Giang Diệu đã hiểu rõ sự việc, cảm thấy hành động của Nhị ca thật khiến lòng người hả hê, màn kịch như thế không nhịn được muốn vỗ tay khen hay. Đến buổi chiều, Giang Diệu nhận được tin từ Trấn Quốc Công phủ truyền đến, nói Nhị tẩu nàng mang thai, nụ cười trên mặt càng không ngừng được. Nàng không hiểu được tính tình Nhị ca, nhưng trong đầu hắn chắc chắn yêu thích Nhị tẩu, nếu có hờn dỗi, chỉ cần dỗ dành là được rồi, giờ Nhị tẩu mang thai, Nhị ca làm sao còn có thể tính toán?
Giang Diệu không cần lo lắng nữa.
Hà ma ma thấy Vương phi cười thật vui mừng, trên gương mặt già nua cũng cười ra nếp nhăn, trêu ghẹo nói: "Nhị thiếu phu nhân mang thai là chuyện rất tốt, Vương phi cũng mau sinh cho Vương gia mộttiểu Thế tử, để Tuyên Vương phủ náo nhiệt chút." Trong lòng nghĩ, Vương gia cùng Vương phi dung mạo đều xuất chúng, khi tiểu thế tử sinh ra sẽ khiến nhiều người yêu thích.
Người bên cạnh Hứa ma ma cũng tán thành theo.
Nhìn các nàng nói chuyện hăng say, Giang Diệu hơi đỏ mặt, liền gọi Bảo Cân các nàng cùng đi vào trong viện.
đi trên đường mòn, đập vào mắt chính là cây hoa lựu màu cam ở trong viện, Giang Diệu hơi hạ mắt, nhìn vòng tay trên cổ tay mình, phía trên cũng chạm khắc hình cây hoa lựu. Cây hoa lựu tượng trưng cho sự nhiều con nhiều cháu, Giang Diệu lại nghĩ đến việc sinh con. Có điều... nàng còn nhỏ nha. Giang Diệu thở dài một hơi, trông thấy một tiểu nam hài trong đình Quan Ngư cách đó không xa, không nhịn được liền đi tới.
Là Bình nhi bốn tuổi, mặc một tiểu bào màu xanh nhạt. Bên cạnh Bình nhi là một phụ nhân vóc dáng ục ịch, là thiếp thân mama của hắn, họ Vương.
Vương mama đang cười khanh khách, trong tay cầm bánh ngọt, nhìn bàn tay mập mạp của Bình nhi cầm bánh ngọt véo thành những miếng nhỏ, đưa đến trước ao. Nhất thời cá chép màu vàng trong ao tranh nhau bơi tới, tranh cướp đồ ăn, thật sự náo nhiệt.
Vương mama muốn nói chuyện, đầu nhỏ Bình nhi chậm rãi quay lại, tay làm dấu hiệu im lặng với Vương mama. Vương mama liếc nhìn, lúc này cười híp mắt vội vàng im lặng.
Cho cá ăn một lúc, nghe được phía sau có động tĩnh, Vương mama xoay người, nhìn thấy người tới, nhất thời vội vàng đi tới hành lễ nói: "Lão nô thỉnh an Vương phi." Vừa nói vừa kéo ống tay áo Bình nhi.
Bình nhi chậm chạp xoay người, nghiêng đầu nhìn Giang Diệu, không có chút sợ sệt như ngày thường, nhíu mày suy nghĩ một chút, giống như là hồi tưởng, sau mới giòn giã gọi: "Thẩm... Thẩm thẩm."
Nghe được tiểu nam hài gọi nàng, Giang Diệu nở nụ cười, cúi người sờ khuôn mặt nhỏ bé của Bình nhi, tán dương: "Gọi đúng rồi, Bình nhi thật ngoan."
"Thẩm thẩm!" Biết mình gọi đúng, Bình nhi lại hài lòng gọi một tiếng.
