Tô Nghiêu đang ngồi trên giường và Diệp Lâm uất ức ở trước án đồng loạt ngẩng đầu nhìn Liêu Mộc Lan, nhìn nhau một cái, Diệp Lâm buông bút lông cán ngọc trong tay xuống, tính tình dễ chịu nhìn người nọ quỳ thẳng trong đại điện, nói: “Ngươi tới nơi này hồ đồ cái gì?”
“Mộc Lan không có hồ đồ. Bệ hạ rõ ràng để Mộc Lan ngủ lại ở tẩm cung, chuyện này đã sớm truyền ra ngoài, hôm nay bệ hạ không cho Mộc Lan danh phận, về tình về lý đều không đúng?” Liêu Mộc Lan không biết Tô Nghiêu và Diệp Lâm sớm đã cởi bỏ hiểu lầm, còn muốn cầm đến đây chọc giận Tô Nghiêu, mặt mày phong tình vạn chủng quét qua, Liêu Mộc Lan dường như chần chờ một chút, nói: “Chẳng lẽ là bệ hạ có gì khó nói sao?”
Tô Nghiêu nghe thế “Hì hì” một tiếng bật cười, đặt thư trong tay xuống, một cái tay đè mi tâm, cười nói: “Theo Bổn cung nhìn, là vương nữ có cái gì khó nói nên lời thôi. Không biết vương nữ quỳ suốt cả đêm, có lưu lại bệnh gì không? Nếu là có gì lo lắng, liền đi tuyên một thái y. Tránh cho về sau ngươi trở về Miêu Nam, lại nói Nhạn triều ta chậm trễ ngươi.”
Liêu Mộc Lan bị nàng nói thông suốt, không ngờ Tô Nghiêu vầ Diệp Lâm thế nhưng đã sớm thẳng thắn, nhìn tình cảnh này, hai người chính là cầm sắt hòa minh tự tại, nhất thời sắc mặt có chút khó coi. Rõ ràng người kia nói qua Tô phủ bên kia cũng là vạn vô nhất thất, chắc chắn sẽ khiến lòng người sinh hiềm khích, nhưng nàng làm theo kế, lại thả ra tin Diệp Lâm lâm hạnh nàng, chờ mòn chờ mỏi, vẫn là gió êm sóng lặng, cũng không thấy hai người này có gì hiềm khích. Ngược lại Diệp Lâm dính vào Tô Nghiêu, dùng bữa cũng không chịu đi.
Nàng là thiếu kiên nhẫn, hùng hổ chạy tới dò xét đến cùng, nào nghĩ tới thấy tình cảnh năm tháng bình yên. Người kia nói lời không tính là, rõ ràng lời thề son sắt, lại không hề có tác dụng.
Liêu Mộc Lan oán giận, nào biết họ thương lượng ra kế sách không hề có tác dụng, quả thực là trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại trong lúc vô tình thúc đẩy tình cảm hai người kia.
“Phụ vương vừa đưa ta, Nhạn triều cũng thu vào cung, nào có đạo lý đưa về?” Từ khi Phù Phong lui hôn, lúc nàng quyết định tới Nhạn triều, sớm đã tự tay cắt đứt đường lui của mình, chỉ biết đường về, không hỏi qua đi.
Tô Nghiêu thấy Diệp Lâm nhăn mày kiếm lại, muốn nói, vội vàng giành nói, nói với Lưu nội thị ở bên ngoài: “Bệ hạ còn có nhiều chánh sự phải xử lý không thể bị dở dang, ngươi đi vào cầm sổ con đi Cần Chính Điện, tránh cho lỡ chánh sự.”
Đây là rõ ràng muốn đuổi hắn đi, cũng được, nghĩ đến mới vừa Tô Nghiêu đối phó công chúa Hoài Dương nhanh mồm nhanh miệng, Diệp Lâm gật đầu một cái, cười cười liền theo Lưu nội thị trở về Cần Chính Điện, nhét Liêu Mộc Lan vào Phượng Ngô điện mặc kệ.
Có thể không đích thân ra tay, Diệp Lâm vẫn tránh chung đụng với Liêu Mộc Lan, một mặt không muốn Tô Nghiêu ghen ghét —— sự thật chứng minh lúc người này đối đãi một số chuyện hơn nhiều loại hắn đã từng cho rằng hiểu rõ, mặt khác người nọ giỏi dùng cổ thuật, hắn luôn phòng bị, tránh cho trúng Vu Cổ (Phù thủy), không khống chế được. Tô Nghiêu muốn đối phó nàng, hắn liền bởi vì nàng giằng co, dầu gì phía sau còn có hắn hỗ trợ, đoán chừng cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Liêu Mộc Lan thấy hắn nghe lời xoay người liền đi, mình và Tô Nghiêu lại không có gì để nói, nâng váy đang muốn đuổi theo, liền bị Tô Nghiêu gọi lại: “Vương nữ khoan hãy đi, Bổn cung còn muốn nhờ Vương nữ một chút đấy.”
Động tác của Liêu Mộc Lan cứng đờ, không cam lòng nhìn Diệp Lâm từ từ đi xa, khẽ cắn răng lúc này mới đưa mắt thu hồi lại, nghiêng đầu nhìn Tô Nghiêu trên sạp mĩ nhân co một chân, chống cằm híp mắt nhìn nàng.
Đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn thon dài biến mất ở cửa, Tô Nghiêu ra hiệu bằng mắt, Gấm Thục liền biết ý đóng cửa đại điện, ngăn ồn ào náo động ngoài phòng.
