Biên soạn: Tiểu Gia Bối
Beta: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Đánh rắm!" Bắc Đẩu lườm Thất Tinh một cái: "Cậu đang phân tích cái mịa gì vậy? Tại Độc Lập Châu có thế lực nào có đủ khả năng chỉ trong một đêm làm cho đám đại lão này mất tích không một tiếng động! Con mịa nó, cho dù là Võ Đạo Liên Minh Công Hội cũng chẳng làm được nữa là…!" Bắc Đẩu lên tiếng.
"Tôi tạm không kể đến người khác, chỉ riêng Kỷ Hoàng và Ôn Tử Nhiên đại ca mà thôi. Trước khoan đề cập tới thế lực sau lưng của bọn họ, chỉ nói đến thực lực võ thuật của bản thân. Coi như không đánh lại, nhưng nếu họ muốn chạy thoát thân, ai có thể giữ bọn họ lại? Chứ đừng nói là cùng lúc động tới nhiều vị đại lão hàng đầu như thế!" Bắc Đẩu tiếp tục nói.
Đừng nói đến Bắc Đẩu, ngay cả Diệp Oản Oản cũng không tin được. Toàn bộ Độc Lập Châu, hầu như không có thế lực nào có thể làm đến bước này.
Nếu nói chỉ là một hai người thì cũng thôi đi, nhưng đến Kỷ Hoàng cũng mất tích một cách kỳ lạ như vậy, bên trong phòng còn có vết máu lưu lại. Đây là khái niệm gì?
"Cho nên cậu cho là thật sự không ai có thể làm được sao?" Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, nói đầy ẩn ý.
"Rồi rồi, cậu trâu bò rồi, cậu có giỏi thì nói cho tôi biết tên một người có thể làm được đi!" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ không phục.
"Cẩu Tạp Chủng."
Thất Tinh yên lặng rất lâu, rồi mới từ trong miệng nói ra ba chữ ‘Cẩu Tạp Chủng’.
Mà Thất Tinh vừa dứt tiếng, sắc mặt Bắc Đẩu nhất thời biến đổi.
Nếu như nói, thật sự có người có thể làm đến bước này, toàn bộ Độc Lập Châu, chỉ sợ... chỉ có Cẩu Tạp Chủng mà thôi!
"Cẩu Tạp Chủng?"
Một bên, Diệp Oản Oản nghe xong cũng đổ mồ hôi lạnh.
Tuy là biết được thực lực võ học của Cẩu Tạp Chủng rất mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Cẩu Tạp Chủng lại sẽ có thể mạnh tới mức này. Cẩu Tạp Chủng thật sự chỉ một thân một mình, có thể khiến cho mấy vị Đại Boss đỉnh cấp, bao gồm cả Kỷ Tu Nhiễm, toàn bộ đều mất tích một cách lặng lẽ không một tiếng động trong khoảng thời gian ngắn vậy sao?
"Nhưng... Nếu như là Cẩu Tạp Chủng mà nói, tôi e là... người mất tích, hẳn là đều không còn ở nhân thế nữa rồi." Thất Tinh nói.
Mà lần này, Bắc Đẩu lại bất ngờ không hề phản bác.
Quả thực, dựa theo tác phong làm việc từ trước tới nay của Cẩu Tạp Chủng, trừ khi Cẩu Tạp Chủng không ra tay, chứ một khi ra tay, sẽ không còn lấy một người sống sót.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản có chút không đồng ý. Chính mình năm đó chẳng phải là bị Cẩu Tạp Chủng treo lên đánh sao, đến giờ không phải là mình vẫn sống sờ sờ sao?
"Phong tỷ, tình huống của tỷ không giống." Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, lắc đầu một cái: "Ý của đệ là, mục tiêu mà Cẩu Tạp Chủng chủ động ra tay, đều là con mồi của hắn. Con mồi, đối với Cẩu Tạp Chủng mà nói, chỉ có chết, không thể sống. Mà Phong tỷ lại là người chủ động trêu chọc Cẩu Tạp Chủng, hắn ta bị buộc phải đánh trả. Cho nên có thể nói, Cẩu Tạp Chủng chưa từng coi Phong tỷ như là con mồi của mình."
Nghe Thất Tinh nói như vậy, trong lúc nhất thời Diệp Oản Oản không cách nào phản bác. Mình năm đó thích bị ăn đòn đến như vậy sao?
Tuy nói, quả thực Cẩu Tạp Chủng là đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng Diệp Oản Oản cũng không mấy tin tưởng vào giả thiết này.
Từng tiếp xúc với Cẩu Tạp Chủng vài lần nên Diệp Oản Oản cũng biết, tuy nói, tác phong làm việc của Cẩu Tạp Chủng có chút quỷ dị, nhưng lại vô cùng có nguyên tắc. Một loại nguyên tắc cứng nhắc đến độ khiến cho người khác giận sôi lên.
Cẩu Tạp Chủng đã từng nói, hắn không nhằm vào bất kì kẻ nào, chỉ nhằm vào những Cổ Tộc của Độc Lập Châu mà thôi. Mà Kỷ Tu Nhiễm bọn họ, căn bản chẳng có chút liên quan mảy may nào tới Cổ tộc cả.
Nếu như nói là Tư Dạ Hàn mất tích... Diệp Oản Oản còn có thể hiểu được. Dù sao, Tư Dạ Hàn cũng là người của Tư thị Cổ tộc tại Độc Lập Châu.
Nghĩ tới Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản nhất thời có chút khẩn trương. A Tu La bên kia, có khi nào cũng xảy ra chuyện giống như vậy hay không?
Bất quá, nếu như Tu La Chủ cũng mất tích, nhất định cũng sẽ giống tình huống của Kỷ Hoàng, trong thời gian ngắn, nhất định sẽ có tin tức truyền ra. Không có bất kỳ tin tức gì, đủ để chứng minh, A Tu La không có vấn đề gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1977: Chỉ có một người
Chương 1977: Chỉ có một người