TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 940: Trịnh Tài Bảo

Thiếu Kiệt lúc này đáp lại lời của Jackson hắn nhìn về phía trước mặt mình hiện tại chỉ còn những cái xác của mấy người Huyết Long lên tiếng nói. 

- Có một việc sau lần này em phải hỏi rõ mẹ em mới được. Vốn trước đó chỉ dựa theo một chút thông tin có được về Huyết Long nhưng có những thứ vẫn chưa hỏi rõ nên vẫn còn khá mơ hồ về đám người Huyết Long. Chắc phải dành thời gian quan tâm đến việc tại sao là có những chuyện này xuất hiện.

Jackson cũng không hiểu lắm Thiếu Kiệt định làm gì. Hắn nhìn bên ngoài một chút. Thấy tình hình không có biến động gì hết mới nói với Thiếu Kiệt. 

- Em xem thế nào nói chuyện với đám người bên đó. Bọn anh không biết ngôn ngữ của họ nói chuyện họ lại tường nhầm nhóm người Huyết Long nửa thì không ổn cho lắm.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu hướng về phía bên ngoài cất giọng nói. 

- Không biết bên kia có phải là người của Hồng Thanh Bang không chúng tôi có hợp tác với mấy người ở bên quý vị. Hiện tại có thể ra khỏi nơi ẩn núp bên đó để chúng tôi thấy không?

Một thành viên đi theo người thanh niên chỉ huy Hồng Thanh Bang lúc này cũng đưa đầu lộ ra nhìn về phía đám người Thiếu Kiệt. Hắn nhìn sơ lượt một lần thấy chỉ vỏn vẹn vài người đứng ở một góc liên nói với người thanh niên kia. 

- Lão đại chỉ có vài người hình như có cả cái tên mà Lão đại anh vừa nói xong.

- Có nó nữa sao. Được rồi ra đi!

Người thanh niên lúc này có vẻ gấp rút hắn không ngồi ở dưới đất nữa mà đứng thẳng dậy. Bước nhanh ra bên ngoài, bất chấp việc đám người của Thiếu Kiệt có thể gây bất lợi cho mình hay không. 

Hắn đã như thế những thành viên đi theo cũng ngay lập tức theo sau hắn. Đi ra khỏi hòn non bộ lúc này hắn đưa mắt nhìn về phía Thiếu Kiệt trong đám người phía trước để xác định rằng mình không nhìn nhầm. 

Đối phương nhìn mình cùng với những thành viên xuất hiện cũng không it. Thiếu Kiệt cũng chưa biết làm gì hiện giờ chỉ thắc mắc trong những người này liệu người nào mới là người có quen biết hắn như Blake đã nói hay không.

Nhìn những người xa la xuất hiện trước mặt mình trong ấn tượng của hắn cũng không phải qua quen thuộc. Jackson đứng bên cạnh Thiếu Kiệt lúc này cũng hỏi lấy tình hình xem nhận biết của Thiếu Kiệt ra sao. 

- Em xem có người nào mà em quen không? Chứ anh là không biết việc này rồi đó. Blake nói đối phương có quen biết em nên mới hợp tác với chúng ta đấy. 

- Anh có hỏi em cũng như không. Nhìn những người trước mắt em thật sự không nhận biết được người nào quen biết mình. Với lại anh quên là em mới đến đây không có người quen. Anh thử xem liệu em biết đối phương là ai cách nhau cả một đất được không.

Jackson thấy lời Thiếu Kiệt nói cũng đúng nhưng bây giờ tình huống phức tạm nếu như đối phương không biết Thiếu Kiệt hắn thì chắc chắn sẽ không có sự hợp tác này. Còn nếu nhầm thì càng thêm một vướng mắc làm sao thương lượng với những người này. 

Nhóm người Vô Ảnh của Thiếu Kiệt đứng bất động không di chuyển trong khi đó bên phía người Thanh Niên giờ đây dường như hoàn toàn không chú ý đến những thứ xung quanh kể cả bây giờ có sự xuất hiện người của Huyết Long hắn cũng không để ý. 

Bước chân tiến thật nhanh đến chỗ Thiếu Kiệt mà không hề suy nghĩ. Hắn đến trước mặt Thiếu Kiệt mặc cho Jackson với những người Vô Ảnh đề phòng lấy mình. Hắn liền đưa tay vỗ lên vai Thiếu Kiệt nói một câu dường như khá thân thuộc với hắn. 

