TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 628: Lỗ Thì Anh Phải Chịu.

Giải quyết xong chuyện của Lê Hiếu. Thiếu Kiệt bây giờ mới nhìn qua một lượt mọi người những vấn đề khác hắn thấy không cần thiết. Bởi chỉ có những việc hắn thấy được nguy cơ nhất định thì sẽ lên tiếng cảnh báo. Thiếu Kiệt nhìn tới Nhã Oanh mỉm cười nói.

- Hiện tại danh mục linh kiện vi tính bên công ty anh thấy em nên để người nhập về những cái card rời VGA là được rồi đấy. Hiện tại có thể sẽ ít người mua nhưng nếu thật sự có người mua thì chắc chắn sẽ mua với số lượng không nhỏ. Khi đó nhớ lấy lại thông tin người đó. Hãy làm người độc quyền phân phối loại linh kiện này trong toàn quốc gia.

Nhã Oanh nhìn Thiếu Kiệt gật đầu. Cô không biết hắn làm điều này để làm gì nhưng hắn có lý do của hắn. Hiện tại Thiếu Kiệt vẫn chưa để mọi người biết mục đích của mình là gì nhưng chắc chắn phải có lợi đối với Thiếu Kiệt hắn mới làm chuyện này.

Đó là ý nghĩ của Nhã Oanh và mọi người ở đây những năm này thậm chí có rất ít người mua card rời VGA thậm chí linh kiện này thật sự không cần thiết để nhập hàng về mà ôm lỗ. Dù sao mỗi năm các nhà phát triển đều ra một loại card mới mà ngay cả có nhập về bán cũng không được bao nhiêu.

Việc nhập về quá nhiều để phải ôm hàng bán lỗ là điều mà không ai muốn. Nên card VGA thậm chí không nơi nào nhập hàng trừ những cửa hàng quá lớn thì họ vẫn có một hai cái để có thể bán khi cần còn số lượng lớn thì rất ít.

- Nhưng em nói trước có nhập hàng này về thì em cũng chỉ nhập số lượng thôi trừ khi em biết đó là mục đích là gì còn không thì anh phải chịu cái đống lỗ lã từ mặc hàng ngày của công ty. Làm ăn ra làm ăn à! không thể nào mà đánh đồng việc công với việc công ty được.

- Được lỗ bao nhiêu anh bù còn nữa nhớ đấy. Tất cả những người mua mặt hàng này số lượng lớn đều ghi lại nhất là phải đầy đủ thông tin. Nói họ là cung cấp vì mặc hàng này không có nhập nhiều muốn có phải chuyển khoản trước để làm tin nhập hàng.

Thiếu Kiệt nói ra điều này Nhã Oanh cũng thấy hợp lý nếu đặt hàng quá nhiều mà cuối cùng không lấy hàng thì việc chịu lỗ là tất nhiên. Nhưng nếu có đặt cọc một số tiền để làm niềm tin thì công ty cũng không chịu lỗ quá nhiều.

Trương Hạo thấy Thiếu Kiệt nói việc này với Nhã Oanh cũng hơi ngạc nhiên dù hắn biết Nhã Oanh với Hoàng Ngân hiện tại thay nhau quản lý công ty thật sự hắn chỉ chạy đi chạy về khi có việc cần thiết. Nhưng đúng lý ra những việc này phải giao cho Phan Nguyệt làm mới là đúng nhất. Giờ cả việc này Thiếu Kiệt cũng để cho Nhã Oanh làm thì hắn cũng có chút thắc mắc.

Không những Trương Hạo mà tất cả mọi người trong đó có cả Phan Nguyệt ở đây đang khó hiểu với việc giao nhiệm vụ này cho Nhã Oanh. Thiếu Kiệt bây giờ mới mỉm cười nhìn Phan Nguyệt nói.

- Có vẽ như chị sẽ thắc mắc tại sao lại nói việc này cho Nhã Oanh mà không phải để cho chị làm đi.

- Đúng vậy bộ phận nhập hàng trước giờ Nhã Oanh với Hoàng Ngân đều không đụng đến. Hay là chị có làm sai điều gì thì em có thể nói để chị sửa đổi.

Phan Nguyệt cũng sợ mình làm sai điều gì đó. Nên Thiếu Kiệt mới phải giao lại những thứ cô đang nắm giữ này cho Nhã Oanh. Vì với cương vị của mình hiện tại nếu những thứ này cô làm tốt Thiếu Kiệt sẽ không để cho Nhã Oanh đụng tay vào.

