TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 499: Tai Vách Mạch Rừng

Mọi thứ đã được định sẵn trong lúc Thiếu Kiệt dần dần tỉnh lại căn phòng trắng đặt trưng của một phòng bệnh. Cửa sổ bên ngoài báo hiệu đã về chiều của một ngày. Từ khi hắn vào viện và bắt đầu mọi thứ xét nghiệm đã trải qua gần tám giờ. Những vết thương trên người đã được chăm sóc một cách tốt nhất.

Thiếu Kiệt không hề biết rằng chỉ trong vỏn vẹn tám giờ hắn chìm trong giấc ngủ mọi thứ trong bệnh viện này được thay đổi một cách chóng mặt. Thiếu Kiệt mở mắt ra đập vào mắt hắn là Nhã Oanh gục bên hắn nắm ngủ bên cạnh vì mệt mỏi. Thiếu Kiệt đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô. Ngọc Nhi bây giờ mới đi từ bên ngoài vào tay cầm theo một số thứ như linh tinh. Đinh nói gì đó thì Thiếu Kiệt ra giấu im lặng.

Hắn thấy chắc Nhã Oanh cũng không tốt gì khi phải trải qua thời gian lo lắng cho hắn đến mức ngủ quên bên cạnh hắn lúc nào không hay biết. Đôi khi người ta gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong là một sự yếu đuối cần có.

Hắn biết có thể Nhã Oanh cũng đã thức từ lúc hắn bị bắt đi nhưng vẫn tỏ ra là mình vẫn ổn để mọi người không phải lo lắng cũng như muốn được biết tin tức của Thiếu Kiệt một cách sớm nhất. Giờ đây Thiếu Kiệt bình yên ở phòng bệnh bên cạnh mình cô mới thả lõng được tâm tư nhìn cô tay vẫn nắm lấy một bàn tay của Thiếu Kiệt ngủ ngay bên cạnh mình Thiếu Kiệt cùng Ngọc Nhi chỉ biết mỉm cười lắc đầu.

- Tinh thần anh chắc tốt hơn rồi nhỉ. Để em lấy gì đó cho anh ăn đi.

Ngọc Nhi nói thật nhỏ đủ để cho Thiếu Kiệt nghe mà không làm phiền đền cô bạn vẫn đang nắm lấy tay phải của Thiếu Kiệt trên giường nằm ngủ bên cạnh.

Gật đầu Thiếu Kiệt không đáp lại hắn chỉ ra hiệu chỉ về Ngọc Nhi rồi chỉ vào mình. Ngọc Nhi bật cười cô hiểu hắn muốn nói gì. Thiếu Kiệt đang bị Nhã Oanh cầm lấy tay phải của mình chính xác hắn không thể làm gì với tay trái hắn muốn Ngọc Nhi đút cho mình ăn. Mà việc diễn tả của Thiếu Kiệt rất buồn cười.

Ngọc Nhi gật đầu ra vẻ chấp nhận. Cô tiến đến bên bàn lấy ra một cái khay thức ăn được đem đến để trên đó từ lúc nào. Bắt đầu lấy ra những thứ đi kèm. Hà Vi bây giờ mới bước vào nhìn thấy Thiếu Kiệt đã dậy mới lên tiếng nói.

- Anh dậy rồi đấy à? Coi bộ khỏe hơn trước một chút rồi đấy.

Tiếng nói của Hà Vi cũng làm cho Nhã Oanh thức giấc bây giờ cô giật mình nhìn lên thì thấy Thiếu Kiệt đã tỉnh từ lúc nào. Còn mình nắm tay hắn ngủ một cách ngon lành cũng đỏ mặt lên ngại ngùng. Một chút hồng trên mặt có thế thấy được bằng mắt thường.

- Á! anh dậy rồi!

Bất giác Nhã Oanh thốt lên làm cho Thiếu Kiệt cũng mỉm cười gật đầu. trả lời hai người.

- Anh dậy rồi. Sao mệt thì ngủ tiếp đi. Để em lo lắng rồi!

Hà Vi dường như hiểu ra điều gì cũng che miệng cười. Nhã Oanh bây giờ vội đánh lên cái chăn đang đắp cho Thiếu Kiệt trách móc.

- Anh dậy rồi mà không cho em biết còn để em ngủ quên. Ngọc Nhi cậu hùa với Thiếu Kiệt định để mình ngủ luôn sao.

