TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 214: Trực tiếp phản bác

Đợi cho mọi người ổn định lại hết chỗ ngồi. Khải Huy trước khi đến bên máy tính xách tay bắt đầu chuẩn bị cho việc phối hợp với Thiếu Kiệt Thì phát tất cả tài liệu của của Thiếu Kiệt đã chuẩn bị cho mọi người.

Bây giờ màn hình hiển thị lên một dạng tiêu đề. Chương Trình Giáo Trình học tập online. Thiếu Kiệt đứng trước tấm phông màn trắng bắt đầu nói.

- Tất cả mọi người ở đây hầu hết là giáo viên em xin cám ơn vì đã trích ra thời gian để có thể nghe em thuyết trình dự án này. Hơn ai hết tất cả mọi người đều là giáo viên em xin hỏi. Hiện tại một giáo viên trường ta trung bình phải dạy bao nhiêu môn?

Câu hỏi của Thiếu Kiệt một số giáo viên suy nghĩ im lặng. Một người mới đứng ra nói với Thiếu Kiệt.

- Trung bình giáo viên hiện tại ở trường dạy ba một chuyên ngàng của mình gồm hai môn chính và một môn phụ chi làm ba khôi lớp.

- Vậy em sẽ dựa theo ý kiến của thầy làm mốc đi. Nếu một giáo viên dạy ba môn ở ba khối mỗi tuần 1 tiết. một tiết học sẽ là 45 phút nhân khối lớp A B C là 12, 10 và 10 vậy ta có được tổng cộng là 1440 phút sẽ mất. bằng 1 ngày mà để chuẩn bị giáo án các thầy thường sẽ mất ít nhất từ hai đến ba ngày một môn. vậy các thấy mất 4 ngay cho một ngày giảng dạy. Như thế có mất quá nhiều thời gian? quỹ thời gian với gia đình và quan tâm học sinh chắc chắn sẽ không còn.

Mọi người trong phòng lúc này cũng gật đầu. Họ thấy Thiếu Kiệt tính toán trên cái bảng di động thường dùng cho lớp quân sự dưới sân trường ghi ra phép toàn tính và thời gian. Cũng giật mình họ không ngờ mình chiếm nhiều thời gian như thế.

Ngay cả Vũ Luận cũng giật mình. Hắn không ngờ trong một chút như thế Thiếu Kiệt lại tính toán được hết các thứ. Lại đứng trước tất cả những người giáo viên mà vẫn bình tĩnh như thế này nên cũng mỉm cười.

- Vậy với bốn ngày chuẩn bị các thứ. Các thầy chỉ được nhận lương cho 1 ngày nhận lương giảng dạy. Ở đây em sẽ không đề cập đến lương của các thầy nhưng như thế có đáng. Để tất cả các giáo viên mất thời gian cho việc ở trường nhiều hơn ở gia đình và những việc riêng tư khác. Nếu ở đây mỗi thầy cô dạy một môn chút ta bỏ ra 45 phút để quay lại chương trình giản dạy đó thì với ba môn mỗi người mất 135 phút. Nếu chỉ đem mỗi tiết học chiếu lại cho các học sinh lớp khác. các thầy cô ở nơi này tiết kiệm được 1305 phút. Gần một ngày.

Vũ Luận lúc này mới hào hức hỏi Thiếu Kiệt.

- Vậy theo em các giáo viên sẽ dành thời gian đó để làm gì? Quỹ thời gian dư ra đó. Họ phải làm gì? khi họ vẫn đang ăn lương?

- Thầy hỏi như thế em cũng xin trả lời. Thời gian đó giáo viên có thể tự soạn giáo án cho mình. Chưa kể đến Thầy có thể quan sát tất cả mọi học sinh đều có thể chú tâm học hơn. Bởi tài liệu phim ảnh là nguồn thu hút không nhỏ. Thay vì học sinh đến trường nhìn giáo viên học tập như vẫn thường thấy thì họ đến trường háo hức đợi xem mình hôm nay sẽ được giáo viên giảng điều gì. Như thế hiệu quả hiểu bài tại lớp sẽ nâng cao hơn.

Văn Hạ lúc này mới cắt ngang lời Thiếu Kiệt. Bởi hắn thấy kế hoạch này áp dụng được nhưng mà để một thằng nhóc đưa ra ý kiến như thế chẳng khác những người như hắn là vô dụng.

- Bậy bạ hết sức. Đem bải giảng quay chụp lại thành video mà để cho học sinh hiểu bài hơn. Lần đầu tiên tôi thấy xem bài giảng mà lại có thể hiểu bài. Giảng trực tiếp còn chưa thấy hiệu quả ở đó mà xem video.