- Cũng Không nghiêm trọng đến mức độ như thế đâu. Hiện tại không giao cho chị công việc này nữa bởi vì sắp tới Phan Nguyệt sẽ được điều đi nơi khác làm việc mà tôi cảm thấy phù hợp nhất. Hiện tại mọi người đều đã có công việc ổn định của mình. Phan Nguyệt sắp tới sẽ tiếp quản một công ty lớn. Nhưng vấn đề là công ty nào và ở đâu thì tôi sẽ không nói. Mọi Người chỉ có thể biết như thế thôi.

Chu Tường bây giờ mới hiểu ra vì sao Thiếu Kiệt không giao nhiệm vụ nhập hàng cho Phan Nguyệt. Hắn chợt suy nghĩ một chút hiện tại ai cũng có một phần việc ở công ty hoặc được thay đổi một công việc khác phù hợp theo từng điều kiện chỉ có Phan Nguyệt vẫn án binh bất động nằm ở một vị trí mãi bây giờ cô ta có một vị trí thích hợp hơn thì chắc chắn Thiếu Kiệt sẽ chuyển đi mà không phải tiếp tục làm công việc hiện tại nữa.

Phan Nguyệt ngồi bất động ở đó cô không ngờ Thiếu Kiệt lại chuyển mình đi tới một vị trí mà mình chưa hết biết. Hơn thế nữa công việc này hoàn toàn không công khai ở thời điểm hiện tại. Cô cảm giác như mình đang sắp đón nhận một thứ gì đó rất lớn nằm ngoài tầm tay của mình.

Trong tất cả mọi thứ thì đây là lần đầu tiên cô hồi hộp và không biết liệu là mình có làm được những gì Thiếu Kiệt muốn hay không. Hay là cô phải giống như Tú Trinh đợi lấy ý kiến của hắn để có thể bắt tay vào công việc này.

- Trước mắt hiện tại những việc này sẽ không cho mọi người biệt nhưng trước sau gì chuyện này cũng không phải là bí mật chỉ là hiện tại thời điểm hơi nhạy cảm để tránh cho có chuyện phát sinh nên sẽ không tiết lộ thông tin này ra ngoài. Còn những việc gì nữa không ngoài những việc đã được báo cáo thì xem như cho qua còn những thứ khác ngoài phạm vị báo cáo thì có gì khác không.

Thiếu Kiệt nói lên điều này làm cho Trương Hạo rối lên dành trước. Hắn thấy nãy giờ vấn đề của hắn vẫn chưa thể giải quyết được nên có phần gấp rút.

- Có Có! Sao mà không có được nhiều lắm! Thiếu Kiệt hiện tại bên Hoách Nam báo cáo lại là tình hình bên đó đã ổn. Về phần con ông ta vẫn đang cố gắng giữ mình ở trong công ty không thể bại lộ cho đến khi họp cổ đông thường niên quý một kết thúc. Hiện tại bên đó nhà xưởng đơn giản đã được xây dựng theo thiết kế. Chỉ cần nhập thiết bị nữa là có thể để cho mọi người tiến hành công việc.

Trương Hạo đưa việc hai bố con của Hoách Nam cho Thiếu Kiệt hắn nghe. Suy nghĩ một lúc Thiếu Kiệt mới nhíu mày một cái hỏi lại Trương Hạo.

- Hoách Khang hắn có báo cáo tình hình của công ty bên đó như thế nào không? Nếu không thì tận lực liên hệ với hắn để cho tình hình công ty của bên đó báo cáo về cho mình một cách tốt nhất.

Lắc đầu Trương Hạo như không nắm được báo cáo của Hoách Khang trong chuyện này. Thiếu Kiệt hỏi hắn điều này khiến cho Trương Hạo cũng thấy được hắn có chút sơ sót.

- Để lần này liên hệ sẽ nói hắn báo cáo thường xuyên hơn về việc nội bộ công ty bên đó để dễ nắm bắt.

Trương Hạo dạo gần đây luôn là người thay Thiếu Kiệt làm những công việc mà hắn không tiện ra mặt nhất là với việc giao tiếp với bố con của Hoách Nam, Thêm vào đó hắn bên ngoài phải là người chạy tới chạy lui đại diện cho Garena để bàn bạc những thứ cần thiết về vấn đề mở rộng công ty trên đất nước singapore.