Giang Diệu từ lời ma ma nói hiểu được, Lục Lưu tuy không hỏi sự việc lớn nhỏ trong phủ, nhưng đối với chi thứ hai khá là chăm sóc. Trong ngày thường có vật gì tốt, cũng sẽ phái người đưa đến Mai Viên, cho chất nữ Lục Bồng Bồng, cùng với chất nhi Bình nhi không có chút quan hệ máu mủ. Tuyên Vương phủ rộng lớn, Giang Diệu tự nhận nói chuyện không hợp với mấy người Mạnh thị, thường ngày nếu muốn đỡ buồn chán, chung quy phải có cùng nàng trò chuyện. Dưới cái nhìn của nàng, ở chung với Lục Bồng Bồng và Bình nhi đơn thuần tốt hơn nhiều so với Mạnh thị khẩu Phật tâm xà cùng Lục Linh Lung kiêu căng
Bình nhi nghe được nàng khen mình, mỉm cười ngại ngùng, từ trong cái đĩa Vương ma ma đang cầm, lấy ra một miếng bánh ngọt, giơ bàn tay nhỏ đưa tới trước mặt Giang Diệu, âm thanh mềm mại nói: "Ăn bánh ngọt."
Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của tiểu nam hài, Giang Diệu hơi tiếc hận. Tiểu nam hài đáng yêu như thế này lại bị ngu dại.
Lúc này Chương mama phía sau Giang Diệu đi lên phía trước, nói với Bình nhi cùng Vương mama: "Thứ không sạch sẽ như vậy cũng đưa cho Vương phi ăn?"
Vương mama giật mình, suýt chút nữa muốn quỳ, bà nhìn vị Vương phi kim tôn ngọc quý trước mắt này, cũng biết Vương gia sủng ái nàng như thế nào, vội nói: "Bánh là do Nhị phu nhân tự tay làm, này —— "
Bà còn chưa nói hết, đã thấy Bình nhi tay run lên, sợ sệt nhào vào ngực Vương mama, gào khóc rống lên.
Giang Diệu cảm thấy vô cùng ảo não, tiểu hài tử khóc lên, là khó dỗ nhất. Huống hồ nàng cũng khôngcó kinh nghiệm.
Giang Diệu không để ý tới Chương mama, mà cúi người nhìn Bình nhi, nắm tay hắn, mặt nở nụ cười, nhỏ giọng dỗ dành: "Bình nhi không khóc, thẩm thẩm thích ăn bánh ngọt."
Lời nói của nàng nhỏ nhẹ, khiến Bình nhi đang khóc cũng nghiêng đầu, một đôi mắt đen như mực nhìn Giang Diệu, nhất thời âm thanh nức nở yếu dần, ngoan ngoãn không khóc.
Vẫn rất ngoan nha. Giang Diệu lấy khăn ra lau mặt cho Bình nhi.
Tiểu hài tử khóc đến mức nước mắt nước mũi bẩn thỉu, Chương mama vừa nhìn nhất thời cau đôi lông mày.
Trong ngày thường ở Ngọc Bàn Viện, Chương mama và Hà mama hai người ngang sức ngang tài, trênnăng lực làm việc, Chương mama thủ đoạn cao hơn một chút. Nhưng từ khi tiểu Vương phi vào cửa, lại thân cận với Hà mama hơn. Tâm trạng Chương mama bất mãn, nhưng người ta là chủ nhân, bà cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nỗ lực lấy được hảo cảm, nay bà thay chủ nhân nói chuyện, không ngờ lại rơi vào cục diện không có kết quả tốt.
Tiểu oa nhi nước mắt nước mũi bẩn thỉu như vậy, tiểu Vương phi là tiểu cô nương được trăm ngàn chiều chuộng sủng ái mà lớn lên lại đồng ý thân cận? Thấy tiểu Vương phi nắm tay tiểu nam hài đi tới Ngọc Bàn Viện, Chương mama chỉ có thể theo chủ nhân quay trở lại.
Lúc Lục Lưu trở lại Ngọc Bàn Viện thấy thê tử nhiệt tình chạy tới, mỉm cười ôm vòng eo của nàng, chăm chú nhìn mặt của nàng, thấy nàng cười đặc biệt hài lòng, hỏi: "Sao vậy?"
Giang Diệu nắm tay hắn, cười tủm tỉm chia sẻ tin tức tốt với hắn: "Trấn Quốc Công phủ truyền tin đến, Nhị tẩu mang thai, muội tất nhiên hài lòng." Dáng vẻ ấy, người không người biết còn tưởng là nàng mang thai. nói xong, nàng kéo Lục Lưu đi tới bàn cơm, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, trên bàn ngoài thức ăn hai người thích, còn có thêm một bàn bánh ngọt trắng nóng hầm hập, hình dạng các loại động vật nhỏ, có hình con thỏ, hình con hổ, còn có hình con bướm... Giang Diệu cầm lấy một miếng đưa đến miệng Lục Lưu nói, "Biết chàng không thích ăn đồ ngọt, mấy cái này ta đã đánh dấu, vị mặn, chàng nếm thử xem."
