TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 227: Hạn chế mức thấp nhất

Nhã Oanh và Ngọc Nhi cũng nhìn Thiếu Kiệt.. Bởi hắn vừa mới chỉ trích hai người về vấn đề giảm cân. Ai cũng biết con gái thường như thế bình thường chỉ cần tăng cân một chút cũng phiền muộn vô cớ tự mình giảm cân.

Thiếu Kiệt thì thấy việc này lại không tốt hắn không muốn hai người vì không đầy đủ chất dinh dưỡng làm cho cơ thể mình yếu ớt nhiễm bệnh. Khi mà mọi người giảm cân chế độ ăn bị thắt chặt nó sẽ không được như bình thường dễ dẫn đến một số bệnh lý về đường tiêu hóa.

Mà những bệnh này thường tồn tại ngầm không biểu hiện ra bên ngoài rất khó nhận biết đến khi phát bệnh hầu hết việc chữa trị rất rườm rà, phức tạp. Thậm chí có thể mang bệnh hoài như thế không thay đổi được.

- Bọn tớ lên cân phải giảm chứ sao. Không thi sẽ mập đấy.

Nhã Oanh lúc này mới phân trần việc tại sao cô với Ngọc Nhi lại quyết định giảm cân dù sao. Hai người thấy lên cân thì sẽ ngày một béo mập ra không tốt.

- Hai cậu sai trầm trọng rồi. Việc lên cân tùy thuộc theo điều kiện thời tiết với hiện tại hai cậu cần phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng để mà phát triển ở nhiều phương diện khác. Các cậu mà cứ ăn kiêng, ăn ít đi đồ ăn sau này đừng có hối hận à.

Ngọc Nhi nhìn Thiếu Kiệt cô cho rằng ăn uống cũng chỉ là vấn đề đơn thuần. thì làm sao mà có gì phải hối hận nếu chỉ cần sụt cân một tí thì bồi bổ lại là được. Không nhất thiết quan trọng như Thiếu Kiệt nói nên hỏi hắn.

- Tại sao bọn mình ăn kiêng lại phải hối hận mình thấy đâu có gì đâu. Đơn giản là chỉ ăn ít hơn bình thường một chút thôi mà.

- Bởi thế các cậu mới không để ý đấy lứa tuổi của các bạn là lúc bắt đầu phát triển thể chất. Một số chỗ trước kia không thay đổi giờ thì lại thay đổi. Những chất dinh dưỡng các cậu ăn vào sẽ được chuyển hóa. Với phần điều kiện thời tiết thay đổi. Các cậu ở không khí lạnh hoạt động sẽ tốn nhiều năng lượng hơn bình thường.

Hai người Nhã Oanh và Ngọc Nhi nhìn Thiếu Kiệt. Hai người chưa từng nghe được lý luận này đơn giản họ thấy mình mập lên do ăn nhiều hơn bình thường nên cũng không biết khi trời lạnh người ta sẽ tiêu hao năng lượng nhiều như Thiếu Kiệt nói.

Ngọc Nhi và Nhã Oanh lúc này cũng suy ngẫm những lời Thiếu Kiệt vừa nói. Hai người đúng là dạo gần đây trời chuyển lạnh cũng có chút ăn nhiều hơn bình thường nên hai cô nàng cho rằng nếu cứ như thế mình sẽ mập dẫn đến là tự động vào chế độ ăn kiêng.

- Vậy là trời chuyển mùa lạnh lại không được ăn kiêng sao Thiếu Kiệt

Ngọc Nhi bây giờ mới nhìn Thiếu Kiệt long lanh hỏi bởi cô là người đề xuất việc ăn kiêng giảm cân này cho hai người.

- Ừ trừ khi bạn quá béo thì mới phải ăn kiêng giảm cân mình sẽ không nói. Còn nếu trời lạnh bạn càng không nên ăn kiêng.Nếu mà ăn kiêng các bạn dẫn đến tình trạng thiếu dinh dưỡng cơ thể sẽ mệt mỏi do lượng calo không đủ chu cấp cho việc hoạt động bình thường. Với các bạn là nữ sẽ dẫn đến tình trạng hao hụt sức khỏe nhất là tuổi này các bạn nữ ngực sẽ không phát triển tốt do thiếu chất dinh dưỡng.

