*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thanh Lam ở thôn trang năm ngày mới về nhà.
Thuật cưỡi ngựa của Tiêu Kỳ học rất nhanh, đã có thể cho ngựa chạy chậm rồi. LụcThanh Lam nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Kỳ nhìn ca ca nhà mình càng ngày càng sùngkính, trong lòng cao hứng theo, lại giả vờ nhìn không hiểu cũng không nói ra.
Hai huynh muội vốn định đưa Tiêu Kỳ đến Quảng Ninh Vương Phủ trước, kết quả ở cửa thành lại gặp phải Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng tới đón.
Tiêu Thiểu Hủ mặc một bộ áo bào màu thiên thanh, mà Tưởng Tín Hồng thì mặc áo bào màu xanh ngọc, hai vị thiếu niên cũng đứng bên cạnh ngựa, tuấn dật tiêu sái giống nhau.
Tiêu Kỳ và Lục Thanh Lam xuống xe ngựa làm lễ chào hỏi cùng các thiếu niên, Tiêu Kỳ hỏi: “Ca ca, Tưởng đại ca, sao các ngươi lại tới?”
LụcThanh Lam trộm nhìn ca ca nhà mình, thấy ca ca gọi Tưởng Tín Hồng là “Tưởng đại ca” không có phản ứng gì, không khỏi âm thầm bĩu môi, ca ca ý thức trung liệt quá rồi.
Tiêu Thiểu Hủ cười nói: “Phụ vương và mẫu phi vô cùng nhớ ngươi, chúng ta nhàn rỗi không có việc gì, tới đây đón muội muội về.” Lại ôm quyền nói với Lục Văn Đình: “Lục tam ca, cám ơn ngươi chiếu cố Kỳ nhi.”
Lục Văn Đình và hắn rất quen thuộc, hai người coi như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn,cười nói: “Kỳ nhi giống như thân muội muội của ta, ngươi khách khí gì chứ.”
Chẳng qua Tiêu Thiểu Hủ chính là một hài tử lễ số chu đáo, đối với người nào cũng đều khách khách khí khí.
TưởngTín Hồng nghe thấy Lục Văn Đình nói chuyện như vậy, mặc kệ Tiêu Kỳ là Quận chúa, hết sức thân mật gọi nàng là “Kỳ nhi”, không khỏi khẽ nhíu nhíu mày. Hắn tám tuổi đã bị Yến vương đưa đến Tề quốc làm con tin, hiện giờ đã mười tám, ở Tề quốc ngây ngốc suốt mười năm, trở thành hảo hữu với Tiêu Thiểu Hủ không sai biệt lắm cũng đã tám, chín năm rồi, bởi vì thường xuyên ra vào Quảng Ninh Vương Phủ, coi như là hơi quen biết với Tiêu Kỳ, chẳng biết lúc nào thì vị tiểu quận chúa nhàn thục trang nhã này đã đi vào trong lòng thiếu niên.
Mấy người tán gẫu vài câu, Lục Văn Đình và Lục Thanh Lam liền nói cáo từ, Tiêu Thiểu Hủ dẫn theo xe ngựa tới, Tiêu Kỳ cáo từ cùng hai huynh muội, sau đó lưu luyến không rời chui vào xe ngựa, nàng quay đầu lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Văn Đình, thấy thiếu niên cao ngất tuấn mỹ đang hàn huyên cùng Tiêu Thiểu Hủ vui vẻ,căn bản là không chú ý tới mình. Không khỏi âm thầm cắn răng, đồ ngốc không hiểu phong tình này.
Tiễn huynh muội Lục Văn Đình, Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng bảo vệ xe ngựa của Tiêu Kỳ trở về Quảng Ninh Vương Phủ. Tiêu Kỳ đi gặp Quảng Ninh vương gia và Vương phi, Tưởng Tín Hồng trơ mắt nhìn người trong lòng đi nội viện bái kiến Vương Phi, ánh mắt nhất thời còn chưa thu lại.
Tiêu Thiểu Hủ hừ một tiếng: “Đình Phụ huynh nhìn đủ chưa?” Tưởng Tín Hồng tên tự là Đình Phụ.
Trênmặt hắn có chút lúng túng nói: “Tử Uyên, ngươi đã nhìn ra ư?” Tử Uyên là tên tự của Tiêu Thiểu Hủ.
Tiêu Thiểu Hủ tức giận nói: “Ngươi đều biểu hiện rõ ràng như vậy, ta có thểkhông nhìn ra được sao?”
Sắc mặt Tưởng Tín Hồng xấu hổ nói: “Lâm An Quận chúa là cô nương tốt, ta là thật tâm thành ý đối với nàng, ta nguyện ý cưới nàng làm thê, cả đời chỉ đối tốt vớimột mình nàng. Tử Uyên ngươi là ca ca của nàng, lại là bạn tốt của ta, ngươi nhấtđịnh phải giúp đỡ ta.”
Haingười là bằng hữu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tài hoa phẩm hạnh của Tưởng Tín Hồng Tiêu Thiểu Hủ biết quá tường tận, hắn vừa bội phục tài học của hắn, lại đồng tình với cảnh ngộ của hắn, cho nên mới gần gũi với hắn như vậy. Nếu Tưởng Tín Hồng là đệ tử quan lại bình thường, hắn chưa hẳn sẽ phản đối hảo hữu theo đuổi muội muội, nhưng phụ vương của hắn chính là trọng thần từng đề điểm hắn trước mặt Hoàng bá phụ, Hoàng bá phụ cố ý muốn cho Tưởng Tín Hồng trở lại Yến quốc tranh đoạt vương vị, đến lúc đó nhất định là một hồi gió tanh mưa máu, đến lúc đó hắn có thể sống sót hay không cũng là vấn đề, muội muội nói gì cũng không thể gả cho người như hắn.