- Vậy theo thầy phải thể nào mới hiểu bài. Để giáo viên giảng như củ chiếm dụng thời gian của họ. Trả lương bèo bọt phải không? Em chỉ hỏi mọi người ở đây, mọi người chắc cũng đã từng đi xem phim rạp hoặc xem phim ở ti vi. Vậy cho em hỏi sau khi kết thúc phim đọng lại trong mọi người có phải là cốt truyện của bộ phim hay là khi bộ phim kết thúc ra khỏi rạp mọi người đều quên sạch.

Mọi người lúc này trầm ngâm. Kể cả Văn Hạ cũng giật mình hắn không hiểu ai là người đưa tin tức về Thiếu Kiệt mà để sai lầm như thế này. Bởi hắn hiểu vừa bắt đầu tới giờ hầu hết là Thiếu Kiệt tự biên tự diễn, màn hình vẫn chưa hoạt động điều gì. Đây là phản diện trực tiếp không thông qua câu hỏi chuẩn bị trước vì. Những điều Thiếu Kiệt nói toàn dựa theo dẫn chứng rất đời thường.

- Điều này tôi phải xác định là Thiếu Kiệt đây nói đúng. Đánh vào tâm lý học sinh muốn biết bài giảng được quay ở lớp nào là cái thứ nhất, Việc bài giảng đó ra sao mới là điều học sinh thích thú.

Vũ Luận sau khi trầm mặc. Hắn thấy điều Thiếu Kiệt đưa ra rất đúng. nếu học sinh xem nhưng phim được phát như thế nào. Học sinh sẽ chăm chú hơn vào bài học hơn hiện tại rất nhiều.

- Xem bài học như xem phim thì đã sao? học sinh chỉ xem được một lần nhớ được hết không? có nhớ được hết không hả. Vô ích giải tán.

- Xin lỗi ông tôi chưa kết thúc buổi nói chuyện ở đây. Ông có là lãnh đạo cũng như thế thôi. Ông không xem trọng một người đứng thuyết trình thì ông làm sao đứng làm báo cáo trước những lãnh đạo cấp trên. Hay ông chỉ nịnh nọt để leo lên cái chức này? Nếu ông nói xem một lần không hiểu cũng như không thì đây là cách của tôi.

Thiếu Kiệt lúc này tiếp tục màn hình trên phông nền được chuyển đổi. mọi người nhìn thấy trên đó chia làm hai bảng phân loại và những thứ ô vuông khác.

- Bài học được quay lại sẽ được em đưa lên trang web trường. Dựa theo bài đó thuộc khối nào và tiết học thứ bao nhiêu. Học sinh có thể tiến hành vào trang web trường. để cập nhật các tin tức này, Nhưng học sinh sẽ được cấp cho mình một tài khoản đăng nhập để xem lại bài học của mình theo khối lớp mình đang học. Mà như thế các bạn học sinh không chỉ có thể một lần nghe bài giảng, mà có thể tiến hành nghe đi nghe lại nhiều lần.

Tất cả giáo viên đều ô lên chỉ có Văn Hạ thì xám mặt bởi. Thiếu Kiệt mắng hắn trước toàn bộ những người có mặt ở đây mà không kiên nể điều gì.

- Hoang Đường. Một học sinh mà dám ăn nói với tôi như vậy em là cái gì? Chỉ là học sinh không hơn không kém em dám nói lãnh đạo như thế, em không có tư cách học sinh.

- Muốn người khác tôn trọng mình trước hết phải tôn trọng người khác. Từ đầu tới giờ mọi người không ý kiến chỉ có mình ông là ý kiến này nọ. Tôi hỏi ông là gì Thứ Trưởng đấy. Tôi là học sinh thì ông vẫn là công bộc cho dân thôi. Ông nên lãnh đạo là đầy tớ của nhân dân. Trong trường tôi có thể là học sinh nhưng tôi vẫn là người dân. Ý kiến của người dân thì ông và mấy người trên ông phải nghe.

Văn Hạ lúc này nóng giận đập bàn một cái rầm. Chỉ thẳng mặt Thiếu Kiệt nói.

- Mày nói như thế là còn gọi là học sinh sao?

- Ông mới sai đấy Văn Hạ. Tư cách của ông đang có vấn đề đấy tôi sẽ đưa ra trước cuộc họp sắp tới xem mọi người nói sao. Ông cắt ngang bài thuyết trình không đúng. Ông còn có lời đó nói với học sinh sao? Ông nên nhớ điều Thiếu Kiệt nói không sai đâu. Lãnh đạo là công bộc của dân nếu ông không làm theo tôi nghĩ sớm muộn gì ông cũng không ngồi được lâu đâu.

