TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 637: Phương họa Song Hành

Đám người Hà Vi và Ngọc Nhi đều lắc đầu không chấp nhận việc Thiếu Kiệt hắn nói. Nếu Thiếu Kiệt nói hắn phải lo lắng thì không thể nào. Ngoài mặt tiếp xúc không ai biết hắn là chủ thật sự của các công ty trừ những người ở cao tầng biết việc này.

Bên ngoài nếu có tiếp xúc với những tầng lớp bên dưới thì đã có những người khác làm đại diện cho hắn. Để mà nói Thiếu Kiệt hắn lo lắng bị bại lộ thì mọi chuyện có vẽ phi lý trừ khi nào thật sự có đối thủ muốn nhắm vào hắn thì mới biết điều này.

- Thôi đi ông tướng anh mà lo lắng mới sợ đấy. Không ôm máy tính thì lại quay qua làm việc. ai nói anh lo lắng em thấy giống tình trạng đó mới sợ đấy.

Ngọc Nhi nhìn Thiếu Kiệt bỉu môi. Ai nói Thiếu Kiệt lo lắng những vấn đề khác thì chắc chắn cô không tin bởi vì việc Thiếu Kiệt hắn làm hết sức đơn giản. Không ai có thể nhận ra được nguy cơ nào tiềm ẩn trong việc hằng ngày của hắn.

- Em thì biết gì chứ. Hoạt động trí óc lúc nào cũng phải căn thẳng hết. Không tập trung một chút nó đứt dây một cái là lúc đó ba người nuôi anh luôn suốt đời.

Ba người nghe Thiếu Kiệt đáp lại một cách vui đùa cũng che miệng cười. lúc này Hà Vi mới có một chút thắc mắc hỏi Thiếu Kiệt.

- Anh hôm nay giờ này cô chưa về nữa giờ mới chợt nhớ ra chiều đến giờ không gặp cô.

- Ừ nhắc mới nhớ. Giờ này mẹ anh vẫn chưa về thật. Chắc ở ngoài cửa hiệu có nhiều khách hoặc có việc gì đó đi em xem để lại những thứ cần thiết lát nữa mè anh về ăn.

Thiếu Kiệt giờ mới nhớ đến mẹ mình không có mặt ở đây. Dù sao thì mọi người ăn uống cũng phải để lại đồ ăn ngon cho mẹ mình. Ngọc Nhi nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng rời đi.

- Mà em nghĩ anh cũng cần phải có người qua giúp cô đi chứ công việc ở cửa hàng nhiều như thế mà vài người thôi thì làm sao được.

Nhã Oanh thấy trước giờ mẹ Thiếu Kiệt quản lý cái cửa hàng lại không cần thêm người giúp đỡ gì chỉ có công ty của Thiếu Kiệt là thêm người còn ở bên đó hầu như là bất biến không có gì thay đổi.

- Không có đâu! Bên cửa hàng nhìn như thế nhưng nhiều người lắm. Không phải một mình cô đâu nào là mẹ mình với các dì bên đó. Mấy chú cũng có phụ giúp không ít đâu. Nên Nhã Oanh khỏi lo

Hoàng Ngân bây giờ đi lại nghe được những gì mà Nhã Oanh nói cũng kể rõ tình hình của bên cửa hàng. Nhìn như thế như bên đó không ít người phụ giúp. Cô mấy lần đến cửa hàng mang tiếng là giúp đỡ nhưng cũng không phụ giúp được gì. Vì người quá đông mà cô cũng không quen việc cứ lóng ngóng không làm được gì.

- Hoàng Ngân nói đúng đấy bên cửa hàng không ít người hơn bên này đâu cái cửa hàng nhìn nhỏ nhưng nó có võ đấy mẹ với các dì thay nhau quản lý. Nhìn như thế nhưng mà thời gian chiếm tỉ lệ nhất là cái việc mẹ với mấy dì đem cái tivi ra đó rảnh ngồi xem thôi.

