TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 942: Canh bạc của Tô gia (2)

Thiếu Kiệt ngẩn người ra. Đối phương gia đình không có bao nhiêu người nếu nói ở một khuôn viên có thể để sống thì nơi này dường như có chút phô trương điều này thường không được hoan nghênh cho lắm trong điều kiện của quốc gia này. Vì ở nhà cao cửa rộng lại là một gia đình không ít thì nhiều vài người trong thể chế.

Sẽ làm cho mọi người chú ý. Việc tô gia là một gia tộc có tuổi đời không nói. Với những việc sống xa hoa nhà cao cửa rộng sợ rằng không ít người sẽ nhắm vào họ. Một gia đình như vậy không lý nào Tô Hắc Hùng lại muốn làm cái việc ngược lại. Điệu thấp phát triển âm thầm từ trước đến giờ luôn là duy chỉ để tồn tại ở quốc gia này.

- Thế thì cũng lạ thật. Tô Hắc Hùng hắn định làm gì với nhà cao cửa rộng như thế này chứ lại còn bắt buộc đi qua nhà chính rồi mới tới mấy nhà phụ phía sau. Định làm kiểu kiến trúc độc tôn của hoàng đế ngày xưa hay sao ấy. Nếu muốn vào các khu vực khác phải đi qua chánh điện bái triều giống như hoàng đế ngày xưa ấy. Lão đại hay anh cũng làm một cái giống như thế.

Một người trong nhóm Hồng Thanh Bang lúc này lên tiếng nói với Trịnh Tài Bảo. Thiếu Kiệt cũng chỉ mỉm cười. Đối với việc biến một ngôi nhà thành một bản sao của cung điện hoàng đế là một việc không thể nào. Ai cũng biết mức độ xa hoa giữa hai bên là hoàn toàn khác nhau. Hơn thế nữa là những gì được thấy và ứng dụng vào cuộc sống không phải lúc nào cũng được.

Nhất là ở một chế độ quốc gia như hiện tại ở đây cũng không muốn xuất hiện chế độ quân chủ chuyên chế một lần nữa. Nếu có một người xây dựng những cấu trúc tương tự sẽ bị chú ý không ích.

- Không phải cứ muốn xây dựng là được. Nếu như thế ai có tiền đều xây dựng nhà cửa như vậy quả thật chưa biết chừng nhiều người lại muốn làm hoàng đế đấy.

Thiếu Kiệt vừa bước ra khỏi đường hầm cùng với Trịnh Tài Bảo. Hắn nói chủ yếu là vui trước mặt cái sảnh bên trong lúc này chỉ còn lại mấy cái xác nằm trơ trọi giữa đường. Cánh cửa chính của trung tâm được bật ra không ít người chạy vào nhìn thấy Trịnh Tài Bảo ngay lập tức họ liền cất tiếng gọi.

- Lão Đại bọn em tới rồi đây. Giờ chúng ta xông vào luôn chắc chắn họ sẽ không chạy đâu được. Nhóm phía sau cũng đã tới bên ngoài rồi.

Theo sau họ là hai người Tử Nguyệt với Blake cả hai bây giờ đều đứng về phía cần thiết của mình. Trịnh Tài Bảo lúc này mới cất tiếng nói với Thiếu Kiệt.

- Đây vợ của tao Tử Nguyệt còn đây là Thiếu Kiệt bạn chí cốt của anh. Không có thằng này chồng em không biết chết ở đâu rồi.

Nghe giới thiệu của Trịnh Tài Bảo xong Thiếu Kiệt cũng chỉ nhìn hắn chằm chằm. Bởi vì nếu đúng thì tuổi tác của Trịnh Tài Bảo cũng chỉ hơn Thiếu Kiệt hắn tầm hai ba tuổi không thể nào với cái độ tuổi này đã lấy vợ.

- Mày được! Lấy vợ sớm tao phục. Nhưng sau này nếu có người khác nên gọi tao là Tống Long. Ở đây tao có cái thân phận này để lăn lộn với người khác thôi.

- Tao thấy gọi sao không thành vấn đề chủ yếu là mày như thế nào thôi. Giờ người đủ rồi tấn công vào trong thôi dù cho đám người kia có định sống chết gì thì tao không tin người nhiều như thế này mà mình không chống lại được.