Vũ Luận lúc này cũng âm trầm. Từ tốn nói với Văn Hạ bởi hắn nhịn từ sáng tới giờ. Một người chen ngang cách quản lý của hắn với những người ở sở là hắn đã không thích nhưng vẫn giữ mặc mũi cho Văn Hạ. Giờ đây trước mặt hắn, Văn Hạ lại làm ra hành động đập bàn dằng mặt xem hắn không ra gì thì hắn cũng không nể nữa.

Văn Hạ không nghĩ Vũ Luận đã kích hắn ngay tại trên bàn này trước nhưng giáo viên, mà hắn không xem ra gì.

- Cả ông cũng nói thế ông có biết tôi là cấp trên của ông không?

- Cấp trên hay không tôi không cần biết tôi chỉ thấy điều ông làm không đúng thì tôi sẽ nói. Tôi không tin đem chuyện này ra mặt trên ông vẫn có thể nói được. Nếu ông còn muốn mặt mũi tôi khuyên ông nên nghe hết buổi thuyết trình. Còn quyết định ra sao thì sau này ông làm.

Vũ Luận cũng không vừa bẻ ngược lại Văn Hà. Thiếu Kiệt lúc này cũng cười cười. Hắn không ngờ Vũ Luận lại ra mặt trong chuyện này. Bởi hắn biết người đầu não bên kia nắm bộ phận nào, mà hắn lại có thể phản pháo như thế này. Chứng tỏ Vũ Luận cũng có một bộ phận dựa vào mới đâu tranh cả ngoài mặt thế này.

Văn Hạ lúc này cũng đỏ mặt tía tai nhưng hắn bị những người đi cùng kéo lại. Nói nhỏ gì vào tai hắn điều gì đó.

- Được rồi tôi sẽ ngồi nghe hết buổi Thuyết Trình này xem thằng nhóc làm được gì.

Thiếu Kiệt lúc này cũng cười cười bắt đầu nhìn mọi người ổn định rồi mới nói tiếp.

- Nhưng học sinh trường ta luôn thường xuyên online bằng mạng internet ở các nơi. Nếu Trường ta tạo lập một trang web như thế này. Các thông tin tới học sinh cũng dễ dàng hơn. Điển hình là những tin tức về học sinh giỏi. Về điểm số từng môn học được cập nhật theo mã số học sinh. Lúc đó những bài làm kiểm tra khi có điểm chỉ cần giáo viên cập nhật điểm số. Bộ phận trang web sẽ đưa nó lên phụ huynh cũng có thế xem được điểm con em mình. Như thê việc phối hợp giữa nhà trường với phụ huynh tốt hơn. Chỉ cần biết còn mình yếu kém ra sao phụ huynh sẽ gọi điện cho giáo viên trao đổi về việc học con mình. Giáo viên không phải chủ động phát thư mời có khi không đến được tay phụ huynh nữa.

Mọi giáo viên lúc này cũng gật đầu. Nếu công khai như thế họ cũng biết được hoàn cảnh của mỗi học sinh của lớp mình ra sao mà quan tâm hơn do thời gian dư ra nhiều hơn. Bây giờ Vũ Luận mới hướng Thiếu Kiệt hỏi.

- Các điều em nêu ra rất tốt. Nhưng có nhiều thứ thầy còn chưa hiểu lắm. Mối giáo viên phải quay lại quá trình giản dạy của mình như thế nào? Không thể giáo viên nào cũng biết quay phim nếu làm điều đó có vẻ như giáo viên phải tốn một khoản cho việc máy quay. chưa kể đến nhưng vấn đề thiết bị cần thiết.

- Điều này em cũng đã tính toán tới. Hiện tại chúng ta có tất cả 32 lớp với tổng số giáo viên là 32 người cho từng lớp. Mỗi giáo viên nếu trang bị một máy quay thì sẽ không ổn. Nhưng mà có một thứ mọi người quên mất là quay video chỉ 1 tiết sẽ sử dụng cho nhiều tiết học. Vậy chúng ta sẽ chia tiết dạy ra để mỗi giao viên đều cập nhật được bài giảng của mình không nhất thiết là phải trang bị cả 32 cái máy quay.

Tất cả giáo viên đều nhìn nhau nếu để chia tiết ra thay phiên nhau thì quá đơn giản ai cũng có thể quay được, mà họ cũng không cần phải trang bị cho mình máy quay đắt tiền làm gì.

Thiếu Kiệt thấy những giáo viên nghe như thế có vẻ đồng ý với lựa chọn này nên mới tiếp tục nói.