Tiêu Thiểu Hủ nói: “Đình Phụ huynh cũng biết, phụ vương ta và mẫu phi dưới gối đơn bạc, chỉ có hai huynh muội chúng ta, ta và muội muội là song sinh, tình cảmđương nhiên khác với huynh muội bình thường, cả nhà chúng ta thương yêu nhất chính là cô muội muội này...” Hắn suy nghĩ một chút nói: “Chuyện khác ta đều có thể đồng ý với ngươi, nhưng chuyện này ta vô luận như thế nào cũngkhông thể đáp ứng ngươi.”
Sắc mặt Tưởng Tín Hồng tái đi nói: “Tại sao?”
Tiêu Thiểu Hủ gằn từng chữ nói: “Bởi vì ngươi căn bản là không thể cho nàng mộtcuộc sống yên ổn vững vàng. Phụ Vương Mẫu phi còn có ta, đều tuyệt đối không đồng ý cho muội muội gả cho ngươi chịu khổ! Huống chi, ta cảm thấy muội muội ta cũngkhông thích ngươi.”
Tronglòng Tưởng Tín Hồng khổ sở: “Tử Uyên, ta biết ngươi lo lắng cái gì. Ngươi cũng biết, ta tuy là Đại vương tử Yến quốc, nhưng xuất thân của ta cũng không cao...” Thân mẫu hắn kỳ thật chỉ là một cung tỳ, Yến vương không thích nhi tử này, cho nên mới đưa hắn đến Tề quốc.” Qua nhiều năm như vậy ta vẫn luôn ở Tề quốc nhẫn nhục sống tạm bợ, ta cũng dần dần coi Tề quốc là mẫu quốc củamình, ta đã hạ quyết tâm, không trở về Yến quốc nữa, vĩnh viễn làm thần dân thuận theo Đại Tề. Điểm này, Tử Uyên ngươi nhất định phải tin ta.” Nói xong chỉtrời thề độc.
Tiêu Thiểu Hủ tin tưởng lời này của hắn là thật lòng nói ra. Bởi vì hắn biết những này tháng trôi qua trong cung trước lúc hắn tám tuổi, Yến vương mặc kệ không để ý, Quý Phi nương nương trong cung mấy lần dùng thủ đoạn hại hắn, nếu không phải hắn phúc lớn mạng lớn, đã sớm chết mấy lần rồi.
Tiêu Thiểu Hủ buột miệng nói ra: “Chỉ sợ đến lúc đó ngươi thân bất do kỷ.”
Sắc mặt Tưởng Tín Hồng trắng nhợt. Hắn bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất: “Tử Uyên,ta từ nhỏ xem ngươi như huynh đệ, ta cả đời này từ nhỏ đã thân bất do kỷ, bất luận là người khác cho ta cái gì đều không có cơ hội cự tuyệt, ta chưa bao giờ chủ động yêu cầu xa vời cái gì, chỉ lúc này đây, ta muốn tùy hứng một lần. Ta không cầu ngươi giúp ta thuyết phục Vương gia Vương Phi, chỉ xin ngươi giúp ta thăm dò tiểu quận chúa một chút, nếu trong lòng nàng không có ta, ta đươngnhiên biết khó mà lui...”
Tiêu Thiểu Hủ nói: “Đình Phụ huynh, ngươi làm cái gì vậy!” Hắn đưa tay đỡ hắn lên, hắn vẫn ôm thái độ đồng tình với cảnh ngộ của Tưởng Tín Hồng, thấy hắn quỳ xuống với mình, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta giúp ngươi hỏi thái độ của muội muội ta một chút, chẳng qua cảnh cáo trước, cửa hôn sự này talà tuyệt đối không ủng hộ.”
Tưởng Tín Hồng nói: “Nổi khổ tâm của Tử Uyên ta hiểu.”
Sau khi Tiêu Kỳ gặp phụ vương và mẫu phi, ở trong phòng ngủ một buổi chiều, mấy ngày nay đi theo Lục Văn Đình cưỡi ngựa cũng thực mệt nhọc, đợi nha hoàn thiếp thân đánh thức nàng, đã sắp tới thời điểm dùng bữa tối rồi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có nha hoàn đi vào bẩm báo nói: “Quận chúa, thế tử gia mời người đi tiểu viện của hắn một chuyến.”
Tình cảm của Tiêu Kỳ và huynh trưởng từ trước đến nay rất tốt, cũng không nghĩ nhiều, thay một kiện xuân sam anh đào liền mang theo nha hoàn đi tiểu viện của ca ca.
Tiêu Thiểu Hủ tự mình nghênh nàng vào phòng của mình, ngồi ở phòng ngoài, bảo nha hoàn rót Bích Loa Xuân cho nàng. Tiêu Kỳ nâng chung trà lên, dùng nắp chén khẽ lau nhẹ bọt trà trong chén, không nhanh không chậm nói: “Ca ca tìm ta có chuyện gì ư?”
Tiêu Thiểu Hủ nhìn muội muội nhà mình, thấy nàng mặc áo sam màu anh đào, quần màu nghệ, sơ song thùy kế, mắt như nước xuân, mặt như hoa xuân, tươi mát như giọt sương trên mặt cánh hoa sáng sớm. Trong lòng cũng có chút cảm khái, muội muội trưởng thành, trổ mã xinh đẹp như vậy, khó trách Tưởng Tín Hồng nhớ mãi không quên nàng.
Tiêu Kỳ thấy ca ca có chút thất thần, liền giận trách nhắc nhở hắn một tiếng: “Ca ca?”
Tiêu Thiểu Hủ mới phục hồi tinh thần lại, “Tiểu muội, có chuyện ta muốn thương lượng với muội.”
Tiêu Kỳ lộ ra vẻ mặt rửa tai lắng nghe: “Huynh nói đi.”
Tiêu Thiểu Hủ nói: “Ta nghe nói, Hoàng bá phụ muốn tứ hôn cho Tưởng đại ca rồi...” Hắn vừa nói, vừa tinh tế quan sát vẻ mặt của Tiêu Kỳ, thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, không có chút cảm xúc chấn động bất mãn nào, trong lòng liền hiểu rõ, biết muội muội không có ý kia với Tưởng Tín Hồng.
