TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 196: Cuộc hội ngộ bất ngờ

Theo sau Hà Vi những người từ Ngọc Châu, tuy được biết là nhà có người nhưng vẫn không nghĩ là đông như vậy. Vân Anh với Chung Diệp nghe Thiếu Kiệt nói người này là khách ở xa mới đến nên cũng không ngại. Để Thiếu Kiệt ra tiếp khách.

Thấy Thiếu Kiệt rời chỗ của mình, Hà Vi mới cười cười nhìn hắn nói.

- Thiếu Kiệt mấy người ở Ngọc Châu muốn gặp cậu nên qua đây trước hiện tại mình giới thiệu cho cậu luôn đây là. Dì Trần Như Ý, còn đây là Chú Trương Hoành và Chú Lưu Bá. Hiện tại họ đại diện cho bốn nhà đến đây hỗ trợ cậu.

Vân Anh với Chung Diệp nghe Hà Vi nói những người này đến hỗ trợ Thiếu Kiệt cũng tò mò nghe ngóng. Thiếu Kiệt thì không ngờ rằng những người trước mặt được sắp xếp đến đây chỉ để hỗ trợ cho hắn, nên cũng ngạc nhiên. nhưng cũng đưa tay ra bắt lấy. Người được Hà Vi giới thiệu là Trương Hoành nhìn hắn cười cười nói.

- Xem ra cháu được mấy ông nhà rất quan tâm. lần này chú đến làm thanh tra cơ sở cho Lưu Minh nên có việc gì cháu cần thì cứ nói. Còn tên này hả để hắn tự nói cho cháu biết đi

Vừa nói Trường Hoành vừa bắt tay vỗ vai Thiếu Kiệt. Nhìn qua người được gọi là Lưu Bá đưa tay ra bắt lấy. Nhìn Thiếu Kiệt cười cười quan sát một chút.

- Xem ra cháu đủ tự tin giống như ông nhà chú được biết. Chú sắp tới đảm nhận vị trí bên quản lý quỹ đầu tư của Lưu Minh đang ra chuyện này của thằng con của Chú Lưu nhưng hắn vừa mới bị điều đi chỗ khác nên chú thay vào, Nhưng cháu yên tâm nếu cái nào cháu thấy đầu tư được cần vốn ngân hàng cứ nói chú, Bên chú sẽ làm hồ sơ cho Ngân Hàng cho cháu vay.

- Mấy người dành hết phần nói rồi sao? không biết tôn trọng phụ nữ đang lẽ ra tôi phải nói trước mới đúng

Thấy hai người tranh nhau giới thiệu mình trước Thiếu Kiệt. Trân Như ý tỏ vẻ ra bực bội vì bị dành trước. Nên giờ đem mọi sự tập trung về mình, nhìn Thiếu Kiệt nói.

Chào cậu Thiếu Kiệt Chị tới đây lần này chủ yếu ở địa phương lăn qua một vòng lấy kinh nghiệm thôi. Nếu cần gì em cứ liên hệ với chị. Qua mấy ngày nữa chị sẽ có lệnh đảm nhận chức chủ tịch quận Thiên Hoa này, có gì thì tìm chị trước đừng tìm mấy người này.

“ Choang”

Nghe được âm thanh lời nói của những người khách mà Thiếu Kiệt đang tiếp, cũng làm cho Vân Anh và Chung Diệp giật mình nhưng đến Trân Như Ý Chung Diệp không giữ được bình tĩnh đánh rơi cả tách trà trên tay làm mọi người chú ý.

Thiếu Kiệt lúc này cũng cười khẻ trong lòng, bởi chức vụ mà Trần Như Ý mới báo ra. Thì sắp tới Chung Diệp sẽ là người làm việc dưới quyền của cô nên hắn rơi cả tách trà trong tay. Không chỉ có hắn cả Vân Anh cũng hết hồn trước câu noi kia.

Mọi người lúc này cũng nhìn về phía Chung Diệp và Vân Anh. Lúc này Hoàng Lâm Nhu mới đứng lên cùng ba người đi ra. Bà cũng không nghĩ Hà Thúc và những người ở Ngọc Châu lại điều động con em mình tới Lưu Minh này đưa Thiếu Kiệt bảo vệ trước khi hắn trưởng thành.