Lục Lưu không giơ tay nhận, mà cẳn một cái từ tay của nàng.
Thấy hắn ăn, Giang Diệu rất vui. Nàng nói liên miên về việc buổi sáng hôm nay, đi xem sổ sách, ở trong viện gặp phải Bình nhi, cùng Bình nhi đi nhà bếp làm bánh ngọt, việc lớn việc nhỏ, toàn bộ đều nói hết.
nói xong, mới mím mím môi, gò má ửng hồng nhìn hắn , nói, "Chàng có cảm thấy có chút tẻ nhạt không?"
Tất nhiên Lục Lưu không có. hắn ăn xong bánh ngọt, nắm tay nàng, nói: "không biết." Nghĩ những ngày nàng ở trong phủ, Lục Lưu lại nói, "Chờ thời tiết mát mẻ, ta đưa nàng đi ra ngoài một chút."
Giang Diệu rất muốn đi ra ngoài, liền gật đầu nói tốt.
Lục Lưu được nghỉ thành thân chỉ có mười ngày, hai người ngọt ngào, mười ngày này chớp mắt trôi qua. Đến buổi sáng mười ngày sau, Giang Diệu nhận ra nam nhân đang ôm nàng rón rén xuống giường. Nàng mơ màng ngồi dậy, nhìn về phía hắn, gọi một tiếng: "Lục Lưu."
"... Ừm." Động tác Lục Lưu đang mặc quần áo dừng lại, nhìn vào đôi mắt tiểu thê tử trên giường nhỏ, mỉm cười đi tới, cúi người hôn mặt nàng một cái, "Còn sớm, nàng ngủ thêm một chút đi."
Giang Diệu đứng dậy, động tác lưu loát lấy quần áo đặt ở trong tủ giúp Lục Lưu mặc vào. Lần đầu tiên Giang Diệu giúp Lục Lưu mặc không được đẹp, sau đó Giang Diệu cố ý nghiên cứu trang phục nam tử, nay giúp hắn mặc vào cũng ra dáng.
Lục Lưu nhìn đỉnh đầu của nàng, thấy tay nhỏ của nàng bận rộn, cũng không từ chối ý tốt của nàng. Đợi mặc xong quần áo, liền ôm lấy nàng, còn sờ mông nàng. Giang Diệu có chút không nỡ, nhón chân lên hôn nhẹ gò má của hắn, dặn dò: "Trở về sớm chút."
Lục Lưu cổ họng hơi động, áp lên môi nàng hôn một trận, mới xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Quần áo bị sờ đến rối loạn, Giang Diệu chậm rãi trở về giường nhỏ, miễn cưỡng nằm nhoài trên gối uyên ương màu đỏ, lông mày dần dần nhướng lên.
Giang Diệu âm thầm đặt mẫu thân mình ở trong lòng, được phu quân sủng ái, thì cũng phải dành cho hắn nhiều quan tâm và yêu mến. Nay nàng ngoan ngoãn làm một thê tử tốt, nếu Lục Lưu cảm thấy nàng ngoan, cố gắng... Ngày sau cũng sẽ không muốn nữ nhân khác.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nếu là lúc trước khi thành thân, nàng nhất định sẽ không do dự nói với hắn: không cho nạp thiếp. Nhưng sau khi kết hôn lại có nhiều điều lo lắng, ở trong mắt của nam nhân, đối với thê tử kính trọng sủng ái, đã là không sai, nếu cưới thêm thiếp thất cũng không cho phép, chính là quản thúc quá nhiều.
Giang Diệu ở trên giường nhỏ nằm một lúc mới dậy rửa mặt dùng đồ ăn sáng. Sau đó đi xem sổ sách của vương phủ chồng chất mấy năm.
Lúc trước Tuyên Vương phủ không có nữ chủ nhân, theo lý thuyết chủ trì việc bếp núc tạm thời nên giao cho chính thê chi thứ hai chưởng quản. Nhưng việc trong nội viện Tuyên Vương lại do Hà mama cùng Chương mama quản lý. Có người nói hai vị mama này trước kia là người hầu hạ bên người lão vương phi. Sau khi mẫu thân Lục Lưu mất đi, tiểu Tống thị tuy toại nguyện vào cửa, nhưng lão vương phi cũng không đem việc bếp núc giao cho tiểu Tống thị, tiểu Tống thị tuy là Vương phi, nhưng cũng chỉ là một cái xác không. Mà Hà, Chương hai vị mama, là người trước đây giúp đỡ lão vương phi chủ trì việc bếp núc, Lục Lưu đối với hai người cũng rất trọng dụng và tín nhiệm, giữ hai người ở lại Ngọc Bàn viện làm việc.