Giọng nói Tiêu Kỳ ôn hoà: “Tưởng đại ca một mình ở kinh sư quả thực cũng đáng thương, sớm thành gia thất, có người chiếu cố hắn, đây là chuyện tốt a. Ca ca có biết Hoàng bá phụ định hứa gả cô nương nhà ai cho hắn hay không?” Giọng nói hoàn toàn là bộ dạng quan tâm bằng hữu.
Tiêu Thiểu Tiêu Thiểu Hủ nói: “Ca ca cũng không hỏi thăm được, đoán muội đi lại trong cung nhiều, muội đi thám thính xem xem trong cung có ý thật không, ta cũng nói trước cho Tưởng đại ca một tiếng. Đây là chuyện cả đời của Tưởng đại ca, hết sức quantrọng...”
Tiêu Kỳ hết sức sảng khoái gật đầu: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ để ta, ta nhất định sẽ hết sức. Tưởng đại ca đối đãi với ta tốt như vậy, ta giúp hắn hỏi thăm chút tin tức cũng là chuyện nên làm.”
Hai huynh muội lại nói mấy câu, Tiêu Thiểu Hủ liền đưa muội muội ra cửa.
Hắn trở lại gian phòng của mình, gọi về phía trong phòng một tiếng: “Đình Phụ huynh, ngươi ra đi.”
Tưởng Tín Hồng vẫn núp ở bên trong, nghe vậy sắc mặt tái nhợt đi ra.
Tiêu Thiểu Hủ nhún vai với hắn: “Ngươi cũng thấy đấy, trong lòng Kỳ nhi không có ngươi, bằng không nghe được tin tức kia, nàng sẽ không yên lặng như vậy.”
“Đừng nói nữa...” Sắc mặt Tưởng Tín Hồng tái nhợt trắng như tờ giấy, lung lalung lay nói: “Tử Uyên, hôm nay làm phiền rồi, ta về phủ trước.”
***
Hai huynh muội Lục Văn Đình và Lục Thanh Lam trở lại Trường Hưng Hầu phủ. Hai người vừa xuống xe ngựa, Vinh ca nhi liền chạy tới, âm thanh non nớt hô hào “Tam ca ca, Lục tỷ tỷ.”
Vinh ca nhi năm nay năm tuổi rồi, mặc tiểu áo tơ tằm đỏ thẫm, mang mũ đầu hổ, khuônmặt nhỏ nhắn ục ục thịt, bởi vì mập, bước đi vấp đi vấp lại, thật là cực kỳ đáng yêu.
Lục Thanh Lam thật nhớ đệ đệ, kéo đệ đệ lên —— lần đầu tiên chưa ôm lên được, lại tăng thêm khí lực mới ôm được đệ đệ mập —— nghiêng ngả ở trong tay, cười nói với Lục Văn Đình: “Ca ca, tiểu tử này lại mập thêm!”
Vinh ca nhi ôm cổ của Lục Thanh Lam, trong mắt tràn đầy ủy khuất: “Vinh ca nhi nhớ Lục tỷ tỷ quá.”
Lục Thanh Lam hôn một cái lên khuôn mặt mập của đệ đệ, phát ra một tiếng”Ba” nói: “Tiểu tử ngoan, coi như ngươi có lương tâm, tỷ tỷ cũng nhớ ngươi.”
Vinh ca nhi lúc này liền cao hứng trở lại, cũng hôn một cái “Ba” ở trên mặt Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam giả vờ ghét nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, hôn mặt ta toàn là nước miếng.”
Đừng thấy Vinh ca nhi còn nhỏ, thật ra cực kỳ thông minh, biết tỷ tỷ không thật sự ghét bỏ hắn, khanh khách cười, vừa cười vừa lấy tay áo làm khăn lau, phủi phủi trên mặt Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam bị hắn làm cho ngứa, vừa cười vừa mắng Vinh ca nhi: “Tiểu hư hỏng nhà ngươi...”
Vinh ca nhi cười càng thêm vui vẻ hơn.
Lục Văn Đình thấy nàng ôm đệ đệ lảo đảo không ổn định, liền đi ra phía trước ôm lấy Vinh ca nhi từ trong ngực của muội muội.
Vinh ca nhi nói: “Tam ca ca, Vinh ca nhi muốn cưỡi đại mã mã.” Đây là tròchơi thường xuyên của hai huynh đệ, chính là Lục Văn Đình để cho Vinh ca nhi ngồi lên cổ của mình, làm ngựa cho hắn cưỡi.
Lục Văn Đình cũng vô cùng thích đệ đệ hoạt bát đáng yêu thích cười yêu náo này:”Ngươi hôn ca ca một cái, ca ca sẽ làm đại mã mã cho ngươi cưỡi.”
Vinh ca nhi cũng hôn một cái trên mặt của Lục Văn Đình, Lục Văn Đình hết sức hưởng thụ, quả nhiên để cho Vinh ca nhi cưỡi lên cổ của mình. Thoáng cái tầm mắt của Vinh ca nhi trở nên cực kỳ rộng lớn, hưng phấn lớn tiếng kêu la.
Lục Thanh Lam thấy vậy có chút kinh hồn táng đảm, nhắc Lục Văn Đình cẩn thận. Lục Văn Đình dùng tay vịn cái mông nhỏ của Vinh ca nhi, cười nói với muội muội:”Ngươi cứ yên tâm đi, tiểu tử này không rơi xuống đâu.”
Hai cánh tay Vinh ca nhi vỗ đầu của Lục Văn Đình, cười khanh khách: “Giá!Giá!”
Lục Văn Đình hết sức cho đệ đệ mặt mũi, chạy thật. Lục Thanh Lam đuổi theo ở phíasau, vừa đuổi vừa hô: “Ca ca ngươi cẩn thận một chút, đừng làm Vinh ca nhi rơi xuống.”
Lục Văn Đình chạy vài bước, nhìn thấy xa xa một đoàn người đi tới, cầm đầu nhưng lạilà Tam phu nhân Triệu thị.