Liêu Mộc Lan dò xét một tay Tô Nghiêu cầm thư nhìn kỹ, cũng không để ý tới nàng. Nàng luôn biết rõ cô nương này khuynh thành, ngày trước không thấy nàng nghe Phù Phong nói, nói nàng là thần tiên, thiên ngoại thanh thiên, đẹp tới nỗi khiến hắn thần hồn điên đảo, nhìn lại nàng Liêu Mộc Lan hẳn là không hề có màu sắc. Sau nàng ở trên đại điện thấy nàng ngồi ở trên đại điện, cách một bức rèm che dáng vẻ đoan trang thanh tao lịch sự, Hoàng hậu nương nương chuyên sủng hậu cung của Nhạn triều, nhưng cái gì cũng không để ý, Tô Nghiêu giấu giếm được người khác, nhưng không giấu giếm được nàng, trong mắt người này là có quang, yên lặng thì lẳng lặng thiêu đốt, không bao giờ dập tắt.
“Nương nương muốn tán gẫu gì với Mộc Lan? Hàn huyên một chút Mộc Lan là thua ở trong tay nương nương như thế nào, hay là hàn huyên một chút nương nương phải đối phó Mộc Lan ra sao? Mộc Lan bỏ thân phận sống nhờ ở hoàng cung Nhạn triều, chính là cá nằm trên thớt, chắc hẳn nương nương cũng sẽ không lưu tình.” Nàng cho là mình luôn có thể liều đến nhìn Tô Nghiêu một lần, nơi nào biết, nam nhân của Liêu Mộc Lan nàng, nam nhân của Tô Nghiêu, lại bị nàng mê thần hồn điên đảo, trong mắt không chứa cô nương khác. Nàng cũng không phải là đã thua bởi khuôn mặt đẹp của Tô Dao, mà là đã thua bởi phần chung tình của Diệp Lâm.
Rất nhanh đọc xong bức thư trong tay, Tô Nghiêu buông thư xuống, nhìn Liêu Mộc Lan thấy chết không sờn, đột nhiên liền muốn trêu chọc nàng một phen, nói: “Ngươi thật ra nghĩ đến hiểu, Liêu Mộc Lan, Bổn cung hôm nay tán gẫu với ngươi, liền hàn huyên vêg Phù Phong, hàn huyên một chút ngươi tội gì từ hôn với hắn, đẩy đến trên người Bổn cung cách xa vạn dặm.”
Nghe được ba cái chữ kia, Liêu Mộc Lan liền trong khoảnh khắc đổi sắc mặt, từ nơi này trong miệng nữ nhân nghe “Phù Phong”, nàng chưa từng nghĩ trôi qua khổ sở như vậy: “Nương nương nói không đúng, là hắn luôn miệng nói yêu nương nương, càng muốn từ hôn, vi nương nương lui hôn sự của chúng ta, làm sao không có thể tính ở trên đầu nương nương?”
“Nhưng Bổn cung chưa từng có chút ý nghĩ với Phù Phong, dù hắn vu khống, nhưng cũng muốn đổ thừa đến trên đầu bản cung? Ngày đó bão tuyết, nếu không phải Bổn cung ra tay cứu giúp, nào chỉ là kinh mạch tẫn phế, sợ rằng một cái mạng liền ném vào rồi. Hắn nói ngươi liền tin, không động não suy nghĩ một chút nguyên do sao?” Tô Nghiêu hận nhôm không rèn được thành thép, Phù Phong và Liêu Mộc Lan hai người kia, thật là hận người tự chủ trương, một đơn phương đẩy ra một người khác, tự giác không cách nào gánh chịu hạnh phúc của cô nương yêu thích, không biết mình mới là hạnh phúc của nàng, một người khác lấy cả đời mình nói giỡn, tới tìm khoản nợ không đầu oán.
Quả thật là không phải người một nhà không vào một cửa, hai người kia là một đôi tự cho là đúng, làm sự tình đều không nghe người khác khư khư cố chấp, mới gây thành cục diện hôm nay. Rõ ràng đều yêu nhau, lại nhất định làm thành dáng vẻ bây giờ.
“Ngươi nói cái gì, cái gì kinh mạch tẫn phế, ngươi nói người nào?!” Liêu Mộc Lan hiển nhiên là còn không biết tình, nghe được Tô Nghiêu hời hợt nói lập tức bắt lộn trọng điểm, trợn to hai mắt cao giọng chất vấn.
Phù Phong..... Người chưa từng bại tích, ra tay chính là kiếm hoa sáng lạng, con của Vũ Hàm đứng ở một chỗ không giận mà uy, hắn làm sao có thể.....
“Ngươi còn không biết?” Tô Nghiêu cũng có chút kinh ngạc, chuyển niệm liền hiểu được, đúng rồi, kiêu ngạo như Phù Phong, như thế nào sẽ đối với người tình tâm niệm lộ ra sự yếu đuối của bản thân cùng thiếu sót.
Hắn đẩy hôn sự với Liêu Mộc Lan xuống, là lo lắng mình không gánh vác được cuộc sống của Liêu Mộc Lan, đẩy nàng ra ngoài cuộc sống của mình, mưu toan vĩnh viễn cất giữ sự kiêu ngạo và phong hoa của mình. Phù Phong không nói qua với bất kỳ ai, hắn không bao giờ có thể cầm kiếm nữa.
Tô Nghiêu giơ tay ném thư đến chỗ Liêu Mộc Lan, trầm giọng nói: “Bổn cung cũng không nhiều lời, chính ngươi nhìn.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ
Chương 77: Chân tướng
Chương 77: Chân tướng