Hà Thúc thấy đây vẫn là tình thế bắt buộc nếu không có người tạm thời gánh tội danh người bị tình nghi thì chắc chắn những gì người dân nhắm vào là tin tức của cuộc điều tra này.
- Tôi chỉ nói vậy thôi dù sao cũng khó xác định lắm. Phiêu lưu lớn nếu thật sự Văn Dương hắn có tin tức gì đó thì chắc giờ này hắn cũng không ở Ngọc Châu này mà đã ra nước ngoài mất rồi.
Lưu Hoan thấy việc này chắc chắn không có liên quan đến Văn Dương bởi nếu có động thái gì thì Văn Dương giờ này không phải ở Ngọc Châu mà đang tìm đường trốn chạy dù sao thì hắn cũng bị giám sát. Nếu có động thái nào chắc chắn bọn người Hà Thúc phải biết.
- Tôi thấy cũng không hẳn lỡ như hắn là người đứng sau mọi chuyện thì như thế nào. Hắn cũng có không ít tay chân đi ông nói xem việc này nếu mà hắn không làm nhưng âm thầm gọi điện cho bên dưới làm thì sao?
Trần lão cũng không đồng ý với lại ý Kiến của Lưu Hoan cho lắm. Giờ mỗi người lại đưa ra một nghi vấn khác nhau họ cũng không có kết luận được cho chuyện này.
- Thôi không nói mấy chuyện này ở đây nữa. Việc bây giờ cần làm là rời khỏi nơi này. Bắt đầu các bước phân tích điều tra. Hiện trường phong tỏa cho đến khi nào ra kết luận thì thôi chứ giờ chưa nói được là do thế lực bên ngoài hay một nhóm người nào đó gây ra được.
Hà Thúc thấy có đứng đây cũng không làm được điều gì chỉ có thể xem xét lại hiện trường để lại mà ông thì thấy vấn đề này nên giao lại cho cấp dưới tốt hơn là bọn họ đứng đây chiếm chỗ.
- Ừ thôi chúng ta có đứng đây cũng không được gì. Về thôi có nhiều chuyện phải nói lắm đấy.
Lưu hoan cũng đồng ý với việc rời đi hiện tại ở nơi này cũng không còn thứ gì để họ có thể quan tâm. Hai thi thể một kiếm người lúc sống phong quan khi chết phải chịu cảnh ở một nơi như thế này.
- Được rồi. Thi thể tạm thời lấy chứng cứ xong hết sau đó làm lễ truy điệu theo nguyên thủ quốc gia dù sao thì hai người cũng làm việc cho quốc gia không ít thì nhiều cũng có một thứ gì để nói với họ.
Trương lão nói với Tăng Anh Hùng. Hắn thấy nếu để hai người chết như thế này cũng không đúng nghĩa với người có công dù sao thì hai người đã làm việc cho quốc gia không biết bao nhiêu lâu giờ đến cái lễ an táng cũng không làm thì giống như không màng đến cống hiến của họ cho lắm.
- Được rồi Tăng Anh Hùng ở lại lo việc này để một người lính chở mấy lão già này về là được. Lâm Phong ở đây phối hợp điều tra khi cần. Còn những thứ khác cứ dựa theo việc công mà làm.
Hà Thúc bước lên trên xe ngồi xuống nhìn hai người Tăng Anh Hùng và Lâm Phong nói lới cuối cùng. Những người trong nhóm Hà Thúc bây giờ cũng lên xe ngồi xuống. Một người linh được Tăng Anh Hùng gọi tới căn dặn đưa đám người Hà Thúc về quân khu.
Người này cũng không xa lạ với đám người Hà Thúc lắm vì thường đi theo Tằng Anh Hùng nên hắn biết hôm nay hắn được lái xe chở người nào.
Người quân nhân lúc này làm ra động tác chào quân đội đối với Tăng Anh Hùng rồi mới bước lên xe. Chiếc xe việt dã nổ máy lên theo sự hướng dẫn mà mở ra một lối đi của những người còn ở lại. Nó được đánh lái rời khỏi hiện trường.
Đàm người bên ngoài vẫn còn tụ tập khá đông không ai không khỏi hiếu kỳ cho được với những việc chấn động như thế này. Hà Thúc đợi cho chiếc xe rời khỏi hiện trường một khoảng cách nhất định mới lên tiếng nói.