Nhìn thấy đám người quy mô lớn này, Lục Văn Đình liền thu lại bước chân.
Triệu thị đã sớm hết ở cữ, bởi vì Hồ ma ma bị Lục Diệp bán đi, Bành ma ma mới nhậm chức không áp chế được hạ nhân, trong phòng nhất thời lộn xộn, mấy ngày nay thật vất vả mới thu thập ngăn nắp, thấy thời tiết hôm nay tốt, liền kêu bà vú ôm Lễ ca nhi, ra ngoài tản bộ.
Hôm nay trùng hợp gặp phải huynh muội nhị phòng ở chỗ này.
Ân oán của nhị phòng và tam phòng đương nhiên không qua đi nhanh như vậy, tronglòng Lục Văn Đình vô cùng chán ghét Tam phu nhân, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện chút nào, nở nụ cười ôn hòa hành lễ: “Bái kiến Tam thẩm thẩm.”
Thiếu niên mặc một bộ áo bào cổ tròn, bởi vì màu da hơi đen, cười lên càng lộ hai hàm răng tuyết trắng tỏa sáng, nho nhã lễ độ lại anh khí bừng bừng như vậy,toàn bộ đám nha hoàn phía sau Tam phu nhân cũng nhịn không được nhìn thêm Tam thiếu gia mấy lần.
Tam phu nhân không muốn thấy nhất chính là người của nhị phòng tốt, trong lòng hết sức không thoải mái, liền chỉ thản nhiên ừ.
Ngồi ở trên gáy Lục Văn Đình, Vinh ca nhi bởi vì lúc trước Tam phu nhân đánh chết Tuyết Đoàn của hắn, vốn có mấy phần sợ cùng chán ghét Tam phu nhân, thân thể co lại vềphía sau. Tay Lục Văn Đình đang để ở mông nhỏ của hắn. Vỗ một cái, Vinh ca nhi nhớ tới ca ca đã dạy hắn, nói hắn là tiểu nam tử hán, gặp chuyện phải dũng cảm gánh vác, rất nhanh liền đứng thẳng người lên, hai mắt lộ ra vẻ dũng cảm, ngồi như vậy, hai cái tay nhỏ bé ôm thành quyền, non nớt gọi một tiếng về phía Tamphu nhân: “Tam thẩm thẩm!”
Tiểu bộ dáng thật là muốn tức cười bao nhiêu, muốn đáng yêu bao nhiêu có bây nhiêu.
Tam phu nhân thấy hài tử của người ta thông minh lanh lợi như vậy, quay đầu lại nhìn hài tử nhà mình trong tã lót một chút, gầy yếu như mèo nhỏ, phảng phất giống như tùy thời sẽ tắt thở, trong lòng liền tức giận.
Lục Thanh Lam lúc này cũng đi tới, nàng và ca ca giống nhau, trong lòng vô luận thống hận Tam phu nhân cỡ nào, vẫn cười mỉm tiến đến làm lễ chào hỏi cho Tam phu nhân, nàng chắc chắn sẽ không để Triệu thị tìm thấy sai lầm.
Lục Thanh Nhân cùng Lục Thanh Dung đi theo Tam phu nhân, trừ hai nữ nhi của tam phòng, còn có một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, mặc một áo ngoài nửa tay thêu hoa màu thạch lam, trung y nguyệt bạch, phía dưới phối một bộ váy tương thủy màu xanh nhạt, trắng trong thuần khiết, thanh nhã, cử chỉ tư văn, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần.
Trong một lúc mọi người làm lễ chào hỏi lẫn nhau, nữ hài kia hết sức khách khí gọi một tiếng: “Lục biểu muội!”
Lục Thanh Lam nói: “Tư Tuệ biểu tỷ sao lại tới?”
Nữ hài này tên là Trương Tư Tuệ, là cháu gái nhà mẹ đẻ của Lão phu nhân, bởi vì thường xuyên đến phủ làm khách, cũng vô cùng quen thuộc với bọn tỷ muội Lục gia.
Tam phu nhân nhìn Trương Tư Tuệ nói: “Lão phu nhân đã lưu Tư Tuệ ở lại phủ lâudài.”
Lục Thanh Lam đột nhiên nhớ tới, kiếp trước quả thực là có việc như vậy. Phụ thân của Trương Tư Tuệ là chất nhi của Lão phu nhân, làm một tiểu quan của Binh bộ, kết quả làm quan không to, lá gan lại không nhỏ, tham ô cắt xén không ít cấp dưỡng đưa đi chiến sự ở tiền tuyến, sau khi chuyện bị phát hiện, quan trên tức giận, muốn xử trí theo luật, thiếu chút nữa bị chặt đầu, vẫn là Ngạc Quốc công phủ đến cầu xin Hầu gia, Lão Hầu gia giúp đỡ thu xếp trên dưới, cuối cùng nhặt về một mạng, chẳng qua tội chết có thể thoát tội sống khó tha, bị lưu vong đến cực bắc, gia sản cũng bị tịch thu.
Trương Tư Tuệ cũng từ một tiểu thư lưu lạc đến trình độ không có cơm đầy bụng. Trương Tư Tuệ này cũng rất có thủ đoạn, lẽ ra cho dù gia cảnh lụi bại, nàng còn có tổ phụ tổ mẫu Ngạc Quốc công phủ để dựa vào, cũng không biết nàng làm sao lấy được lòng Trương thị, Trương thị dẫn nàng tới Trường Hưng Hầu phủ.
Ngạc Quốc công phủ ngày càng xuống dốc, xu thế suy bại không thể vãn hồi, Trường Hưng Hầu phủ lại ngược lại, Lục Hãn cùng Lục Thần đường làm quan rộng mở, quan càng làm càng lớn, tiếng nói ở trong triều đình cũng càng lúc càng lớn, có thể tới Trường Hưng Hầu phủ, ngày sau cũng có thể tìm nhà chồng tốt hơn chút.