Thiếu Kiệt quá hiểu công việc này. Đến thời gian rảnh rỗi cũng không phải như nơi khác. Người nhiều năng suất hoạt động cũng nhanh hơn. Mẹ hắn cũng không phải làm gì. Thông qua các phương diện kiểm toán hàng hóa và phần mềm hắn đã làm cho mẹ mình thì việc quản lý hàng hóa và tiền hàng không thể lọt đi đâu được.

Từ số lượng nhập hàng đến số lượng tồn còn lại sau mỗi ngày, chỉ cần nhập vào thuật toán trong phần mềm sẽ tự tín cái còn lại là điền giá cả nhập hàng và giá cả bán ra. Sau đó sẽ có được giá trị lợi nhuận trước khi nhập và tiền hàng cần phải thanh toán trừ ra bao nhiêu trong ngày.

Thiếu Kiệt đã cấp cho mẹ hắn một công cụ đơn giản nhất có thể để làm việc này. Hiện tại thì bà chỉ có việc ngồi thu tiền hoặc kiểm toán. Thời điểm này cũng không phải như đợt tết khách đông lộn xộn bởi cách hàng hóa nhập về liên tục.

- Anh Nghĩ chắc mẹ đang bận gì đó thôi. Cứ để lại đồ ăn cho mẹ tôi anh hỏi là được rồi. Giờ thì mọi người dùng buổi tối xong đi rồi tính. Với lại mẹ anh cũng cần có chút tự do. Nếu kiểm soát thì không ổn tí nào.

Thiếu Kiệt cũng thắc mắc tại sao mẹ mình về trễ nhưng mà hắn thấy bà nên có tự do riêng của bà kiếp trước hắn không quản được thì kiếp này cũng không cần phải quản chi cho mệt những vấn đề này.

Hà Vi cũng không thắc mắc lắm vấn đề mẹ con Thiếu Kiệt. Bà thấy mẹ hắn đôi khi rất bình thường nhưng đôi khi thật không hiểu nổi. Ai nghĩ được một người tưởng chừng như bình thường không có chút vấn đề gì lại tràn ngập những điều thần bí. Nếu cô không biết chắc chắn sẽ nghỉ Hoàng Lâm Nhu giống như những người bình thường khác.

Tại một căn nhà trong Lưu Minh. Nơi đây cửa đóng kính. Bên ngoài được bao quanh bởi những chiếc ô tô có người canh giữ. Ngôi nhà nằm biệt lặp ở một khu vực thưa thớt người. Dường như bao quanh căn nhà chỉ vỏn vẹn là một đồng cỏ lau cao quá nửa người.

Trong vị trí phòng khách có thể nhìn thẳng ra cửa bên ngoài. Một bộ bàn ghế xưa củ khá đẹp vẫn giữ vững được theo thời gian. Chân bàn và chân ghế được làm bằng sắt được sơn một màu sơn chống sét. Trên bàn đặt một trái dừa với những tách trà xung quanh.

Một khay nhựa đựng ly uống trà và một cái bình thủy giữ nóng được đặt bên dưới chân bàn. Ánh sáng của đèn điện được thay bằng ánh nến đặc ở bốn góc. Những cây nên được đặt trong một cái chén. Ánh sáng lập lòe chỉ có thể nhìn được một chút từng người có mặt trong phòng.

Bảy người ngồi xung quanh cái bàn trên những cái ghế nệm được bọc sơ sài. nó được thiết kế đơn giản đến mức cần thiết. hai tay vịnh bằng sắt. cũng là chân ghế được làm với kiểu hình dáng chữ u quay xuống đất.

Bảy người ở đây. Nam có nữ có Hoàng Lâm Nhu lúc này đang ngồi đối diện ra bên ngoài cửa. Bà có thể quan sát hết thảy những người xung quanh. Trên khuôn mặt của mọi người ở đây đều mang một cái mặt nạ tượng trưng cho thân phận mình trong tổ chức.

Toàn bộ mọi người Hoàng Lâm Nhu đều biết mặt và danh tính thật sự. Riêng chỉ có họ là không hề biết mặt lẫn nhau. Như thế mới bảo toàn thân phận thật sự cho mọi người. Bà nhìn qua mọi người một lần nữa rồi mới lên tiếng nói.

