Bên ngoài sân bóng, những người cổ vũ hoàn toàn chìm đắm trong hai pha làm bàn nên bàn thắng đầy kỹ thuật và việc kết hợp giữa đồng đội một cách đẹp mắt.
Một người thầy giáo đang đứng xem cũng trầm trồ.
- Không ngờ một trận đá bóng của học sinh là có những pha làm bàn đẹp như thế này. Tiếc là không có người quay lại mở bài viết cho mọi cùng xem.
Một người học sinh ở gần đó nghe thấy thế cũng hướng cuộc nói chuyện của hai thầy giáo kia nói.
- Có người quay lại đó Thầy, hình như có một số bạn học của Lâm Vũ ghi hình lại. Thầy có thể mượn xem thử xem biết đâu có.
Người thầy giáo nghe được như thế lúc này cũng vui vẻ nói
- Ừa để xong trận thầy hỏi xem sao.
Trên sân hiện tại, Phùng Kiếm Nhất đang đột phá từ hai cánh từ bên cánh trái di chuyển cùng bóng, cố thoát khỏi người đồng đội của Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt lui về trở thành tuyến hai hậu vệ giờ đây hai cánh trở thành đội hình hai hai, bắt buộc một trong hai cánh đều phải qua mặt được hai người còn trực diện khung thành thì trống trải nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với bốn người.
Tình hình có thể thấy được giữa phòng thủ và tấn công có hiệu quả đều được dựa vào kỹ thuật và người dẫn đội. Hai tuyến phòng thủ đem cầu thủ của đội Phùng Kiếm Nhất khó bề xoay sở, chưa kể độ chính xác khi sút từ xa là rất thấp.
Tranh chấp diễn ra ở thế giằng co cho đến khi một người bên Phùng Kiếm Nhất vừa thoát được xuống phòng tuyến thứ hai vội vàng hướng cầu môn bên phía Thiếu Kiệt sút một đường bóng lên trời. người giáo viên làm trọng tài lúc này mới thổi tiếng còi kết thúc hiệp đấu tỉ số chung cuộc nghiêng về đội bóng khối lớp Thiếu Kiệt với tỷ số hai một. Mọi người lúc này cũng hụt hẫng giá như trận đạn đấu kéo dài lâu hơn để được thấy những pha tranh chấp bóng đẹp mắt.
Nhưng thời gian của trận bóng mini như thế này, thường không kéo dài như ý mọi người, nó chỉ có thể cao lắm là hai mươi phút một hiệp,nên dù có muốn trận đấu kéo dài hơn nữa cũng không được.
Phùng Kiếm Nhất thua trận cũng bực bội cởi áo ném xuống đất, mọi người lúc này cũng vây quanh chúc mừng cuộc. Nhã Oanh mới đưa ra ý kiến.
- thôi mọi người đi ăn mừng đi, dù sao cũng thắng trận đấu rồi.
- Giờ cũng trễ rồi để mọi người về đi hôm khác sẽ ăn mừng sau chứ mình còn một số việc bận, không thể nào tham gia đâu.
Lâm Vũ nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng biết được hắn có việc gì bận nên cũng nói giúp hắn.
- Tình hình mà giờ không về nhà là có chuyện đấy thôi dù sao cũng kết thúc rồi. Mà Công nhận Anh Kiệt đá bóng ở đẳng cấp cao thật đi làm cầu thủ chuyên nghiệp vẫn là được chứ đúng không mọi người.
Một người trong nhóm cũng tâng bốc trầm trồ khen ngợi Thiếu Kiệt.
- Ừ đúng rồi pha lấy bóng xoay người kia rồi pha sút bóng vào cầu môn khỏi chê chút nào, đúng là bọn người Phùng Kiếm Nhất kia chưa đủ tư cách đá bóng với anh Kiệt được.
- Mấy Chú thôi đi mấy cái kỹ năng này mấy chú tập luyện cũng được mà chỉ tốn thời gian thôi với mấy chú biết cầu thủ người ta tập luyện từ rất sớm không ít nhất là từ 8 tuổi đến 12 tuổi là sẽ vào trường năng khiếu rồi. Đời cầu thủ bạc bẽo như ca sĩ vậy không tồn tại lâu đâu. Nên đừng mơ mộng học cho tốt đi.