Thiếu Kiệt nói đến đây hai người trước mặt nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn cùng nói ra một câu.

- Chuyện đó mà cũng nói được.

Hắn thì thấy hai người mặt đỏ au cũng cười cười. Hơn ai hết phụ nữ thường rất chăm chút vẻ bề ngoài chỉ cần liên quan đến vấn đề bên ngoài của mình cũng làm cho cánh nam giới còn lại phải đau đầu.

- Chuyện này mình thấy bình thường các bạn lớn lên thì những thứ khác sẽ phát triển thôi mà. nói thì nói chứ đâu có làm gì đâu mà sợ.

- Không nói chuyện này với cậu nữa!

hai người gắt gỏng lên ngăn không cho Thiếu Kiệt nói xấu xa hơn nữa, Khuôn mặt vẫn còn đỏ như than hồng. Nhã Oanh với Ngọc Nhi quay đầu đi để cho Thiếu Kiệt đi phía sau cười cười vì lâu lâu hắn làm hai người này có thái độ như thể rất vui vẻ.

Bây giờ một vài người thanh niên gần đó cũng chú ý ba người làm cho Thiếu Kiệt có ánh mắt không thoải mái lắm. Một người quần áo không đàn hoàn đang đứng dựa tường nói chuyện phía trước lại bước ra làm Thiếu Kiệt thấy không ổn.

Hắn bước vội lên trước hai người Nhã Oanh và Ngọc Nhi. Phía trước, Người thanh niên bước ra trước mặt Thiếu Kiệt chặn lại hai người ở phía sau cũng bước theo.

Nhã Oanh và Ngọc Nhi thấy thế mới hướng ba người trước mặt hỏi.

- Các anh làm gì chặn đường bọn tôi?

- Mấy cậu bạn ấy mà. Bọn anh có chút thiếu tiền định mượn xài đỡ vài hôm xong rồi trả ấy mà! Tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời bọn anh chỉ cần chút ít tiền sài thôi.

Thiếu Kiệt lúc này mặc đanh lại. Hắn có thể đánh nhưng mà hiện tại còn Ngọc Nhi với Nhã Oanh cũng không tiện lắm nên mới nói.

- Bọn anh xin đểu thì cứ nói xin đểu nhưng mà xin lỗi bọn này không có tiền mấy anh chọn lầm người rồi! Mình đi.

Thấy Thiếu Kiệt nói thế mấy người trước mặt cũng nhăn mặt. Không ngờ hắn lại không chịu bỏ tiền ra như mấy đứa khác.

- Xem ra chú em cũng biết ít nhiều lại ngoan cố bọn anh đây dễ cho chú mày đi thế à. Học sinh thì nên biết thân biết phận bọn người xã hội như bọn anh sẽ không làm khó chỉ cần có tiền đừng để bọn anh phải manh động rồi lúc đó hỏi sao chịu đòn.

Ngọc Nhi nghe những người kia nói thế cũng nói nhỏ với Thiếu Kiệt.

- Sao đây Thiếu Kiệt vừa nhắc ở Hiệu Sách giờ lại gặp đúng là không may mà.

- Cậu với Nhã Oanh không cần quan tâm bọn chúng đâu nếu bọn nó động thủ thì cứ dắt Nhã Oanh chạy mình đối phó được. Không được đứng lại. Dù bọn nó có hành động thế nào cũng không được đứng lại chỉ chạy thôi.

Nhã Oanh với Ngọc Nhi gật gật đầu hiểu rõ Thiếu Kiệt muốn nói đến điều gì. Mấy kia nhìn thấy Thiếu Kiệt vẫn bình thường như không có chuyện gì cười nói.