Khách quan mà nói, năng lực của Chương mama tốt hơn Hà mama một chút, lúc trước chủ trì việc bếp núc, Hà mama làm chủ, Chương mama là phụ.
Nghĩ đến việc này, Lục Lưu cũng hiểu rõ tính tình hai người.
Giang Diệu nhìn khoản thu chi, xác thực là rõ ràng, khiến nàng ung dung không ít. Ở phần chi phối, cũng coi như công bằng, tuy đại phòng tiêu nhiều, nhưng cũng có chút đạo lý. Dù sao đại phòng lớn người nhiều hơn một chút, mà có người đang đọc sách, đại công tử Lục Hành Chu sắp lập gia đình, có một vài vấn đề sẽ phải quan tâm hơn chút, hơn nữa còn có một ít xã giao. Nhị phòng Điền thị không ra gì, chưa bao giờ đi ra ngoài, đều là Mạnh thị có thủ đoạn, ở trong vòng quý phụ sống được như cá gặp nước.
Hà mama cùng Chương mama đứng ở một bên, nhìn tiểu Vương phi ngay cả bàn tính đều không đánh, lúc đầu còn tưởng tiểu Vương phi tuổi còn trẻ không hiểu, chỉ giả vờ giả vịt xem lướt qua một lần. Hà mama có chút lo lắng, dù sao chuyện như vậy, thân là nữ chủ nhân không thể có nữa điểm không rõ. Chương ma ma lần trước nói nam hài của nhị phòng vài câu, bị tân tiểu Vương phi lạnh nhạt mấy ngày, tâm trạng rất bất mãn. Giờ khắc này thấy nàng không dùng bàn tính xem sổ sách, thầm nói: Giả vờ giả vịt, còn làm như rất hiểu.
Nhìn có điểm lạ, mày liễu của Giang Diệu nhướng lên, đưa sổ sách trên tay chỉ cho Hà mama xem,nói: "Nơi này không đúng."
không đúng?
Các khoản đều rõ ràng, làm sao có khả năng không đúng? Hà mama cùng Chương mama vội vàng tiến lên, nghe tiểu Vương phi nói chỗ này thiếu tám mươi lượng bạc. Hà mama liền lấy bàn tính để tính toán, đến cùng là người lão luyện, âm thanh bàn tính kêu bùm bùm, rất là quen tai. Nhưng Chương mama mặt lại trắng bệch, tay trong tay áo nắm chặt lại, biết được chỗ đó đúng là thiếu đi tám mươi lượng bạc, nhất thời không dám coi thường vị tiểu Vương phi này nữa.
Chương mama thăm dò hỏi: "Vương phi xem sổ sách không cần đến bàn tính sao?"
Nghe lời này, Bảo Lục đang bưng nước trà tiến vào cười khanh khách nói: "Vương phi toàn tính nhẩm, nhanh hơn nhiều so với những tiên sinh làm mười mấy năm ở phòng thu chi. Ở Quốc Công phủ, có lúc cuối tháng cuối năm không tính kịp, Quốc Công phu nhân liền gọi cô nương đi qua đối chiếu sổ sách, chưa tới nửa ngày đã đối chiếu xong rồi."
Bên này Hà mama đã tính ra, đúng là thiếu tám mươi lượng bạc, có một chỗ chi ra tám mươi lượng, lại quên ghi vào sổ. Việc xảy ra như thế này, Chương mama rất thẹn thùng, nói: "Vương phi đúng là tài giỏi, nhìn một chút đã chỉ ra điểm sai."
Giang Diệu mỉm cười không nói gì. Kỳ thực khoản này so với tưởng tượng của nàng là ít hơn rất nhiều, nàng để Chương mama truy xét việc tám mươi lượng bạc này, cũng đã xem được một phần sổ sách, liền đi ra ngoài một chút, ngồi đã lâu rồi, nên hoạt động giãn gân cốt.