- Các ông có bất ngờ không thì ra trong tầm ngắm của thằng nhóc con kia lại có cả người Lâm gia làm việc dưới tay nó đấy. Không biết nó đã lộ quân bài này cho chúng ta thì sẽ ẩn dấu một quân bài nào khác đây. Thằng nhóc đúng là không lường trước được mà.
Trần lão lúc này cũng gật gật đầu nói với mọi người. Vì ông biết không phải chỉ một mình ông cảm thấy ngạc nhiên vì Lâm Phong.
- Tôi cũng hơi bất ngờ đấy. Nhưng mà các ông nói xem thằng nhóc làm sao kéo được Lâm Phong về phía nó vậy? Cấp bậc Lâm Phong không thấp nhưng mà bối cảnh thì cũng khá dày trước đây cứ nghĩ là trùng hợp nhưng giờ mới thấy thì ra phía sau thằng nhóc nó thao tác cả mọi thứ. Bàn cờ nó đánh hơi bị lớn rồi đấy.
- Hahaha Lão Trần ông làm tôi mắc cười quá! Chuyện này mà ông đến giờ mới nhận ra sao.
Lưu Hoan lúc này ngồi trên xe mới bật cười. làm mọi người cũng nhìn hắn. Việc Thiếu Kiệt ngầm thao túng mọi thứ như thế này đúng thật nằm ngoài khả năng của sự tính toán của Trần lão nhưng mà những lý do vì sao thì Lưu Hoan hắn có phần nào lý giải.
- Tôi nói các ông chỉ nhìn một việc ở một khía cạnh. Còn thằng nhóc nó nhìn ở góc độ rộng hơn. Các ông xem có phải không nhé những công ty của thằng nhóc hiện tại trong nước. Tính ra có được giá trị bao nhiêu không? Tính tới tính lui cũng chỉ là một doanh nhân bình thường thôi. Còn ở nước ngoài mới thật sự là đáng phải bàn kìa.
Nghe những lời của Lưu Hoan bây giờ nói ra đám người Hà Thúc mới suy nghĩ một lúc. Bởi vì những con số này hoàn toàn không thể xác thực được.
- Tôi nói các ông đến giờ vẫn không hiểu thằng nhóc đó mắt cao hơn đầu hiện tại chưa có gì nhưng nó đã muốn đánh ra bên ngoài. Không như cái đám người trong nước đánh nhau bể đầu. Nó ra nước ngoài như thế mục đích nhìn như cực đoan. nhưng mà con đường lại thuận lợi sau này nhiều hơn đám người trong nước nhiều.
Hà Thúc biết những việc này chỉ có thể một mình Lưu Hoan hiểu bởi hắn làm việc với nhiều người nhiều lĩnh vực biết những người nào đầu tư vì việc gì và hơn thế nữa họ gặp rắc rối vì những vấn đề nào. Nhưng cứ nói lập lờ như thế này Hà Thúc rất khó chịu nên nói thẳng
- Ông nói thì nói đại đi. Bọn tôi biết ông đi với dân kinh doanh nhiều chắc chắn ông sẽ biết những việc này thằng nhóc Thiếu Kiệt nó làm thế để làm gì hơn nữa việc này mang lại lợi ích đâu tôi không thấy chỉ thấy khó khăn với nó ở nước ngoài giờ đây còn chật vật tìm đường phát triển kìa.
Lưu Hoan nghe Hà Thúc nói thế cũng lắc đầu bởi vì hắn thấy việc này chỉ là nhất thời không phải là mãi mãi Thiếu Kiệt nhìn giống như đang bế tắc bị động ở nước ngoài nhưng thật ra đó là chờ thời cơ đến khi kinh nghiệm tích luỹ đã đầy đủ rồi thì mới ra tay.
- Mấy ông không hiểu gì cả việc này có lý do của nó. Các ông nghĩ xem ngoài mặt thì các công ty này đang trong cái rủi ro lớn là phải trụ lại được ở nước ngoài nhưng bản chất thật sự bên trong hoàn toàn yên bình thậm chí còn phát triển mạnh mẽ thì các ông nghĩ sao. Thằng nhóc Thiếu Kiệt nó đánh bên ngoài xong mới vào bên trong. Khi mà tất cả các doanh nhân trong nước tìm đường ra nước ngoài tìm kế phát triển thì thị trường trong nước rơi vào tay nó. Bởi vì ở nước ngoài nó đã có đủ nguồn lực không như những người nước ta lấy nguồn lực trong nước để khó khăn bên ngoài.