- Đúng là mày không thay đổi gì cả một khuôn mặt từ nhỏ đến lớn. Nếu không tao cũng không nhận ra mày. Thiệt đến giờ vẫn không tin có thể gặp mày ở đây.

Hành động của đối phương buộc Thiếu Kiệt phải đặt câu hỏi cho chính mình người này là ai.Tại sao đối với hắn dường như đã quen biết còn có vẽ thân thuộc như thế này? Hắn dường như cảm giác người Thanh Niên trước mặt có chút quen mắt nhưng không thể nào nói hắn nhớ được đối phương là ai.

- Xin lỗi tôi thật không nhớ nổi mình có quen cậu. Hơn nữa dường như chưa từng gặp cậu. Không biết rằng cậu có nhận nhầm người không nếu như đúng nhầm người hợp tác của đôi bên liệu còn hiệu lực hay không. 

Thiếu Kiệt nói với đối phương bằng suy nghĩ chân thật nhất của mình lúc này. Hắn không nhận ra hắn sẽ nói thẳng vì nếu cứ lấp liếm cho qua thì sau này việc cũng bại lộ. Hơn nữa hắn vừa đến nơi này. Có người quen là chuyện hoàn toàn không thể nào. Đối phương là một bang phái có thể tra ra được hắn chỉ vừa mới đến đây không lâu.

- Mày không nhớ tao Nhưng tao nhớ mày Thiếu Kiệt à! Mày không 

khác là mấy chỉ có thời gian thay đổi thôi. Tao cũng thay đổi không ít mày không nhận ra là đúng rồi. Xuống hầm bên đó nói chuyện chút đi còn việc đám người Tô Hắc Hùng tao cho người bao vây nguyên khu vực này rồi có động tịnh gì họ báo cho mình. 

Đối phương gọi đúng tên mình. Làm có vẻ như biết khá rõ về Thiếu Kiệt hắn cả jackson với mấy người Vô Ảnh lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ sợ nhất việc nếu đối phương nhận nhầm người chưa biết chừng còn quay lưng trở cờ thì khi đó họ là người chết chắc. 

Nghe được đối phương gọi đúng tên Thiếu Kiệt mà không phải bằng cái tên Tống Long cả mấy người Vô Ảnh và Jackson lúc này quả thật tâm trạng như được giải thoát không ít.

- Được rồi nếu như vậy xuống đường hầm lúc đó nói chuyện tiếp. 

Thiếu Kiệt cũng không biết làm gì hơn. Quyền chủ động trong tay của người Thanh niên trước mặt mình. Thiếu Kiệt cố gắng nhớ ra hắn là ai nhưng vẫn không nhớ ra được. 

- Từ từ có nhiều thứ phải kể. Huyết Long mấy người đó đáng sợ thì đáng sợ thật nhưng không đến mức nguy hiểm đâu mấy người mày vừa giết xong cũng làm hạ không ít thực lực của mấy người kia rồi. Cứ thư giản đi đừng căn thẳng.

Thấy Thiếu Kiệt vẫn im lặng người thanh niên khoác vai hắn vừa đi vừa nói. Không nhìn ra cảm giác rằng hắn với Thiếu Kiệt chỉ mới gặp. Không chỉ riêng đám người Jackson mà cả mấy thành viên của Hồng Thanh Bang đi theo hắn ai nấy cũng trố mắt nhìn xem đây như là việc lạ chưa từng xuất hiện bao giờ. 

Một thành viên của Hồng Thanh Bang còn cố tình hỏi nhỏ đám người Vô Ảnh có biết gì về mối quan hệ của hai người hay không. Nhưng nhận lại cho họ là cái lắc đầu. không ít người bây giờ đều khó hiểu với hành động này của người Thanh niên nắm quyền Hồng Thanh Bang kia. Thiếu Kiệt cũng không ngoại lệ. 

Thấy Thiếu Kiệt không phản ứng lại với những gì mình nói đối phương cũng chỉ cười cười theo bước chân của mình tiếp tục độc thoại.

- Mày không nhớ thì để tao nhắc lại cho nhớ. Lúc này sáu tuổi vào lớp một đấy. Có một hôm mày đi học thì gặp một thằng nhóc lớn hơn mày hai tuổi ngủ ở ngoài đường. Mày liền kéo nó về nhà rồi còn đưa cho nó cái ổ bánh mì mà mày đem theo cho nó. Mày nhớ được việc đó không. 