Thiếu Kiệt sau khi đổi lại đôi giầy của mình cũng ôm túi xách lấy chiếc xe đạp ra khỏi trường. Thấy Thiếu Kiệt rời đi mọi người cũng giải tán dần, giờ cũng đã quá muộn so với thời gian về nhà hàng ngày của mọi người.
Nhóm của Phùng Kiếm Nhất nhìn dòng người bỏ đi không ai đoái hoài tới bọn hắn cũng lấy làm khó chịu, quy luật cuộc sống là thế bạn thắng mọi người vây quanh chúc tụng, bạn thua mọi người sẽ như thế im lặng không nhìn ngó tới.
- Mẹ nó không có nó tham gia thì mọi người thắng chắc. Tức thật!
- Mà không ngờ thằng Thiếu Kiệt nó đá bóng hay thế! Móa nó mới đầu sao nó nói hay lắm không tham gia mà, giữa chừng chạy vào làm cái gì!
Phùng Kiếm Nhất bây giờ không nghĩ đến vì hắn chơi xấu này nọ Thiếu Kiệt mới hải vào sân. Lúc Thiếu Kiệt vào sân mọi sự đã định sẵn là bọn người Phùng Kiếm Nhất có giở trò gì cũng bị phá giải. Một phần do nhóm của hắn biết được Thiếu Kiệt không phải dễ đối phó, phần còn lại là hắn đánh giá sai thực lực của đối phương rất nhiều nên mới dẫn đến việc thất bại lần này.
- Thôi giải tán chuyện này từ từ tính phục thù sau. Mẹ nó hai lần thua chưa từng lần nào nhục như lần này!
Những người trong nhóm Phùng Kiếm Nhất lúc này cũng không có tâm trạng ở lại mà nghe vào mọi người nói ra nói vào. Sân trường lúc này trở về dáng vẻ vốn có của nó sau giờ học, im lặng thanh bình những hàng cây xanh gió thổi lay động phát ra âm thanh xào xạc.
Không mất quá lâu để Thiếu Kiệt trở về nhà mình. Dù sao hắn vẫn cần có thứ cần phải quan tâm lúc này. Bật máy tính lên trong khi chờ đợi khởi động máy hắn bắt đầu đi tắm. Qua một chút vận động trên sân bóng của trường cũng làm hắn đổ mồ hôi dính vào trên áo, nên ai sau khi vận động xong cũng sẽ làm thao tác như hắn là hưởng thụ những giọt nước lạnh xối lên mình.
Đăng nhập vào ứng dụng chat trực tuyến Thiếu Kiệt tìm đến tên của Chu Tường kick vào bắt đầu cuộc hội thoại.
- Có Chuyện gì không anh Tường? em nghe tiểu Vũ nói anh cần trao đổi với em chuyện gì đó.
Không tới một phút bên kia hiện lên dòng tin nhắn.
- Đợi chú từ chiều đến giờ hôm nay về trễ hay sao giờ này vẫn chưa thấy tiểu Vũ qua bên anh thế?
- ừ trong trường có trận bóng nên em với tiểu Vũ cũng tham gia giờ mới về đến chắc thằng nhóc qua bên anh sớm thôi. Mà bên mình có việc gì gấp hay sao mà anh lại nhắn tiểu Vũ gọi em lên nói chuyện thế.
dòng tin nhắn gửi đi trong cuộc hội thoại tuy dài nhưng rất danh Thiếu Kiệt nhận lại được câu trả lời của Chu Tường.
- Chuyện em nói anh đã điều tra rồi. Hôm qua vừa có manh mối, dù sao chuyện này là cấp thiết nên anh mới gọi tiểu Vũ nhắn cho em lên đây. anh đã tìm ra người lấy cắp dữ liệu của website đưa ra bên ngoài rồi. Bên mình có một nhóm nhân viên chăm sóc khách hàng ấy, không hiểu sao cô ta làm sao mò ra được mật khẩu của nhân viên viết code nên vào máy anh ta copy toàn bộ dữ liệu đưa cho người nào đó.
- Nhân Viên đó giờ còn ở công ty? chuyện này anh phát hiện ra lúc nào?
