nhiên sẽ rất vui mừng. Việc tiện nghi không công ngày, có ai lại không muốn chiếm? Có điều nếu hắn tự mình nói với thê tử việc này, với tính tình của thê tử, khẳng định là sẽ lập tức mắng hắn không có tiền đồ.
Chu thị vừa thấy nhi tử muốn mở miệng, liền nói: “Con không cần phải theo ta, ta tự mình đi là được rồi.”
Ngu Thiếu Đường nghe vậy dừng bước chân, chỉ biết lúng túng đứng tại chỗ.
Khương Lệnh Huệ nhàn nhã ngồi trêи giường nhỏ, nha hoàn hồi môn Tuyết Trản đứng bên cạnh bưng một bát nhỏ khắc sen bằng sứ, tay cần muỗng bạc, đút cho nàng ăn từng muỗng từng muỗng tổ yến.
Khương Lệnh Huệ vuốt ve cái bụng lớn, khóe miệng vểnh lên, sau mới nghe ma ma đi vào bẩm báo, nói là bà bà Chu thị muốn gặp nàng.
Nhắc tới Chu thị, Khương Lệnh Huệ liền cảm thấy đau đầu, nhất thời cũng không còn khẩu vị ăn tổ yến nữa, nhíu mày nói: “Không ăn nữa, ngươi mang xuống đi.”
Tuyết Trản lúc này mới đem bát sứ đặt xuống khay nhỏ thượng khắc hoa mai mạ vàng đặt bên cạnh, bưng khay ra ngoài.
Lúc Chu thị tiến vào, vừa lúc gặp Tuyết Trản đi qua. Thời điểm Tuyết Trản cúi xuống hành lễ, Chu thị cúi đầu nhìn bát sứ trong khay, tổ yến bên trong đến hơn một nửa vẫn còn chưa động.
Chu thị nhíu mày, tình hình như vậy cũng không phải mới một hai lần, cảm thấy con dâu này quá mức phá sản, cho dù nàng mang thai hài tử, cũng không thể tiêu xài như vậy.
Khương Lệnh Huệ nhìn vẻ mặt của Chu thị, liền biết trong lòng bà đang nhắc tới nàng. Bất quá cũng chỉ là một chén tổ yến thôi, thực là không phóng khoáng.
Ở Vệ Quốc Công phủ, sau khi mẫu thân Từ thị rời đi, kế mẫu Diêu thị đối với nàng rất hào phóng, chi phí ăn ở may mặc chưa bao giờ bạc đãi nàng. Cho nên khi gả tới Quảng Bình Hầu phủ rồi, Khương Lệnh Huệ vẫn cứ duy trì thói quen tiêu xài như trước.
Có điều Quảng Bình Hầu phủ làm sao có thể so được với Vệ Quốc Công phủ? Lại nói Ngu Tam gia chủ nhà Tam phòng là người rất tầm thường, làm gì có thể chiều theo Khương Lệnh Huệ tùy ý phá sản? Nếu không phải Khương Lệnh Huệ còn đang ôm bụng lớn, Chu thị chắc chắn đã hung hăng giáo huấn nàng một phen.
Khương Lệnh Huệ nhìn Chu thị, kiên trì cái bụng lớn đứng lên, cười nói: “Nương.”
Chu thị lúc này vẻ mặt mới hòa hoãn lại một chút, đến cùng vẫn đau lòng cháu nội trong bụng nàng, nói: “Được rồi, bụng cũng đã lớn như vậy, mau ngồi xuống đi.”
Khương Lệnh Huệ cũng không phải không biết điều phải trái, Chu thị khách khí với nàng, thái độ của nàng tự nhiên cũng sẽ tốt hơn, cười nói: “Nương cũng ngồi xuống đi.” Sau lại nghiêng người dặn dò nha hoàn đi chuẩn bị trà cùng điểm tâm.
Chu thị ngồi xuống, nhìn bụng của con dâu tròn tròn, thầm nghĩ đây chắc chắn sẽ là tôn nhi, không thể nhầm được.