- Việc lần này chúng ta thấy được. có nhiều thứ tưởng chừng như không thể nhưng lại có thể làm được. Trước giờ Hắc Long hắn làm gì mọi người đều biết chuyện đi qua thu dọn lại những thứ hắn gây ra cũng mất thời gian của chúng ta. Cũng may là phát hiện sớm nếu không chúng ta thật sự trỡ tay không kịp với chuyện này. Bởi thế hôm nay tôi triệu tập mọi người ở đây.

Một người bên cạnh Hoàng Lâm Nhu lúc này mới lên tiếng. Hắn cũng đã biết chuyện gì những ngày gần đây các thế lực không hề yên lặng mà nó sao trộn trên khắp các tằng lớp. Việc Thiếu Kiệt vừa làm ra thật sự khiến nhiều người không lường trước được.

- Việc lần này Thiếu Chủ làm quả thật có nhiều cái thật sự gấp rút. Bố cục của chúng ta trong nước chưa thành hình. Nếu như lần này không phải vì chừa một đường lui cho mình chắc chắn sẽ có những thứ không thể cứu vãn được.

- Đúng Đấy! Tôi nói chị có thể nào cảnh báo những lúc cần thiết hay không! Thiếu Chủ ra tay bất chợt như thế này chúng tôi không có tin tức dù là đề phòng những cũng không thể nào phòng hết được. Thế lực đang xây dựng không khéo lại phải làm lại từ đầu.

Một người cũng đồng ý với ý kiến của người kia vừa mới đưa ra. Nhìn qua lớp mặt nạ thấy hắn tổn hại trong việc lần này không ít chắc hẳn thế lực của hắn cắm vào trong lòng của nhóm người Diệp gia và Ngô gia khá nhiều.

- Việc lần này Thiếu Kiệt nó tự chủ trương. Với mọi người phải hiểu để đoán được tâm ý của nó rất khó. Tuy lần này thật sự có thiệt hại. Nhưng mà cũng là cơ hội. Nếu Ngô Diệp hai nhà không đến mức như thế này thì mọi người nghĩ xem. Tất cả những người của chúng ta bên dưới có thể trở mình sao. Quan trọng nhất là lần này ra tay sát phạt như thế chắc chắn sẽ để lại mối nguy hiểm sau này. Mọi người cố gắng đè việc này xuống đến mức thấp nhất có thể là được.

Hoàng Lâm Nhu nói ra những suy tính của mình cho mọi người trong phòng nghe thấy. Những người ở đây cũng gật đầu điều Hoàng Lâm Nhu nói không phải không sai. Việc đột kích bất ngờ của Thiếu Kiệt tuy gây thiệt hại không ít cho họ nhưng cũng được nhiều lợi ít. Cái này đúng với câu phước họa song hành mà người xưa hay nói.

- Hiện tại tất cả các thế lực cần thiết thì cứ án binh bất động. Theo như thông tin nội bộ. Việc lần này để bên dưới tự lựa chọn thật chất chỉ là một màn để thanh trừ hết những thế lực còn sót. Nên mọi người phải thật bình tĩnh đừng vội cho người bên dưới mình phát triển thế lực.

Một người nghe Hoàng Lâm Nhu nói thế cũng vội lên tiếng hỏi lại bà. Bởi vì những tin tức này chưa được công khai nên mới dẫn đến việc hắn đang cho người bên dưới hoạt động một ít.

- Chính xác. Đây là việc mà Hà Thúc và những người kia đã nghĩ ra. Mọi người cẩn thận những việc sắp tới. Còn một số việc nữa phát sinh. Hai cái Lão già Ngô Diệp thoát được cũng là một việc Nguy Hiểm cho người đi tìm họ đi Cho người của mình chú ý một chút hai lão này cũng ranh ma không kém đâu.

Hoàng Lâm Nhu nhắc nhở mọi người một chút chú ý tình hình của hai người Ngô Diệp đã chạy thoát làm mọi người cũng trầm mặt một chút. Hai lão già này đúng là họ cần phải có một phương án chắc chắn. Nếu không lại để như đám người Hà Thúc. Hai người lại chạy thoát khỏi họ thì không thể nào mà có thể ăn ngon ngũ yên được.

Đọc truyện chữ Full