Lúc này Thiếu Kiệt cũng giật mình để nhân viên chăm sóc khách hàng có được mật khẩu máy tính của nhân viên lập trình là việc hi hữu khó xảy ra. Mà Thiếu Kiệt cũng muốn biết tại sao Chu Tường lại phát hiện ra cô nàng này.
- Chuyện này anh chưa nói ai! Chỉ có anh với Tiểu Vũ biết! dù sao cô ta cũng chưa biết mình bị bại lộ. Lần trước xảy ra chuyện nên anh có cho người lắp camera ngầm theo dõi hoạt động của hai người lập trình viên. Chuyện anh cảm thấy khá bất ngờ là hôm nay khi hai người lập trình viên về hết chỉ còn lại bộ phận chăm sóc khách hàng làm ca tối, lúc đó cũng 2 giờ sáng anh với Tiểu Vũ đang nghiên cứu một số kế hoạch mà em gửi qua thì thấy phòng nhân viên lập trình bị mở ra. Nên anh với tiểu Vũ theo dõi từ đầu đến cuối dù thế anh cũng không bắt cô ta lại, anh cũng đang có một thắc mắc tại sao cô ta lại có được mật khẩu của người lập trình viên kia.
Đọc những dòng tin nhắn Chu Tường gửi cho mình,Thiếu Kiệt im lặng một lúc lâu rồi sau đó mới trả lời lại cho hắn.
- Chuyện này khá thú vị đấy. muốn biết cô ta tại sao biết được mật khẩu thì có lẽ nên để cô ta nói ra là cách tốt nhất. Giờ mình không biết được cô ta là do người nào sai khiến hay đây là mục đích cá nhân nhằm đem lại lợi ích của cô ta.
Chu tường cũng suy nghĩ điều gì đó rồi gửi lại cho thiếu kiệt một dòng tin để xem nên làm gì.
- Vậy bây giờ mình xử lý cô ta sao đây? chứ nếu mà cứ để như vậy không ổn đâu.
- Được rồi chuyện này lát nữa em qua xử lý, còn việc nhân viên lập trình mà để lộ mật khẩu máy anh nên xem lại, người như thế sống trong nghề này mà có thể để lộ cả mật khẩu mình thì nên xem có sử dụng nữa hay không.
Chu Tường thấy chuyện này vẫn là tương đối nghiêm trọng, ai cũng biết lập trình viên ngoài viết code còn phải học tập những gì, việc một người trong ngành IT mà lại để lộ mật khẩu của mình cho người khác biết được cũng là một việc nghiêm trọng.
- Được! anh sẽ tính đến anh ta lát nữa em qua thì đi thẳng lên phòng, anh cũng muốn biết tại sao cô ta lại có thể làm ra những chuyện này, lương thưởng bên mình cũng đâu có tệ.
- Chuyện lương thưởng không phải là vấn đề chính, nếu mà cô ta làm việc này cô ta cũng đã lường trước được sự việc khi bại lộ sẽ như thế nào. Em tin không ai muốn mất đi một việc làm tốt, lương cao để đổi lấy một hồ sơ đen, không thể làm việc ở nơi khác.Chắc chắn cô ta có điều gì đó cần phải biết mới mong giải quyết thỏa đáng.
Nghe Thiếu Kiệt gửi qua những dòng tin nhắn như thế Chu Tương cũng đồng ý với nhận định đó, bởi hắn thay mặt trả lương cho Thiếu Kiệt ngoài việc lương cố định ca tối còn có thưởng mỗi tháng không phải là ít, ai có thể tìm được một công việc mà có lương thưởng cao lại công việc nhẹ nhàng, tuy nói làm bộ phận chăm sóc khách hàng buổi tối có phần hại sức khỏe,nhưng Thiếu Kiệt đã đưa ra mức lương khá xứng với sức khỏe của người làm ca đêm bỏ ra.
Nếu một người làm việc buổi sáng chỉ được lương cố định là ba triệu,thì người làm ca tối lại là gấp đôi tiền ca sáng, cái công việc làm ca tối ở đây lại là nơi thu hút người khác. Bao nhiêu người chủ động bỏ ca sáng để làm việc ca tối, nhưng vẫn không được lọt vào danh sách vì điều kiện khắc khe của Thiếu Kiệt hắn đưa ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 118: Manh mối
Chương 118: Manh mối