Kiếp trước tới lúc Trương Tư Tuệ đến ở, Kỷ thị đã chết, Lục Thanh Lam hận thấu tam phòng, vì vậy chưa bao giờ hoà nhã với cô nương thân cận với tam phòng này,Trương thị vì vậy không ít lần trách phạt nàng.
Trước mặt người khác Trương Tư Tuệ biểu hiện hết sức nhường nhịn khách khí với nàng, cụ thể có phải hiền hòa dễ thân trước sau như một giống như nàng biểu hiện hay không, Lục Thanh Lam cũng không biết.
Vì vậy giờ phút này gặp cũng là ôm thái độ kính nhi viễn chi*.
(*)敬而远之[Kính nhi viễn chi] kính trọng nhưng không gần gũi
Mọi người nói mấy câu, hai huynh muội thấy vẻ mặt của Tam phu nhân không kiên nhẫn,cũng không muốn nán lại cùng nhiều người như thế, liền lôi kéo Vinh ca nhi cáo từ.
Vinh ca nhi lúc này đã sớm xuống khỏi cổ Lục Văn Đình. Lục Văn Đình lôi kéo tay nhỏ mập mạp của hắn đi vài bước, Vinh ca nhi dường như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì,”Tam ca ca, ngươi chờ một chút.”
Tránh thoát tay của Lục Văn Đình liền chạy trở về. Hai huynh muội ngẩn ra, vội vàng đuổi theo trở lại.
Lễ ca nhi được bao ở trong bọc quần áo màu đỏ chót, do bà vú ôm. Vinh ca nhi chạy bình bịch tới, lấy ra một khối ngân ti đường* từ trong lòng ngực, đưa cho bà vú nói: ” Ngân ti đường ăn ngon, cho đệ đệ!”
(*)银丝糖[Ngân ti đường]
(*)银丝糖[Ngân ti đường]
(*)银丝糖[Ngân ti đường]
Vinh ca nhi tuổi còn nhỏ, được cả nhà sủng ái, vẫn hi vọng có một đệ đệ nhỏ hơn hắn để có thể chơi đùa cùng hắn. Biết tam phòng có thêm tiểu đệ đệ, nhưng phụ thân mẫu thân lại không chịu để hắn và tiểu đệ đệ chơi đùa, trong lòng hắn hết sức buồn rầu, lần này rốt cục có cơ hội, liền mang ngân ti đường mình thích nhất ra.
Ngân ti đường là đặc sản phía nam Đại Lương Quốc, lấy các nguyên liệu đường cát trắng, đường bồ đào, đậu phụng, các loại hạt, hạt mè, bột mì làm chủ, qua bảy bước cuối cùng kéo thành sợi, ngân ti đường sáng bóng trắng sữa, tơ mỏng vạn sợi, tầng lớp rõ ràng, mảnh như chỉ bạc, dinh dưỡng phong phú, vị tơi xốp tơ ngọt, hương giòn ngon miệng, vào miệng là tan.
Vẫn là vị sư phụ Lục Thanh Lam tìm được từ phương nam về mới có thể làm ngân ti đường này. Tiểu hài tử đều thích đồ ngọt, Kỷ thị không để cho hắn ăn nhiều, mỗi ngày chỉ cho hắn ăn một cái, một cái này hắn giấu vào trong ngực vẫn không ăn, nhìnthấy đệ đệ mới lấy ra.
Bà vú do dự nhận lấy ngân ti đường của Vinh ca nhi, ánh mắt lại nhìn về phía Tam phu nhân. Tam phu nhân cau mày, biết rõ Lễ ca nhi còn nhỏ, vẫn không thể ăn, nhưng đồ nhị phòng cho, cho dù là đứa bé cho, nàng cũng không muốn đưa tay đón.
Lục Thanh Dung lớn hơn Lục Thanh Lam một tuổi, cùng tuổi với Trương Tư Tuệ, tuổi không lớn lắm, nhưng vẫn luôn kiếm sống dưới tay Tam phu nhân, vô cùng biết quan sát. Liền tiến lên một tay đoạt lấy ngân ti đường trong tay bà vú, ném xuống đất, quát lớn với bà vú: “Tùy tiện đồ người nào cho, ngươi cũng dám cầm lấy? Vạn nhất Lục thiếu gia ăn hỏng, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?”
Quả thực chính là chỉ mặt gọi tên Vinh ca nhi bỏ thêm đồ ở trong ngân ti đường.
Vinh ca nhi hiến ngân ti đường mình tiếc không dám ăn ra, kết quả lại bị ghét bỏ, nhất thời cái miệng nhỏ dẹp xuống, “Oa ” một tiếng khóc lên. “Ngũ tỷ tỷ hư!”
Lục Thanh Lam hung hăng trợn mắt nhìn Lục Thanh Dung một cái, tiến lên an ủi Vinh ca nhi. “Vinh ca nhi đừng khóc, Vinh ca nhi đừng khóc, quay về tỷ tỷ cho ngươi ba cái, không, năm cái ngân ti đường.”
Lục Văn Đình bình thường cũng không giao thiệp với nữ hài của tam phòng, hắn biết muội muội không thích mấy cô nương của tam phòng, nhưng hắn dù sao cũng là namnhân, không muốn cũng không cần thiết ở nơi này trộn lẫn theo, hôm nay thấy bộ dạng Lục Thanh Dung cáo mượn oai hùm như vậy, hắn cũng không khỏi tức giận.
Vinh ca nhi dù sao cũng là đứa bé, nàng mượn việc đả kích một đứa bé lấy lòng Tamphu nhân, có thể thấy được tính tình ti tiện. Hắn bước nhanh lên trước, nhặt ngân ti đường mà Lục Thanh Dung ném xuống đất lên, xé mở tầng giấy mềm bao bênngoài, hai ba ngụm ăn hết vào bụng.
Sauđó nhìn Tam phu nhân lại nhìn Lục Thanh Dung, thản nhiên nói: “Ngũ muội muội cũng nhìn rõ rồi chứ, ngân ti đường này rốt cuộc có độc hay không?”
