TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 660: Quật Mộ Ngô Long

Hà Thúc bây giờ cũng giật mình với những gì Thiếu Kiệt nói. Việc kiểm tra gien của một con người đâu thể nói muốn làm giống là làm giống được dù cho hắn có giỏi tin học công nghệ như thế nào cũng không thể nào làm giả vấn đề này nữa.

- Đừng giỡn thằng nhóc. Định làm gì đó vấn đề mấy cái này ông cũng không biết nhưng mà nếu muốn lấy được thông tin gì cần thiết thì đây có thể là cách tốt nhất. Này nhé trước sau chúng ta cũng phài có người qua bên kia xem xét còn vài vấn đề cần thiết nếu có được thân phận hợp lý chuyển giao những thứ có khả năng về trong nước cũng có một cái kim bài miễn tử tốt hơn.

Hà Thúc nghe thế cũng im lặng phút chốc cái đơn giản nhất ông không hiểu được là Thiếu Kiệt làm sao qua mặt được cấu trúc gien nhưng mà những điều hắn nói không phải là không có khả năng bởi vì việc ở một quốc gia có được những quyền lợi cao lúc nào cũng có thể thuận lợi làm những việc khác. Với các chuyến hàng sắp tới từ nước bạn chuyển về trong nước sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

- Thằng nhóc tính toán cả những việc đó sao. Tuy ông không biết làm sao mà cháu lại qua mặt được mọi thứ nhưng với những gì cần thiết thì tùy theo tình hình mà làm. Thôi nói với cháu bao nhiêu đó thôi. Bên này ông đang tiến hành những bước cuối để bắt được văn dương một cách sớm nhất có thể. Cháu đợi tin tốt đi.

- Vâng! ông cứ yên tâm chuyện này bên cháu nếu ngày mai có bước đột phá mới sẽ nhanh chóng chuyển về bên ông một cách nhanh nhất.

Thiếu Kiệt đáp lại lời của Hà Thúc xong thì điện thoại bên kia cũng vang lên tiếng cúp máy hắn thấy thế cũng cầm điện thoại quay lại trong phòng ăn.

Hà Vì thấy Thiếu Kiệt trở về cũng cười cười nói với hắn.

- Sao rồi bị ông tra hỏi hay là cậu lại đòi điều kiện gì với ông nữa đấy?

- Làm gì có! chỉ là trả lời chút chuyện thôi ấy mà. À mà Ngọc Nhi em xem nói với đám người ở bên tam giác vàng quật mộ Ngô Long lên lấy cho anh một ít tóc của Ngô Long.

Mọi người giật mình ngay cả Ngọc Nhi cũng há hốc mồm ra. Việc làm này có phần hơi thái quá lại có phần hơi có chút ản hưởng nên Ngọc Nhi cau mày một cái.

- Không có gì đâu đừng lo trong vòng bốn tuần ít nhất là bốn tuần anh phải chạy đi đến bên vài ngày để xác minh thân phận lúc đó mới có cơ hội làm được nhiều thứ việc này không phải chuyện đùa nên em nói bên đó càng sớm càng tốt chuyển tóc của Ngô Long về đây.

- Quật mộ của Ngô Long lên chỉ để lấy thứ này không có gì nhưng anh đi bên kia làm sao được còn đang học hơn nữa anh định đi một mình thì việc này càng nguy hiểm. Sao không lựa người khác mà đi?

Ngọc Nhi đem suy nghĩ của mình nói ra với Thiếu Kiệt việc hắn đi một mình như thế cô xem như rất nguy hiểm cả quá trình không thể nào nói là an toàn được.

- Bắt buộc phải đi nếu để cho người khác đi anh không an tâm với việc này ảnh hưởng lớn trong quân đội để người đi thay thì sẽ không hiểu được toàn bộ vấn đề hơn nữa nhiều khi còn bại lộ vài thứ không đáng có. Chỉ có việc đi một mình hơn nữa độ tuổi của anh và Ngô Long bằng nhau chỉ cần thông qua một bước nữa là lấy máu nữa thôi xem ra từ giờ đến bốn tuần sau phải ăn ít lại vài tuần mới được.