Đang đi Thiếu Kiệt lúc này cũng khựng lại nhìn đối phương. Trong trí nhớ của hai cuộc đời của mình Thiếu Kiệt thấy dường như quả thật có việc này xảy ra. Sự việc quá lâu rồi hắn cũng không nhớ được việc đó cụ thể ra sao. Nhưng chỉ nhớ rằng hình như đã có chuyện như vậy.

- Thằng nhóc bị mày lôi về nhà vốn là đứa nhóc ở dưới quê bị ông bà già bỏ bán cho thằng mỳ gõ ở cuối đường chỗ mày sống. Thằng chủ biết được việc thằng nhóc đó trốn liền tìm đến. Cũng thời điểm đó mày mói cầm cây phan hắn một cái. Mày không nhớ nhưng tao nhớ rõ. Hắn đòi thằng nhóc về mày nói không cho chỉ cần trả tiền cho thằng chủ là đủ. Nên mày kiếm tiền chuộc thằng nhóc đó ra. Mày nhớ chứ.

Đến lúc này Thiếu Kiệt cũng vội lên tiếng nói tiếp theo diễn biến của người Thanh niên đã nói. Bởi câu chuyện hắn kể đến đây làm Thiếu Kiệt nhớ việc đó như thế nào. 

- Sau đó tao nói muốn kiếm tiền chuộc mày thì phải có tiền. Tiền lúc đó tao không có nhưng người khác có và có cách lấy tiền từ người ta. Tao với thằng nhóc đó đi ra cửa hàng làm sắt vào buổi trưa. Trộm lấy mấy thanh sắt vừa sức. Sau đó bán cho ve chai lấy tiền.

- Mày nhớ rồi đấy. Đúng thằng nhóc đó là tao này Thiếu Kiệt. Trịnh Tài Bảo. Đúng cái tên mày đặt cho tao đây. Để lúc nào cũng có tiền tài và không sợ nghèo giống như trong phim nào đó mày xem. Tiền bán sắt hai thằng bán vé giò số trong vòng một tuần vừa bán sắt vừa bán vé dò số đã đủ hai trăm ngàn để tao được tự do đấy.

Người Thanh Niên lúc này xác nhận một cái vui vẻ còn nhìn Thiếu Kiệt. Hắn đang đứng nhìn đối phương một cách đầy ngạc nhiên và trong trạng thái có một chút vui vẽ. 

- Thằng Bảo là mày sao! Đù giờ mày khác dữ. Còn làm lão đại giang hồ. Không phải mày đùa chứ cái thằng mà bưng phở ngày nào lên làm lão đại. Không thể tin được!

- Mày đừng có nhắc bưng phở nữa. Mẹ nhắc đến là tức tưởng là thoát khỏi thằng chủ đó được sống không lo gì. Vậy mà mày lại đồng ý để tao đi bưng phở cho cái con mụ đó trả công bằng mấy bửa ăn.

Trịnh Tài Bảo. Lúc này giọng nói cũng pha lẫn một chút không đồng ý. Đối với việc làm lúc đó của Thiếu Kiệt.

- Con mẹ nó mày còn nói! Lúc đó không làm lấy gì ăn. Tao đi học cũng chỉ được có hai ngàn một ngày bán vé dò hai thằng kiếm được cũng chỉ có hai ba chục ngàn. Mẹ không làm cho bã mày có chỗ đâu mà ở. Không phải tại lúc đó thằng chủ xe mỳ gõ làm lớn chuyện tao cho mày ở nhà tao rồi.

- Cũng đúng! Mà nhờ việc đó. Tao lại có được này hôm nay. Đi bưng phở một thời gian. Mẹ mày với mày trốn nợ. Tao cũng trốn đi khỏi nơi đó. Theo cách của mày cứ lang thang ngày nay mai đó chẳng mấy chốc qua bên đây ở luôn. Nhờ vậy tao mới được tới bây giờ. Mà nói chuyện của mày đi tại sao Huyết Long đối phó với mày vậy?

ôn lại kỷ niệm được vài lời Trịnh Tài Bảo lúc này mới nhớ đến chuyện chính mà hỏi Thiếu Kiệt. Hắn đang thắc mắc muốn biết một thằng khi nhỏ đã có đầu óc như Thiếu Kiệt thì giờ lại dính dáng đến mấy tổ chức khó xơi. Hơn nữa dường như cũng không thua kém hắn.

Đọc truyện chữ Full