Tử Nguyệt lúc này cũng không nói gì chỉ riêng về phần mình Trịnh Tài Bảo hất mặt lên trời xem như việc có Tử Nguyệt làm vợ hắn rất tự hào. Đám người của Hồng Thanh Bang lúc này đi phía sau Trịnh Tài Bảo cũng hăm hở.

Blake đứng kế bên Thiếu Kiệt chỉ dám nói nhỏ với hắn. Vì đám người Hồng Thanh Bang xem ra sĩ khí rất lớn mà tình hình theo quan sát của Blake có chút không ổn lắm.

- Thiếu Kiệt có nên nhắc nhở họ không anh thấy chuyện này có điều gì đó không đúng cho lắm. Nếu trong đó có cạm bẫy chưa biết là gì nhưng với tinh thần đâm đầu chịu chết như thế này thì thiệt hại nhiều lắm.

- Em cũng đang có một chút cảm giác không ổn trong chuyện này. Huyết Long không làm việc gì nếu không nắm chắc cho dù đối phương có xoay chuyển thế nào thì đám người đó cũng tính toán rất kỹ lưỡng nhưng ở đây lại cho thấy một tình huống ngược lại. Họ đang thua trên chính bàn cờ của họ và chúng ta lại là người thừa thắng xông lên việc này khá khó hiểu.

Trịnh Tài Bảo đang đi chợt nhớ đến Thiếu Kiệt phía sau liên quay đầu lại ra hiệu và nói với hắn.

- Nhanh lên mày đứng đó làm gì. Dù sao cũng chỉ còn một bước nữa là thằng lợi rồi. Khi xong việc tao với mày về ngồi nói chuyện tâm sự không phải tốt hơn sao đứng đó lề mề làm gì.

Thấy Trịnh Tài Bảo lúc này đứng lại đợi mình Thiếu Kiệt cùng mấy người Vô Ảnh với Blake và Jackson cũng bước lên phía trước gần hắn. Khoảng cách lúc này của nhóm người Hồng Thanh Bang và lối vào trong sảnh chỉ vài mét.

Cả nhóm người Hồng Thanh Bang bây giờ cũng đứng lại đợi lão đại của mình. Dù họ muốn thăm dò phía trước nữa thì cũng phải đợi Trịnh Tài Bảo ra lệnh.

- Mày không thấy việc này bất thường quá sao? Tao không nghĩ tô gia lại chịu cố thủ trong nhà mình. Hơn nữa người của họ hầu như không còn lại không có động thái nào cho thấy họ đã rút đi bằng những còn đường khác. Vậy mày nói xem cái sự im lặng của căn nhà này từ đâu mà ra?

Trịnh Tài Bảo lúc này cũng trầm ngâm một chút. Đối với việc toàn bộ trong khuôn viên nhà không phát ra một tiếng động nào đến bây giờ hắn mới nhận thấy. Vì đang trong cảm giác bước gần đến thắng lợi hắn không hề quan tâm đến không khí xung quanh.

- Cũng có thể là ở phía sau nhà họ đang chuẩn bị gì đó nên mới có cái sự im lặng này hoặc là họ đã vào vị trí sắp xếp cạm bẫy đầy đủ chỉ đợi chúng ta đi vào. Mày nghĩ nếu bây giờ không nắm được tình hình bên kia của đối phương để cho người của mình đi qua trở thanh bia ngắm sẽ như thế nào. Nên nhớ con đường chỉ có một chút ta muốn qua bắt buộc phải đi một lối đi duy nhất. Đừng vội mà đánh giá sự im lặng của biển trước khi bắt đầu bão.

Thiếu Kiệt nói ra ý kiến của mình Trịnh Tài Bảo cũng trầm ngâm vài giây bên cạnh hắn Tử Nguyệt nhìn Thiếu Kiệt khá chăm chú. Thường Trịnh Tài Bảo sẽ ít khi nào nghe lời của ai ngoài cô. Hôm nay chỉ với vài lời của Thiếu Kiệt để Trịnh Tài Bảo rời vào trạng thái suy nghĩ như thế này. Cô thấy dường như người Thiếu niên này còn được sự tin tưởng của Trịnh Tài Bảo lớn hơn của mình rất nhiều. Làm được điều này chắc chắn không phải dễ.

- Nhưng không lẽ đã đến đây lại rút binh. Tao thấy không vui chút nào. Sắp giành thắng lợi rồi lại phải lui quân có ai làm như thế bao giờ không?