Thanh âm hắn nói chuyện nói chuyện không lớn, mà vừa chậm vừa kéo dài, nhưng đôi mắt sắc bén phảng phất giống như chim ưng, khí thế hết sức mạnh mẽ. Lục Thanh Dung không khỏi tự chủ co cổ lại.
Lục Văn Đình không đợi nàng nói chuyện, lại thản nhiên nói: “Ngươi bất hảo nhưvậy, ta đây làm ca ca vốn nên giáo huấn ngươi. Hôm nay niệm tình ngươi là vi phạm lần đầu, tạm thời tha cho ngươi một lần, nếu có lần sau dám khi dễ đệ đệ của ta, hừ hừ... ” Ý vị uy hiếp vô cùng nồng nặc, Lục Thanh Dung bị làm cho sợ đến lùi lại hai bước, suýt chút đụng phải Lục Thanh Nhân.
Lục Thanh Dung ủy khuất nhìn Tam phu nhân, cầu cứu: “Phu nhân...”
Tam phu nhân lúc này không tiện xem náo nhiệt nữa, cả giận nói: “Lục Văn Đình,ngươi đây là thái độ gì?”
Lục Văn Đình khẽ mỉm cười: “Ta đây làm ca ca, thấy Ngũ muội muội lỗ mãng khônghiểu chuyện như vậy, tình thế nhất thời cấp bách, dạy dỗ nàng mấy câu, ngược lại quên mất Tam thẩm thẩm còn đang, quá phận rồi.” Nói là quá phận, nhưng trong giọng nói không có một chút áy náy, ngược lại là thầm trào phúng Tam phu nhân không làm đích mẫu tốt, không giáo dục tốt thứ nữ Lục Thanh Dung.
Tam phu nhân làm sao lại nghe không hiểu, tức giận tới mức run run, “Ngươi, ngươi...”
Lục Văn Đình không để ý tới nàng nữa, cúi người ôm lấy Vinh ca nhi đang thút thít không ngừng, lại gọi Lục Thanh Lam: “Chúng ta đi!”
Lục Thanh Lam lúc này ngay cả quay đầu cũng không liền đi theo ca ca.
Xa xa chỉ nghe thấy thanh âm của Vinh ca nhi truyền tới: “Ngũ tỷ tỷ ức hiếp Vinh ca nhi, Ngũ tỷ tỷ là người xấu!”
Lục Văn Đình: “Sau này chúng ta không chơi với Ngũ tỷ tỷ nữa.”
Lục Thanh Nhân vẫn luôn xem náo nhiệt, thấy vẻ mặt Lục Thanh Dung ủy khuất, hừ mộttiếng nói: “Không có bản lãnh kia cũng đừng ra mặt lung tung, làm cho mẫu thân cũng mất thể diện theo ngươi.”
Tamphu nhân bị Lục Văn Đình xem thường, có chút giận chó đánh mèo nhìn thoáng qua Lục Thanh Dung.
Lục Thanh Dung vội vàng cúi đầu, trong lòng hận ý ngập trời, nàng làm như vậy, mạo hiểm đắc tội nhị phòng, còn không phải là vì lấy lòng đôi mẫu nữ này?
Trương Tư Tuệ một bên nhìn bóng dáng anh tuấn của Lục Văn Đình càng lúc càng xa, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ mê say.
Phụ thân và các ca ca của nàng mỗi người đều rất thành thạo chơi đùa nữ nhân, nhưng đến thời khắc mấu chốt, cả đám đều trở thành đồ bỏ đi, các nàng mỗi khi bị ủy khuất, chưa có một ai chịu ra mặt vì bọn nàng, nàng cảm thấy Lục Văn Đình như vậy mới xem là một nam nhân chân chính.
Huống chi bộ dạng thiếu niên anh tuấn cao ngất như vậy, khí vũ hiên ngang... Gia tộc suy tàn là đả kích rất lớn đối với nàng, nàng tâm tâm niệm niệm muốn leo lên cành cao, gả cho một trượng phu tốt, để nửa đời sau áo cơm không lo. Lục Văn Đình gia thế địa vị tất cả đều là nhất đẳng, nếu có thể cùng hắn...
Nhất thời nàng nghĩ đến ngây dại. Cho đến khi Lục Thanh Nhân đẩy nàng một cái:”Biểu muội, nghĩ gì thế, đi mau a!”
Lại nói Lục Thanh Nhân trở lại tiểu viện của mình, vừa mới vừa nghỉ chân, thì có nha hoàn tới bẩm báo nói Trương Tư Tuệ tới.
Đừng nhìn Trương Tư Tuệ tuổi không lớn lắm, nhưng hậu trạch của Ngạc Quốc công phủ loạn hơn nhiều so với Trường Hưng Hầu phủ, nàng lớn lên trong loại hoàn cảnh này, đã sớm bồi dưỡng ra tâm cơ rất sâu. Đến Trường Hưng Hầu phủ không bao lâu,liền nhìn ra Trương thị thiên vị tam phòng, bởi vậy từ trước đến nay đi lại rất gần gũi với tam phòng.
Lục Thanh Nhân là một kẻ ngốc hấp tấp, Trương Tư Tuệ dùng lời nói không để lại dấu vết tâng bốc nàng, tâng bốc nàng lâng lâng, không bao lâu trở thành bằng hữu thường xuyên đến lui tới cùng với Trương Tư Tuệ.
Bởi vậy Lục Thanh Nhân bảo người kêu Trương Tư Tuệ tiến vào. Trương Tư Tuệ nhìn thấy trên cổ tay của mang một đôi vòng tay phỉ thúy bích lục, liền lấy lòng:”Vòng tay này thật là đẹp, làn da trắng của biểu tỷ, cũng với đôi vòng tay trong suốt này, thật là tuyệt phối với biểu tỷ.”