- Xin Chào mọi người tôi là Hoàng Lâm Nhu mẹ của Thiếu Kiệt. Hi vọng sau này mọi người giúp đỡ cháu nó.

Ba người đều xua tay nói những lời khách sáo với Hoàng Lâm Nhu nhưng không ngừng nhìn về Chung Diệp với Vân Anh. Thiếu Kiệt thấy thế vội giải vây cho hai người nói.

- Đều người quen cả đến gặp mặt một chút cũng không sao đâu. Đây là Chung Diệp làm việc bên phòng tài nguyên môi trường quận Thiên Hoa. Còn đây là Lý Vân Anh hiện đang là tư vấn nhà đất trong quận. Mọi người trước lạ sau quen.

Vừa nói hắn vừa thao tác giới thiệu Chung Diệp cho mọi người Trân Như Ý nghe thấy chung Diệp sắp tới làm dưới quyền mình nên cũng cười. Đưa tay ra bắt lấy nói.

- Thế thì còn gì bằng sau này nhờ Anh Diệp đây giúp đỡ nhiều.

Chung Diệp bắt tay từng người mà mồ hôi ướt đẫm lưng. Hắn không nơi đây giờ là nơi tụ tập nhân vật cấp lãnh đạo hắn. Giờ thì hắn hiểu tại sao Thiếu Kiệt muốn ra tay với Từ Chấn Dân mà không phải e ngại. Toàn bộ những chức tước có sẵn đang đợi thay thế giờ là người của hắn Từ Chấn Dân muốn sống cũng khó.

- Tôi nào dám nếu sau này Chị nhận chức tôi vẫn phải gọi một tiếng lãnh đạo. Thôi để tránh mọi người mất vui tôi xin phép ra về trước.

Thiếu Kiệt đột nhiên ngăn cản Chung Diệp nói.

- Có sao đâu, chúng ta cũng đang bàn về việc của Thiên Hoa mà nên để mấy vị lãnh đạo ý kiến xem sao.

Vừa nói Thiếu Kiệt vừa nháy mắt với Chung Diệp thấy hành động đó của Thiếu Kiệt Chung Diệp đang lo lắng bỗng rộ lên. Hắn hiểu Thiếu Kiệt đang cho hắn những bậc thang cao hơn trong chốn quan trường, chỉ cần hắn thao tác tốt là được.

Nghe Thiếu Kiệt nói việc liên quan đến quận Thiên Hoa cả ba người cũng giật mình, nên Trương Hoành định hỏi hắn điều gì, thì Hà Vi thấy thế nhăn mặt nhìn mọi người nói

- Muốn biết chuyện liên quan thì mọi người cùng vào nhà ngồi xuống nói. Chứ đứng như thế này thì sao được. Mọi người định đứng nói tới tối đấy à.

Mọi người bây giờ mới nhớ đến họ chỉ đang đứng ở cửa của phòng khách, mà chưa hề ngồi xuống từ lúc xuống xe tới giờ, nên cả một đám người đều cười vang lên.

Trinh Chi sau khi thay bộ ấm trà lớn hơn mọi người lúc này đã ngồi xuống bàn Trương Hoành mới hỏi Thiếu Kiệt.

- Chuyện gì mà liên quan tới quận Thiên Hoa thế?

- Chẳng qua là định hạ bệ một tên không nên thân của Thiên Hoa thôi. Còn sự việc muốn rõ hơn nữa phải hỏi đến anh Diệp đây.

Thiếu Kiệt đá trái bóng lại cho Chung Diệp cũng là để cho hắn có cơ hội ra mặt với lãnh đạo, sau này nhằm cất nhắc hắn trở thành người phe cánh của mình.

Chung Diệp cũng hiểu ý Thiếu Kiệt nên nhanh chóng kể lại những việc liên quan và Những kế sách mà Thiếu Kiệt đã đưa ra. Qua rất lâu sau từng vấn đề được đem ra ba người lúc này nhìn Chung Diệp một cách hài lòng. Đợi cho Chung Diệp nói hết những gì nếu ra Thiếu Kiệt lại bồi thêm vào.

