Edit: Như Ý Beta: KK
————————
Lúc này, ở cửa một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, Diệp Mộ Phàm lững thững đi tới. Diệp Mộ Phàm.vừa mới bước vào, liền thấy mẹ mặt đầy nước mắt ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt của cha trắng bệch, trán sưng đỏ chảy máu…
Khi nhận được điện thoại từ nhà cũ, Diệp Mộ Phàm đã tính đến trường hợp xấu nhất, nhưng khi tận mắt thấy một màn này, lòng vẫn tràn đầy lửa giận. “Cha! Mẹ! Hai người sao lại như vây?” Diệp Mộ Phàm sải bước đi lên.
Diệp Thiệu Đình vừa nhìn thấy con trai, nhất thời tức giận mặt đầy bi thống, “Đồ khốn! Con làm sao… Làm sao có thể hồ đồ như vậy! Bình thường cha dạy con như thế nào!”
Lương Uyển Quân tuyệt vọng nhắm mắt một cái, “Mộ Phàm… Lần này con thật sự là quá sai rồi… Con có biết con làm như vậy là phạm pháp hay không?”
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cha mẹ, trái tim Diệp Mộ Phàm giống như bị móng nhọn lôi xé, giơ tay che bên má mới bị cha tát nói, “Cha, mẹ, con đã làm điều gì? Con căn bản không có sai! Tại sao tất cả đều đối xử với con như vậy!”
Lương Mỹ Huyên chậc chậc lắc đầu, “Đã đến nước này, còn chết không hối cải, may mắn cha mẹ đã đi, nếu không khi nghe được lời nói như vậy, sợ là sẽ bị tức chết mất!”
Diệp Thiệu Đình tức giận, “Mày… Mày lại có thể đến bây giờ cũng không biết hối cải!”
Diệp Mộ Phàm cứng cổ, “Con chỉ là ở bên cô gái mình yêu, con không có làm sai!”
Diệp Thiệu Đình khí huyết dâng trào, đầu một trận choáng váng, trái tim đau đớn kịch liệt lên, “Mày… Mày…”
“Cha…” Diệp Oản Oản nhanh chóng chạy tới, bước nhanh về phía trước, đỡ lấy Diệp Thiệu Đình đang lung lay, nhanh chóng cho Diệp Thiệu Đình một viên thuốc trợ tim, sau đó từ trong túi xách móc khăn giấy khử trùng đơn giản vết thương cho Diệp Thiệu Đình.
“Oản Oản, con đã đến rồi…” Nhìn thấy con gái, sắc mặt của Diệp Thiệu Đình mới khá hơn một chút. Diệp Oản Oản nhìn vết thương trên trán cha, sau đó nhìn Diệp Mộ Phàm đến trình độ này còn không̣ biết chính mình sai, nâng tay lên “Ba” một cái tát ở trên mặt của Diệp Mộ Phàm: “Diệp Mộ Phàm, anh chính là một tên ngu ngốc từ đầu tới cuối!” Vốn là cô còn ôm một chút hy vọng, cho rằng hắn nhìn thấy ba mẹ bị hắn liên lụy, sẽ có một chút hối cải, ai ngờ…
“Mày…” Diệp Mộ Phàm không tưởng tượng nổi, che mặt đang nóng hừng hực, trong nháy mắt giận dữ, “Diệp Oản Oản, mày lại dám đánh tao! Mày có tư cách gì châm chọc tao! Mày căn bản không hiểu rõ Mộng Kỳ! Tao đối với những chuyện đã làm đều không oán không hối! Tất cả chính tao sẽ gánh vác!”
Diệp Oản Oản liên tục cười lạnh, “A, anh gánh vác? Anh cho rằng là anh ngồi tù cả đời này, chẳng qua là chuyện của cá nhân anh? Thế cha thì sao! Mẹ thì sao?”
Lương Mỹ Huyên Bên cạnh thần thái nhàn nhã xem kịch vui có chút hả hê cười khẽ một tiếng, “Ai, các người bây giờ cãi nhau, còn không bằng nhanh chóng mượn tiền mời một luật sư giỏi, tranh thủ có thể được giảm mấy năm!” Diệp Oản Oản ánh mắt lạnh như băng lạnh liếc Lương Mỹ Huyên một cái, đè xuống tức giận. Bây giờ còn chưa phải lúc cùng Lương Mỹ Huyên so đo.
“Cha, mẹ, hai người đi về trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói!” Diệp Oản Oản dặn dò cha mẹ một câu, sau đó nắm cổ tay của Diệp Mộ Phàm, “Anh đi theo em! Em bây giờ sẽ cho anh xem một chút, người anh không oán không hối, đến chết cũng không đổi, rốt cuộc là người hay quỷ!”
“Diệp Oản Oản, mày làm gì! Buông tay!” Diệp Mộ Phàm muốn thoát khỏi kiềm chế của Diệp Oản Oản, lại không ngớ Diệp Oản Oản lạí thể mạnh đến vậy, bàn tay tinh tế giống như kiềm sắt, trực tiếp lôi hắn ra ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 620: Triệt đầu triệt đuôi ngu ngốc
Chương 620: Triệt đầu triệt đuôi ngu ngốc