Chu thị nói chuyện cùng Khương Lệnh Uyển, vong vo vửa ngày, tâm trạng tốt hơn một chút, mới nhìn vẻ mặt của con dâu, nói: “A Huệ, Thiếu Đường đối tốt với con thế nào, con cũng thấy rồi. Nương coi con như khuê nữ của mình, mới cùng con nói chuyện thẳng thắn. Con cùng Vinh Thế tử phu nhân nói thế nào cũng là biểu tỷ muội ruột. Thiếu Đường hiện tại lại là thuộc hạ của Vinh Thế tử. Coi như con suy nghĩ cho phu quân mình, không nên cùng biểu muội mình xa lánh như vậy.”
Khương Lệnh Huệ không ngốc, nàng đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.
Nàng biết, tính tình của Khương Lệnh Uyển, luôn đối với người nhà rất tốt, bao che rõ ràng. Nàng từ nhỏ cùng muội ấy cãi nhau, nhưng đến cùng cũng không làm chuyện gì quá đáng.
Bây giờ hai người đều đã lần lượt kết hôn, những chuyện khi còn bé, tự nhiên cũng sẽ không cần tính toán nữa.
Nhưng nói đi lại phải nói lại, Nhị tỷ cùng với nương của nàng, cũng bởi vì Khương Lệnh Uyển nên mới… Nghĩ đến hình ảnh chân của Khương Lệnh Dung, Khương Lệnh Huệ lại thấy sống lưng có chút lạnh lẽo.
Có điều, nàng vẫn còn có Tô Lương Thần a, tỷ ấy tử nhỏ đã tốt với nàng, chuyện gì cũng giúp nàng nghĩ kế.
Khương Lệnh Huệ thùy thùy mắt, lúc này mới nhìn Chu thị nói: “Nương, con dâu cũng biết đạo lý này. Chỉ là… chỉ là con dâu cùng Lục muội muội có một số việc khúc mắc, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, không thể lập tức nói thân cận liền thân cận. Có điều nương yên tâm, hôm qua con cùng phu quân về nhà, có gặp qua Lục muội muội. Con đã hẹn muội muội cùng nhau đi Tương Nguyên Tự bái bồ tát…”
Khương Lệnh Huệ giơ tay vuốt vuốt bụng, hơi mỉm cười: “Cũng coi như là vì cầu phúc cho hài tử trong bụng.”
Chu thị vốn cho rằng với tình tình của con dâu, sẽ không thiếu được một phen môi lưỡi giảo hoạt, nói không chừng còn có thể huyên náo không vui. Không ngờ con đâu lần này lại hiểu chuyện như vậy.
Đem so sánh với lúc trước, Chu thị tự nhiên cảm thấy con dâu trước mắt hiện tại vô cùng thức thời, nếu như có thể vì tiền đồ của nhi tử suy nghĩ như vậy, coi như ngày ngày đều ăn tổ yến, cũng không tính là gì.
Chu thị mỉm cười, vỗ về lưng Khương Lệnh Huệ, nói: “Vậy thì tốt. Cũng xem như oan ức cho con rồi.”
Khương Lệnh Huệ con mắt hơi chìm xuống, lạnh nhạt nói: “Không có gì, con xác thực… nên cùng Lục muội muội nối lại tình xưa.”
Chu thị nghe xong, tâm trạng thoáng được an ủi. Lần này quả thật vui mừng, giống như được thấy khuê nữ mình nuôi lớn dần dần hiểu chuyện. Bà tươi cười nắm tay con dâu, nhiệt tình hỏi: ” Vậy cụ thể hẹn gặp vào ngày nào, cần chuẩn bị những thứ gì? Nương đi chuẩn bị cho con.”
Khương Lệnh Uyển nâng mắt nhìn Chu thị, nói: “Hẹn vào ba ngày sau. Nương, con cùng Lục muội muội đi một chuyến coi như là tỷ muội gặp mặt tụ tập thôi, cũng không cần chuẩn bị thứ gì.”
Đúng rồi. Là người trong nhà.
