TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 806: Trước buổi đấu giá

Trong Khi Thiếu Kiệt còn đang chờ kết quả ở Bắc Kinh thì tại Ngọc Châu lúc này mới thật sự bắt đầu một ngày mới Lưu Chính sau một đêm tối tất bật cũng không ngủ được bao lâu. Ông đứng trước bố mình trên khuôn mặt xuất hiện hai vết thâm quần dưới đôi mắt. 

Lưu Hoan nhìn thấy con mình cũng lắc đầu. Việc để cho Lưu Chính chạy tới chạy lui để chuẩn bị cho việc mua lại mấy cái công ty thông qua hình thức bao thầu khiến cho Lưu Chính có phần uể oải. 

- Sao rồi mọi chuyện con đã sắp xếp xong chưa. Giờ này đừng nói với bố là chưa xong đâu ra đâu đấy nhé. 

- Mọi thứ ổn thỏa rồi bố. Theo Nhã Oanh nói thì mẹ của Thiếu Kiệt cũng đã đến Ngọc Châu này rồi.Chỉ cần trước buổi đấu giá để cho ba ở một căn phòng mà mình đã chuẩn bị có thể xem hết toàn cảnh của cuộc đấu giá là xong. Hồ sơ cũng đã chuẩn bị. Không chỉ có chúng ta định bao thầu mà đám người Lâm gia cũng ra sức mua lại những công ty không nằm trong danh sách. Có thể nói hai phần ba trong các công ty được đấu giá hôm nay dường như đã được ngầm mua hết rồi.

Lưu Chính báo cáo rõ tình hình với lại bố mình xong im lặng đứng một bên đợi cho ông đưa ra chỉ thị tiếp theo cho mình. khẻ gật gật đầu vì là sáng sớm trên tay của Lưu Hoan lúc này có thêm một ly cà phê sữa được pha theo dạng bạc xỉu, với nhiều sữa ít cà phê. Bên cạnh đó là một bình trà sứ còn nóng hổi với cái vòi tỏa ra những làn khói trong cái buổi sáng.

- Được rồi nếu con đã lo chu toàn mọi việc bố cũng không can thiệp làm gì. Nên nhớ cẩn thận một chút dù hôm nay trên danh nghĩa là hình thức. Nhưng con phải biết lấy thực lực của mình muốn làm điều đó dù có thể không tốn công sức nhưng một phần nó là của ngân khố. Giá trị các công ty bao nhiêu tiền thì bù lỗ lại với ngân sách bấy nhiêu. Tiền kiếm được bên ngoài phải lấp vào chỗ thiếu hụt.

Lưu Chính bây giờ mời thở dài một hơi việc của Lưu Hoan nói bản thân hắn rất rõ những việc này làm chủ yếu để cho Lâm gia không có cái cớ bắt bẻ khi đụng việc. Vì nếu như họ chỉ cần kê khai tất cả khoảng tiền mua lại mấy công ty bằng một tờ lệnh chi ra mua bí mật quân sự của các nước là có thể thực hiện. Nhưng làm gì có cái bí mật quân sự được mua lại với cái giá rẻ như thế. So với những công ty mà họ thu mua lại cho Thiếu Kiệt thì xa xa không bằng cái giá để mua bản thiết kế quân sự mà hắn đã đưa cho quân đội.

- Thật mấy ngày nay con mệt nhất vẫn là việc đối phó với Lâm gia sợ rằng họ ra tay nhắm vào mấy cái công ty mà mình muốn. Làm ngày đêm phải trông chừng họ thật sự mệt. Dù biết là họ sẽ mua công ty nào nhưng con cũng hồi hộp không kém bao nhiêu sợ họ nữa chừng lại thay đổi.

Lưu Hoan nghe con mình nói như vậy cũng uống một hớp cà phê sữa rồi mới trầm mặc một lúc nhìn hắn hỏi. 

- Đại khái con biết được Lâm gia sẽ chi ra bao nhiêu cho việc lần này hay không. Không hiểu được việc họ vẫn làm theo mục đích của con bé Nhã Oanh để làm gì. Nhìn vào cũng thấy được những công ty kia không bù lỗ thì cũng phải đợi rót kinh phí, Thu chi không đồng nhất khó mà phát triển. 