Đôi vòng tay phỉ thúy này đúng là Đa Bảo Các vừa mới làm xong đưa tới, Lục Thanh Nhân vì mặt mũi, lấy ra mang chẳng qua là vì khoe khoang.
Thấy Trương Tư Tuệ nể mặt nói như vậy, trong lòng hết sức cao hứng. Lại sai nha hoàn bưng trà thơm trái cây lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người nói về đồ trang sức xiêm y một chút, lại nói Ngạc Quốc công phủ sa sút, Trương Tư Tuệ bởi vậy cũng không có mấy món trang sức xiêm y tốt, nhưng cố tình Trương Tư Tuệ nói đến những thứ này rõ ràng đâu ra đấy, thuộc như lòng bàn tay, cùng Lục Thanh Nhân càng nói càng hợp ý.
Trương Tư Tuệ lại bắt đầu không để lại dấu vết đề qua đến trên người Lục Văn Đình.” Ta là lần đầu tiên nhìn thấy Tam biểu ca nói như vậy, thường ngày thấy hắn nhã nhặn, không ngờ tức giận lên, làm người ta phải sợ hãi như vậy.”
Lục Thanh Nhân thuộc loại người hận thì hận đến mức cùng cực, nàng không thích Lục Thanh Lam, cũng chán ghét luôn Lục Văn Đình, bởi vậy hừ một tiếng nói: “Hắn thường ngày đi theo tổ phụ luyện quyền tập võ, người phơi nắng đen thành cục than rồi, tính tình có thể tốt hơn được sao?”
Trong suy nghĩ của Lục Thanh Nhân mỹ nam tử hẳn nên giống như Lý Ngọc làn da trắng nõn giống như nữ tử, cho nên nàng nhìn Lục Văn Đình hết sức chướng mắt xem thường.
Trương Tư Tuệ lại cảm thấy bộ dạng Lục Văn Đình đẹp mắt, so với đám công tử ẻo lả kia dễ nhìn hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vậy cười nói: “Tam biểu ca bộ dáng như vậy, sợ là rất khó tìm được tức phụ đi?”
Lục Thanh Nhân có chút hả hê nở nụ cười: “Không phải ư, đến hiện tại vẫn chưa nghe nói có người tới cửa cầu hôn. Bộ dạng đen thùi lùi của hắn thế này, vừa không có công danh xuất thân, ai có thể nhìn trúng chứ.”
Trương Tư Tuệ nghe thấy Lục Văn Đình quả nhiên chưa định thân, trong lòng nhảy nhót,theo lời Lục Thanh Nhân nói trái lương tâm phụ họa mấy tiếng.
Đợi nàng ra khỏi phòng của Lục Thanh Nhân, ngay cả cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Chiều hôm đó, Lục Thanh Lam đang ở phòng thiêu thùa may vá, Mặc Hương đi vào hồi bẩm nói biểu cô nương tới.
Lục Thanh Lam đã mười hai tuổi, nữ nhi ghét học Kỷ thị biết, nhưng cầm kỳ thư họa học không tốt, còn có thể cho qua, tương lai lúc xuất giá, nữ hài phải đích thân làm chút đồ cho cha mẹ chồng cô cữu, nữ công thêu thùa nhất định phải biết,không cầu nàng có thêu thùa tốt, nhưng dù sao cũng phải không quá khó coi.
Có thể nói nữ công một môn kỹ năng phải nắm chắc lúc còn là nữ hài tử.
Lục Thanh Lam nghe nói Trương Tư Tuệ tới, thả châm tuyến đang làm một nửa xuống.Trong lòng âm thầm kỳ lạ, nàng tới làm cái gì? Kiếp trước cũng tốt, đời này cũng được, hai người đều là nước sông không phạm nước giếng.
Mặc Hương biết quan hệ của nhị phòng tam phòng không hòa thuận, Lục Thanh Lam ghét mấy hài tử của tam phòng, mà Trương Tư Tuệ coi như là “Người bên ngoại” của tam phòng, liền nói: “Nếu cô nương không thích, nô tỳ nói cô nương thân thể khó chịu, đuổi nàng đi.”
Lục Thanh Lam lắc đầu: “Nếu tới rồi, liền mời nàng vào đi.”
Lẽ ra Trương Tư Tuệ là biểu tỷ của nàng, nàng nên đi ra nghênh đón, nhưng nàng không phải là người ủy khuất mình, liền ngồi ở đó chờ.
Chỉ chốc lát sau Trương Tư Tuệ mang theo nha hoàn Thúy Kiều đi vào. Lục Thanh Lam lúc này mới đứng dậy hơi mỉm cười nói: “Biểu tỷ tới rồi.” Cũng không lộ vẻ đặc biệt thân cận.
Trương Tư Tuệ tâm tư rất tinh tế, âm thầm nghe ngóng không ít về Lục Văn Đình, đừng nhìn Lục Văn Đình ngày thường thường xuyên cãi nhau ầm ĩ với cô muội muội này, nhưng quan hệ rất tốt, biết nàng ấy nói một câu, còn có tác dụng hơn so với ngườikhác nói mười câu, lúc này mới nghĩ đến lại đây lấy lòng Lục Thanh Lam, vả lại ngày sau một khi trở thành bằng hữu với Lục Thanh Lam rồi, đương nhiên có cơ hội gặp Lục Văn Đình rồi.
Tất cả đều nghĩ hết sức chu đáo.
Nàng thấy bộ dạng Lục Thanh Lam miễn cưỡng, trong lòng kỳ thật cũng là không vui. Nhưng là vì hoàn thành đại sự kia, chút ủy khuất này dù sao vẫn chịu được. Vì vậy bất động thanh sắc, vẫn là bộ dạng mặt mày hớn hở, cười nói: “Ta tới vài ngày rồi rồi, hôm trước biểu muội ở thôn trang không gặp nhau được, hôm nay ta tự mình làm hoa quế cao, để biểu muội cũng nếm thử thủ nghệ của ta.”
Thái độ hoà nhã, ngữ khí ôn nhu, làm cho người tìm không ra nửa điểm tật xấu.