Thiếu Kiệt hắn muốn đi để còn có thể nắm giữ được cơ sở nhiều thứ hơn là để người khác được đào tạo đi. Vì chưa qua đào tạo các phương diện tình bào nên hắn sẽ giống thật hơn đối với những nghi vấn của mấy người kia.

Vì trong quân đội tình trạng khắc nghiệt của huấn luyện làm cho đám người đó bị miễn dịch với lại những vấn đề khác điều này cũng có thể làm cho đối phương thấy được sơ hở cần thiết mà hư chuyện.

- Lần này Thiếu Kiệt đi mẹ không ý kiến con muốn làm gì thì làm đó là quyết định của con. Hơn nữa đây là chuyện của quốc gia không nằm trong phạm vi quản lý của mẹ. Con cứ làm việc gì có thấy thích hợp nhất là được.

Hoàng Lâm Nhu vừa làm đồ ăn vừa lên tiếng đồng ý làm cho Hà Vi cũng có chút ngạc nhiên. Vì nếu như thế Thiếu Kiệt chỉ có một thân một mình ở đất khách quê người.

- Hay là cho người âm thầm theo dõi phụ trợ anh một số chuyện được không Thiếu Kiệt em thấy việc này quá mạo hiểm chỉ cần một chút là không có đường về.

- Không anh phải đi để biết được thế lực bên kia là ai. Và sự ủng hộ đó như thế nào. Hơn nữa đây là việc làm cần thiết mà anh cũng không đơn độc Thanh Trúc có thể hỗ trợ hơn nữa còn vài thứ anh có thể sử dụng được ở quốc gia bên đó nên không cần phải lo đâu.

Thiếu Kiệt thấy tìn hình không tệ đến mức như mọi người nghĩ dù sao đây cũng chỉ là một lần đi nhận người. Hắn không tin rằng mình sẽ bại lộ mọi thứ một cách dễ dàng như thế.

- Rồi được chưa mấy đứa này cứ để nó quyết định đi. Cứ yên tâm Thiếu Kiệt phước lớn lắm dù sao thì chỉ cần nó kiếm được hiệu thuốc mua chừng một đống thuốc kháng sinh uống vào thì cũng không ảnh hưởng đến tinh mạng. Giờ thì ăn cơm tối là được rồi đấy mấy đứa dẹp mấy cái vấn đề này đi sau này rồi bàn bạt lại. Người ta chuẩn bị đi ngủ nhà này mới đi ăn cơm thật hết hiểu nỗi mấy đứa rồi.

Thấy Thiếu Kiệt bị mấy người lo lắng thái quá Hoàng Lâm Nhu kéo mọi người về với bửa cơm tối dùng muộn của cả gia đình. Thiếu Kiệt thấy mẹ mình cứu nguy phút cuối nhanh chóng gật đầu chạy đi rữa tay ngồi vào bàn ăn.

Thiếu Kiệt cầm lên chén cơm bắt đầu gắp thức ăn Hoàng Ngân định nói gì đó thì Hà Vi lắc đầu vì cô biết Thiếu Kiệt trong lúc ăn uống hắn sẽ không nói vấn đề gì liên quan đến công việc và cũng không muốn nghe nhiều đề những thứ này.

Hoàng Lâm Nhu ngồi xuống bàn ăn làm cho mọi người cũng ngồi xuống vị trí của mình bắt đầu buổi cơm tối muộn hơn các gia đình khác.

Bên ngoài các con đường lớn nhỏ của Ngọc Châu Giờ này hầu như tất cả chỉ còn lại tiếng xe cuối ngày đâu đó có những tiếng xào xạc của công nhân vệ sinh đang quét đường làm sạch thành phố. Tiếng những người đấm bóp giác hơi với cái tiếng leng keng của cái xây nắm chai đập dẹp lắc trong đêm tối.

Một con hẻm không có ánh đèn nằm khuất trong lòng của Ngọc Châu. Những ngôi nhà xập xệ lâu năm nằm cạnh nhau khi mà cánh cửa đã được đóng kín lại.