- Cũng không hẳn như thế con thì lại có cách nghĩ khác. Nhã Oanh đứng ở phương diện tự đưa ra ý kiến này với Lâm gia. Nhưng họ không hề biết đây là ý kiến của cô ta, Con sợ rằng họ nghĩ đây là chủ ý của Thiếu Kiệt, Thêm vụ việc vừa rồi có dính dáng ít nhiều đến họ nữa nên việc này cũng không quá khó để suy nghĩ. 

Lưu Chính đưa ra ý kiến của mình. Hắn mới đầu không hiểu Lâm gia tại sao lại nghe theo những gì kế hoạch của Nhã Oanh. Phải sau một thời gian khá lâu hắn mới nghĩ ra được khi đặt bản thân mình vào vị trí của Lâm gia. 

- Ừ con nói cũng đúng, Với thằng nhóc đó thì cái gì cũng có thể xảy ra. Chính những điều bố con mình tưởng chừng đó chỉ là một thanh niên muốn thoát nghèo trợ giúp đôi chút lại khiến nó thành một con cọp cực lớn như hiện tại đấy thôi. Chắc rằng Lâm gia cũng cho rằng điều này hiển nhiên có thể xoay chuyển nên mới ra sức như vậy.

Lưu Hoan nghe được những lời nói không phải không có thể của con mình hắn cũng đồng ý với một góc nhìn nào đó với hắn, Với suy nghĩ dán cái mác những việc này là do Thiếu Kiệt chỉ đạo. Lâm Gia sẽ làm theo chưa kể đến phía sau lưng còn suy tính tìm đường giải thoát cho những công ty đó. 

Lâm gia vì muốn thông qua việc lần này lôi kéo mối quan hệ với Thiếu Kiệt thì họ sẽ không để cho Thiếu Kiệt phải bỏ ra quá nhiều kinh phí của mình. Đây dù chỉ là tiền tài nhưng đem đến một cơ hội sau này thì Lâm gia nhất định sẽ tranh thủ. 

- Được rồi với việc mà Nhã Oanh nghi ngờ con đã sắp xếp người âm thầm điều tra chưa. 

- Dạ vâng việc này dù mới đâu con có phần không tình nguyện nhưng việc thống kế và báo cáo cho thấy những lập luận kia không phải không đúng, Hiện tại những gì cần làm là bắt được một góc của cái đường dây này mà lần theo đầu mối. Hi Vọng sẽ sớm biết được người chủ mưu là ai.

Lưu Chính cũng đáp lại câu hỏi của bố mình, Qua việc điều tra của Tăng Anh Hùng hắn cũng chỉ lấy được một số thông tin của việc điều tra nhưng chỉ như thế là đủ, Các đầu nguồn đường dây này dường như đều liên quan đến một người nào đó điều hành phía sau. Nhưng chưa bắt được người này nên hiện tại Lưu Chính vẫn còn chưa tìm ra được người cuối đường dây.

- Cố gắng càng sớm càng tốt điều tra ra việc này. Nội bộ bên trong cần phải chỉnh đốn lại. Nếu việc này càng kéo dài sau này rất khó để có thể làm việc. Như thế đi con cứ lo việc dứt điểm chuyện đấu giá hôm nay xong rồi gác bỏ những công việc còn lại tập trung vào mỗi việc này thôi. Có gì thì để Tăng Anh Hùng hỗ trợ, Hà Thúc đã cho phép rồi.

Lưu Chính bây giờ cũng gật đầu xem như đã hiểu những gì mà bố hắn vừa nói. Lưu Hoan hiện tại đứng lên rời đi trước khi đi hắn nói với con mình một câu. 

- Thiếu Kiệt giờ phút này không còn ở Lưu Minh nên mọi thứ cần phải hạn chế lại con hiểu mình nên làm việc gì rồi. Những việc có thể làm trong âm thầm thì con nên hạn chế nó ở mức thấp nhất, Bố đi nói chuyện với Hà Thúc đây.

Lưu Hoan đi rồi Lưu Chính ở lại thở dài. Hắn dạo này mệt mỏi không ít việc nhìn chằm chằm động thái của Lâm gia làm cho hắn thật sự căn thẳng. Nếu sau buổi đấu giá hắn được nghỉ ngơi âm thầm đi điều tra mọi thứ thì có vẻ sẽ tốt hơn. 