Thiếu Kiệt giao việc này cho Trương Hạo một phần vì tin tưởng phần còn lại là thấy hắn có thể làm được. Nhưng xem ra Trương Hạo cũng đã đến lúc quá tải. Ngay cả báo cáo của Hoách Khang được chuyển về cũng không đầy đủ, như hắn cần có.

- Ông ở lại mấy ngày. Sau đó tôi cần chuyển cho Hoách Khang một thứ nói hắn đặt ở đâu đó trong phòng làm việc sử dụng wifi của công ty là được. Sắp tới có thể để việc này tôi trực tiếp trao đổi với Hoách Khang còn những việc của Hoánh Nam sẽ để cho người khác lo. Cậu lo nhiều quá cũng không ổn đâu.

Thiếu Kiệt thấy hắn cũng nên tiếp quản việc này này. Hiện tại hắn không còn phải lo lắng nhiều quá đến những vấn đề khác. Hơn thế nữa việc rảnh rổi nắm bắt tình hình của Mã Hóa Đằng để đưa ra phương án thích hợp lại là kế sách lâu dài hơn.

- Được! Thế thì còn gì bằng. Nếu thế thì ông mày cũng không phải lo gì. Nói chung là hết rồi ai có ý kiến gì ý kiến đi.

Trương Hạo nghe Thiếu Kiệt sẽ gánh vụ của Hoách Khang, Còn Hoách Nam sẽ giao cho người khác không phải hắn thì càng mừng như thế hắn cũng không cần đi tới đi lui mà tập trung ở singapore làm việc một cách hiệu quả hơn.

- Thiếu Kiệt! Chị có một chút vấn đề muốn hỏi. Như em cũng biết tình hình hiện tại của san thương mại điện tử rồi đấy. Nếu nói muốn thay đổi thì bộ phận sale bên chị là liên quan nhiều nhất. Hiện tại chính sách thay đổi thì bên chỗ chị sẽ phải làm lại từ đầu. Bắt đầu với những khách hàng mới nhưng liệu họ có đủ điều kiện hay không mới là vấn đề đáng nói.

Nhã Oanh sau một lúc suy nghĩ thật kỹ chuyện của mình mới hỏi Thiếu Kiệt. Bởi vì cô thấy bộ phận của mình tiếp quản là nơi trực tiếp ảnh hưởng nếu vấn đề chính sách của toàn bộ trang thương mại điện tử thay đổi. Cô muốn biết xem Thiếu Kiệt sẽ nhận định gì trong việc này.

- Cũng không hẳn là thay đổi. Như mà trước đây chúng ta tập trung ở những người bán hàng nhỏ lẻ hiện tại sao chị không thử tập trung ở những công ty lớn. Họ có nguồn cung nhiều và bản thân nếu chị thương lượng tốt thì vẫn có thể tự tạo ra được chính sách khuyến mãi cho các nhãn hàng dựa theo những khung giờ vàng khuyến mãi. Họ chắc chắn sẽ hợp tác thế thì tại sao không làm. Đôii khi cũng cần phải bỏ cái không tốt lấy những gì đặt biệt hơn.

Nhã Kỳ nghe câu trả lời của Thiếu Kiệt không sai biệt gì lắm với suy nghĩ của mình. Cô hiện tại thấy được những công ty đủ tiêu chuẩn ngay từ đâu luôn là những công ty mang thương hiệu lớn. Nếu thật sự hợp tác được với những người này thì trang thương mại điện tử sẽ không phải lo gì nữa.

- Ừ chị hiểu rồi! Chị cũng có ý nghĩ này nên hỏi em thử xem như thế nào. Nó không đi quá khác với ý nghĩ phát triển của chị là được rồi.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu. Hắn biết tư duy của Nhã Kỳ khá tốt nhận định tình hình tốt hơn nhiều người khác. Việc Nhã Kỳ nói ra mình có ý nghĩ này thì Thiếu Kiệt hắn cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm. Nhìn mọi người trong phòng một lượt Thiếu Kiệt mới nói.

- Sao còn ai có thắc mắc gì nữa không. Nếu Không thì giải tán còn Tú Trinh với lại Phan Nguyệt ở lại nói một ít vấn đề nữa là được.

Đọc truyện chữ Full