Trần lão suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu thốt lên một câu
- Xây thành tích lương hoãn xưng vương.
Câu nói làm cho Hà Thúc và mọi người mỉm cười không it nhìn Trần lão lắc đầu nói.
- Lão Trần chuyện tổ tiên ông truyền lại câu nói này khá hay đấy. Nếu không phải Chu Nguyên Chương áp dụng câu nói này của Chu Thắng thì chưa biết chừng giờ này ngồi trong chiếc xe này có hoàng thân quốc thích rồi đấy.
- Đúng đấy lão trần dù sao thì tên của ông tổ nhà ông cũng được truyền hình nhắc đến hoài đấy thôi. Tôi Không ngờ Trần Hữu Lượng lại là gốc gác nước ta đấy. Ông mà không nói chúng tôi cũng chẳng biết đâu.
Trương lão cũng gật gật đầu đồng ý vì biết Trần lão lỡi lời đem câu nói của tổ tiên truyền xuống cho con cháu mà nói ra nên cũng muốn làm cho không khí hơi loãn một chút.
- Thôi được rồi lỡ lời một chút mà mấy ông làm quá. Tôi không phải không hiểu những chuyện đó nhưng mà ở đây ai nắm rõ được tài chính của thằng nhóc Thiếu Kiệt là như thế nào không? Chỉ là mới đầu thì còn biết còn đến hiện tại số tiền ở nước ngoài của nó thi không ai đoán được. Như thế làm sao biết nó suy nghĩ như thế nào đây.
Trần lão cũng nói thật vấn đề này ông suy nghĩ khá lâu. Việc hỗ trợ Thiếu Kiệt làm gần đây có vẽ tầng xuất nhiều hơn trước dựa theo những gì đang xảy ra thì điều này là quá nhanh ông cảm thấy nếu cứ tiếp tục theo chiều hướng như thế này thế nào sau này cũng có lúc Thiếu Kiệt hắn té đau.
Mà việc này sợ rằng cũng kéo theo mọi người. Việc liên lụy lớn như thế ông vẫn đắn đo không biết là nên nói với mọi người hướng Thiếu Kiệt theo chiều hướng khác hay không.
- Việc này lão Trần nói cũng không phải là không có lý nhưng trước mắt cần giải quyết xong hết mọi thứ đi đã khi đã xong hết mọi chuyện rồi thì lúc đó mới bàn bạc thương thảo với lại thằng nhóc một lần nữa. Chứ bây giờ chúng ta thật sự không thể nào rảnh rỗi mà lo cho tương lai xa đến vậy.
Hà Thúc bây giờ trả lời cho Trần lão hắn thấy giờ có quan tâm quá chuyện này cũng không được gì hơn nữa còn làm rối thêm những việc đang diễn ra.
- Theo tôi thấy cách tốt nhất không phải không có chỉ cần hạn chế ở mức thấp nhất tầm ảnh hưởng của thằng nhóc Thiếu Kiệt là được. Đợi mọi thứ lắng xuống những việc liên quan đến nó cũng không còn nổi trội nữa thì chúng ta cũng có thể định hướng dễ dàng hơn. lão Hà ông xem bảo Hà Vi phải bên cạnh Thiếu Kiệt xem chừng thằng nhóc cho tốt đừng để nó đi sai bước chân là được. Chúng ta cũng không muốn thấy người mình tin tưởng đào tạo nên lại từ tay mình đi đập bỏ đâu.
Trân lão nói thật lòng mình. Bởi vì xét thấy những gì họ bồi đắp cho Thiếu Kiệt khá nhiều để nhờ sự phát triển của hắn mà kéo theo nhiều thứ. Nếu Thiếu Kiệt thật sự đi sai đường thì họ cũng là người có một phần trách nhiệm trong này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 668: Xây Thành, Tích lương, Hoãn Xưng Vương
Chương 668: Xây Thành, Tích lương, Hoãn Xưng Vương