“Thôi đi đón Hoàng Lâm Nhu đến buổi đấu giá trước đã nếu không thật sự không sắp xếp kịp. Đám người Lâm gia mà đến sớm hơn thì thật sự không ổn chút nào.”

Nói chuyện với chính mình xong Lưu Chính cũng đứng lên đi mất để cho toàn bộ căn phòng trống rỗng. 

Không chỉ riêng hai cha con Lưu gia có buổi nói chuyện riêng mà Lâm Đồng cùng với Lâm Dương hai người ngồi tại một quán cà phê trước cửa quân doanh của Lâm Đồng. không gian xung quanh nhộn nhịp ồn ào của những vị khách cần một khoảng không gian buổi sáng cho chính mình. 

Ngồi ở một góc của quán cà phê hai người chỉ ngồi đó cảm giác như thư giản bình thường của tất cả mọi người thưởng thức ly cà phê sáng, 

- Mọi chuyện ông làm đến đâu rồi Lâm Dương. Dạo gần đây tôi thấy bên Lưu Chính hắn căn mình làm việc cũng ghê gớm lắm.

- Ừ tôi cũng không biết dù sao thì hiện tại cũng đã xong những công ty cần mua lại cũng được tiến hành bao giá, Thật chứ Lưu Chính hắn cũng làm tôi khổ mấy ngày nay. Ông nói xem khi không hắn bao giá một đống công ty làm gì. Nếu muốn sao hắn không để quốc hữu hóa cho rồi cần gì phải đấu giá cơ chứ. Hai cha con đó mệt thật. Làm tôi phải bỏ ra giá tiền lớn mới lấy về được mấy công ty xem như không lợi ít gì mà chúng ta có danh sách.

Lâm Dương đôi mắt cú mèo cùng không thua kém gì Lưu Chính trong mấy ngày này thật sự hắn đều thức trắng theo từng dòng chảy của việc lưu chuyển tiền bạc để đem về mấy cái công ty của Nhã Oanh muốn, Vì mục đích khác nhau nên Lâm Dương cũng sợ việc mình thao tác bị Lưu Chính căt ngang nên lúc nào cũng thật trọng sợ bị đối phương đánh úp. Nhưng hiện tại tới thời điểm này cũng không tới một hai giờ nữa là buổi đấu giá bắt đầu. Lâm Dương hắn mới buôn bỏ được một chút. 

- Ông như thế mà cũng nói được Lưu Chính hắn làm sao dám để quốc hữu hóa, Ai đâu mà quản lý những công ty đó ông không thấy những công ty này nhìn đơn giản nhưng bên trong lại phức tạp sao. Đến cả Diệp Nhi cũng phải để cho mọi việc muốn sao cũng được. Để quốc hữu hóa những công ty này chả khác nào đưa tiền thêm cho họ mà không làm ra việc gì. Người không có để quản lý sớm muộn gì cũng phá sản, đi trước một bước như vậy nhưng mà lại hay. Người nào thấy quản lý được thì bay vào nâng cao giá thành thu về cho quốc khố.

Lầm Đồng vừa hút một hơi thuốc lá trên tay mình vừa nhấp một ngụm cà phê đá để xuống trước mặt nói với Lâm Dương. Hắn biết Lâm Dương mấy ngày này cực khổ nên mới lôi mình ra đây than thở, Chỉ cần nhìn qua khuôn mặt hốc hác với những nếp thâm trên đôi mắt của Lâm Dương thì đã hiểu được mấy ngày nay ra sao. 

- Còn một giờ nữa bắt đầu buổi đấu giá thông kê toàn bộ đều thu được rồi. giá trị bỏ ra tạm tính theo tương đối chỉ sợ trong buổi đấu giá xảy ra chuyện không tốt lành gì thì thật sự lỗ nặng, Nhất là đám người Lưu Chính hắn nếu biết điều không chen ngang thì tôi không nói, Hắn mà cứ chen ngang việc của mình lúc này mới thật sự đau đầu đấy.

Đọc truyện chữ Full