Chu thị vừa nghe thấy từ này, lập tức mừng tít mắt, liên tục nói: “Tốt, tốt”
..
Ba ngày sau.
Ánh nắng sáng rỡ, bầu trời trong veo tươi sáng, diệp thảo bên dường hứng sương buổi sớm, hiện lên tươi tốt xanh mơn mởn.
Vừa tới giờ Tỵ, xe ngựa lớn cẩm châu tỉnh xảo của Vinh Vương phủ đã đi đến chân núi dưới Tương Nguyên Tự.
Hôm nay Lục Tông đang làm nhiệm vụ, Khương Lệnh Uyển vẫn không để Lục Tông xin nghỉ để đi cùng nàng, chỉ mang theo vị tiểu cô tử Lục Bảo Thiền cùng nhau một đường tới đây.
Chỉ là Lục Tông vẫn có chút không yên lòng, liền để Thanh Lan Thanh Mai theo nàng, còn dặn dò Đỗ Ngôn hộ tống, che chở nàng chu toàn.
Lục Tông cẩn thận từng li từng tý một như vậy, đúng là không hợp với tính tình của Khương Lệnh Uyển. Có điều nàng tuy ngoài mặt vẫn chê phiền phức, nhưng trong lòng lại không nhịn được thấy ngọt xì xì.
Phu quân xem nàng như châu như bảo mà nâng niu, chẳng phải là điều mà mọi cô nương đều tha thiết ao ước hay sao?
Lục Bảo Thiền thời gian gần đây tâm tình không được tốt, bây giờ nhân tiện đi ra ngoài hóng gió một chút, cũng cảm thấy không tệ. Nàng hiểu được tẩu tẩu hiện tại mang hai, tất nhiên là phải đặc biệt cẩn thận, liền tự mình đỡ nàng xuống xe ngựa.
Khương Lệnh Uyển thật là hết cách với hai huynh muội bọn họ, nàng nhìn Lục Bảo Thiền, cười nói: “Muội còn như vậy, ta thật sự cảm thấy mình là cái bình sứ, đụng chút sẽ vỡ.”
Lục Bảo Thiền cũng cười, trả lời: “Bây giờ tẩu tẩu là thai phụ, đương nhiên so với bình sứ còn quý giá hơn, Ân…. Ít nhất phải là bằng ngọc. Ca ca nếu đã để muội bồi tiếp tẩu tẩu ra ngoài, muội đương nhiên phải che chở cho tẩu tẩu thật chu toàn.”
Lục Bảo Thiền hôm nay mặc một bộ bối tử màu hồng nhạt, áo vây nhu quần trẻ trung phóng khoáng, dáng người yểu điệu, tinh tế thanh lệ, dáng dấp xinh đẹp. Hiện nay khuôn mặt nhỏ mỉm cười, khiến cho người nhìn cũng thấy vui tai vui mắt.
Khương Lệnh Uyển nhìn vẻ mặt của nàng, tâm trạng cũng yên tâm. Dẫn nàng đi ra ngoài một chút, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.
Khương Lệnh Huệ đã đợi ở đây được một lúc, nhìn thấy Khương Lệnh Uyển liền kiên trì nâng cái bụng lớn đi tới, hiếm khi hô một tiếng: “Lục muội muội.”
Lục Bảo Thiền thấy Khương Lệnh Huệ ôm bụng phệ, hai gò má hồng hào, đúng là được nuôi dưỡng không tệ.
Nàng xưa nay không yêu thích tính tình Khương Lệnh Huệ, nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng không sinh ra được hảo cảm.
Khương Lệnh Huệ cũng là một bộ tính tình kiêu ngạo không kém, thấy Lục Bảo Thiền bày bộ dáng không mấy để ý, chỉ khách khí gọi một tiếng: “Quận chúa.”
Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Huệ trước mặt, chợt cảm thấy có chút buồn cười. Vốn kiếp trước là biểu tỷ muội cực kỳ thân cận, thế nhưng bây giờ nhiều năm như vậy, cùng nhau hẹn đi chung một chuyến ra ngoài như thế này, lại là lần đầu tiên.
