Thiếu Kiệt và nhóm người của mình bây giờ mới đứng lên rời khỏi khu ẩm thực của chợ. Công Toại với Bảo Huân bây giờ đem ba người Nhã Oanh, Ngọc Nhi với Hoàng Ngân tập trung vào giữa,
Thanh Hàn thì đi cạnh với lại Lý Bân, hiện tại Lý Bân trở thành người cần một sự bảo vệ. Dù biết đối phương không thể nào làm gì được với mọi người. Nhưng cần phải bảo toàn mọi việc không được chủ quan khinh địch.
Đám người của Thiếu Kiệt. Bắt đầu xuất hiện trước lối ra vào. Đam người ngồi bên ngoài chờ đợi một lúc lâu rồi giờ đây cũng vội nghiêm chỉnh lại. Họ biết nếu lúc này họ không làm được việc cần thiết mà người khác thuê chắc chắn sẽ không bao giờ làm được.
Một người hấp tấp định chạy lên thì bị một người khác chặn lại. Người này.
- Từ từ nơi này còn đông người đợi một chút. Bọn nó bây giờ quay về lấy xe chắc chắn phải đi qua bọn mình. Lúc đó chặn lại đánh sau.
Thiếu Kiệt thấy được hành động của nhóm người này. Mới nhìn Công Toại với Bảo Huân nói.
- Xem ra bọn này nôn nóng vẫn có một người đầu lĩnh hơi ổn một chút nếu không cả đám xông lên rồi. Xem ra mới xuất đạo còn đề phòng trước sau. Nếu là lâu năm như đám người Tước Phàm, Ngô Long chắc chắn đã không nể nang gì rồi.
Công Toại với Bảo Huân gật đầu. Nhìn đám người này tập trung cũng không được như đám người của Xuân Nghĩa Bang. Nhóm người Ngọc Nhi ở giữa cũng lắc đầu. Cô hiểu có những thứ xã hội tạo nên và quyền lựa chọn của người khác không phải do mình.
- Thiếu Kiệt anh nhớ nhẹ tay đấy. Bọn này chưa lăn lộn nhiều chắc chắn sẽ không chịu được đánh nhau với anh đâu. Dù sao thì anh cũng khác người không như họ. Lỡ có chuyện gì cũng phiền lắm.
- Cứ để xem tình hình thế nào. Nhưng đánh là phải đánh rồi đấy. Để còn biết người nào đang muốn đối phó với mình mà còn trả đũa đúng người.
Thiếu Kiệt vừa đi vừa nói như không biết chuyện gì. Chẵn mấy chốc quản đường từ chỗ hắn đến đám người này thu nhỏ lại chỉ vài bước chân.
Một người bây giờ mới đứng ra trước mặt đám người Thiếu Kiệt. chỉ cách khoảng hai bước chân nói. Hắn nhìn trực diện bao quát đám người Thiếu Kiệt.
- Xem ra bọn công tử nhà giàu bọn mày đúng là ung dung quá nhỉ. Bọn anh đây thiếu chút tiền định nhờ mấy em đây giúp đỡ một chút. Sao có lòng không.
Bây giờ một đám vây lại Thiếu Kiệt và nhóm người của mình. Trong khi đó hắn bình tỉnh, ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn người thanh niên trước mặt lắc đầu.
- Không cần phải như thế. Có việc gì thì nói thẳng đứng lấy cái lý do con nít đó ra làm việc là được rồi. Nhanh nhanh còn về nữa cũng trể rồi.
Thiếu Kiệt nói như thế làm đám người kia ngẩn ra người thanh niên trước mặt cũng nóng lên lao đến. Hắn đưa tay vung lên tạo thành nấm đấm hướng về phía Thiếu Kiệt. Trong khi đó Thiếu Kiệt không để cho hắn toại nguyện.
Một cước được đá ra khi đối phương chưa kịp tiến tới. Nhưng người xung quanh cũng lao lên. Thiếu Kiệt giờ đây hi hửng hắn đem nấm đấm tựa như nhẹ nhàng của mình đấm lên mặt một người đang xông lên gần đó.
Bảo Huân Công Toại cũng nhảy lên phía trước chia ra hai bên của Thiếu Kiệt mà đánh đám người đang xông lên. Người đẩu lĩnh nhanh chóng bị Thiếu Kiệt đá một đá ngay mặt. Hắn tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống Thiếu Kiệt.