- Làm gì có thấy cậu mệt ngủ Thiếu Kiệt mới không định đánh thức cậu dậy thôi. Thôi như thế cũng tốt mình không cần phải đút cho Thiếu Kiệt ăn. Chút nữa là anh lấy chiếm lợi rồi.

Thiếu Kiệt xầm mặt xuống quay sang tránh móc lại Hà Vi. Bởi hắn thấy sắp được hưởng thụ cái cảnh mỗi một bên một người yêu chăm sóc giờ bị phá mất.

- Anh không biết Hà Vi phá mất việt tốt của anh em phải làm thay Ngọc Nhi đút anh ăn.

- Không có đâu! Anh đừng có mơ nhé. Kết quả của anh đây cơ thể hoàn toàn bình thương chỉ có chất kháng thể nhiều hơn người thường thôi. Nên vết thương mau lành, với lại anh cũng không phải bị thương ở tay anh tự mà ăn lấy.

Hà Vi đem hồ sơ bệnh án đánh lên người Thiếu Kiệt một cái. Bây giờ Thiếu Kiệt mới cầm lấy cái hồ sơ đó xem qua một chút. Hắn có thể nhìn qua hồ sơ bệnh án là điều hiển nhiên. Đọc một hòi Thiếu Kiệt mới lên tiếng nói.

- Thật mấy cái ông bác sĩ vẽ vời. Làm tưởng mình bị cái gì chứ. Thôi kệ như thế cũng xong rồi. Lát nữa nói mẹ làm giấy xuất viện luôn trong ngày đi. Tết nhất mà ở trong bệnh viện chán chết. Anh còn phải về nhà để một số người đến thăm hỏi thu tiền lì xi. Cái thằng Ngô Long phá chuyện tốt của anh đáng lã giờ này đã thu lì xi năm mới không ít rồi.

Ngọc Nhi bây giờ đi lại đưa cho Thiếu Kiệt đồ ăn. Cũng cười đùa đáp lại với hắn.

- Giờ này mà anh còn có thể nghĩ đến chuyện lì xì cũng hay thật đó. Mấy chuyện khác không nói giờ giải quyết tàn dư hậu quả của chuyện này chưa xong anh lại đòi thu lì xì sao.

- Lo gì Hà Thúc ở đây trấn thủ quan ải anh chỉ là nhân vật phụ. Mấy việc khác có ông của Hà Vi lo rồi. Anh thành thật ở một chỗ thôi mà có làm điều gì quá đáng đâu.

Hà Vi lúc này cười cười nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu. Hai người còn lại cũng che miệng cười châm chọc Thiếu Kiệt.

- Ông em nói! Chuyện này do anh làm ra nên anh giải quyết ông về Ngọc Châu rồi với lại ông sợ anh dậy lợi dụng việc ông ở Lưu Minh thu tiền lì xì nên không ở lại. Anh tự mà giải quyết.

- Quái! Không nghĩa khí. Ít nhất cũng phải đợi anh khỏe mạnh mới về chứ. Làm thế chơi với ai trời anh chưa thu được lì xì nào mà.

Thiếu Kiệt mặt hầm hầm một chút làm cả ba người cười đùa rất vui vẽ. Ba người đều hiểu Thiếu Kiệt chỉ đùa hắn nếu thật sự cần tiền lì xi thì người khác biết được không đâm đầu đi chết nữa mới là chuyện lạ.

- Việc vừa xảy ra bắt buộc ông phải về Ngọc Châu ổn định một số tình hình. Đây cũng là lúc để cho một số người cần thiết chịu trách nhiệm hiện tại đang trong thời điểm nhạy cảm bản thân anh hiểu rõ hơn ai hết mà.

- Ừ cũng không cần nhiều lắm. Hiện tại anh có mục đích của mình rồi kế hoạch cứ như củ mà tiến hành. Ngọc Nhi em chuyển lời với Blake đẩy nhanh tiến độ. Trong vòng ba tháng anh muốn thế lực của Khung Chang hoàn toàn bị xóa bỏ. Hiện tại nhóm người Vô Ảnh cũng cần trải qua chiến trận cần thiết rồi.

Ngọc Nhi bây giờ gật đầu suy nghĩ điều gì đó mới lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.

- Vậy việc của Lâm Huân Di vẫn giữ nguyên sao? Em thấy thời gian của việc này khá dài. Đánh trận trường kỳ vào kinh tế của Ngô gia với Diệp gia sợ rằng không hiệu quả cao lắm.