Vì Khương Lệnh Huệ phải mang theo cái bụng lớn, đường lên Tương Nguyên Tự này lại không dễ đi, mọi người đành phải theo nàng đi chầm chậm, cứ được vài bước liền nghỉ.
Cứ thế vừa đi vừa nghỉ, mãi cho đến buổi trưa, đoàn người mới lên được núi.
Ba người ngồi trong phòng nhỏ nghỉ ngơi một chút, lúc này mói cùng nhau dùng cơm trưa.
Trêи bàn tròn gỗ liễu, lần lượt bày mấy đĩa thức ăn chay—bánh hoa sen, phỉ thúy đậu hũ, ngọc duẩn quyết, đậu dài xào bách hợp hấp chín, cơm ủ củ sen… thức ăn chay chủ yếu lấy màu xanh làm chủ đạo, sắc màu thanh nhã, đúng là đẹp mắt.
Khí trời có chút nóng, Khương Lệnh Huệ mang thai nhiều tháng, khẩu vị vốn không tốt, nay lại gặp cơm canh đạm bạc, càng cảm thấy khó nuốt trôi, cuối cùng vì hài tử trong bụng, mới miễn cưỡng ăn hết non nửa bát.
Khương Lệnh Uyển trong ngày thường kén chọn, hôm nay đúng là hiếm thấy không hề chán ăn, lại cảm thấy cơm chay này rất hợp khẩu vị.
Đặc biệt là bánh hoa sen này, nàng cảm thấy ăn đặc biệt ngon miệng.
Bánh hoa sen này cũng không phải làm từ hoa sen, mà được chế biến từ tàu hủ ki, cà rốt, tảo tía cùng một số nguyên liệu đơn giản khác mà thành. Khi làm bánh, đem cà rốt, súp lơ, tảo tía băm nhỏ thành hỗn hợp, đổ thêm nước dùng được điều chế tốt, sau đó dùng tàu hủ ki cuốn lại, cắt thành đoạn, lộ ra màu sắc hồng hồng xanh xanh đẹp mắt, cuối cùng nặn thành hình hoa xen, màu sắc diễm lệ, mùi hương thơm ngát, nhìn rất vừa miệng.
Khương Lệnh Uyển hăng hái ăn một lúc, chợt cảm thấy mùi vị có chút không thoải mái, liền cấp tốc để đũa xuống, nghiêng đầu qua một bên nôn nao một trận.
“… Tẩu tẩu.” Lục Bảo Thiền vội vàng vỗ nhẹ vào sống lưng Khương Lệnh Uyển, đem nước trà đưa đến bên miệng nàng.
Khương Lệnh Uyển xúc miệng sạch sẽ, bụng lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
Nhìn tình cảnh này, sắc mặt Khương Lệnh Huệ thoáng thay đổi, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Dùng hết ngọ thiện, bái Bồ tát xong xuôi, lúc ba người cùng nhau đi dạo trêи đường mòn nhỏ, Khương Lệnh Huệ mới đề nghị: “Lục muội muội, có người nói rừng trúc phía sau Tương Nguyên Tự có một đôi đại thụ ngàn năm, đến đó cầu tử rất linh nghiệm, đảm bảo một lần sẽ được nhi tử. Bây giờ sắc trời vẫn còn sớm, chúng ta cùng nhau đến đó xem thử một chút thì thế nào?”
Khương Lệnh Uyển khẽ mỉm cười, gật đầu nói được.
Khương Lệnh Huệ thấy Lục Bảo Thiền cũng muốn theo, liền cười tủm tỉm nhìn nàng, giải thích: “Quận chúa vẫn chưa lấy chồng, không thích hợp đến những nơi như vậy. Vẫn là để ta cùng Lục muội muội đi là được rồi. Quận chúa trước tiên chờ ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, ta cùng Lục muội muội rất nhanh sẽ trở lại.”
Lục Bảo Thiền nhíu mày lại, nhìn về phía Khương Lệnh Uyển.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngô Gia Kiều Thê
Chương 145
Chương 145