Một vài người đừng nơi góc đường nhìn về phía một căn nhà trong khu xóm nhỏ. Nó cũng không phải là mới mẻ gì căn nhà cũng không phải được sơn màu nổi bật có chăng nó được làm lại với cánh cửa sắt kéo và bên trong một lớp cửa kính. Trên lầu thì có một cái ban công với hành lang bằng sắt.

- Nhìn khu này không ai nghĩ đế rằng hai lão gia kia sẽ cư ngụ đâu đúng là tên kia lựa địa điểm tốt thật. Nơi này giấu người có tìm cũng không tìm thấy.

Lý Tế Minh nhìn căn nhà đóng cửa im lặng với mấy cái khóa bên ngoài lắc đầu cảm thán nói ra những gì mình cho là thích hợp nhất.

- Vâng nếu không phải vì chúng ta có nội tuyến ở trong chưa biết chừng cũng không phát hiện ra. Văn Dương hắn đưa người đến đây trong buổi sáng cũng may là có người thấy nếu không thì cũng không biết tìm đến bao giờ.

- Xem tình hình khoảng một giờ nữa chúng ta ra tay. Phải tối thêm tý nữa mới được. Giờ này mà đột nhập vào dù cho khu này có vắng nhưng cũng không tốt. Một người ở lại đây canh chừng. Chúng ta đi lấy đồ thôi.

Thấy thời điểm này cũng còn khá sớm. Dù sao thì cũng là việc đột nhập vào nhà và giết người cần phải bị giết. Nhưng Lý Tế Minh cũng không muốn có một vấn đề gì phát sinh không mong muốn.

- Đồ em chuẩn bị trên xe tải ở cách đây hai con phố rồi. Giờ qua mấy quán gần đây làm vài dĩa thịt cầy mới được ở nước ngoài có bao giờ được ăn những món như thế này đâu. làm tí tiết canh vịt nữa thì khỏi chê.

- Được đây. Anh cũng lâu rồi không ăn những món đó. Đi thôi kiểm tra xem đủ đồ hay không rồi làm. Cần phải không một tiếng động nào đột nhập vào trong nhà đó. Nếu không sợ rằng một khi trong đó hai lão già kia mà có súng hay cái gì đó chống trả lại thì khu này bị đánh thức hết.

Lý Tế Minh dù cũng có hứng thú với những thứ mà được những người đội viên của mình nói nhưng hắn thấy vẫn chắc chắn nhất là làm việc cẩn thận. Nên vấn đề ăn uống được dẹp qua một bên mà đặt việc kiểm tra các phương tiện cần thiết lên hàng đầu.

- Đội Trưởng đi với mọi người đi em ở lại canh chừng cho. Có em canh gác ở đây hai lão già đó ở đây cũng không chạy đi đâu được anh cứ yên tâm.

Một người đội viên lên tiếng nói với Lý Tế Minh cho hắn chắc chắn. Bây giờ thấy mọi thứ đã ổn thỏa chỉ đợi đến giờ có thể ra tay Lý Tế Minh mới xoay người rời đi.

Bên trong hai người Ngô, Diệp vẫn không hay biết điều gì. Họ theo thói quen vài ngày nay. Với việc mở tivi xem xong các chương trình lại mở tủ lạnh trong nhà lấy đồ ăn. Cứ như thế họ dù có cái giải trí nhưng phải mở âm thanh chỉ vừa đủ phạm vi trong căn phòng của mình. Cái sự buồn chán này để cho lão Diệp ngáp ngắn ngáp dài.

- Mệt quá! Không biết làm gì cả giờ cũng trể rồi đi ngủ thôi chắc hôm nay Văn Dương hắn không tới đâu. Không biết giờ này bên ngoài như thế nào rồi. Ổn rồi thì tôi với ông ra ngoài thôi như thế này chúng ta không khác nào bị nhốt tù cả.

- Ông ráng chịu đi! Hiện tại chúng ta không biết ở bên ngoài ra sao. Ở đây là cơ hội trốn duy nhất ông thấy nơi nào tốt như ở đây cả mấy ngày này không có ai lui tới chỉ có vài thằng say sỉn với mấy đứa phá phách ném gạch vào nhà còn lại thì mọi thứ đều yên bình.

Đọc truyện chữ Full