Đợi tiểu Vương phi đi rồi, Hà mama mới vội vã đi tới, cùng Chương mama nói mấy câu. Hà ma a nghe xong, hoàn toàn biến sắc, trách cứ nói: "Sao bà lại làm ra việc như thế này?"
Chương mama cũng rất sốt ruột, nắm ống tay áo nói: "Chúng ta là chị em tốt hơn hai mươi năm, tỷ có thể giúp ta một chút không? Nếu Vương phi biết chuyện này, sợ là sẽ —— "
Lời sau cuối, Chương mama không nói, Hà mama cũng hiểu rõ. Tiểu Vương phi vừa mới vào cửa, tuổi còn trẻ chưa có kinh nghiệm, lúc này sẽ muốn lập uy, nếu lúc này nắm được nhược điểm của Chương mama, chắc chắn sẽ phạt bà để giết gà dọa khỉ. Chuyện này tuy hồ đồ, nhưng Hà mama cũng ghi nhớ hơn hai mươi năm tình nghĩa, gật đầu nói: "Vậy bà ghi vào chỗ trống này nhanh lên."
Chương mama gật đầu liên tục, bà thích bạc, nhưng cũng hiểu rõ, chỉ cần tiếp tục được ở lại Tuyên Vương phủ, muốn bao nhiêu lần tám mươi lượng bạc mà không có? Chỉ là —— Chương mama ngước mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé mềm mại đi xa, híp híp mắt. Bà vốn có chút coi nhẹ tiểu cô nương này. Dù gì cũng từ Quốc Công phủ đi ra, nếu không vào Tuyên Vương phủ, từ nhỏ cũng đã chuẩn bị gả tới huân quý thế gia làm chủ mẫu, làm sao sẽ không có thủ đoạn?
Giang Diệu đi xa cong môi mỉm cười.
Tuy tám mươi lượng bạc không nhiều, nhưng nàng đương gia, tất nhiên một vật nhỏ bé cũng không để người khác tham ô. Chờ lát nữa nàng trở lại, tám mươi lượng bạc này, sẽ lặng yên không một tiếng động được hoàn trả. Phần sau sổ sách bị thiếu cũng sẽ được trả về. Thủ đoạn này thật ra rất rõ, nhưng do Tuyên Vương phủ không có nữ chủ nhân, nhìn những bạc này, tháng ngày lâu dài, khó tránh khỏi nảy sinh ý đồ xấu. Tuy nàng nghiêng về phía Hà mama nhưng lại không thể một mực trọng dụng, hai người này cùng nhau tồn tại, mới có thể cân bằng và hạn chế lẫn nhau. thật không hổ là mẫu thân của nàng, những biện pháp này, nếu để cho nàng từ từ suy nghĩ, sợ là không dễ dàng làm được như thế.
đang đi, đã thấy cách đó không xa có một nha hoàn mặc quần áo màu xanh lục vội vàng chạy tới. Nha hoàn kia thấy Giang Diệu, chạy tới vội vàng hành lễ.
Giang Diệu nhìn nha hoàn, biết nàng là nha hoàn bên cạnh Nhị cô nương Lục Bồng Bồng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Mắt nha hoàn rưng rưng, nói: "Bẩm Vương phi, là Đại cô nương... Đại tiểu thư với Nhị tiểu thư đangđánh nhau."
Giang Diệu cảm thấy kinh hãi.
nói tiểu hài tử đánh nhau còn nghe được, hai người này một người mười lăm, một người mười ba, đều là đại cô nương, làm sao còn đánh nhau?
Giang Diệu cũng hiểu, tính tình Lục Bồng Bồng khúm núm, chắc chắn do Lục Linh Lung chủ động trêu chọc nàng. Nay vừa nghe, Giang Diệu vội vàng đi đến, thấy một chỗ trong bụi hoa, hai tiểu cô nương đang đánh nhau.
Lục Linh Lung lớn hơn hai tuổi, cũng cao hơn một chút, lúc này đang chiếm thế thượng phong, ngồi ở trên người Lục Bồng Bồng, nắm tóc bạt tai, bộc lộ hết thái độ kiêu căng, không chút nào dáng vẻ tiểu thư thục nữ.
Tiểu cô nương gầy yếu mềm mại bị đặt ở dưới thân, tuy bị bắt nạt thảm hại, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ quật cường giơ tay, hét lên: "Trả cây trâm lại cho ta... Đó là tam thẩm thẩm đưa ta."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
Chương 123
Chương 123