- Xem ra hôm nay có đứa định làm anh hùng à. Chú mày nên nhớ anh hùng không dễ sống, khôn hồn lòi tiền ra tao hết kiên nhẫn rồi.

- Chạy!

Thiếu Kiệt hô lên trong khi đó túi sách không nhẹ, hắn đang cầm trong tay ném về phía người đứng đầu. Rồi hướng người đứng bên phía tay phải xông tới một đấm ngay mặt. Nhã Oanh và Ngọc Nhi cũng theo chân Thiếu Kiệt chạy phía sau.

Hắn đưa hai người kém lại đổi hướng, dồn cả ba người xoay chuyển. để yểm hộ hai người Ngọc Nhi và Nhã Oanh đang ở góc xoay chuyển Thiếu Kiệt đưa chân đạp vào ngực của người đang xông tới. Hắn ngã ra sau kèm theo đó là tên ở phía sau ngã theo. Thiếu Kiệt lúc này chặn lại đường đuổi theo của cả ba người nhìn họ.

Nhã Oanh chay qua quay lại nhìn Thiếu Kiệt thì Ngọc Nhi bên cạnh mới nói.

- Đừng nhìn lại bạn chần chờ sẽ để Thiếu Kiệt lo lắng hơn thôi chạy về trường. Những người đó không đối phó được với Thiếu Kiệt đâu.

Thiếu Kiệt đợi ba người đứng lên. Thấy hắn không chạy ba người tức giận xông lên hướng về phía Thiếu Kiệt hắn. Một đá quét ngang qua Thiếu Kiệt đưa người trước mặt mình lui lại.

Được dịp xông tới Thiếu Kiệt tay đấm cước đá đã thương cả ba người. Không một chút lưu tình cho đến một lúc sau. Cả ba người không ngượng dậy nổi nữa hắn mới từ từ nhặt lên túi sách và những quyển sách rơi bên ngoài nhìn ba người nói.

- Thằng nào nói tụi bây xin tiền đểu ở chỗ này. Mẹ tưởng học sinh là dễ bắt nạt à. Khôn hồn thì biến khỏi chỗ này. Tao mà thấy lần nữa bất kể thằng nào. Đại ca bọn mày là ai tao cũng lột da. Không biết chữ chết viết như thế nào tự mình hại mình rồi giờ lại tạo thành vấn nạn cho xã hội.

Ba người bị đánh ấm ức tuy không đến nỗi nhập viện hay bất tỉnh nhân sự nhưng cả ba không ai nói ai đều chọn phương án giả vờ bất tỉnh, để Thiếu Kiệt đi rồi thì chạy. Nên những lời của hắn cả ba đều nghe thấy. Nhưng thấy ba người mình vẫn không đánh được cái gì người ta nên biết hôm nay đụng phải người không nên đụng.

Cầm lên túi sách trong tay Thiếu Kiệt đi về phía trường. Hắn vừa rời đi những người này cũng lồm cồm bò dậy, một người ngồi dựa lưng và vách tường phun ra bên ngoài một nhúm máu trong miệng mắng.

- Học sinh bây giờ đánh nhau giỏi vậy.

Vừa nói vừa lấy ra trong túi quần một cái bật lửa và gói thuốc mở gói thuốc ra xé lấy một mảnh giấy bạc rút trong hộp thuốc một tờ tiền được xe lại như một cái ống hút ngắn một chút bột màu trắng để lên tờ giấy bạc, bật lửa hơ nóng bên dưới tờ giấy bạc lên.

Những người đi đường thấy ba người này làm thế cũng vội tránh xa. Có lẽ bị đánh đau quá nên họ đành phải làm cách này để xua đi cơn đau nhất thời mà Thiếu Kiệt vừa gây ra cho họ.

Ma túy là chất kích thích xúc tác để họ thoát khỏi cơn đau thể xác nhất thời tốt nhất. Người xưa thường sử dụng loại cây và nhựa cây anh túc để làm thuốc chữa bệnh nhưng ngày nay nó lại biến thành một chất gây nghiện dễ làm người ta thay đổi cả bản thân.