- Đó là mọi người chưa biết đâu hắn còn mượn Ngô Nam đưa con với hắn ra khỏi nơi thi hành án. Giờ chắc đang ở nhà hưởng thụ rồi. Mọi người nhìn xem hồ sơ thì rành rành ra đó con hắn bị quản thúc ở trại giam giữ cho trẻ dưới vị thành niên hai năm,còn em hắn cũng ba năm vì tội lạm dụng chức vụ và quyền hạn bắt người trái pháp luật vậy mà chưa tới mấy tháng đã thả ra ngoài.

Thiếu Kiệt giờ đây còn bồi thêm hồ sơ của Từ Phong và Minh Long vào đưa cho mọi người chuyền tay nhau xem. Ba người không ngờ ở nơi mình sắp làm việc lại có chân rết của Ngô Nam nên vừa nhìn qua hồ sơ đã thật sự nóng giận vì những gì được ghi trong đó. Thiếu Kiệt một bên đưa chén trà lên uống nhưng nở một nụ cười.

Trương Hoành sau khi đọc xong mọi thứ mới nói với Trần Nhu Ý.

- Xem mà giải quyết tên này trước đi địa bàn của em đấy làm xong báo cáo lên là được. Những việc phía trên bọn anh lo còn Thiếu Kiệt cần gì cứ trực tiếp báo với em là được. Nếu ông cứ thẳng tay làm, những thành phần này cần phải loại trừ. Không quyền không thế nữa chắc hắn cũng không làm nên cơm cháo gì đâu.

- Anh Cứ yên tâm làm theo sắp xếp vừa rồi. Sự việc vừa mới đem ra chúng tôi sẽ giải quyết hết mặt trên cho anh.

Trần Như Ý lúc này mới nhìn Chung Diệp đưa ra đáp án của mình. Vì dù sao đây cũng sắp là nhân viên cấp dưới của cô. nên Không ngần ngại cho dù hiện tại cô chưa nhậm chức. nhưng sớm muộn gì cũng là sếp của Chung Diệp.

Nghe được sự giao phó của Trân Như Ý và một số lãnh đạo cấp trên Chung Diệp lúc này mừng thầm trong lòng. Nếu hắn không đi đến đây gặp Thiếu Kiệt chắc sẽ không đụng phải cuộc hội ngộ bất ngờ này. Và sẽ không thay đổi được con đường quan lộ của hắn sau này. m Thầm nhìn Thiếu Kiệt hắn dường như làm ra lựa chọn của chính mình cho việc này.

- Vâng vậy tôi sẽ làm việc này thật tốt, cũng không còn sớm thôi xin phép về trước. Mấy vị lãnh đạo ở lại.

Nghe Chung Diệp nói như thế Trần Như Ý mới nhìn đồng hồ lúc này đã hơn 9 giờ hơn nên cũng nói.

- Thôi cũng trễ rồi mọi người để cho Thiếu Kiệt với Dì nghi ngơi. Về bên đó còn thu xếp đồ đạt nữa. Hôm nay chủ yếu qua đây gặp Thiếu Kiệt trước để biết mặt sau này dễ bàn chuyện thôi. Nên giờ về bên nhà khách mà Hà Thúc đã chuẩn bị được rồi.

Lúc này cả Trương Hoành và Lưu Bá cũng đồng ý. Mọi người lục đục kéo nhau ra về chỉ còn lại những người cư ngụ trong nhà. Đợi cho Họ đi hết Hoàng Lâm Nhu mới hỏi Hà Vi.

- Những người đó điều tới đây không oán trách gì chứ Hà Vi, thấy họ tới đây chỉ vì Thiếu Kiệt thôi không cũng thiệt thòi cho họ.

- Dì cứ yên tâm họ đi kiểu này chủ yếu làm dày hồ sơ của họ để sau này dễ cất nhắc hơn thôi với bối cảnh sau lưng họ đi đến đâu mà công việc không thuận lợi.

Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng gật đầu đúng là những người này đi đến vùng nào với bối cảnh của họ phía sau lưng thì các nơi họ trải qua đều thuận lợi những khó khăn chỉ cần họ nói những người phía trên sẽ giải quyết tạo cho họ một lý lịch đủ để sau này làm những chức vụ cao hơn.

Thiếu Kiệt lúc này mới hỏi Hà Vi.

- Ửa không phải bạn đưa những người đó qua bên kia sao. Vậy mà họ lại qua đây thế lúc nào chào hỏi mà không được?

- Mình cũng nói vậy nhưng họ đòi qua thì đưa qua, đâu ngờ khách của cậu lại là nhân viên sau này của Trần Như Ý đâu. Mà thôi chẳng qua là một lần thăm dò thôi mà. Không quan trọng lắm bởi những người này nghe mấy người ở Ngọc Châu tâng bốc cậu nên mới qua thăm dò thôi.

Gật đầu xác nhận Thiếu Kiệt trong lúc mọi người nói chuyện đã có những lúc quan sát họ. Cũng biết mình là trung tâm của cuộc chào hỏi này. Nhưng hắn không có việc gì phải lo lắng bởi hắn tin họ tự nhận định được cho chính mình.

- Thôi cũng trễ rồi mẹ về phòng nghỉ ngơi đi. Con còn làm việc một lúc nữa rồi mới đi ngủ.

Thiếu Kiệt đợi Hoàng Lâm Nhu và Hà Vi đi cùng nhau để dẫn bà tới phòng mình thì xuống nhà kho,Chu Tường thấy hắn đến cũng hỏi Bởi nãy giờ làm việc nghe tiếng ồn ao bên ngoài hắn biết hôm nay phòng khách khá nhiều người. Vì thường chỉ có mấy người bọn hắn không có người ngoài nhiều nên hôm nay cũng hiếu kì.

- Hôm nay làm gì mà nhiều người đến đây vậy Thiếu Kiệt?

- Không chỉ là mấy người ở Ngọc Châu đến đây làm việc thôi giờ họ rời đi hết rồi. Thôi làm việc.

Thiếu Kiệt và Chu Tường bắt đầu những dự án trên giấy của hắn và đưa ra những phương trình thay đổi chỉnh sửa nhiều thứ nhưng không ai biết đó là gì.

Không lâu sau đó khi Lưu Minh trở về với sự tĩnh lặng của màn đêm. Trong một phòng khách ba người đang ngồi nói chuyện với nhau.Trần Như Ý lúc này vừa lau tóc của mình vừa nói.

- Hai anh đánh giá thằng nhóc như thế nào?

- Thằng nhóc Thiếu Kiệt đúng như ông già nói. Nó còn cáo hơn bất cứ người làm quan trường nào chúng ta.

Trương Hoành vừa hút thuốc cũng dập tắt đi điếu thuốc trên tay vào cái gạc tàn. Nói ra câu trả lời của mình về đánh giá Thiếu Kiệt. Lưu Bá cũng gật đầu nói thêm vào.

- Thằng nhóc này nó rất khéo, nội chuyện ngày hôm nay cái người Chung Diệp kia đủ thấy hắn như thế nào. Theo anh nghĩ cái kế sách mà Chung Diệp nói thật chất là của Thiếu Kiệt nói cho hắn.

Trần Như Ý lúc này cũng buông cái khăn đang lau tóc để trên vai mình nói.

- Chuyện này anh không nói thì ai cũng biết. Nhìn nó rất tự tin vì những việc nếu là Chung Diệp nghĩ ra là điều không thể nào. Nếu Tên này có thể nghĩ ra cách hay như vậy thì không thể nào chỉ ngồi một chỗ ở cái phòng tài nguyên môi trường được.

- Việc này không phải bàn. Nhưng hay nhất là thằng nhóc kéo Chung Diệp vào phe cánh mình rất tốt có thể thấy chỉ một câu trước lạ sau quen của thằng nhóc mà Chung Diệp leo lên thuyền của mình.