- Không có cũng phải có. Giờ không lui quân chỉ sợ là thiệt hại không lấy lại được. Không phải tao không muốn đánh. Nhưng lần này có cái gì đó không ổn lắm.

Thiếu Kiệt vừa nói vừa có bộ dáng suy tư của mình. Để cho Trịnh Tài Bảo cau mày thật sự. Hắn dẫn anh em lên đây chủ yếu san bằng tô gia thời điểm thích hợp tới lại phải rút lui như thế này thì sao có thể nói gì với những anh em bị thương.

Đúng lúc này Blake sau khi nhìn ngắm một hồi lâu khuông viên lôi vào chợt giật mình. Vố vào vai Thiếu Kiệt một cái nói.

- Thiếu Kiệt. Đối phương có camera. Nãy giờ chúng ta không để ý nó nằm ở một góc trên cao phía hướng ba giờ sau cái câu đối.

Thiếu Kiệt lúc này cũng không có trạng thái nhin ngay về nơi mà Blake vừa nó hắn đưa tay ra hiệu với Trịnh Tài Bảo đưa tai nói nhỏ với hắn.

- Người của tao mới phát hiện ra ở đây có gắn camera theo dõi ở góc ba giờ sau câu đối đừng nhìn về nó cứ xem như tao với mày đang bàn kế hoạch.

Trịnh Tài Bảo vốn định ngước lên nhìn về phía cái camera được Thiếu Kiệt nói nhưng bị nhắc nhở đành đưa ánh mắt liếc lên xác nhận được rằng điều Thiếu Kiệt nói là chắc chắn hắn liền đáp lại.

- Giờ sao! chắc nãy giờ bọn nó thấy hết những gì chúng ta làm. Nếu vậy thì ba người kia chỉ là vật hi sinh. Bọn nó thấy chết không cứu bên kia nhất định có cạm bẫy. Mày nói xem bọn nó bày ra cái gì bên trong?

- Việc này tao không biết. Nhưng vốn ý định bọn nó là đổ hết mọi việc lần này lên đầu tao. Người được tao cứu đi rồi thì cũng không nói nhưng quan trọng tao hỏi thật. Tô gia có thể kiếm thuốc nổ hay chất gây nổ không vì tao thấy nếu muốn đem một tội danh lớn lên đầu tao ít nhất là phải chết thật nhiều người. Camera ở đây đã lưu lại việc tao xuất hiện. Đổ trách nhiệm lên người tao không khó đâu. Mà mày đem anh em đến đây không ít. Nếu tô gia muốn cá chết lưới rách đặt thuốc nổ để chôn sống hết mọi người mày thấy việc này lớn hay nhỏ.

Trịnh Tài Bảo lúc này đôi vai khẻ rung hắn nghĩ đến cảnh tượng có một lượng lớn thuốc nổ được cài đặt ở đâu đó sẵn trong khuôn viên căn nhà chỉ cần đám người bọn hắn đi vào chắc chắn sẽ rơi vào cái bẫy này. Đối phương đã tính toán khá kỹ lưỡng từ trước để không phải tốn quá nhiều công sức.

- Tao không biết số lượng là bao nhiêu bởi tô gia họ có mỏ đá tự nhiên họ có quyền mua thuốc nổ để khai thác đá. Tao chỉ sợ là không ít. Việc mày nói tao cũng hình dung được ít nhiều giờ thì sao?

- Giờ đám người bên kia quan sát mình chủ yếu là nhắm vào tao với mày. Bây giờ tương kế tựu kế để những người khác âm thầm rời đi. Còn tao với mày ngồi ở lại đây kéo thời gian xem như cầm chân được lúc nào hay lúc đó. Nếu còn ở đây đông chắc chắn chỉ cần mình xông vào không ít thì nhiều chết không ít người đâu.

Thiếu Kiệt hiện tại thấy cần nhất vẫn là việc để cho những người của Trịnh Tài Bảo rời đi từng đợt từng đợt một vì nếu rời đi một lúc sẽ đánh động đến những người Tô gia hoặc huyết long đang theo dõi họ qua camera ghi hình. Việc này cần phải có thời gian không ít thì nhiều đem được người nào rời khỏi nơi này càng nhiều càng tốt.

Đọc truyện chữ Full