Hiện tại Thiếu Kiệt dù chưa biết ai là đối tượng cầm đầu. Nhưng hắn thấy cứ đánh gục hết rồi lát nữa lôi một đám ra xem người nào là người cầm đầu là được.
Tay đấm chân đá. Thiếu Kiệt hết đá trái đấm phải đôi lúc còn giả vờ yếu thế để dụ những người kia xông lên. Thanh Hàn đứng bên ngoài quan sát nãy giờ. Dù cho những người này không giỏi đánh nhau đến đâu nhưng mà nhìn kiểu của Thiếu Kiệt và phản xạ của hắn cô tự thấy không bằng. Bởi cô hiểu như thứ này không phải người mới được rèn luyện một hai năm là được. Đó là cả một quá trình được tôi luyện ra phản xạ tự nhiên từ quan sát bao quát toàn bộ cục diện.
- Xem ra Lão Đại của anh đánh nhau cũng không phải hạn vừa chỉ biết bảo vệ mình như những người khác. Mà cậu ta muốn giải quyết nhanh chóng từ tất cả phương diện nhỉ.
- Đương nhiên lão đại mà. Cỡ mười người như bọn này lão đại cũng dư sức làm gỏi. Đúng không Hoàng Ngân.
Lý Bân biết Hoàng Ngân đã từng thấy Thiếu Kiệt đánh nhau ở trường cô lúc đem cô ra nên muốn Hoàng Ngân xác nhận cho lời nói của mình là sự thật để cho Thanh Hàn tin tưởng.
- Anh Kiệt từ nhỏ xíu khoản năm sáu tuổi đã đánh nhau rồi. Anh ấy xích mích với đám trẻ trong xóm không ít. Và ngoài đời từ nhỏ đã phải đánh nhau hàng ngày. Nhưng mà nếu bọn chúng thật sự nhiều hơn thì Anh Kiệt chắc cũng khó có thể đánh được hết. Giỏi võ là thật nhưng nếu mà bọn chúng đông quá thì cũng thua bởi số lượng thôi.
Hoàng Ngân chỉ đem sự thật nói ra. Nhã Oanh với Ngọc Nhi cũng biết một chút về Thiếu Kiệt nhưng nghe nói hắn đã đánh nhau từ nhỏ xíu thì cũng có chút ngạc nhiên.
- Anh Kiệt vậy mà đánh nhau lúc năm sáu tuổi thật không đó. Đùa gì chứ lúc đó nhỏ xíu đã biết đánh nhau sau.
Đến Lý Bân cũng bất ngờ không tin vào những gì mình nghe thấy. Bởi ở độ tuổi này chỉ vừa mới hiểu chút chuyện thì làm sao có thể đánh nhau được.
- Ừ! bằng tuổi đó em không lo gì hết nhưng Anh Kiệt bị đám lớn hơn trong xóm ăn hiếp. Nên không chiu được thế là đánh cũng năm này khi vào lớp tiểu học là Anh Kiệt buổi chiều bán kết quả sổ xố. Đánh nhau hàng ngày rồi toàn đánh với người lớn hơn nên mới thế. Không ít lần mấy phụ huynh của những người đó đợi mẹ Anh Kiệt về mà mắng vốn.
Đám người Lý Bân há hốc mồm ra. Thiếu Kiệt lúc còn con nít thì ai cũng nghĩ như họ nhưng đến mức đánh nhau mà đến nỗi mà phải có phụ huynh đến nhà thì hết nói nổi.
- Đúng là lão đại có khác anh hùng từ thủa thiếu niên đánh nhau với bọn lớn để không bị ức hiếp quá phục.
- Đâu có Anh Kiệt đánh nhau bán dò số là khác đa số toàn Anh Kiệt đi đánh người khác thôi làm cái gì mà không thích hợp là người đó bị đánh à. Có lần Anh Kiệt với mấy người nữa đi cướp đồ cúng tháng bảy đánh một người lớn hơn nhập viện bể lá lách Anh Kiệt trốn mất hai ngày.
Thiếu Kiệt đang đánh nhau không biết rằng sau lưng mình đưa em đang bán đứng anh trai bôi đen quá khứ anh hùng bằng tội dan của minh. Nếu hắn mà biết chắc chắn không thể nào đánh nhau hiên ngang như hiện tại.