- Em biết nhiều giáo viên hiện tại vẫn không thể trang bị hết cho mình nhiều thứ. Nhưng có những thứ vẫn có thể trang bị bài giảng hoàn thiện cho mình một cách tốt nhất.

Một người thầy trong đám đông mới hướng Thiếu Kiệt hỏi rỏ một vấn đề mà hắn đang thắc mắc.

- Vậy quay xong rồi làm sao mấy thầy phát cho nhưng lớp khác? Sử dụng máy chiếu và phông thì cũng không đủ hết để các giáo viên sử dụng chưa kể đến chi phi này quá đắt.

- Việc này em đã nghĩ được cách giải quyết. Chút ta có thể thay ti vi và đầu dvd là có thể phát hình cho tất cả mọi người. Chỉ cần một máy tính ở phòng tin học có chức năng ghi đĩa là được. Việc này thì mấy thầy tin học có thể giúp mọi người xuất đĩa giảng dạy được mà.

Vũ Luận thấy cách giải quyết này của Thiếu Kiệt có vẻ khá tốt nhưng mà hắn thắc mắc. Liệu kiếm đâu đủ cho toàn bộ trường học trang bị tivi và dvd nên mới hỏi Thiếu Kiệt.

- Việc làm này tương đối tôt nhưng thầy đang thắc mắc. Nếu em muốn thực hiện được dự án này, thì trường phải trang bị thêm ti vi và đầu dvd chưa kể đến là cả máy quay phim nữa. Thầy không hiểu em lấy căn cứ đâu để em có được số điều kiện hổ trợ này.

Nghe đến thứ chủ chốt để dự án này đi vào hoạt động thiết bị là tiền. Văn Hạ không khỏi cười đùa nói với những người đi cũng mình.

- Nói tới nói lui vẽ cho cố vào lại không có điều kiện làm, mấy người cũng rảnh nhỉ. Làm sao để đưa thiết bị vào tăng tiền học phí à. còn lâu mà phụ huynh đóng mấy cái tiền này.

Thiếu Kiệt bỏ qua ngoài tai của Văn Hạ nhìn Vũ Luận trả lời hắn. Trong khi đó mấy người của bên Văn Hạ thì xem như kế hoạch này sẽ không thực hiện được. Vì không có ai chịu bỏ học phí cho con mình để đầu tư những thứ này.

- Em biết để thực hiện điều này tốn khá nhiều kinh phí. Nên hiện tại em đang nhờ một số người quen là chủ một số công ty thuyết phục họ đầu từ cho em dự án này. Nếu được thì sẽ thực hiện việc này trong thời gian sắp tới.

Nghe lời Thiếu Kiệt nói đang xin tài trợ từng những người quen. Vũ Luận cũng giật mình hắn không nghĩ cậu nhóm Thiếu Kiệt trước mắt này lại có thể xin được những món tiền đầu tư này. Bởi không phải ai cũng bỏ tiền ra cho một thằng nhóc làm những việc không đem lại lợi nhuận.

Suy nghĩ một lúc khá lâu Khi Thiếu Kiệt đang trả lời những câu hỏi của các giáo viên trong trường thì Vũ Luận mới lên tiếng nói.

- Thiếu Kiệt việc này nếu nhà trường có thể kéo được đầu tư mà không mất một chi phí nào của Trường thì sở sẽ ủng hộ em làm thí điểm chuyện này. Còn Văn Hạ ông nghĩ sao?

Đá quyết định cao hơn về phía của Văn Hạ, Vũ Luận cười cười nhìn hắn như xích mình vừa rồi chưa hề xảy ra.

- Hư tôi nói rồi! Việc này tôi không đồng ý! Chắc chắn bộ sẽ không đồng ý chuyện này mấy người muốn làm gì thì làm. Về không tham quan gì nữa hết.

Thiếu Kiệt bây giờ mới nhìn Văn Hạ đang đưng lên từ tốn nói.

- ông không đồng ý đó là chuyện của ông. Còn việc ở Thiên Hoa này hoàn thành dự án này tôi làm chắc rồi! Ông cứ về lo mấy cái đề thi quốc gia của ông với mấy cái đề xuất với bộ không thực thi được của mình đi.

Văn Hạ bực tức tách đoán người đang ở xung quanh rời khỏi căn phòng cùng vài người của hắn, hôm nay hắn bị xem như trò đùa bởi những tin báo không chính xác một chút nào trước mặt thằng nhóc này. Đến Thiên Hoa tâm trạng háo hức vì sắp làm được việc người kia yêu cầu giờ đây ra về lại ôm cục tức hắn thật sự bị đánh mặt không còn manh giáp.

Đọc truyện chữ Full