Ngay cả Lục Thanh Lam cũng không khỏi không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nếu đổi lại là mình, lớn tuổi như nàng ta, có thể cười nói tự nhiên với người có địch ý rõ ràng đối với mình hay không?
Lục Thanh Lam liền nói: “Tỷ muội nhà mình, nên thân cận nhiều hơn.” Lại nói: “Biểu tỷ ngồi đi.”
Trương Tư Tuệ đánh giá mọi nơi phòng của Lục Thanh Lam. Bốn năm nay, Lục Thanh Lam sắm thêm đồ vật này nọ trong phòng này, Lục Thanh Lam rất biết hưởng thụ, bởi thế bố trí cực kỳ xa hoa. Một bộ gia cụ gỗ tử đàn đầy đủ, bình phong sơn thủy bốn mùa thượng hạng, cửa sổ lưu ly, giường khảm ngọc lục bảo. Mỗi một thứ lấy ra đều làgiá trị xa xỉ, Trương Tư Tuệ cảm thấy thầm giật mình, bên trong phủ Ngạc Quốccông đã sớm rỗng túi, cho dù là gian phòng của thế tử phu nhân sợ cũng không bài trí được đáng giá như vậy.
Kiếp trước Lục Thanh Lam từng là Thục phi, vật gì tốt chưa từng thấy, những đồ này bày ở một chỗ, lại được nàng bố trí hết sức khí thế, sẽ chỉ làm người khác cảmthấy cao quý, không có chút cảm giác nhà giàu mới nổi hay là không hài hòa nào.
Không ngờ tiểu viện của Lục Thanh Lam bề ngoài nhìn bình thường, không nghĩ tới bên trong cao quý như vậy, cũng đủ để thấy Lục Thanh Lam ở nhị phòng được sủng ái đến cỡ nào rồi.
Trương Tư Tuệ càng kiên định tâm tư tiếp cận Lục Thanh Lam.
Trương Tư Tuệ hâm mộ ghen tỵ rất nhiều, khen bài trí của phòng Lục Thanh Lam vài câu,cũng không để lại dấu vết khen nàng vài câu. Sau đó bảo nha hoàn Thúy Kiều mở mộtcái hộp đựng thức ăn, bên trong bày một vài chén đĩa hoa văn hoa sen, bên trong bày biện mấy khối hoa quế cao, bộ dạng giống như là vừa mới ra lò, còn bốc hơi nóng, mùi thơm xông vào mũi.
Trương Tư Tuệ cầm một khối, nói: “Ta cũng không có vật gì tốt để cho biểu muội,chỉ học đầu bếp trong nhà làm mấy thứ điểm tâm nhỏ, biểu muội nếm thử thủ nghệ của ta xem.”
Lúc trước nàng hỏi thăm về Lục Thanh Lam, cầm kỳ thư họa viết chữ, không thích cái gì. Học đường bên kia có thể trốn học, chính là cực kỳ chú ý về diện ăn uống, ba ngày hai lượt ra bên ngoài tìm đầu bếp về lấp đầy cái bụng của nàng, Trương Tư Tuệ liền cho rằng nàng là người ham ăn bụng không đáy, vì vậy vừa gặp mặt đã lấy đồ ăn ra để đả động nàng.
Nàng thấy Lục Thanh Lam ngồi ở đó bất động, liền cười nói: “Biểu muội mau ăn a, nguội lại không ngon!”
Lục Thanh Lam lúc này mới cầm lấy một khối hoa quế cao bắt đầu ăn. Mặc dù làm không ngon như đầu bếp trong nhà, nhưng cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nàng không khó chiều như Tiêu Thiểu Giác, ăn hết một khối hoa quế cao.
Lục Thanh Lam không phải là người không nói đạo lý, người khác cung kính khách khí với nàng, nàng cũng không làm cái giá của thiên kim đại tiểu thư, hòa hòa khí khí nói về cách làm hoa quế cao với Trương Tư Tuệ.
Dĩ nhiên muốn thân mật hơn, cũng không có đâu. Sẽ không để cho Trương Tư Tuệ lầm tưởng nàng ta chỉ dựa vào mấy khối hoa quế cao liền mua được Lục Thanh Lam nàng. Haingười nói hi hi ha ha một chút, không khí coi như hòa hợp.
Lục Thanh Lam rõ ràng không dễ lừa gạt giống Lục Thanh Nhân, có thể lập tức trở thành hảo bằng hữu không có gì giấu giếm gì, chẳng qua Trương Tư Tuệ cũng không nóng nảy, có rất nhiều thời gian, luôn có cách có thể làm cho Lục Thanh Lam mở lòng tiếp nhận mình.
Nàng làm có chút cẩn thận, bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, nàng sợ Lục Thanh Lam nhạy cảm, liền không nói tới chuyện Lục Văn Đình. Trương Tư Tuệ nói sau này có rảnh lại đến chỗ nàng, Lục Thanh Lam cũng đồng ý.
Đợi tiễn Trương Tư Tuệ xong. Mặc Hương ở một bên nói: “Biểu cô nương ôn nhu đôn hậu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô nương sau này có thể thân cận cùng nàng nhiều hơn cũng tốt.” Ấn tượng của nàng với nữ hài Thạch Lựu cũng không tệ.
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười: “Ôn nhu đôn hậu, có tri thức hiểu lễ nghĩa ư?” Bất kể Trương Tư Tuệ ngụy trang thế nào, nhưng cử chỉ vẫn luôn có một chút cố ý, Lục Thanh Lam nhìn một cái là ra nàng đến gần mình có mưu đồ khác. Lục Thanh Lam ở trong cung trà trộn hơn mười năm, hạng người gì chưa từng thấy, đạo hạnh củanàng còn mỏng lắm.
Sở dĩ đồng ý để cho nàng sau này lui tới nhiều với mình, chính là muốn nhìn xem trong hồ lô của tiểu cô nương này bán thuốc gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 81: Biểu tỷ
Chương 81: Biểu tỷ