Thiếu Kiệt trở về trước cổng trường học Ngọc Nhi và Nhã Oanh đã đứng đợi sẵn bên ngoài cổng trường. Thấy Thiếu Kiệt đi về tới Nhã Oanh mới chạy lại hỏi hắn.

- bạn có sao không? Có bị thương ở đâu không?

- Không mình không sao hết chuyện này đơn giản mà những người đó có làm được gì mình đâu này.

Ngọc Nhi tuy biết Thiếu Kiệt đối phó được với những người kia nhưng cũng không thở ra nhẹ nhõm một hơi.

- Không ngờ miệng mình xúi quẩy đến vậy mới nhắc tới đã gặp sau này ít nhắc tới chuyện xui là vừa.

Thiếu Kiệt lúc này cũng chỉ cười nhìn hai người lắc đầu nói.

- Hôm nay không gặp ngày khác cũng sẽ gặp hôm nay cho họ một bài học để mà biết đường sau này không tới gần trường mình nữa.

Nhã Oanh lúc này cũng cười cười nói với Ngọc Nhi.

- Hôm nay để Thiếu Kiệt ở lại trường cùng bọn mình đúng là ý kiến hay. Nếu Không có Thiếu Kiệt ở lại hai người bọn mình gặp mấy người này thì cũng tiền mất hết chứ không còn nhỉ.

- Ừ cậu nói quá đúng vậy đi hôm nay hai đứa mình sẽ khao cậu Thiếu Kiệt dù sao hôm nay cậu cũng làm anh hùng một bữa nên phải tưởng thưởng.

Thiếu Kiệt chỉ biết cười khổ, hai cô nàng này bày vẻ đủ trò để làm việc mình thích.

- Thôi nếu hai vị tiểu thư đã nói thế thì tại hạ xin nghe theo vậy.

Ngọc Nhi và Nhã Oanh lúc này cũng che miệng của mình cười khúc khích. Vì bị Thiếu Kiệt nói theo giọng cổ trang nên hai người dường như quên mất chuyện đã xảy ra.

- Thôi đi ăn thôi đứng đây lề mề nữa chắc tới trưa luôn đấy đi nào.

Nói rồi Thiếu Kiệt bước đi về phía cửa hàng thức ăn nhanh và Ngọc Nhi với Nhã Oanh cũng đi cùng với hắn. Cho đến hết ngày hôm đó không có điều gì vướng mắc của hai cô nàng nữa. Lý Bân thì đi học đúng giờ còn mang theo cặp sách của Thiếu Kiệt cho hắn học còn những người khác hầu như không biết, ba người đều cùng nhau ở lại trường và trải qua một chút chuyện ngoài ý muốn.

Khi vừa tan học Ngọc Nhi với Nhã Oanh ra về Vừa lên xe của người đón mình về Ngọc Nhi mới lấy ra điện thoại gọi cho Cao Thịnh. Đang ngồi làm việc trong phòng điện thoại của Cao Thịnh vang lên nhìn thấy hiển thị số là của Ngọc Nhi nên Cao Thịnh nhấn nút nhận cuộc gọi ngay.

- Ngọc Nhi em có việc gì gọi anh vậy?

- Ừ sáng nay em bị một số người gần trường học chặn đường xin tiền. Nghe nói dạo gần đây gần trường hay xuất hiện những người như thế anh em cho ai đó qua giải quyết giúp em với.

Nghe được Ngọc Nhi bị bọn xin đểu chặn đường Cao Thịnh gấp gáp hỏi.

- Em có sao không! bọn đó em nhớ mặt không để anh cho người bắt bọn nó lại cho em xử lý.

- Không có gì bọn người hồi trưa này Thiếu Kiệt đã ra mặt rồi. Nhưng em lo là chuyện này cứ tiếp diễn không ổn đâu anh cho người dẹp bớt đi. Cái nào để được thì để không để được thì loại bỏ không nhất thiết phải nhân nhượng.