- Cứ nói với cô ta là giữ nguyên. Việc uy hiếp với anh hiện tại là những thế lực không rõ ràng bên ngoài. Còn thế lực trong nước của hai nhà Ngô, Diệp đã có Hà Thúc và Lâm gia kiềm chế. Nếu trong mắt Lâm gia anh không đáng để bồi dưỡng tiếp thì họ sẽ vẫn im lặng lúc đó anh không ngại trên đường đi loại bỏ họ.

Hà Vi nghe thế cũng gật đầu điều Thiếu Kiệt nói hoàn toàn hợp lý với tình hình cần thiết. Nếu như chỉ để nhóm người của ông cô kềm chế hai nhà Ngô, Diệp mà Lâm gia không có chút gì phụ trợ bỏ ra thì họ cũng không cần tồn tại nữa.

- Hiện tại trước mắt xem Lâm gia họ đánh giá tình hình này như thế nào. Họ không bỏ ra cái giá lớn mà đòi có sự ủng hộ của anh sau này chỉ là chuyện nằm mộng. Nếu họ thật sự xem trọng anh thì họ phải bỏ ra thứ cần thiết. Còn nếu nằm im thì Lâm gia phải dẹp dù anh có hợp tác với Lâm Huân Di đi nữa thì một thế lực cơ hội lúc nào cũng là một mối nguy hiểm cần phải thanh lý trước.

Cả hai người Ngọc Nhi với Hà Vi đều không phản đối ý kiến này của Thiếu Kiệt. Họ cũng hiểu Lâm gia không đơn giản. Chỉ đứng nhìn đợi thời cơ thích hợp đâm lén sau lưng một dao chí mạng khi đó người thiệt hại là Thiếu Kiệt và ván cờ của hắn.Nhã Oanh bây giờ sau một lúc lâu mới lên tiếng nói với mọi người trong phòng.

- Bố nhớ em chuyển lời với anh là cẩn thận ở Lưu Minh thế lực của Lâm gia bắt đầu có sự chuyển giao vị trí nhất định rồi đấy. Dù em không hiểu sự chuyển giao vị trí này ở đâu mà bố biết nhưng bố nói một số người của Lâm gia anh đưa danh sách bắt đầu giao lại thực quyền cho những người bên dưới. Những người này tiếp xúc với lại bố em nhiều hơn để thông qua đó tạo mối quan hệ cần thiết vì thấy em là bạn gái của anh đấy.

Nhã Oanh nói cho Thiếu Kiết biết chuyện bố mình nhờ cô chuyển lời với hắn. Thiếu Kiệt gật đầu hắn đã sớm biết sẽ có ngày như thế này. Khi nhận được tất cả các thành viên Lâm gia ở cơ sở ngầm Lưu Minh hắn đã nói Nhã Oanh nhắc nhở bố cô chú ý. Chỉ là nhắc nhở đối chút nhờ lưu ý nhưng không ngờ lại có hiệu quả cần thiết.

- Nói anh cảm ở bố em một tiếng cứ làm như đứng giữa trung lập là được. Nếu thấy ông thích hợp với vị trí nào ở Lưu Minh để lôi kéo Lâm gia sẽ tiến hành bổ nhiệm ông ở các vị trí thiết yếu. Hiện tại cái cần nhất vẫn là không để họ đánh quá sâu vào cơ sở. Cũng nhắc nhở bố em cẩn thận một chút đừng để họ bắt thóp được.

Nhã Oanh bây giờ cũng gật đầu. Làm con cô hẳn hiểu tính tình của bố mình. Vấn đề trước nay tồn tại ra sao Thiếu Kiệt không nói cô cũng hiểu người trong quan trường không ai có thể thanh bạch.

- Mai mốt những chuyện này về nhà hãy nói đừng bao giờ nói ở trong này. Mấy đứa cứ nghĩ nơi này là nhà mình hay sao mà bàn bạt những việc này thế. Lại không đóng kín cửa cũng may ở đây là một chỗ riêng biệt đấy. tai vách mạch rừng hiểu không thế.

Hoàng Lâm Nhu đẩy cửa đi vào nói chuyện làm cả ba người giật mình. Thiếu Kiệt mới chợt nhận ra mình đang ở một nơi công cộng mà bàn những việc này xem ra không thích hợp cho lắm nên khẻ gật đầu. Hắn cũng hiểu mình vừa làm chuyện sai lầm nên cũng không bác bỏ lời của mẹ mình. Ở đây biết đâu được có an toàn thật sự hay vẫn có thứ lọt ra ngoài.

- Thủ tục làm xong rồi xuất viện đi về nhà mẹ có chuyện riêng muốn nói với con.

Đọc truyện chữ Full