Hoàng Ngân bây giờ nhìn thấy mọi người trừng mắt nhìn về Thiếu Kiệt cũng biết mình có lỡ lời đồi chút. Nên cô đành vội dặn mọi người.
- Ấy Đừng nói chuyện này để Anh Kiệt biết không thì chết đấy.
Lý Bân một bên cười nham hiểm. Hoàng Ngân nhìn thấy hắn có nụ cười không mấy thích hợp liền nói.
- Lý Bân nếu không muốn bị đánh thì im đi đừng nói việc đó ra. Nếu không thì chẳng ai giúp được anh đâu.
- Đúng đấy Lý Bân chuyện này Hoàng Ngân rõ nhất cậu mà đồn ra ngoài Thiếu Kiệt không bỏ qua cho cậu đâu. Còn nữa Hoàng Ngân mà liên lụy thì cậu biết tay bọn này.
Ngọc Nhi cũng căn dắt nhỡ Lý Bân kèm theo. Vì những chuyện này chỉ có Hoàng Ngân biết mà Lý Bân lại có thể tuồng tin tức này ra thì chắc chắn từ chỗ của Hoàng Ngân Không khó để Thiếu Kiệt có thể biết người nào là tâm điểm. Như thế thi Lý Bân sẽ làm Liên Lụy đến Hoàng Ngân là điều chắc chắn.
Bây giờ chiến trường của Thiếu Kiệt cũng đi đến hồi kết thúc nhưng người chặn đường bị đánh nằm la liệt ngoài đất. Bên đường tập trung không ít người đứng xem. Thiếu Kiệt chân đá vào một người vừa bị đánh nắm xuống gần chân mình nhất nói.
- Sao! Đầu sỏ của bọn mày đâu. Chỉ thằng đó ra cho tao nào.
Người này một bên mắt bị đánh bắt đầu bầm lên thấy rõ còn quần áo thì có vài vết giầy in lại. Hắn chưa kịp nói gì Thì một người bị đánh vào trong gần góc tường lên tiếng.
- Tao là đầu lĩnh đấy mày muốn gì. Chuyện này có gì tao chịu trách nhiệm bọn nó không liên quan.
Công Toại với Bảo Huân dừng tay lại nhìn nhau gật đâu. Bảo Huân gần với hắn nhất nên đem hắn xách lên đến trước mặt Thiếu Kiệt. Nhìn qua người này Thiếu Kiệt nhớ mình chưa từng gặp người này bao giờ. Và hắn chắc rằng không phải vì đắc tội nhóm người này mới bị chặn đường như thế này mà là có người sai khiến họ làm.
- Nói bọn mày ai sai đến đánh tao mục đích là gì và người đó là ai.
- Muốn làm gì thì làm. Bọn tao đánh không lại thì bọn tao chịu còn muốn để tao nói ra người thuê còn lâu. Bọn nó cũng không biết người thuê là ai chỉ có mình tao biết thôi. Mày muốn gì thì nói với tao là được.
Người này dù bị đánh như cũng không đến nỗi thương tích trầm trong. Hắn đem lời nói của mình xác nhận là có người thuê nhưng một mực không muốn nói ra người thuê là ai.
- Xem ra làm ăn cũng uy tín ghê nhỉ. Nhận tiền của người làm việc cho người. Xem ra mới ra giang hồ cũng biết quy củ quá chứ. Được rồi nếu chú mày không nói thì tao cũng không làm khó dễ với đám đàn em làm gì. Ngọc Nhi gọi Khương Đào đem thằng này về sở cảnh sát xem hắn là người của ai.
Thiếu Kiệt thấy người này nói ra như thế cũng biết hắn không dễ đối phó nếu áp dụng hình thức đánh đập khai ra thì Thiếu Kiệt cũng chẵn khác nào những người tàn ác. Hiện tại hắn đang ở quốc gia mà nơi này mọi thứ phải hợp luật phát. Nên việc đưa tên cầm đầu cho Khương Đào đối phó là cách tốt nhất.
- Mày muốn làm gì thì làm. Bọn đàn em tao không biết gì. Muốn đối phó thì đối phó một mình tao là được.
- Đương nhiên. Bọn mày cũng không cần phải nghĩa khí. Tao nói chỉ giữ lại mày thì chỉ giữ đúng một mình mày thôi. Những người khác muốn đi hay ở tùy họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 622: Uy Tín Ghê Nhỉ.
Chương 622: Uy Tín Ghê Nhỉ.