Lưu Bá với Trần Như Ý cũng gật đầu xác nhận điều Trương Hoành nói. Bởi chưa biết đối phương như thế nào. Chỉ với từ hỗ trợ hắn nhưng không nói cụ thể mà Thiếu Kiệt đã kéo một phòng của quận Thiên Hoa vào dưới trướng của Trần Như Ý. Lưu Bá thầm than thở với hai người.

- Thằng nhóc rất khéo điều đó phải công nhận. Nó mà làm quan thì chắc chắn nhiều người chết với thằng nhóc này lắm. Hắn bày ra cái bố cục mượn dao giết người, để cho Chung Diệp phải cam tâm tình nguyện giúp hắn hạ bệ Từ Chấn Dân mà lại phải cảm kích hắn nữa đúng là như mấy ông già ở nhà nói thật.

- Cũng may là mấy ông già phát hiện ra thằng nhóc, nếu không một mai bên phía kia mà lôi kéo được hắn với mưu kế này bên mình không thua trên tay nó mới sợ.

Trần Như Ý cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Qua việc thăm dò hôm nay cô thấy được nếu Thiếu Kiệt mà rơi vào phe cánh của Ngô Nam những bước đi của hắn có thể đem lại không ít cho phe cánh của những người mình.

- Mọi người quên còn một người nguy hiểm hơn cả Thiếu Kiệt nữa. Trong ngày hôm nay anh thầm nhận định và hiểu sao Thiếu Kiệt hắn nổi bật như vậy. Bởi Hoàng Lâm Nhu không thua kém đâu. Từ khi ngồi vào bàn nói chuyện bà ta chỉ im lặng không nói gì nhưng thật chất là để cho con mình phát huy hết những thứ đã bố cục. Có ai nghĩ rằng trong khi nói chuyện chúng ta hầu như quên mất bà ta hay không cho dù ở nơi đó Hà Vi lâu lâu vẫn lên tiếng. Nếu không phải Hà Vi lên tiếng anh cũng không nhận ra ở đó vẫn còn Hoàng Lâm Nhu đang bên cạnh Thiếu Kiệt đâu.

Lưu Bá lúc này cũng nhìn Trương Hoành nói ra những gì theo hắn nhận định vì Như Trương Hoành nói thì hắn thấy quá đề cao Hoàng Lâm Nhu.

- Anh có đánh giá cao quá không? Em nghĩ bà ta vẫn thường thôi mà?

Trần Như Ý cũng ra vẻ đồng tình với ý kiến của Lưu Bá gật đầu nói.

- Anh có suy nghĩ nhiều quá hay không? Hay là tại vì bà ta chưa quen mọi người nên không nói chuyện thôi.

Trương Hoành lúc này cũng thở dài lắc đầu nói.

- Lúc này khi ngồi trong phòng anh cũng nghĩ như thế. Nhưng giờ về tới nhà mới xác nhận không phải. Hoàng Lâm Nhu sau khi nghe đến những chức danh chúng ta sắp làm lại không có vẻ nào là lo lắng. Còn nữa bà ta chủ động bắt tay giới thiệu mình chỉ muốn giúp đỡ Thiếu Kiệt. Đó chỉ là chào xã giao cho có mặt thôi. với phần người phụ nữ này cũng không có cảm giác gì cho thấy là sẽ loạn,nhưng Vân Anh thì lại khác. Cô ta tỏ vẻ khúm núm hơn và lo lắng hơn trong khi Hoàng Lâm Nhu lại rất bình thản. Ngồi một bên nghe những sắp xếp của con mình đưa cho Chung Diệp mà không nói một lời cho đến khi mọi người ra về. Bà ta có điều gì đó mà ngay cả những ông già cũng không biết được đó mới là điều quan trọng.

Những lời Trương Hoành nói ra làm hai người Lưu Bá và Trần Như Ý run động. một không khí im lặng trong căn phòng mỗi người chạy theo một ý nghĩ cho đến khi không có được giải đáp của mình cả ba người đành phải giải tán ai về phòng người đó.

Đọc truyện chữ Full