Nghe Ngọc Nhi nói thế Cao Thịnh cũng chỉ cười. Bên Ngoài có thể ai cũng thấy được Ngọc Nhi đơn giản hiền hậu, nhưng Cao Thịnh biết khi mà động vào những chuyện như thế này Ngọc Nhi thường rất lạnh lùng sát phạt không thua gì bố mình.

- Ừ chuyện này để anh nói tụi nó giải quyết. Mà dạo này bên mình đang tiến hành kế hoạch của Thiếu Kiệt những thành phần này không thể tránh khỏi bọn anh chỉ có thể hạn chế ở mức thấp nhất có thể. Đợi đến lúc cần thiết thì sẽ phải ra tay thanh lý sớm chuyện này.

- Tạm thời cứ như vậy đợi bọn người bên Cữu Hùng có động tĩnh thì làm việc còn chuyện thả lưới bắt hết một lúc em cũng đã xem xét rồi. Chuyện này Thiếu Kiệt không sai nên chỉ cắt được một xúc tu của con bạch tuộc thì không ảnh hưởng gì đến toàn cục của nó hết. Tốt nhất cứ thả dây dài ra những hạn chế những phát sinh một cách ít nhất. Em muốn xem Cữu Hùng hắn còn làm ra những chuyện gì. Thù mới hận cũ trả luôn một thể.

Ngọc Nhi lúc này không còn là một cô bé ngây thơ trước mặt của những người bạn cùng lứa nữa thay vào đó là một vẽ bê nghễ của một chị đại đúng nghĩa của dân xã hội anh chị. Với bộ đồng phục của mình nét nữ tính hàng ngày ít ai thấy được vẻ mặt này của Ngọc Nhi.

- Người bên mình lúc nào cũng sẵn sàng ra tay chỉ cần đúng thời điểm. Sẽ hành động thôi em cứ yên tâm bắt sống Cữu Hùng là điều chắc chắn nhưng phải xem kế hoạch lúc đó biến đổi ra sao.

- Ừ chuyện này Thiếu Kiệt có biết cũng được không biết cũng tốt em không muốn Ngọc Nhi trong mắt cậu ta có nhiều biến đổi. Hôm nay nếu không có Thiếu Kiệt chắc chắn những người kia em sẽ cho anh bắt lại. Với phần hiện tại em cũng không động võ được. Tốt nhất anh cho người giải quyết càng sớm càng tốt đừng để lần sau khi đi với ai em lại gặp tình trạng này. Việc đó sớm làm cho em bị bại lộ nhanh hơn.

Ngọc Nhi lúc này mới nói với Cao Thịnh một cách bình thản nhưng với giọng điệu cứng rắn thấy rõ. Nghe qua những lời nói đó Cao Thịnh cũng chỉ cười cười.

- À mà cố gắng xem xét xem mối quan hệ giữa Thiếu Kiệt và Bố mẹ của Nhã Oanh là như thế nào. Em thấy có vẻ người này khá quen thuộc với Thiếu Kiệt. Chắc chắn còn một số điều gì đó mà bên mình còn chưa biết. Nếu là việc có lợi cho Thiếu Kiệt thì không có gì còn nếu mà họ thật sự không ổn thì có thể cảnh cáo. Nhã Oanh thì cứ để đó. Dù sao em cũng không muốn cô ta bị tổn thương.

- ừ chuyện này anh sẽ cho người tìm hiểu. Vấn đề là thân phận Thiếu Kiệt và mối quan hệ của cậu ta bây giờ cứ thần bí như thế nào đấy. Ngay cả mẹ cậu ta cũng khó xác định là nhân tốt như thế nào. Thôi để anh nói mấy người bên dưới giải quyết chuyện em giao.

Ngọc Nhi lúc này cúp máy ngồi trên xe ô tô di chuyển trong dòng người đông đúc của một buổi chiều tan tầm. dùng tay mình vuốt vuốt tóc dáng vẻ rất đáng yêu như suy nghĩ điều gì đó.

Đọc truyện chữ Full